Bàn Giao Dược V...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Bởi vì lúc nào Lưu Ngọc cũng cẩn thận, sau khi ra khỏi phường thị hắn chạy vội mấy chục dặm, nhìn chung quanh phát hiện lân cận không có người nào, lúc này mới gỡ mũ rộng vành và hắc sa xuống.
Thuận theo con đường nhỏ trong núi, Lưu Ngọc thi triển Ngự Phong thuật, mũi chân điểm một cái, nhanh chóng tiến đến dược viên Đinh Thập Thất, thân ảnh lên xuống mấy lần rồi biến mất ở trong núi.
Dược viên Đinh Thập Thất nằm trên một khối bồn địa cỡ nhỏ tọa lạc giữa hai ngọn núi. Chung quanh dược viên có một số cấm chế cỡ nhỏ do tông môn thiết lập, đề phòng người ngoài xâm nhập.
Lưu Ngọc đưa tay chạm vào cấm chế, bị một trận bạch quang ngăn trở đường đi.
Hắn không kinh hoảng chút nào, xuất ra một khối lệnh bài thanh đồng chiếu về phía trước. Từ trên lệnh bài lập tức bắn ra một đạo hoàng mang bay đến trong cấm chế. Bạch quang tức khắc thu hồi, nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Lưu Ngọc cũng không trực tiếp tiến vào dược viên mà kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, một đệ tử ngoại môn mặc áo bào xám vội vàng đi tới. Người này khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao thẳng làn da hơi đen, tướng mạo có chút chất phác, giống như một hán tử nhà nông vậy, tu vi cao hơn Lưu Ngọc hai tầng.
"Tại hạ họ Ngũ tên Xương, sư đệ lĩnh nhiệm vụ chăm sóc dược viên, đối với tập tính của Linh dược phải hiểu rõ ràng, có cần ta giảng một phen hay không?" Một tay nam tử chất phác vò đầu, hắn nói vội nói vàng, giống như có chút nôn nóng muốn bàn giao cho xong.
Lưu Ngọc thấy hắn gấp gáp bèn chắp tay cười nói: "Chào Ngũ sư huynh, tại hạ Lưu Ngọc, cũng từng làm qua loại tạp vụ này, không nhọc sư huynh phải hao tâm tổn trí, chúng ta đi vào kiểm kê lại Linh dược đi."
Lưu Ngọc dứt lời liền dẫn đầu đi vào bên trong.
Nếu như thiếu vài cọng Linh dược hoặc có cái gì sai lầm, thời điểm bàn giao mà không phát hiện, qua đi rồi đều sẽ tính là trách nhiệm của mình. Nói không chừng đến lúc đó còn bị cắt xén Linh Thạch hoặc nhận sự trừng phạt của tông môn. Nhiều lần bàn giao cùng đồng môn, Lưu Ngọc đã từng nghe nói không ít những chuyện tương tự. Mặc dù vị Ngũ sư huynh này nhìn từ bề ngoài có vẻ chất phác, nhưng Lưu Ngọc cũng sẽ không vì vậy mà lơ là sơ suất.
Sau khi Lưu Ngọc đi vào dược viên thì đứng tại một chỗ cao nhìn xuống, thế mới có thể quan sát rõ ràng toàn bộ tình hình bên trong.
Hai gian nhà tranh dùng cỏ khô và cây trúc dựng thành nằm ở chính giữa dược viên, bốn phía là hơn mười mẫu Linh điền to to nhỏ nhỏ, được phân ra thành từng khối hình vuông ngay ngắn chỉnh tề. Trong mỗi miếng đều xanh um tươi tốt, trồng rất nhiều dược thảo mà Lưu Ngọc quen thuộc hoặc xa lạ, còn có một ít loại thực vật thoạt nhìn có hình thù kỳ quái, làm cho cả vườn dạt dào linh khí.
Người bình thường nếu được sinh hoạt ở nơi như thế này thì kéo dài tuổi thọ hay sống lâu trăm tuổi chỉ là chuyện nhỏ, ngay cả người tu tiên như Lưu Ngọc hít sâu một hơi cũng sẽ cảm thấy thư sướng vô cùng.
Lưu Ngọc dạo một vòng quanh dược viên, đối chiếu với tài liệu từng xem qua ở chỗ Tiền sư huynh, cẩn thận so sánh thì phát hiện cũng không có gì sai sót, nhẹ nhàng gật đầu với Ngũ sư huynh nói:
"Cũng không có gì sai sót, Ngũ sư huynh quản lý thật tốt, chỉ sợ cũng chẳng kém mấy so với Linh thực phu!"
Trên gương mặt ngăm đen của Ngũ sư huynh khẽ động, hắn gãi đầu theo thói quen, liên tục khoát tay cười hềnh hệch: "Đâu có đâu có, tại hạ sao có thể so sánh với Linh thực phu được chứ, Lưu sư đệ không cần quá khen như thế!" Hắn vô cùng hưởng thụ lời khen của Lưu Ngọc, lông mày run lên, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.
Bàn giao xong, Ngũ sư huynh không yên tâm nói thêm mấy câu với Lưu Ngọc, sau đó lập tức chắp tay, vội vã lấy một thanh phi kiếm màu vàng dài ba tấc từ túi trữ vật ra, pháp lực hơi vận chuyển liền lớn đến một trượng. Hắn nhẹ nhàng nhảy lên phi kiếm, phất tay liền biến thành một đạo hoàng quang rời đi.
Hai tay Lưu Ngọc ôm ngực, nhìn phương hướng hoàng quang biến mất như có điều suy nghĩ. Từ dao động linh lực trên phi kiếm màu vàng, có thể thấy đây là một kiện pháp khí trung phẩm, còn là tinh phẩm. Xem ra vị Ngũ sư huynh này cũng không đơn giản.
Thuận theo con đường nhỏ trong núi, Lưu Ngọc thi triển Ngự Phong thuật, mũi chân điểm một cái, nhanh chóng tiến đến dược viên Đinh Thập Thất, thân ảnh lên xuống mấy lần rồi biến mất ở trong núi.
Dược viên Đinh Thập Thất nằm trên một khối bồn địa cỡ nhỏ tọa lạc giữa hai ngọn núi. Chung quanh dược viên có một số cấm chế cỡ nhỏ do tông môn thiết lập, đề phòng người ngoài xâm nhập.
Lưu Ngọc đưa tay chạm vào cấm chế, bị một trận bạch quang ngăn trở đường đi.
Hắn không kinh hoảng chút nào, xuất ra một khối lệnh bài thanh đồng chiếu về phía trước. Từ trên lệnh bài lập tức bắn ra một đạo hoàng mang bay đến trong cấm chế. Bạch quang tức khắc thu hồi, nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Lưu Ngọc cũng không trực tiếp tiến vào dược viên mà kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, một đệ tử ngoại môn mặc áo bào xám vội vàng đi tới. Người này khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao thẳng làn da hơi đen, tướng mạo có chút chất phác, giống như một hán tử nhà nông vậy, tu vi cao hơn Lưu Ngọc hai tầng.
"Tại hạ họ Ngũ tên Xương, sư đệ lĩnh nhiệm vụ chăm sóc dược viên, đối với tập tính của Linh dược phải hiểu rõ ràng, có cần ta giảng một phen hay không?" Một tay nam tử chất phác vò đầu, hắn nói vội nói vàng, giống như có chút nôn nóng muốn bàn giao cho xong.
Lưu Ngọc thấy hắn gấp gáp bèn chắp tay cười nói: "Chào Ngũ sư huynh, tại hạ Lưu Ngọc, cũng từng làm qua loại tạp vụ này, không nhọc sư huynh phải hao tâm tổn trí, chúng ta đi vào kiểm kê lại Linh dược đi."
Lưu Ngọc dứt lời liền dẫn đầu đi vào bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như thiếu vài cọng Linh dược hoặc có cái gì sai lầm, thời điểm bàn giao mà không phát hiện, qua đi rồi đều sẽ tính là trách nhiệm của mình. Nói không chừng đến lúc đó còn bị cắt xén Linh Thạch hoặc nhận sự trừng phạt của tông môn. Nhiều lần bàn giao cùng đồng môn, Lưu Ngọc đã từng nghe nói không ít những chuyện tương tự. Mặc dù vị Ngũ sư huynh này nhìn từ bề ngoài có vẻ chất phác, nhưng Lưu Ngọc cũng sẽ không vì vậy mà lơ là sơ suất.
Sau khi Lưu Ngọc đi vào dược viên thì đứng tại một chỗ cao nhìn xuống, thế mới có thể quan sát rõ ràng toàn bộ tình hình bên trong.
Hai gian nhà tranh dùng cỏ khô và cây trúc dựng thành nằm ở chính giữa dược viên, bốn phía là hơn mười mẫu Linh điền to to nhỏ nhỏ, được phân ra thành từng khối hình vuông ngay ngắn chỉnh tề. Trong mỗi miếng đều xanh um tươi tốt, trồng rất nhiều dược thảo mà Lưu Ngọc quen thuộc hoặc xa lạ, còn có một ít loại thực vật thoạt nhìn có hình thù kỳ quái, làm cho cả vườn dạt dào linh khí.
Người bình thường nếu được sinh hoạt ở nơi như thế này thì kéo dài tuổi thọ hay sống lâu trăm tuổi chỉ là chuyện nhỏ, ngay cả người tu tiên như Lưu Ngọc hít sâu một hơi cũng sẽ cảm thấy thư sướng vô cùng.
Lưu Ngọc dạo một vòng quanh dược viên, đối chiếu với tài liệu từng xem qua ở chỗ Tiền sư huynh, cẩn thận so sánh thì phát hiện cũng không có gì sai sót, nhẹ nhàng gật đầu với Ngũ sư huynh nói:
"Cũng không có gì sai sót, Ngũ sư huynh quản lý thật tốt, chỉ sợ cũng chẳng kém mấy so với Linh thực phu!"
Trên gương mặt ngăm đen của Ngũ sư huynh khẽ động, hắn gãi đầu theo thói quen, liên tục khoát tay cười hềnh hệch: "Đâu có đâu có, tại hạ sao có thể so sánh với Linh thực phu được chứ, Lưu sư đệ không cần quá khen như thế!" Hắn vô cùng hưởng thụ lời khen của Lưu Ngọc, lông mày run lên, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.
Bàn giao xong, Ngũ sư huynh không yên tâm nói thêm mấy câu với Lưu Ngọc, sau đó lập tức chắp tay, vội vã lấy một thanh phi kiếm màu vàng dài ba tấc từ túi trữ vật ra, pháp lực hơi vận chuyển liền lớn đến một trượng. Hắn nhẹ nhàng nhảy lên phi kiếm, phất tay liền biến thành một đạo hoàng quang rời đi.
Hai tay Lưu Ngọc ôm ngực, nhìn phương hướng hoàng quang biến mất như có điều suy nghĩ. Từ dao động linh lực trên phi kiếm màu vàng, có thể thấy đây là một kiện pháp khí trung phẩm, còn là tinh phẩm. Xem ra vị Ngũ sư huynh này cũng không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro