Tiên Phủ Trường Sinh

Bích Linh Đan

Trường Đình Không Tỉnh

2024-08-21 09:31:43

“Hừm, hi vọng ngươi có thể nói được làm được, được rồi, ngươi đi xuống đi.”

Lưu Ngọc nhẹ gật đầu, thái độ này của Sài Văn Chính làm cho hắn tương đối hài lòng, Lưu Ngọc vung tay lên ra hiệu ông ta lui ra.

“Tiểu nhân cáo lui, có dặn dò gì thì tiên sư cứ việc phái người đến báo cho ta, chuyện của tiên sư tiểu nhân nhất định đi xử lý ngay, ngay cả nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

Sài Văn Chính lại lần nữa chắp tay lĩnh mệnh, trước khi đi bày tỏ thái độ trung thành sau đó chậm rãi lùi về sau đi ra khỏi cửa lớn của tòa nhà, sau đó đóng cửa lại.

Sau khi hắn ra khỏi cửa lớn thì mới khôi phục dáng vẻ là người đứng đầu của một thành, lập tức phái người dẫn theo một đám người đến đây, tuần tra xung quanh tòa nhà, để tránh khỏi có người quấy rối đến tiên sư tu luyện bên trong.

Sài Văn Chính đi rồi Lưu Ngọc mới đi bộ quanh nhà một vòng làm quen với hoàn cảnh mới, cuối cùng đi tới giữa đình giữa hồ thưởng thức mỹ cảnh trong hồ.

Tương lai sẽ ở đây vượt qua năm năm, Lưu Ngọc nhìn cá bơi trong hồ ánh mắt dần dần mơ hồ.

Liên tiếp sắp xếp và bày mưu tính kế khiến cho hắn cảm thấy có chút căm ghét, người sống một đời có một ít chuyện không thể không làm, không thể không tranh, nếu như không có quả ngọt sau này thì cũng sẽ có ưu điểm hiện tại.

Một lúc lâu sau, Lưu Ngọc phục hồi tinh thần lại khẽ mỉm cười đi về phía phòng ốc.

Tòa nhà này có rất nhiều gian phòng, chọn bừa một gian tinh xảo trang nhã ở tầng hai với dụng cụ sinh hoạt đầy đủ được quét tước sạch sẽ.

Lưu Ngọc chọn một phòng ở tầng hai, hai tay khẽ cử động đánh vài pháp quyết vào trên bàn, một lồng ánh sáng mỏng manh hiện lên từ hai cái trận kỳ, từ từ bao phủ hết lầu các sau đó dần dần biến mất.

Trận pháp ở trong loại trạng thái này thì linh lực tiêu hao cực kỳ ít, chỉ có lúc gặp phải ngoại lực mới xuất hiện để ngăn chặn kẻ địch.

Vỗ một cái túi trữ vật lấy ra một cái bồ đoàn, đặt ở trên giường gỗ, Lưu Ngọc khoanh chân ngồi lên.

Mỗi ngày tu sĩ cần phải dùng một viên đan dược phù hợp, dùng đan dược thừa thãi sẽ trở thành độc đan.

Lưu Ngọc hôm nay đã sử dụng một viên Tử Linh đan tu luyện, nếu như dùng thêm một viên nữa sẽ xuất hiện trầm tích độc đan ở trong người, vì vậy hắn không dùng đan dược tu luyện thêm lần nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn dự định thúc giục một nhóm Linh thảo để luyện chế Bích Linh đan, bắt đầu luyện chế Bích Linh đan.

Mỗi ngày chỉ dùng một viên đan dược mới có thể tận lực hạn chế trầm tích độc đan, nhưng hiệu quả dùng Bích Linh đan lại khác xa với Tử Linh đan. Cái trước là tinh tiến pháp lực của Luyện Khí hậu kỳ, là một trong nhưng đan dược tăng tiến tu vi tốt nhất, dược lực ôn hòa, dễ dàng hấp thu, ẩn chứa dược lực cao hơn cái sau khoảng một nửa, cái sau chỉ là đan dược bình thường nhất cho Luyện Khí hậu kỳ, chỉ là lưu truyền phổ biến hơn chút thôi.

Bích Linh đan so với Tử Linh đan thì có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện của tu sĩ Luyện Khí kỳ, có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị Trúc Cơ, giá niêm yết trên thị trường là tám khối Linh Thạch một hạt, nhưng thường ít nến nhiều sư, tăng giá lên mới có thể chắc chắn mua được. Mà Tử Linh đan lại quen thuộc với tán tu hơn nhiều, trên thị trường chỉ có giá năm khối Linh Thạch một hạt, tán tu bình thường khẽ cắn răng mỗi tháng cũng có thể mua trên mấy hạt.

Lưu Ngọc muốn mau chóng tăng tu vi lên, tất nhiên dùng Bích Linh đan là nhanh nhất.

Lấy một cái hộp ngọc ra từ trong túi trữ vật, trong hộp chính là là thảo mà Giang Thu Thủy mua mười phần Linh thảo để luyện chế Bích Linh đan. Một ít linh dược Lưu Ngọc có hạt giống dự trữ, có điều vì để không dẫn tới hoài nghi hắn vẫn để cho Giang Thu Thủy thu thập linh dược.

Nâng hộp ngọc ở trong lòng bàn tay trái, lại lấy ra một trăm khối Linh Thạch từ trong hộp ngọc thả vào trong ngực.

Lưu Ngọc nhắm hai mắt lại tụ khí ngưng thần, hình thành suy nghĩ, tâm thần chìm vào trong Nễ Hoàn cung, lại lần nữa nhìn thấy một vầng “mặt trời màu xanh lục.”

Chính là quang điểm bích lục, hiện diện của Tiên Phủ ở trong Nễ Hoàn cung của Lưu Ngọc.

Một loại liên hệ chặt chẽ truyền đến, một cảm giác thân thiết nhàn nhạt lan tràn ở trong lòng.

Dường như qua lại ở hai thế giới đã dung hợp linh hồn và khí tức bản nguyên của Lưu Ngọc, vì lẽ đó hắn mới có thể ở thời điểm Luyện Khí kỳ thành lập liên hệ với Tiên Phủ tạo hóa đoạt thiên này, đồng thời mối liên hệ này càng ngày càng chặt chẽ theo thời gian.

Mặc kệ nhìn thấy quang điểm bích lục bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy kinh diễm mỹ lệ như cũ, thần thức tìm kiếm về phía quang điểm bích lục, ở trong sức hút quen thuộc thì lại mở rộng tầm mắt xoay chuyển một cái.

Hắc ám hư không, kết giới màu xanh, đảo nham thạch màu xám nhỏ, Linh điền màu đen, giếng cổ cũ nát, ba gian nhà gỗ.

Lưu Ngọc ở bên trong Tiên Phủ lần nữa hóa thành một quả cầu ánh sáng nhỏ màu đỏ, có điều ánh sáng của quả cầu đã sáng lên không ít, cũng lớn hơn một vòng nhỏ. Không biết là bởi vì tu vi tăng lên hay thần thức mạnh lên, hay là nguyên nhân do hai người quen thuộc tạo nên.

Khống chế Linh Thạch và hộp ngọc, Lưu Ngọc đem linh thảo cần thiết cho luyện chế Bích Linh đan gieo xuống, lựa theo tỉ lệ trên phương pháp luyện đan mà thúc giục.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Phủ Trường Sinh

Số ký tự: 0