Bình cảnh(2)
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Bởi vì tu luyện ở trong phủ, nàng ăn mặc cực kỳ tùy tiện, bộ đồ lụa trắng mỏng manh che đi thân thể lung linh quyến rũ, tóc dài nhẹ nhàng xõa lên vai, chất liệu lụa mỏng có vấn đề hay do thị lực của tu tiên giả quá tốt mà Lưu Ngọc mơ hồ có thể thấy rõ phong cảnh ở bên trong.
Hắn nhẹ nhàng dời tầm mắt, không dám nhìn nhiều, mạnh mẽ ngăn chặn những “thay đổi” bên dưới của cơ thể mình.
Giang Thu Thủy khá bất ngờ với việc Lưu Ngọc tìm đến cửa, vị tiểu sư đệ này nhiều lần làm cho người ta kinh ngạc, thời gian ba năm ngắn ngủi đã tăng lên hai tầng tu vi, hơn nữa còn là một luyện đan sư, nghe nói đã trở thành tiêu điểm chú ý của một số nhân vật phái biệt viện, nàng đã xem Lưu Ngọc như một gã tu sĩ tiền đồ sáng lạn mà đối đãi, chưa từng thất lễ với hắn.
Có lẽ do vừa mới tu luyện xong cho nên vẻ mặt của nàng có chút biếng nhác, không còn cao ngạo như ngày trước, thanh âm cũng trở nên mềm mại.
“Lưu sư đệ à, thật là khách quý, mau vào ngồi đi!’’
Nàng khẽ cười một tiếng, dẫn Lưu Ngọc đi vào bên trong động phủ.
Lưu Ngọc nhìn bày trí bên trong động phủ của Giang Thu Thủy, chỉnh tề, khéo léo tinh xảo, còn có những chậu hoa cỏ xinh đẹp đặt ở mọi ngóc ngách, thật sự cảnh đẹp ý vui. Tựa như là dùng một loại huân hương nào đó, trong không khí tràn ngập một mùi thanh mát tự nhiên.
Hai người đi vào đại sảnh, ngồi ở hai bên chiếc bàn gỗ.
Giang Thu Thủy rót cho Lưu Ngọc một ly trà, vuốt vài sợi tóc lòa xòa ở trước trán vén ra sau tai rồi mới hỏi hắn.
“Thật không dám giấu diếm, lần này sư đệ mạo muội quấy rầy là bởi vì đệ đã sắp đạt đến Luyện Khí lục tầng, đã nửa tháng không có chút tiến triển nào cho nên muốn thỉnh giáo sư tỷ một chút, không biết sư tỷ có tin tức gì hay không.’’
Lưu Ngọc uống một ngụm linh trà, chỉ cảm thấy hương thơm khó phai, sắp xếp ngôn ngữ một lúc mới nói như vậy, nhưng mà thực ra hắn đã mất nửa năm mắc kẹt ở bình cảnh nhưng vẫn sửa thành nửa tháng.
Giang Thu Thủy nghe vậy, lườm hắn một cái rồi nói:
“Đan dược đột phá bình cảnh cực kỳ hiếm, ngay cả trong Tông Môn Đối Hoán Bảng cũng không có, nếu như có tin tức của loại đan dược này thì sư tỷ ra đã sớm mua cho mình rồi, làm gì đến phần ngươi chứ!”
Cống hiến tông môn của Nguyên Dương Tông sử dụng như một loại tiền, Nguyên Dương Tông Đối Hoán Bảng cũng có một ít pháp khí ngoại giới khó mà tìm được, các loại đan dược, thậm chí ngay cả Trúc Cơ đan cũng có, nhưng chỉ có thể dùng cống hiến tông môn này để trao đổi.
Lưu Ngọc nghe vậy có chút thất vọng hắn suy cho cùng vẫn là đã coi thường mức độ quý hiếm của đan dược đột phá bình cảnh, biết được chỗ Giang Thu Thủy cũng không có tin tức hữu dụng nào, mấy đồng môn thân quen khác tu vi còn thấp hơn cả nàng cho dù hỏi cũng chẳng biết được tin tức hắn muốn tìm hiểu, đành thôi vậy.
Thấy không có được tin tức mà mình muốn, hứng thú của Lưu Ngọc giảm sút đi nhiều, hắn miễn cưỡng hàn huyên vàn câu với Giang Thu Thủy, uống cạn linh trà trong chén sau đó lớn tiếng khen vài câu:
“Trà ngon, trà này quả thực không tồi, dư vị hương thơm làm người ta lưu luyến vô cùng, sư đệ còn có chuyện quan trọng trên người, lần sau lại đến đây thưởng thức Linh trà của tỷ, cáo từ!’’
Nói xong, Lưu Ngọc chắp tay từ biệt với Giang Thu Thủy rồi xoay người rời đi.
“Hừ!”
Giang Thu Thủy sao có thể không hiểu mục đích của vị sư đệ này, nàng hừ một tiếng nũng nịu, thế nhưng cũng không giữ hắn lại.
Sau khi Lưu Ngọc rời khỏi động phủ của Giang Thu Thủy, trong thời gian ngắn hắn vẫn không có tin tức gì của đan dược đột phá, lúc trước hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn Luyện Khí trung kỳ bình thường, tư chất tầm thường, ở trong tông môn cũng không có trưởng bối thân cận có thể nghĩ biện pháp cho hắn.
Nếu là gia tộc tu tiên hoặc người có người kế tục, một khi tu vi đã đạt đến thì đều được trưởng bối ban cho đan dược, con đường sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều so với tu sĩ thông thường.
Âm thầm cảm thán trong chốc lát, trong lòng hắn như bị bao phủ bởi một tầng mây mù. Nếu như trong tông môn không thể nghĩ ra được cách nào, vậy chỉ có thể đến phường thị thử vận may thôi.
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc lấy Cự Mộc kiếm ra rồi bay về phía phường thị Gia Thái.
Đã có kinh nghiệm gặp phải tu sĩ mặt rỗ từ lần trước, Lưu Ngọc càng cẩn thận hơn, không dám tiêu hao quá nhiều pháp lực, tiêu hao hết một nửa pháp lực sẽ dừng lại, hồi phục, hồi phục đủ rồi lại tiếp tục ngự kiếm phi hành.
Chạng vạng tối, ánh sáng từ đá dạ quang bên trong cây đèn bằng đồng thau phát ra ánh sáng khiến cho phường thị Gia Thái sáng như ban ngày.
Một tu sĩ đầu đội mũ rộng vành, mặt che lụa đen, thoạt nhìn trông rất kín đáo, xen lẫn vào trong đám người, đi vào phường thị.
Hắn nhẹ nhàng dời tầm mắt, không dám nhìn nhiều, mạnh mẽ ngăn chặn những “thay đổi” bên dưới của cơ thể mình.
Giang Thu Thủy khá bất ngờ với việc Lưu Ngọc tìm đến cửa, vị tiểu sư đệ này nhiều lần làm cho người ta kinh ngạc, thời gian ba năm ngắn ngủi đã tăng lên hai tầng tu vi, hơn nữa còn là một luyện đan sư, nghe nói đã trở thành tiêu điểm chú ý của một số nhân vật phái biệt viện, nàng đã xem Lưu Ngọc như một gã tu sĩ tiền đồ sáng lạn mà đối đãi, chưa từng thất lễ với hắn.
Có lẽ do vừa mới tu luyện xong cho nên vẻ mặt của nàng có chút biếng nhác, không còn cao ngạo như ngày trước, thanh âm cũng trở nên mềm mại.
“Lưu sư đệ à, thật là khách quý, mau vào ngồi đi!’’
Nàng khẽ cười một tiếng, dẫn Lưu Ngọc đi vào bên trong động phủ.
Lưu Ngọc nhìn bày trí bên trong động phủ của Giang Thu Thủy, chỉnh tề, khéo léo tinh xảo, còn có những chậu hoa cỏ xinh đẹp đặt ở mọi ngóc ngách, thật sự cảnh đẹp ý vui. Tựa như là dùng một loại huân hương nào đó, trong không khí tràn ngập một mùi thanh mát tự nhiên.
Hai người đi vào đại sảnh, ngồi ở hai bên chiếc bàn gỗ.
Giang Thu Thủy rót cho Lưu Ngọc một ly trà, vuốt vài sợi tóc lòa xòa ở trước trán vén ra sau tai rồi mới hỏi hắn.
“Thật không dám giấu diếm, lần này sư đệ mạo muội quấy rầy là bởi vì đệ đã sắp đạt đến Luyện Khí lục tầng, đã nửa tháng không có chút tiến triển nào cho nên muốn thỉnh giáo sư tỷ một chút, không biết sư tỷ có tin tức gì hay không.’’
Lưu Ngọc uống một ngụm linh trà, chỉ cảm thấy hương thơm khó phai, sắp xếp ngôn ngữ một lúc mới nói như vậy, nhưng mà thực ra hắn đã mất nửa năm mắc kẹt ở bình cảnh nhưng vẫn sửa thành nửa tháng.
Giang Thu Thủy nghe vậy, lườm hắn một cái rồi nói:
“Đan dược đột phá bình cảnh cực kỳ hiếm, ngay cả trong Tông Môn Đối Hoán Bảng cũng không có, nếu như có tin tức của loại đan dược này thì sư tỷ ra đã sớm mua cho mình rồi, làm gì đến phần ngươi chứ!”
Cống hiến tông môn của Nguyên Dương Tông sử dụng như một loại tiền, Nguyên Dương Tông Đối Hoán Bảng cũng có một ít pháp khí ngoại giới khó mà tìm được, các loại đan dược, thậm chí ngay cả Trúc Cơ đan cũng có, nhưng chỉ có thể dùng cống hiến tông môn này để trao đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Ngọc nghe vậy có chút thất vọng hắn suy cho cùng vẫn là đã coi thường mức độ quý hiếm của đan dược đột phá bình cảnh, biết được chỗ Giang Thu Thủy cũng không có tin tức hữu dụng nào, mấy đồng môn thân quen khác tu vi còn thấp hơn cả nàng cho dù hỏi cũng chẳng biết được tin tức hắn muốn tìm hiểu, đành thôi vậy.
Thấy không có được tin tức mà mình muốn, hứng thú của Lưu Ngọc giảm sút đi nhiều, hắn miễn cưỡng hàn huyên vàn câu với Giang Thu Thủy, uống cạn linh trà trong chén sau đó lớn tiếng khen vài câu:
“Trà ngon, trà này quả thực không tồi, dư vị hương thơm làm người ta lưu luyến vô cùng, sư đệ còn có chuyện quan trọng trên người, lần sau lại đến đây thưởng thức Linh trà của tỷ, cáo từ!’’
Nói xong, Lưu Ngọc chắp tay từ biệt với Giang Thu Thủy rồi xoay người rời đi.
“Hừ!”
Giang Thu Thủy sao có thể không hiểu mục đích của vị sư đệ này, nàng hừ một tiếng nũng nịu, thế nhưng cũng không giữ hắn lại.
Sau khi Lưu Ngọc rời khỏi động phủ của Giang Thu Thủy, trong thời gian ngắn hắn vẫn không có tin tức gì của đan dược đột phá, lúc trước hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn Luyện Khí trung kỳ bình thường, tư chất tầm thường, ở trong tông môn cũng không có trưởng bối thân cận có thể nghĩ biện pháp cho hắn.
Nếu là gia tộc tu tiên hoặc người có người kế tục, một khi tu vi đã đạt đến thì đều được trưởng bối ban cho đan dược, con đường sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều so với tu sĩ thông thường.
Âm thầm cảm thán trong chốc lát, trong lòng hắn như bị bao phủ bởi một tầng mây mù. Nếu như trong tông môn không thể nghĩ ra được cách nào, vậy chỉ có thể đến phường thị thử vận may thôi.
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc lấy Cự Mộc kiếm ra rồi bay về phía phường thị Gia Thái.
Đã có kinh nghiệm gặp phải tu sĩ mặt rỗ từ lần trước, Lưu Ngọc càng cẩn thận hơn, không dám tiêu hao quá nhiều pháp lực, tiêu hao hết một nửa pháp lực sẽ dừng lại, hồi phục, hồi phục đủ rồi lại tiếp tục ngự kiếm phi hành.
Chạng vạng tối, ánh sáng từ đá dạ quang bên trong cây đèn bằng đồng thau phát ra ánh sáng khiến cho phường thị Gia Thái sáng như ban ngày.
Một tu sĩ đầu đội mũ rộng vành, mặt che lụa đen, thoạt nhìn trông rất kín đáo, xen lẫn vào trong đám người, đi vào phường thị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro