Tiên Phủ Trường Sinh

Điên Cuồng(2)

Trường Đình Không Tỉnh

2024-08-21 09:31:43

Có lẽ do áp lực trong lòng quá lớn, hoặc có lẽ là tự biết khó thoát chết được, trên mặt Y Vĩnh Ân gợi lên nụ cười điên cuồng.

Gã bấm tay, pháp quyết gần như mang theo tàn ảnh, Loan đao màu máu lơ lửng trước người lấp lánh ánh sáng chói mắt của màu máu, nhưng lại có một loại mỹ cảm khác biệt.

Loan đao màu máu khẽ dịch chuyển, tấn công càn quét năm món pháp khí kia.

Sau một đường huyết quang chói mắt, hai món pháp khí hạ phẩm của tu sĩ Hầu gia bị cắt đôi thành hai đoạn trước, lập tức bị phế bỏ.

Rồi sau đó huyết quang chợt lóe lên trên pháp khí của ba người Ngũ Xương, để lại một vết đao sâu, làm cho linh quang lấp lánh mất khống chế, lay động một hồi rốt cuộc cũng không tạo ra uy hiếp gì.

"Ha..."

Không đợi cho Y Vĩnh Ân tiếp tục cười, một đường kim sắc xẹt qua, trên cổ hắn ta xuất hiện vết cắt bằng phẳng, đầu lập tức rơi thẳng xuống đất.

Loan đao màu máu và Con dấu màu hồng cũng vì mất đi pháp lực chống đỡ và thần thức khống chế mà rơi xuống đất.

Ánh mắt người đàn ông mang nét đẹp nữ tính đang nằm trên không nhắm lại, nhưng trong mắt quả thực có một tia giải thoát.

Có lẽ vào khoảnh khắc gã đặt chân vào Tu Tiên Giới, cũng đã sẵn sàng chết oan uổng rồi!

Thần thức khống chế Kim Long Kiếm lấy túi trữ vật bên hông người đàn ông mang nét đẹp phụ nữ xuống, sau đó bay về.

Thấy tu sĩ bên kẻ địch đã mất đi thần trí thu hồi Loan đao màu đỏ lại, để lộ ra sơ hở, sao Lưu Ngọc có thể bỏ qua cơ hội như vậy được?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngay lập tức gom góp chút pháp lực, điều khiển Kim Long kiếm lấy đầu của hắn ta.

Sau khi Kim Long kiếm trở về bên người, Lưu Ngọc gấp gáp cầm lấy túi trữ vật của Y Vĩnh Ân, điều động thần thức dò xét bên trong.

Thần thức quét qua một vòng, rất nhanh đã tìm được mục tiêu. Chỉ thấy trong không gian trữ vật có một cái hộp ngọc được cất giữ kỹ càng, hộp ngọc được điêu khắc từ ngọc đẹp hảo hạng, hoa văn xinh đẹp vô cùng tinh xảo.

Trên hộp còn dán một tấm Phong Linh phù thượng phẩm, để tránh mất đi linh khí, hao tổn dược lực.

Trong lòng hắn rất muốn mở ra xem một chút, nhưng lúc này đang trước mặt mọi người, làm như vậy quả thật không thích hợp, cho nên Lưu Ngọc đành kiềm chế nôn nóng trong lòng.

Mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có bảy tám phần nắm chắc vật trong hộp chính là Tử Dương thảo.

Huống hồ gì đến cuối cùng thì túi trữ vật của năm người này vẫn phải qua tay hắn, đến lúc đó chỉ cần Tử Dương thảo còn đó, nhất định sẽ chạy không thoát!

Nghĩ như vậy, trái tim Lưu Ngọc nổi lên gợn sóng cũng dần bình ổn lại, nhiệt huyết trong ánh mắt cũng dần biến mất, thay vào đó là trở nên tỉnh táo lại.

Hắn đeo cái túi trữ vật này ở bên hông, dưới ánh mắt nóng rực của mấy người Ngũ Xương, Lưu Ngọc nhặt Con dấu màu hồng và Loan đao màu đỏ lên, thu vào túi trữ vật của mình.

Mặc dù mấy người Ngũ Xương vô cùng thèm thuồng đối với pháp khí cực phẩm này, nhưng do chênh lệch về thực lực, cuối cùng cũng duy trì tỉnh táo, không làm ra hành động mất trí nào.

"Đạo hữu giúp đỡ Lưu mỗ đánh chết thủ lĩnh của kẻ địch, không có công lao cũng có khổ lao"

"Đạo hữu cứ cầm lấy hai món pháp khí này, xem như là đền bù và là phần thưởng!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưu Ngọc lấy một thiết giản màu bạc từ trong túi trữ vật ra, một cái thiết chùy màu đồng xanh đưa cho tu sĩ Hầu gia kia, coi như bồi thường và ban thưởng, cái đầu là pháp khí trung phẩm, cái sau là pháp khí hạ phẩm.

Hai món pháp khí này lấy được từ chỗ Phong Quảng U, mặc dù Lưu Ngọc chướng mắt chúng, nhưng đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường mà nói cũng không tệ lắm. Bây giờ lấy ra để bồi thường vừa hay lại thích hợp.

Suy cho cùng thì bốn người Ngũ Xương cũng đã giúp hắn đôi chút, nếu không thì cũng không bắt người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia dễ dàng được.

Thấy có quà đền bù, sắc mặt của tên tu sĩ Hầu gia kia nhất thời mừng rỡ như điên, liên tục cúi người nói cảm ơn.

Lưu Ngọc khoát tay, không có tâm trạng khách sáo với hắn ta, bảo hắn ta lui sang một bên.

Làm xong tất cả, ánh mắt Lưu Ngọc chuyển đến chỗ hai tu sĩ Hợp Hoan Môn còn sót lại đang đánh nhau với bốn người Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thương.

"Khoan đã, đạo huynh Nguyên Dương Tông xin hãy thủ hạ lưu tình!"

"Chúng tôi biết bố trí của Hợp Hoan Môn ở khu vực này, chúng tôi bằng lòng khai báo hết tất cả!"

Thấy Lưu Ngọc nhìn về phía bên này, hai tên đệ tử Hợp Hoan Môn Luyện Khí hậu kỳ lập tức cầu xin tha thứ.

Bọn họ vừa cẩn thận phòng ngự, vừa lớn tiếng cầu xin tha thứ, lúc này đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu.

Hai người đều biết đến sự lợi hại của Y Vĩnh Ân, Con dấu màu hồng kia có sức mạnh kinh người, cho dù chỉ có Loan đao màu đỏ và hồ lô màu xanh sẫm thôi cũng đủ để đánh bại hai người bọn họ liên thủ.

Sư huynh lợi hại như vậy mà cũng đã bị người ta chém rớt đầu, bọn họ dựa vào cái gì mà đánh nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Phủ Trường Sinh

Số ký tự: 0