Dựa Vào Dụ Dỗ(1...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
"Tiểu nhân nhất định sẽ nhớ rõ lời tiên sư phân phó, tuyệt không tiết lộ nửa chữ, tiểu nhân cáo lui."
Lâm Đại Dũng biết rõ chuyện tiếp theo bản thân không thể tiếp tục nghe, gã lên tiếng đáp lại rồi lui, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, biết càng nhiều chết càng nhanh, gã biết rõ điểm này.
Sau khi cửa đóng lại, Lưu Ngọc vẻ mặt trịnh trọng, lấy ra tấm Truyền âm phù có lưu nội dung của Hợp Hoan Môn đặt lên bàn, chậm rãi nói:
"Lưu mỗ đến vì phát hiện ra một chuyện đại sự, cần cùng mấy vị huynh đệ thương nghị, trước tiên mấy vị sư huynh sư muội xem qua nội dung của lá Truyền âm phù này rồi nói!"
Bốn người Ngũ Xương nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Lưu sư huynh, đều ý thức được sợ rằng có chuyện sắp sửa phát sinh, liên tưởng đến việc xảy ra đánh nhau vì Linh thạch, nếu thật là như vậy, tiếp theo sợ là...
Lúc này mấy người đều không cười nổi nữa, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc, nhìn mặt nhau mấy lần, nhưng đều không biết nên có vẻ mặt như nào.
Cuối cùng Ngũ Xương dẫn đầu đi tới, giơ tay ra cầm lá Truyền âm phù lên đặt trên trán, thần thức tiến vào trong đó kiểm tra tin tức.
Sau mấy hơi thở, Ngũ Xương bỏ Truyền âm phù xuống, trên mặt đan xen giữa kinh hoảng và phẫn nộ.
Kinh hoảng là vì Hợp Hoan Môn chẳng những đã phái tu sĩ trà trộn vào nơi đây, lại còn đã âm thầm thông đồng với hai thế lực khác, nếu như đột nhiên phát động công kích đối với mỏ quặng hàn thiết, vậy hậu quả ngoài sức tưởng tượng, sợ rằng đến lúc đó tính mạng cũng không giữ được!
Phẫn nộ là vì một gia tộc không gia nhập vào gia tộc tu tiên như Phong gia, lại cấu kết với Hợp Hoan Môn, uy hiếp đến tính mạng của bọn họ, thật không sợ bị diệt toàn tộc sao? Ngay cả Đồng Tu hội thổ kê ngõa cẩu tán tu hợp thành, cũng dám tới vuốt râu cọp của Nguyên Dương tông, thật không biết chữ tử viết như nào ư?
Chẳng qua nếu đã bị phát hiện, tiếp theo chỉ cần báo cáo cho tông môn, đám tu sĩ lòng dạ bất chính này, giống như đám châu chấu sau mùa thu, nhảy nhót không được bao lâu nữa.
"Cũng may Lưu sư huynh nhìn rõ mọi việc, bằng không lần này ta thực sự gặp nguy hiểm rồi."
Khuôn mặt hơi đen của Ngũ Xương lộ ra vẻ cảm kích, chắp tay nói với Lưu Ngọc.
"Ngũ sư đệ không cần khách khí, hiện nay chúng ta mấy người cách tông môn khá xa, giống như người trên cùng một chiếc thuyền, theo lý phải cùng nhau tiến lùi!"
Lưu Ngọc đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn ta, có ý riêng.
Cùng lúc đó, ba người Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc cũng từng người tra xét lá Truyền âm phù, đều lộ ra vẻ kinh hoàng và phẫn nộ, tiếp đó là vui mừng.
"May mà Lưu sư huynh phát hiện ra sớm, không thì chỉ sợ thật là để cho tặc tử được như ý"
Hai nam một nữ rối rít nói cảm ơn, đối với bọn họ mà nói đây không khác gì ơn cứu mạng, nếu không thật sự đến lúc đó, phe địch chỉ cần phái ra một nhóm người, cũng chỉ tầm mười mấy tên tu sĩ, đến lúc đó lấy ít địch nhiều, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!
"Mấy vị huynh đệ quá lời rồi, Lưu mỗ cũng chỉ là tình cờ phát hiện ra, trước mắt chúng ta còn phải thảo luận kỹ hơn, cùng tiến cùng lùi mới đúng!"
Lưu Ngọc thường xuyên quan sát nét mặt của mọi người, thấy phản ứng của bọn họ đều nằm trong dự đoán, đối với việc thuyết phục tiếp theo lại tăng thêm nắm chắc mấy phần.
Nội dung trong Truyền âm phù đã bị hắn xóa đi một ít, ví dụ như tin tức năm ngày sau sẽ tấn công vườn thuốc cách Hàn Nguyệt thành năm trăm dặm, ví như tin tức của Tử Dương thảo.
Biết nhưng không báo là tội lớn, nếu như mấy người biết tin Hợp Hoan Môn sắp sửa phát động tập kích, vậy thì vô luận như nào cũng không giám giấu giếm tin tức này đi.
Môn phái có quy định, nhìn thấy tài sản của tông môn bị phá hoại, đồng môn sợ chết mà làm ngơ, nếu sau này bị tra ra, nhẹ thì giáng chức làm tạp dịch phong bế đan điền không thể tiến thêm nữa, nặng thì phế bỏ tu vi giáng xuống làm thường dân sống không bằng chết.
Cho nên mấy người này không thể mạo hiểm lớn như vậy giúp hắn, chỉ vì thu hoạch không tỉ lệ thuận với nguy hiểm, cho dù có vài phần cảm kích, cũng không thể đánh đổi tiền đồ của bản thân.
Còn như Tử Dương thảo, sự tình trọng đại, là vật mà Lưu Ngọc nhất định phải có được, nếu như bị mấy người này biết được, vậy thì không nghi ngờ gì phải bỏ ra cái giá lớn hơn mới có thể thuyết phục được bọn họ, cho nên dứt khoát đem cả đoạn tin tức này xóa đi.
"Lưu sư huynh thấy chuyện này nên xử lý như nào? Có nên lập tức báo lên tông môn xin tiếp viện hay không?"
Qua một lúc, mấy người tiêu hóa xong tin tức này, Ngũ Xương linh động, hỏi Lưu Ngọc.
Người này trông thật thà biết điều, giống như một đại hãn nông gia bình thường, thực ra thì bên ngoài thô nhưng bên trong tinh tế, có chút nhanh trí.
Hắn ta hồi thần, thấy vị Lưu sư huynh này không lập tức báo lên tông môn lập kỳ công, ngược lại lại cùng bọn họ thương nghị, liền biết Lưu su huynh có thể có chút suy nghĩ "bất đồng".
Lâm Đại Dũng biết rõ chuyện tiếp theo bản thân không thể tiếp tục nghe, gã lên tiếng đáp lại rồi lui, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, biết càng nhiều chết càng nhanh, gã biết rõ điểm này.
Sau khi cửa đóng lại, Lưu Ngọc vẻ mặt trịnh trọng, lấy ra tấm Truyền âm phù có lưu nội dung của Hợp Hoan Môn đặt lên bàn, chậm rãi nói:
"Lưu mỗ đến vì phát hiện ra một chuyện đại sự, cần cùng mấy vị huynh đệ thương nghị, trước tiên mấy vị sư huynh sư muội xem qua nội dung của lá Truyền âm phù này rồi nói!"
Bốn người Ngũ Xương nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Lưu sư huynh, đều ý thức được sợ rằng có chuyện sắp sửa phát sinh, liên tưởng đến việc xảy ra đánh nhau vì Linh thạch, nếu thật là như vậy, tiếp theo sợ là...
Lúc này mấy người đều không cười nổi nữa, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc, nhìn mặt nhau mấy lần, nhưng đều không biết nên có vẻ mặt như nào.
Cuối cùng Ngũ Xương dẫn đầu đi tới, giơ tay ra cầm lá Truyền âm phù lên đặt trên trán, thần thức tiến vào trong đó kiểm tra tin tức.
Sau mấy hơi thở, Ngũ Xương bỏ Truyền âm phù xuống, trên mặt đan xen giữa kinh hoảng và phẫn nộ.
Kinh hoảng là vì Hợp Hoan Môn chẳng những đã phái tu sĩ trà trộn vào nơi đây, lại còn đã âm thầm thông đồng với hai thế lực khác, nếu như đột nhiên phát động công kích đối với mỏ quặng hàn thiết, vậy hậu quả ngoài sức tưởng tượng, sợ rằng đến lúc đó tính mạng cũng không giữ được!
Phẫn nộ là vì một gia tộc không gia nhập vào gia tộc tu tiên như Phong gia, lại cấu kết với Hợp Hoan Môn, uy hiếp đến tính mạng của bọn họ, thật không sợ bị diệt toàn tộc sao? Ngay cả Đồng Tu hội thổ kê ngõa cẩu tán tu hợp thành, cũng dám tới vuốt râu cọp của Nguyên Dương tông, thật không biết chữ tử viết như nào ư?
Chẳng qua nếu đã bị phát hiện, tiếp theo chỉ cần báo cáo cho tông môn, đám tu sĩ lòng dạ bất chính này, giống như đám châu chấu sau mùa thu, nhảy nhót không được bao lâu nữa.
"Cũng may Lưu sư huynh nhìn rõ mọi việc, bằng không lần này ta thực sự gặp nguy hiểm rồi."
Khuôn mặt hơi đen của Ngũ Xương lộ ra vẻ cảm kích, chắp tay nói với Lưu Ngọc.
"Ngũ sư đệ không cần khách khí, hiện nay chúng ta mấy người cách tông môn khá xa, giống như người trên cùng một chiếc thuyền, theo lý phải cùng nhau tiến lùi!"
Lưu Ngọc đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn ta, có ý riêng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, ba người Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc cũng từng người tra xét lá Truyền âm phù, đều lộ ra vẻ kinh hoàng và phẫn nộ, tiếp đó là vui mừng.
"May mà Lưu sư huynh phát hiện ra sớm, không thì chỉ sợ thật là để cho tặc tử được như ý"
Hai nam một nữ rối rít nói cảm ơn, đối với bọn họ mà nói đây không khác gì ơn cứu mạng, nếu không thật sự đến lúc đó, phe địch chỉ cần phái ra một nhóm người, cũng chỉ tầm mười mấy tên tu sĩ, đến lúc đó lấy ít địch nhiều, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!
"Mấy vị huynh đệ quá lời rồi, Lưu mỗ cũng chỉ là tình cờ phát hiện ra, trước mắt chúng ta còn phải thảo luận kỹ hơn, cùng tiến cùng lùi mới đúng!"
Lưu Ngọc thường xuyên quan sát nét mặt của mọi người, thấy phản ứng của bọn họ đều nằm trong dự đoán, đối với việc thuyết phục tiếp theo lại tăng thêm nắm chắc mấy phần.
Nội dung trong Truyền âm phù đã bị hắn xóa đi một ít, ví dụ như tin tức năm ngày sau sẽ tấn công vườn thuốc cách Hàn Nguyệt thành năm trăm dặm, ví như tin tức của Tử Dương thảo.
Biết nhưng không báo là tội lớn, nếu như mấy người biết tin Hợp Hoan Môn sắp sửa phát động tập kích, vậy thì vô luận như nào cũng không giám giấu giếm tin tức này đi.
Môn phái có quy định, nhìn thấy tài sản của tông môn bị phá hoại, đồng môn sợ chết mà làm ngơ, nếu sau này bị tra ra, nhẹ thì giáng chức làm tạp dịch phong bế đan điền không thể tiến thêm nữa, nặng thì phế bỏ tu vi giáng xuống làm thường dân sống không bằng chết.
Cho nên mấy người này không thể mạo hiểm lớn như vậy giúp hắn, chỉ vì thu hoạch không tỉ lệ thuận với nguy hiểm, cho dù có vài phần cảm kích, cũng không thể đánh đổi tiền đồ của bản thân.
Còn như Tử Dương thảo, sự tình trọng đại, là vật mà Lưu Ngọc nhất định phải có được, nếu như bị mấy người này biết được, vậy thì không nghi ngờ gì phải bỏ ra cái giá lớn hơn mới có thể thuyết phục được bọn họ, cho nên dứt khoát đem cả đoạn tin tức này xóa đi.
"Lưu sư huynh thấy chuyện này nên xử lý như nào? Có nên lập tức báo lên tông môn xin tiếp viện hay không?"
Qua một lúc, mấy người tiêu hóa xong tin tức này, Ngũ Xương linh động, hỏi Lưu Ngọc.
Người này trông thật thà biết điều, giống như một đại hãn nông gia bình thường, thực ra thì bên ngoài thô nhưng bên trong tinh tế, có chút nhanh trí.
Hắn ta hồi thần, thấy vị Lưu sư huynh này không lập tức báo lên tông môn lập kỳ công, ngược lại lại cùng bọn họ thương nghị, liền biết Lưu su huynh có thể có chút suy nghĩ "bất đồng".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro