Đường Cùng(2)
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Trong số mấy người chạy tới trợ giúp, chạy đến đầu chính là Ngũ Xương, hắn ta cho rằng đây là cơ hội tốt để lập công, nóng lòng muốn thể hiện ở trước mặt Lưu Ngọc, để lên được con thuyền lớn này của Lưu sư huynh.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy nọc độc và kim châm tấn công, sắc mặt Ngũ Xương trở nên trắng bệch,
Vừa nãy hắn ta có quan sát thấy cảnh nọc độc này văng lên người một tên tu sĩ của Công Tôn gia khiến cho người nọ huyết nhục mơ hồ, hắn ta chỉ hận bản thân nhất thời đầu óc mê muội, mặc dù có chỗ dựa vững chắc là tốt nhưng sao quan trọng bằng cái mạng nhỏ này?
Bất đắc dĩ, Ngũ Xương đành phải tế xuất pháp khí phòng ngự của bản thân - một cái chuông lớn màu vàng đất chắn ở đằng trước, hy vọng có thể ngăn cản được lần tấn công này.
May mà mấy người cùng chạy tới đây cũng không rảnh rỗi. Vì sợ nọc độc kỳ lạ này làm bẩn pháp khí của họ, cho nên không có lấy pháp khí ra chống đỡ, nhưng cũng vội vã sử dụng pháp thuật, phù lục đánh về phía nọc độc và kinh châm.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, động tác của hai bên đều diễn ra xong xuôi trong khoảng thời gian hai hơi thở.
Pháp thuật và phù lục của ba người Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc đều nghênh đón nọc độc đầu tiên, nhưng cho dù có là băng trùy hay hỏa cầu đều dễ dàng bị nọc độc kỳ lạ này xuyên qua, mà thể tích nọc độc đã giảm đi một nửa.
"Phụt xì xì"
Cuối cùng, nọc độc va chạm với cái chuông lớn màu vàng đất, lập tức lan rộng, phát ra tiếng ăn mòn dữ dội.
"Ầm"
Linh quan của pháp khí phòng ngự trung phẩm, chuông lớn màu vàng đất này bỗng nhiên lóe sáng, sau đó linh quang nhanh chóng mờ dần đi, thu nhỏ lại đến bằng kích cỡ đầu người rồi rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
Theo sau đó, chi chít những kim châm như mưa phóng đến, đồng tử Ngũ Xương lập tức giãn to, hắn ta vội vàng tế xuất thanh phi kiếm màu vàng đất kia.
Phi kiếm màu vàng đất dốc hết toàn lực cũng chỉ gắng gượng càn quét được hơn năm mươi cây kim châm mà thôi, ba người khác tế xuất pháp khí của mình, cũng càn quét hơn một trăm cây kim châm.
Mấy chục cây kim châm còn lại vẫn đang đánh về phía mấy người bọn họ, loại "Kim châm thuật" vô cùng nổi tiếng trong pháp thuật nhất giai thượng phẩm này, quả thật sức tấn công mạnh đến kinh người, mấy tu sĩ Luyện Khí trung kỳ ra tay ngăn chặn mà còn quá gắng gượng.
Ngay khi màn mưa kim châm cách mấy người bọn họ một trượng, một tầng vòng bảo hộ u ám xuất hiện trước người mấy người bọn họ, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã ngăn cản được pháp thuật cường đại, mà đối với mấy người Ngũ Xương mà nói thì khó mà ngăn cản được đối với.
Chính là Lưu Ngọc đã chạy tới kịp thời!
Chỉ thấy một miếng ngọc bội màu đen được treo ở bên hông hắn phát ra quang mang u ám, duy trì cái vòng bảo hộ này.
Đây chính là quà cảm ơn của Nghiêm Hồng Ngọc - Mặc Ngọc bội, ngọc bội này có thể phóng thích ra vòng bảo hộ ngăn cản ba lần tấn công của pháp thuật nhất giai thượng phẩm chỉ trong nháy mắt, mà không làm tiêu hao pháp lực của bản thân, sau khi sử dụng phải mất bảy ngày để bổ sung linh khí.
"Đa tạ Lưu sư huynh (đạo hữu)!"
Mấy người Ngũ Xương vội vàng nói lời cảm ơn.
"Đừng có nói nhảm, mấy người các ngươi hãy mau chóng tấn công!"
Lưu Ngọc không hề quay đầu lại, thần thức tập trung vào người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia, cũng không hề quay đầu mà truyền âm nói với bọn họ.
Vào thời khắc khẩn cấp này có liên quan đến kế hoạch Trúc Cơ lâu dài này, hắn không hề có tâm trạng khách sáo với mấy người bọn họ.
Mấy người Ngũ Xương nghe thấy lời của Lưu Ngọc xong thì cũng không nhiều lời nữa, ai nấy cũng đều tế xuất pháp khí tấn công người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia.
Thoáng chốc, bốn món pháp khí mang phong cách khác nhau bên ngoài phủ lên đủ loại linh quang khác nhau,nhanh chóng tiếp cận hắn ta.
Nhìn bốn món pháp khí đang tấn công tới chỗ mình, sắc mặt của Y Vĩnh Ân trầm xuống. Bình thường hắn ta hoàn toàn không để mắt tới loại pháp khí trung hạ phẩm kém cỏi này, một đòn của Con dấu mà hồng là đã có thể gây hư hại một hai món rồi.
Nhưng ngay lúc này, hai món pháp khí tâm đắc nhất của hắn ta đã bị quấn lấy, lại kiêng dè tấm gương màu bạc kia, có thể gây quấy nhiễu việc sử dụng pháp khí, cho nên mấy kiện pháp khí rác rưởi này lại trở nên có chút khó giải quyết.
Biết rõ tấm gương màu bạc trong tay đối phương có thể gây ra tổn hại lớn cho uy năng của pháp khí, nhưng vào thời điểm liên quan đến sự sống còn, hắn ta không thể không lấy ra pháp khí để ngăn cản lần tấn công này.
Chỉ thấy lần này Y Vĩnh Ân vội vàng tìm kiếm ở bên hông, sau đó lấy ra một viên châu màu đen to bằng trứng ngỗng, đây lại là một món pháp khí thượng phẩm.
Y Vĩnh Ân không hề do dự phát động viên châu màu đen này, hình thành một màn sáng u tối trong suốt chắn trước người mình.
Nhưng Lưu Ngọc lúc nào cũng luôn chú ý đến hành động của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia, thấy hắn ta tế xuất viên châu màu đen, thì trên tay hắn lập tức chuyển động, điều khiển Kim Ti kính ngắm vào viên châu màu đen, sau đó vận chuyển pháp lực tạo ra một dải ánh sáng bạch sắc chiếu rọi vào nó.
Linh lực bên trong màn sáng u tối nhất thời bị ảnh hưởng, bên ngoài xảy ra một trận dao động.
Mặc dù cuối cùng cũng đã bình phục lại, nhưng rõ ràng màn sáng đã mỏng đi một chút, cũng trong suốt hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy nọc độc và kim châm tấn công, sắc mặt Ngũ Xương trở nên trắng bệch,
Vừa nãy hắn ta có quan sát thấy cảnh nọc độc này văng lên người một tên tu sĩ của Công Tôn gia khiến cho người nọ huyết nhục mơ hồ, hắn ta chỉ hận bản thân nhất thời đầu óc mê muội, mặc dù có chỗ dựa vững chắc là tốt nhưng sao quan trọng bằng cái mạng nhỏ này?
Bất đắc dĩ, Ngũ Xương đành phải tế xuất pháp khí phòng ngự của bản thân - một cái chuông lớn màu vàng đất chắn ở đằng trước, hy vọng có thể ngăn cản được lần tấn công này.
May mà mấy người cùng chạy tới đây cũng không rảnh rỗi. Vì sợ nọc độc kỳ lạ này làm bẩn pháp khí của họ, cho nên không có lấy pháp khí ra chống đỡ, nhưng cũng vội vã sử dụng pháp thuật, phù lục đánh về phía nọc độc và kinh châm.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, động tác của hai bên đều diễn ra xong xuôi trong khoảng thời gian hai hơi thở.
Pháp thuật và phù lục của ba người Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc đều nghênh đón nọc độc đầu tiên, nhưng cho dù có là băng trùy hay hỏa cầu đều dễ dàng bị nọc độc kỳ lạ này xuyên qua, mà thể tích nọc độc đã giảm đi một nửa.
"Phụt xì xì"
Cuối cùng, nọc độc va chạm với cái chuông lớn màu vàng đất, lập tức lan rộng, phát ra tiếng ăn mòn dữ dội.
"Ầm"
Linh quan của pháp khí phòng ngự trung phẩm, chuông lớn màu vàng đất này bỗng nhiên lóe sáng, sau đó linh quang nhanh chóng mờ dần đi, thu nhỏ lại đến bằng kích cỡ đầu người rồi rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo sau đó, chi chít những kim châm như mưa phóng đến, đồng tử Ngũ Xương lập tức giãn to, hắn ta vội vàng tế xuất thanh phi kiếm màu vàng đất kia.
Phi kiếm màu vàng đất dốc hết toàn lực cũng chỉ gắng gượng càn quét được hơn năm mươi cây kim châm mà thôi, ba người khác tế xuất pháp khí của mình, cũng càn quét hơn một trăm cây kim châm.
Mấy chục cây kim châm còn lại vẫn đang đánh về phía mấy người bọn họ, loại "Kim châm thuật" vô cùng nổi tiếng trong pháp thuật nhất giai thượng phẩm này, quả thật sức tấn công mạnh đến kinh người, mấy tu sĩ Luyện Khí trung kỳ ra tay ngăn chặn mà còn quá gắng gượng.
Ngay khi màn mưa kim châm cách mấy người bọn họ một trượng, một tầng vòng bảo hộ u ám xuất hiện trước người mấy người bọn họ, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã ngăn cản được pháp thuật cường đại, mà đối với mấy người Ngũ Xương mà nói thì khó mà ngăn cản được đối với.
Chính là Lưu Ngọc đã chạy tới kịp thời!
Chỉ thấy một miếng ngọc bội màu đen được treo ở bên hông hắn phát ra quang mang u ám, duy trì cái vòng bảo hộ này.
Đây chính là quà cảm ơn của Nghiêm Hồng Ngọc - Mặc Ngọc bội, ngọc bội này có thể phóng thích ra vòng bảo hộ ngăn cản ba lần tấn công của pháp thuật nhất giai thượng phẩm chỉ trong nháy mắt, mà không làm tiêu hao pháp lực của bản thân, sau khi sử dụng phải mất bảy ngày để bổ sung linh khí.
"Đa tạ Lưu sư huynh (đạo hữu)!"
Mấy người Ngũ Xương vội vàng nói lời cảm ơn.
"Đừng có nói nhảm, mấy người các ngươi hãy mau chóng tấn công!"
Lưu Ngọc không hề quay đầu lại, thần thức tập trung vào người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia, cũng không hề quay đầu mà truyền âm nói với bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào thời khắc khẩn cấp này có liên quan đến kế hoạch Trúc Cơ lâu dài này, hắn không hề có tâm trạng khách sáo với mấy người bọn họ.
Mấy người Ngũ Xương nghe thấy lời của Lưu Ngọc xong thì cũng không nhiều lời nữa, ai nấy cũng đều tế xuất pháp khí tấn công người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia.
Thoáng chốc, bốn món pháp khí mang phong cách khác nhau bên ngoài phủ lên đủ loại linh quang khác nhau,nhanh chóng tiếp cận hắn ta.
Nhìn bốn món pháp khí đang tấn công tới chỗ mình, sắc mặt của Y Vĩnh Ân trầm xuống. Bình thường hắn ta hoàn toàn không để mắt tới loại pháp khí trung hạ phẩm kém cỏi này, một đòn của Con dấu mà hồng là đã có thể gây hư hại một hai món rồi.
Nhưng ngay lúc này, hai món pháp khí tâm đắc nhất của hắn ta đã bị quấn lấy, lại kiêng dè tấm gương màu bạc kia, có thể gây quấy nhiễu việc sử dụng pháp khí, cho nên mấy kiện pháp khí rác rưởi này lại trở nên có chút khó giải quyết.
Biết rõ tấm gương màu bạc trong tay đối phương có thể gây ra tổn hại lớn cho uy năng của pháp khí, nhưng vào thời điểm liên quan đến sự sống còn, hắn ta không thể không lấy ra pháp khí để ngăn cản lần tấn công này.
Chỉ thấy lần này Y Vĩnh Ân vội vàng tìm kiếm ở bên hông, sau đó lấy ra một viên châu màu đen to bằng trứng ngỗng, đây lại là một món pháp khí thượng phẩm.
Y Vĩnh Ân không hề do dự phát động viên châu màu đen này, hình thành một màn sáng u tối trong suốt chắn trước người mình.
Nhưng Lưu Ngọc lúc nào cũng luôn chú ý đến hành động của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia, thấy hắn ta tế xuất viên châu màu đen, thì trên tay hắn lập tức chuyển động, điều khiển Kim Ti kính ngắm vào viên châu màu đen, sau đó vận chuyển pháp lực tạo ra một dải ánh sáng bạch sắc chiếu rọi vào nó.
Linh lực bên trong màn sáng u tối nhất thời bị ảnh hưởng, bên ngoài xảy ra một trận dao động.
Mặc dù cuối cùng cũng đã bình phục lại, nhưng rõ ràng màn sáng đã mỏng đi một chút, cũng trong suốt hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro