Gian Khổ Của Lu...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Căn phòng đó, nơi hắn đã ở khi lần đầu tiên đi tới Hàn Nguyệt Thành, Sài Văn Chính vẫn luôn giữ lại nơi đó cho hắn, mỗi ngày đều có người vào quét dọn, trong phòng sạch sẽ vẫn giống như dáng vẻ lúc trước.
Lưu Ngọc đẩy cửa phòng đi vào, lấy trận bàn và trận kỳ của Đại Tam Tài Trận ra, đặt trận kỳ ở các góc, sau đó hai tay vừa cử động đã đánh ra mấy đạo pháp quyết vào trận bàn, nhất thời một tầng ánh sáng trong suốt bao phủ cả căn phòng.
Hắn lấy ra một cái đệm cối đặt ở trên giường, sau đó khoanh chân ngồi lên, lấy Thanh Hà Linh trà ltrong túi trữ vật ra pha xong rót cho bản thân một chén.
Ngồi thiền luyện khí của hôm nay đã hoàn thành, bây giờ Lưu Ngọc chuẩn bị tu luyện "Tôn Thần diệu pháp".
Hắn ngửa đầu uống một ngụm lớn linh trà, một luồng khí tức mát lạnh từ bụng dâng lên, hướng lên huyệt Nễ Hoàn, cuối cùng tác động lên Nguyên Thần, làm cho thần hồn đều cảm thấy một luồng cảm giác lạnh lẽo.
Lưu Ngọc vội vàng vận chuyển Tôn Thần diệu pháp, bắt đầu rèn luyện thần thức.
"A ui!"
Đây là đau đớn xuất phát từ Nguyên Thần, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt Nguyên Thần từ khắp mọi hướng. Có một loại ảo giác muốn xé rách nguyên thần, còn đau đớn gấp trăm lần so với đau đớn trên thể xác. Cho dù Lưu Ngọc đã trải qua nhiều lần, nhưng vẫn không tránh khỏi phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
May mà lúc này có một luồng cảm giác mát lạnh truyền đến Nguyên Thần, làm giảm bớt loại cảm giác bị thiêu đốt này, kiểm soát ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Hèn gì tiền bối sáng tạo ra môn công pháp này đã cảnh cáo rằng, tốt nhất phải phối hợp với linh vật hỗ trợ tu luyện. Loại đau đớn này nếu như tu sĩ gắng gượng tu luyện, rất có thể sẽ tạo thành tổn hại vĩnh viễn cho Nguyên Thần, để lại mối nguy hại ngầm khó có thể bù đắp.
Nếu như gắng gượng tu luyện trong một thời gian dài, rất có thể sẽ làm cho Nguyên Thần bị suy kiệt, không thể cứu vãn mà rơi vào tiêu vong.
Những hạt mồ hôi lăn dài trên trán Lưu Ngọc, hắn mím chặt môi, cố gắng chịu đựng nỗi đau thiêu đốt linh hồn, đợi cho luồng hơi mát mẻ thoáng lui ra, thì vội vàng cầm lấy chén trà đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Hai canh giờ sau, Lưu Ngọc kết thúc tu luyện Tôn Thần diệu pháp, quá cũng như không, dưới sự hỗ trợ của linh vật mỗi ngày cũng chỉ có thể tu luyện môn công pháp này hai canh giờ, nếu không có thể sẽ gây tổn thương cho Nguyên Thần.
Công pháp càng mạnh mẽ thì càng có nhiều hạn chế, yêu cầu càng nghiêm khắc, đây là định luật từ xưa đến nay.
Lưu Ngọc đứng dậy đi rửa sạch mồ hôi trên người, hắn thay một bộ quần áo khác, sau đó tựa vào đầu giường lấy "Ma tu yếu lược" ra chậm rãi lật xem.
...
Ngày hôm sau, giờ Tỵ.
Không có người đến thúc giục, cho nên lúc Lưu Ngọc đi vào đại sảnh phủ Thành Chủ, đã thấy năm người Điền Phúc đã sớm ngồi ở đây chờ một lúc lâu.
Mặc dù trong lòng bọn họ khó chịu nhưng cũng không dám thể hiện ra bên ngoài, dù sao sự chênh lệch về tu vi cũng rành rành trước mắt.
"Bái kiếm Lưu sư huynh!"
Thấy Lưu sư huynh cuối cùng cũng tới, mấy người bọn họ vội vàng đứng dậy, đều đồng loạt chắp tay hành lễ, không dám có chút chậm trễ nào, đặc biệt là bốn đệ tử ngoại môn kia.
Kiểu tông phái lớn đã truyền thừa mấy ngàn năm như Nguyên Dương Tông, thì vô cùng coi trọng lễ nghi tôn ti, nếu lễ nghi của bốn người bọn họ có hơi không cẩn thận, Lưu Ngọc ra tay chỉnh cho một trận cũng là đương nhiên, hợp với quy tắc tông môn.
"Mấy vị sư đệ không cần đa lễ, mọi người không có chờ lâu chứ?"
Vẻ mặt Lưu Ngọc thờ ơ, hắn xua tay nói.
Mấy người Điền Phúc đều nói đâu có, bọn họ cũng vừa mới tới.
Lưu Ngọc cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua sắc trời nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, bây giờ chúng ta xuất phát thôi."
Nói xong cũng không đợi mấy người bọn họ trả lời, mà đi ra ngoài trước.
"Chứ không phải do ngươi đến muộn nhất, làm trì hoãn thời gian!"
Mặc dù trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, thế nhưng bọn họ không hề dám nói ra lời này, mà vội vàng đi theo phía sau, đồng loạt đi ra đại sảnh.
Mấy luồng ánh sáng ở trước phủ Thành Chủ bay lên bầu trời, bay về phía mạch khoáng Hàn Thiết.
Lưu Ngọc cưỡi Huyết Ẩm đao đi đường, không cố ý làm cho bọn họ khó xử, duy trì tốc độ mà mấy người bọn họ có thể theo kịp.
Trong năm người này ngoại trừ Điền Phúc là Luyện Khí tầng tám, còn có một người cũng đạt tới Luyện Khí tầng bảy, nhưng lại không có thăng cấp nội môn, có thể rõ là kiểu đệ tử có tiềm lực hữu hạn.
Nửa canh giờ sau, mấy luồng ánh sáng đáp xuống mạch khoáng, hạ xuống bên ngoài căn nhà gỗ nơi Lâm Đại Dũng làm việc.
Lâm Đại Dũng nghe thấy tiếng động thì mở cửa nhà, đi tới cúi đầu khom lưng nói: "Bái kiến Lưu tiên sư, tiên sư có việc gì cứ dặn dò một tiếng, tiểu nhân sẽ đi làm ngay lập tức!"
Năm năm trôi qua, lão đầu râu cá trê này càng thêm già nua, tóc đã là nửa đen trắng nửa.
"Lưu mỗ phải trở về tông môn gấp, mấy vị sư đệ vừa tới này chính là đến thay ta đóng quân ở mạch khoáng."
"Ngươi đi gọi Ngũ sư đệ, Chu sư đệ bọn họ lại đây, tiếp nhận nhiệm vụ một chút."
Lưu Ngọc chắp hai tay ra sau lưng, thản nhiên dặn dò nói.
Nói xong hắn lấy một cái bình ngọc từ trong túi trữ vật ra, ném qua.
Lâm Đại Dũng vội vàng bắt lấy, đang tính mở miệng nói thì lúc này Lưu Ngọc lại cất giọng nói chuyện.
"Viên đan dược trong bình ngọc chia ra bảy lần dùng, bảo đảm giúp ngươi kéo dài tuổi thọ thêm năm năm cũng không thành vấn đề."
Trong bình ngọc chỉ có một viên Tụ Linh đan, nhưng linh khí trong đó đối với người bình thường mà nói thì kéo dài tuổi thọ, giúp cơ thể khỏe mạnh không thành vấn đề, đây là lời Lưu Ngọc đã hứa năm năm trước.
Dưới tình huống không có liên quan tới lợi ích, hắn bình thường vẫn luôn bằng lòng tuân thủ giao ước.
"Cảm ơn Lưu tiên sư, cám ơn Lưu tiên sư, đại ân đại đức của tiên sư, lão già thật sự không thể nào báo đáp."
"Sau này nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho tiên sư đặt ở trong nhà, mỗi ngày đều bái lạy!"
Lâm Đại Dũng kích động không thôi, lão quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.
"Được rồi đừng nói lời vô ích nữa, ngươi mau đi gọi người lại đây."
Trong năm năm, Lưu Ngọc đã nghe quá nhiều lời nịnh nọt hùa theo, đã sớm miễn dịch với những lời này, hắn không kiên nhẫn nói.
Lâm Đại Dũng nghe vậy thì vội vàng đứng dậy, lão lập tức đi về phía mạch khoáng, không thể kiềm chế được tia kích động trên gương mặt.
"Người này là chủ sự của mạch khoáng, năng lực cũng không tệ lắm, quản lý mạch khoáng rất ngăn nắp rõ ràng."
Lưu Ngọc lên tiếng giới thiệu, nói xong câu này thì không có nói tiếp đọa sau, đương nhiên hắn sẽ không đích thân dẫn mấy người bọn họ đi làm quen ở mạch khoáng.
Lưu Ngọc đẩy cửa phòng đi vào, lấy trận bàn và trận kỳ của Đại Tam Tài Trận ra, đặt trận kỳ ở các góc, sau đó hai tay vừa cử động đã đánh ra mấy đạo pháp quyết vào trận bàn, nhất thời một tầng ánh sáng trong suốt bao phủ cả căn phòng.
Hắn lấy ra một cái đệm cối đặt ở trên giường, sau đó khoanh chân ngồi lên, lấy Thanh Hà Linh trà ltrong túi trữ vật ra pha xong rót cho bản thân một chén.
Ngồi thiền luyện khí của hôm nay đã hoàn thành, bây giờ Lưu Ngọc chuẩn bị tu luyện "Tôn Thần diệu pháp".
Hắn ngửa đầu uống một ngụm lớn linh trà, một luồng khí tức mát lạnh từ bụng dâng lên, hướng lên huyệt Nễ Hoàn, cuối cùng tác động lên Nguyên Thần, làm cho thần hồn đều cảm thấy một luồng cảm giác lạnh lẽo.
Lưu Ngọc vội vàng vận chuyển Tôn Thần diệu pháp, bắt đầu rèn luyện thần thức.
"A ui!"
Đây là đau đớn xuất phát từ Nguyên Thần, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt Nguyên Thần từ khắp mọi hướng. Có một loại ảo giác muốn xé rách nguyên thần, còn đau đớn gấp trăm lần so với đau đớn trên thể xác. Cho dù Lưu Ngọc đã trải qua nhiều lần, nhưng vẫn không tránh khỏi phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
May mà lúc này có một luồng cảm giác mát lạnh truyền đến Nguyên Thần, làm giảm bớt loại cảm giác bị thiêu đốt này, kiểm soát ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Hèn gì tiền bối sáng tạo ra môn công pháp này đã cảnh cáo rằng, tốt nhất phải phối hợp với linh vật hỗ trợ tu luyện. Loại đau đớn này nếu như tu sĩ gắng gượng tu luyện, rất có thể sẽ tạo thành tổn hại vĩnh viễn cho Nguyên Thần, để lại mối nguy hại ngầm khó có thể bù đắp.
Nếu như gắng gượng tu luyện trong một thời gian dài, rất có thể sẽ làm cho Nguyên Thần bị suy kiệt, không thể cứu vãn mà rơi vào tiêu vong.
Những hạt mồ hôi lăn dài trên trán Lưu Ngọc, hắn mím chặt môi, cố gắng chịu đựng nỗi đau thiêu đốt linh hồn, đợi cho luồng hơi mát mẻ thoáng lui ra, thì vội vàng cầm lấy chén trà đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Hai canh giờ sau, Lưu Ngọc kết thúc tu luyện Tôn Thần diệu pháp, quá cũng như không, dưới sự hỗ trợ của linh vật mỗi ngày cũng chỉ có thể tu luyện môn công pháp này hai canh giờ, nếu không có thể sẽ gây tổn thương cho Nguyên Thần.
Công pháp càng mạnh mẽ thì càng có nhiều hạn chế, yêu cầu càng nghiêm khắc, đây là định luật từ xưa đến nay.
Lưu Ngọc đứng dậy đi rửa sạch mồ hôi trên người, hắn thay một bộ quần áo khác, sau đó tựa vào đầu giường lấy "Ma tu yếu lược" ra chậm rãi lật xem.
...
Ngày hôm sau, giờ Tỵ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có người đến thúc giục, cho nên lúc Lưu Ngọc đi vào đại sảnh phủ Thành Chủ, đã thấy năm người Điền Phúc đã sớm ngồi ở đây chờ một lúc lâu.
Mặc dù trong lòng bọn họ khó chịu nhưng cũng không dám thể hiện ra bên ngoài, dù sao sự chênh lệch về tu vi cũng rành rành trước mắt.
"Bái kiếm Lưu sư huynh!"
Thấy Lưu sư huynh cuối cùng cũng tới, mấy người bọn họ vội vàng đứng dậy, đều đồng loạt chắp tay hành lễ, không dám có chút chậm trễ nào, đặc biệt là bốn đệ tử ngoại môn kia.
Kiểu tông phái lớn đã truyền thừa mấy ngàn năm như Nguyên Dương Tông, thì vô cùng coi trọng lễ nghi tôn ti, nếu lễ nghi của bốn người bọn họ có hơi không cẩn thận, Lưu Ngọc ra tay chỉnh cho một trận cũng là đương nhiên, hợp với quy tắc tông môn.
"Mấy vị sư đệ không cần đa lễ, mọi người không có chờ lâu chứ?"
Vẻ mặt Lưu Ngọc thờ ơ, hắn xua tay nói.
Mấy người Điền Phúc đều nói đâu có, bọn họ cũng vừa mới tới.
Lưu Ngọc cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua sắc trời nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, bây giờ chúng ta xuất phát thôi."
Nói xong cũng không đợi mấy người bọn họ trả lời, mà đi ra ngoài trước.
"Chứ không phải do ngươi đến muộn nhất, làm trì hoãn thời gian!"
Mặc dù trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, thế nhưng bọn họ không hề dám nói ra lời này, mà vội vàng đi theo phía sau, đồng loạt đi ra đại sảnh.
Mấy luồng ánh sáng ở trước phủ Thành Chủ bay lên bầu trời, bay về phía mạch khoáng Hàn Thiết.
Lưu Ngọc cưỡi Huyết Ẩm đao đi đường, không cố ý làm cho bọn họ khó xử, duy trì tốc độ mà mấy người bọn họ có thể theo kịp.
Trong năm người này ngoại trừ Điền Phúc là Luyện Khí tầng tám, còn có một người cũng đạt tới Luyện Khí tầng bảy, nhưng lại không có thăng cấp nội môn, có thể rõ là kiểu đệ tử có tiềm lực hữu hạn.
Nửa canh giờ sau, mấy luồng ánh sáng đáp xuống mạch khoáng, hạ xuống bên ngoài căn nhà gỗ nơi Lâm Đại Dũng làm việc.
Lâm Đại Dũng nghe thấy tiếng động thì mở cửa nhà, đi tới cúi đầu khom lưng nói: "Bái kiến Lưu tiên sư, tiên sư có việc gì cứ dặn dò một tiếng, tiểu nhân sẽ đi làm ngay lập tức!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm năm trôi qua, lão đầu râu cá trê này càng thêm già nua, tóc đã là nửa đen trắng nửa.
"Lưu mỗ phải trở về tông môn gấp, mấy vị sư đệ vừa tới này chính là đến thay ta đóng quân ở mạch khoáng."
"Ngươi đi gọi Ngũ sư đệ, Chu sư đệ bọn họ lại đây, tiếp nhận nhiệm vụ một chút."
Lưu Ngọc chắp hai tay ra sau lưng, thản nhiên dặn dò nói.
Nói xong hắn lấy một cái bình ngọc từ trong túi trữ vật ra, ném qua.
Lâm Đại Dũng vội vàng bắt lấy, đang tính mở miệng nói thì lúc này Lưu Ngọc lại cất giọng nói chuyện.
"Viên đan dược trong bình ngọc chia ra bảy lần dùng, bảo đảm giúp ngươi kéo dài tuổi thọ thêm năm năm cũng không thành vấn đề."
Trong bình ngọc chỉ có một viên Tụ Linh đan, nhưng linh khí trong đó đối với người bình thường mà nói thì kéo dài tuổi thọ, giúp cơ thể khỏe mạnh không thành vấn đề, đây là lời Lưu Ngọc đã hứa năm năm trước.
Dưới tình huống không có liên quan tới lợi ích, hắn bình thường vẫn luôn bằng lòng tuân thủ giao ước.
"Cảm ơn Lưu tiên sư, cám ơn Lưu tiên sư, đại ân đại đức của tiên sư, lão già thật sự không thể nào báo đáp."
"Sau này nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho tiên sư đặt ở trong nhà, mỗi ngày đều bái lạy!"
Lâm Đại Dũng kích động không thôi, lão quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.
"Được rồi đừng nói lời vô ích nữa, ngươi mau đi gọi người lại đây."
Trong năm năm, Lưu Ngọc đã nghe quá nhiều lời nịnh nọt hùa theo, đã sớm miễn dịch với những lời này, hắn không kiên nhẫn nói.
Lâm Đại Dũng nghe vậy thì vội vàng đứng dậy, lão lập tức đi về phía mạch khoáng, không thể kiềm chế được tia kích động trên gương mặt.
"Người này là chủ sự của mạch khoáng, năng lực cũng không tệ lắm, quản lý mạch khoáng rất ngăn nắp rõ ràng."
Lưu Ngọc lên tiếng giới thiệu, nói xong câu này thì không có nói tiếp đọa sau, đương nhiên hắn sẽ không đích thân dẫn mấy người bọn họ đi làm quen ở mạch khoáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro