Giờ Dần Năm Khắ...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
…
Sau khi hai cao thủ Luyện Khí hậu kỳ là Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thưởng gia nhập trận đấu, cục diện hoàn toàn nghiêng về một phía, những tu sĩ còn lại của Phong gia không còn chút phản kháng nào, tất cả đều bị giết ngay lập tức.
Với việc Tiểu Mi sơn được rửa bằng máu, chỉ còn lại bốn vị sư tổ Phong gia canh giữ tài sản ở những nơi khác, khó có thể gây sóng gió.
Kể từ đó, Phong gia của Tiểu Mi sơn trong vòng bán kính năm trăm dặm của Hàn Nguyệt Thành đã hoàn toàn trở thành dĩ vãng.
Ngoại trừ Chu Quý Ba đang mai phục ở trên núi thì Lưu Ngọc và bốn người Nguyên Dương Tông lại đang tụ tập ở cùng một chỗ, lúc này y phục của bốn người đều nhuốm máu, trên người dính chút bụi bặm.
Lưu Ngọc một thân bạch y, vẻ mặt bình lặng như nước, bên hông của hắn treo bốn cái túi trữ vật, trên túi còn sót lại vài vết máu nhỏ, có xu hướng phát triển thành “Bát đại trưởng lão” của đám.
Ba người Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc đang đứng thành một hàng ở trước mặt hắn, bọn họ là những người nổi bật trong vạn tu sĩ của Nguyên Dương Tông, pháp khí của họ tinh xảo hơn nhiều so với của các tu sĩ của gia tộc nhỏ, các phương diện khác như công pháp pháp lực cũng vượt xa rất nhiều, cho nên bọn họ không hề bị thương.
Mọi người yên lặng đứng thẳng không nói gì, chỉ dùng một một loại ánh mắt chờ mong, nhiệt tình nhìn Lưu Ngọc, muốn nói lại thôi.
Chiến đấu đã xong, tiếp theo đương nhiên là phải phân chia chiến lợi phẩm, đã đến lúc bọn họ hưởng thụ thành quả thắng lợi.
Tuy Phong gia chỉ là một gia tộc tu tiên Luyện Khí kỳ nho nhỏ, nhưng mà tài nguyên và Linh Thạch của cả gia tộc khi phân chia cho mọi người lại không ít, mỗi người đều có thể được chia một khoản Linh Thạch, số lượng vô cùng khả quan.
Bọn họ mạo hiểm tính mạng chạy lên chạy xuống với Lưu Ngọc không phải là vì chuyện này sao?
Nhưng mà lúc này ngay cả Tôn Cúc, người luôn có chút tính khí nhỏ cũng không lên tiếng, đây chính là sự thay đổi khi Lưu Ngọc đã bày ra một phần sức mạnh của hắn.
Khuôn mặt không biểu cảm của Lưu Ngọc không thể nhìn ra được vui hay giận, hắn có thể cảm nhận được thái độ của mấy người này đang tinh tế thay đổi. Hắn đương nhiên biết mấy người này đang suy nghĩ cái gì, ngay khi mấy người Ngũ Xương đã đứng ngồi không yên thì hắn mở miệng nói:
“Mấy vị sư đệ chớ có nóng vội, mọi người hãy đợi Hầu gia, Công Tôn gia mang túi trữ vật đến đây rồi chúng ta cùng nhau phân chia chiến lợi phẩm.”
Lưu Ngọc mỉm cười nói, thái độ của hắn coi như là ôn hòa với mấy vị sư đệ sư muội đồng môn.
“Chúng ta cũng không quá nóng lòng ngay lúc này, nhưng mà… Hầu gia, Công Tôn gia sẽ thành thật dựa theo ước định mang túi trữ vật đến đây sao?”
Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc đồng loạt nhìn Ngũ Xương, bởi vì hắn ta khá quen thuộc với Lưu Ngọc, hai người bọn họ hy vọng hắn ta sẽ đứng ra nói chuyện.
Nhưng Ngũ Xương lại cúi đầu như chưa từng nghe thấy, hai người nhìn nhau, cuối cùng Tôn Cúc bất chấp nhỏ giọng nói.
Nàng ta có sự lo lắng này cũng không có gì kỳ lạ, giới tu tiên này bởi vì phân chia chiến lợi phẩm bất bình đẳng nên trở mặt thành thù sống mái với nhau cũng có không ít ví dụ, dù sao tiền tài cũng rất động lòng người.
“Chư vị sư đệ không cần lo lắng, có Lưu mỗ ở đây, hai gia tộc này nhất định sẽ tuân thủ ước định!” Lưu Ngọc cười nói, tự tin thong dong, một dáng vẻ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
“Làm phiền Lưu sư huynh rồi!”
Tôn Cúc nhu nhược nói, nàng ta vô cùng sợ Lưu Ngọc, cảm thấy vị sư huynh này rất thần bí lạnh lùng.
Tuy ngay từ đầu nàng ta cũng không muốn tham gia hành động lần này, nhưng thời điểm diệt Phong gia rồi phân chia chiến lợi phẩn thì không còn giống nữa, một khoản Linh Thạch lớn đến như vậy nếu có thể lấy được, vậy thì mỗi tháng nàng ta có thể mua thêm vài viên đan dược, tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Tuy nàng ta không có nói ra, nhưng mà đây cũng là tiếng lòng chung của mấy người này.
Lưu Ngọc kiên nhẫn an ủi sư đệ sư muội đồng môn vài câu, tiếp theo hắn còn cần dùng đến bọn họ để đối phó với mấy tu sĩ Hợp Hoan Môn, đương nhiên hắn sẽ không đối xử lạnh nhạt với bọn họ.
Lúc này Hầu gia và Công Tôn gia đã kiểm kê thương vong xong, dẫn theo những tu sĩ còn lại đi tới.
“Lưu đạo hữu tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao như thế này, thật sự là một tấm gương cho thế hệ của ta!”
Người của Hầu Diên Trạch còn chưa tới mà âm thanh từ xa đã truyền đến.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, mới vừa rồi đạo hữu một chiêu giết chết Phong Thiên Vĩ đã thật sự khiến cho chúng ta mở mang tầm mắt!”
Công Tôn Thương dường như đã trút hết cừu hận trong lòng ra, khôi phục lại dáng vẻ hiền lành, ông ta vừa sờ râu trắng dưới cằm vừa đi tới cười nói.
Hai người bọn họ trong tay mỗi người cầm mấy cái túi trữ vật, những tu sĩ còn lại của gia tộc thì đứng cách đó không xa.
Sau khi hai người chứng kiến thực lực kinh người của Lưu Ngọc thì chút tâm tư của bọn họ sớm đã biến mất hoàn toàn, không dám có suy nghĩ khác.
Lưu Ngọc chung quy chỉ là tạm thời ở Hàn Nguyệt Thành vài năm, song phương căn bản là không hề có xung đột về lợi ích, hai gia tộc này cũng không muốn đắc tội đến tu sĩ có thực lực, có bối cảnh tông môn này.
“Sao được chứ, chẳng qua là Lưu mỗ quá may mắn thôi.”
Sau khi hai cao thủ Luyện Khí hậu kỳ là Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thưởng gia nhập trận đấu, cục diện hoàn toàn nghiêng về một phía, những tu sĩ còn lại của Phong gia không còn chút phản kháng nào, tất cả đều bị giết ngay lập tức.
Với việc Tiểu Mi sơn được rửa bằng máu, chỉ còn lại bốn vị sư tổ Phong gia canh giữ tài sản ở những nơi khác, khó có thể gây sóng gió.
Kể từ đó, Phong gia của Tiểu Mi sơn trong vòng bán kính năm trăm dặm của Hàn Nguyệt Thành đã hoàn toàn trở thành dĩ vãng.
Ngoại trừ Chu Quý Ba đang mai phục ở trên núi thì Lưu Ngọc và bốn người Nguyên Dương Tông lại đang tụ tập ở cùng một chỗ, lúc này y phục của bốn người đều nhuốm máu, trên người dính chút bụi bặm.
Lưu Ngọc một thân bạch y, vẻ mặt bình lặng như nước, bên hông của hắn treo bốn cái túi trữ vật, trên túi còn sót lại vài vết máu nhỏ, có xu hướng phát triển thành “Bát đại trưởng lão” của đám.
Ba người Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc đang đứng thành một hàng ở trước mặt hắn, bọn họ là những người nổi bật trong vạn tu sĩ của Nguyên Dương Tông, pháp khí của họ tinh xảo hơn nhiều so với của các tu sĩ của gia tộc nhỏ, các phương diện khác như công pháp pháp lực cũng vượt xa rất nhiều, cho nên bọn họ không hề bị thương.
Mọi người yên lặng đứng thẳng không nói gì, chỉ dùng một một loại ánh mắt chờ mong, nhiệt tình nhìn Lưu Ngọc, muốn nói lại thôi.
Chiến đấu đã xong, tiếp theo đương nhiên là phải phân chia chiến lợi phẩm, đã đến lúc bọn họ hưởng thụ thành quả thắng lợi.
Tuy Phong gia chỉ là một gia tộc tu tiên Luyện Khí kỳ nho nhỏ, nhưng mà tài nguyên và Linh Thạch của cả gia tộc khi phân chia cho mọi người lại không ít, mỗi người đều có thể được chia một khoản Linh Thạch, số lượng vô cùng khả quan.
Bọn họ mạo hiểm tính mạng chạy lên chạy xuống với Lưu Ngọc không phải là vì chuyện này sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà lúc này ngay cả Tôn Cúc, người luôn có chút tính khí nhỏ cũng không lên tiếng, đây chính là sự thay đổi khi Lưu Ngọc đã bày ra một phần sức mạnh của hắn.
Khuôn mặt không biểu cảm của Lưu Ngọc không thể nhìn ra được vui hay giận, hắn có thể cảm nhận được thái độ của mấy người này đang tinh tế thay đổi. Hắn đương nhiên biết mấy người này đang suy nghĩ cái gì, ngay khi mấy người Ngũ Xương đã đứng ngồi không yên thì hắn mở miệng nói:
“Mấy vị sư đệ chớ có nóng vội, mọi người hãy đợi Hầu gia, Công Tôn gia mang túi trữ vật đến đây rồi chúng ta cùng nhau phân chia chiến lợi phẩm.”
Lưu Ngọc mỉm cười nói, thái độ của hắn coi như là ôn hòa với mấy vị sư đệ sư muội đồng môn.
“Chúng ta cũng không quá nóng lòng ngay lúc này, nhưng mà… Hầu gia, Công Tôn gia sẽ thành thật dựa theo ước định mang túi trữ vật đến đây sao?”
Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc đồng loạt nhìn Ngũ Xương, bởi vì hắn ta khá quen thuộc với Lưu Ngọc, hai người bọn họ hy vọng hắn ta sẽ đứng ra nói chuyện.
Nhưng Ngũ Xương lại cúi đầu như chưa từng nghe thấy, hai người nhìn nhau, cuối cùng Tôn Cúc bất chấp nhỏ giọng nói.
Nàng ta có sự lo lắng này cũng không có gì kỳ lạ, giới tu tiên này bởi vì phân chia chiến lợi phẩm bất bình đẳng nên trở mặt thành thù sống mái với nhau cũng có không ít ví dụ, dù sao tiền tài cũng rất động lòng người.
“Chư vị sư đệ không cần lo lắng, có Lưu mỗ ở đây, hai gia tộc này nhất định sẽ tuân thủ ước định!” Lưu Ngọc cười nói, tự tin thong dong, một dáng vẻ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
“Làm phiền Lưu sư huynh rồi!”
Tôn Cúc nhu nhược nói, nàng ta vô cùng sợ Lưu Ngọc, cảm thấy vị sư huynh này rất thần bí lạnh lùng.
Tuy ngay từ đầu nàng ta cũng không muốn tham gia hành động lần này, nhưng thời điểm diệt Phong gia rồi phân chia chiến lợi phẩn thì không còn giống nữa, một khoản Linh Thạch lớn đến như vậy nếu có thể lấy được, vậy thì mỗi tháng nàng ta có thể mua thêm vài viên đan dược, tăng nhanh tốc độ tu luyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nàng ta không có nói ra, nhưng mà đây cũng là tiếng lòng chung của mấy người này.
Lưu Ngọc kiên nhẫn an ủi sư đệ sư muội đồng môn vài câu, tiếp theo hắn còn cần dùng đến bọn họ để đối phó với mấy tu sĩ Hợp Hoan Môn, đương nhiên hắn sẽ không đối xử lạnh nhạt với bọn họ.
Lúc này Hầu gia và Công Tôn gia đã kiểm kê thương vong xong, dẫn theo những tu sĩ còn lại đi tới.
“Lưu đạo hữu tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao như thế này, thật sự là một tấm gương cho thế hệ của ta!”
Người của Hầu Diên Trạch còn chưa tới mà âm thanh từ xa đã truyền đến.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, mới vừa rồi đạo hữu một chiêu giết chết Phong Thiên Vĩ đã thật sự khiến cho chúng ta mở mang tầm mắt!”
Công Tôn Thương dường như đã trút hết cừu hận trong lòng ra, khôi phục lại dáng vẻ hiền lành, ông ta vừa sờ râu trắng dưới cằm vừa đi tới cười nói.
Hai người bọn họ trong tay mỗi người cầm mấy cái túi trữ vật, những tu sĩ còn lại của gia tộc thì đứng cách đó không xa.
Sau khi hai người chứng kiến thực lực kinh người của Lưu Ngọc thì chút tâm tư của bọn họ sớm đã biến mất hoàn toàn, không dám có suy nghĩ khác.
Lưu Ngọc chung quy chỉ là tạm thời ở Hàn Nguyệt Thành vài năm, song phương căn bản là không hề có xung đột về lợi ích, hai gia tộc này cũng không muốn đắc tội đến tu sĩ có thực lực, có bối cảnh tông môn này.
“Sao được chứ, chẳng qua là Lưu mỗ quá may mắn thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro