Hội đấu giá ngầ...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Những tấm phù được vẽ này có uy năng bình thường, uy lực và phẩm cấp không quá kém so với lúc tu sĩ ra chiêu.
Bình thường Hỏa Cầu phù giá một khối Linh Thạch một tờ, Kim Cương phù năm khối Linh Thạch một tờ, Hoả Xà phù tám khối Linh Thạch một tờ.
Lúc Lưu Ngọc đi ra đếm thử số phù lục đã mua, tổng cộng có hai mươi tờ Hỏa Cầu phù, hai tờ Kim Cương phù và ba tờ Hoả Xà phù, tổng cộng tiêu hết năm mươi bốn khối Linh Thạch. Những phù lục này mua từ các quầy hàng khác nhau, vốn dĩ Lưu Ngọc còn định mua thêm Hoà Xà phù, nhưng uy lực của loại phù Luyện Khí hậu kỳ này quá lớn, chủ quán chỉ có ba tờ đều đã bán sạch, chỉ đành ngậm ngùi ra về.
Cách sử dụng phù lục cực kỳ đơn giản, tốc độ tung ra nhanh hơn rất nhiều so với thi triển pháp thuật, khi cần có thể kích hoạt bằng cách rót vào một ít pháp lực, tiêu hao rất ít pháp lực, vì vậy mỗi tu sĩ căn bản đều chuẩn bị mấy tờ.
Lần này Lưu Ngọc không định mở quầy hàng bán đan dược, thoáng cái đã lấy ra hơn chục bình đan dược rất dễ khiến người khác chú ý, hơn nữa tốc độ bán ra quá chậm, còn không bằng bán cho một vài cửa hàng. Mặc dù ít Linh Thạch hơn một chút, thế nhưng lại rất tiết kiệm thời gian.
Trong đám người thỉnh thoảng xuất hiện bóng dáng những “Cao nhân” Trúc Cơ kỳ, khi Lưu Ngọc bắt gặp tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi tới, sẽ vội vàng lùi sang một bên, đợi đến khi cao nhân Trúc Cơ kỳ đi xa rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Cảnh giới của Tu Chân Giới rất nghiêm khắc, sức mạnh của tu sĩ đều thuộc về bản thân, nếu tu sĩ cấp thấp mạo phạm tu sĩ cấp cao, cho dù tu sĩ cấp cao giết chết tu sĩ cấp thấp cũng không ai nói gì.
Lưu Ngọc đến nhà trọ “Tiên Khách Lai”, dùng một khối Linh Thạch thuê một gian thượng phòng trong mười ngày.
Gian phòng có khắc Tụ Linh trận pháp, loại đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói đã là vô cùng nồng đậm, quá đủ để thỏa mãn tu luyện.
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi ở trên giường gỗ, hai mắt nhắm nghiền, vận chuyển Mộc Linh quyết, cẩn thận mài dũa pháp lực.
Mặc dù pháp lực bị giới hạn bởi tu vi, đã không còn tăng lên nữa, nhưng việc tu luyện không thể dừng lại, ít nhất thì có thể mài dũa pháp lực, làm cho nó trở nên tinh khiết hơn.
Chỉ có tích lũy ngày qua ngày như vậy mới có hy vọng kết được một viên đại đạo Kim Đan.
Trong ba ngày qua, Lưu Ngọc đã bán hai mươi bình Thanh Linh đan ở nhiều nơi khác nhau trong phường thị, thu được tổng cộng năm trăm bốn mươi khối Linh Thạch, cộng thêm Linh Thạch lúc trước, tổng cộng là một ngàn bốn trăm khối Linh Thạch, muốn lấy được Hoàng Long đan kia có lẽ không thành vấn đề.
Ba ngày sau đó. Hôm nay, là lúc bắt đầu hội đấu giá ngầm, Lưu Ngọc kết thúc tu luyện, chuẩn bị lên đường.
Hắn lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi trữ vật, mở nắp bình ra, bên trong có một ít chất lỏng vẩn đục. Đây là chất lỏng đặc chế do Lưu Ngọc điều chế dựa theo “Ma tu yếu lược”, có thể che dấu được dò xét thần thức, theo như bên trong yếu lược nói thì tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống đều không thể dò xét thân thức được.
Vì thu thập loại Linh thảo cần thiết cho thứ này, mà Lưu Ngọc đã đi khắp các phường thị của Nguyên Dương Tông để thu thập đủ toàn bộ. Rất may, Lưu Ngọc đã có Tiên Phủ trong tay, nếu không một tu sĩ Trúc Cơ bình thường thì không dễ gì có thể thu thập được chúng.
Cố nến buồn nôn, Lưu Ngọc đối mặt với chiếc gương, dựa theo phương pháp được ghi trong “Ma tu yếu lược” mà bôi chất lỏng đục ngầu này lên mặt.
Sau khi bôi xong, Lưu Ngọc nhìn vào gương, chỉ thấy một tu sĩ mắt to mày rậm với làn da vàng như nến hiện lên trong gương, bây giờ ngay cả người quen đứng trước mặt chắc cũng không thể không nhận ra Lưu Ngọc là ai.
Mặc dù nhìn có chút buồn nôn, nhưng hiệu quả không tồi, Lưu Ngọc hài lòng gật đầu rồi đem lụa đen và mũ rộng vành tới, hai thứ này đều là vải vóc bình thường, không thể ngăn cản dò xét thần thức.
Trước đây trong cửa hàng, người trong cửa hàng không thể tùy ý dò xét thần thức của khách mời, tùy tiện dò xét thần thức của người khác sẽ bị coi là thô lỗ, vậy thì làm sao mà làm ăn được nữa? Thậm chí còn khơi dậy thái độ thù địch của một số tu sĩ.
Nhưng hội đấu giá ngầm thì khác, người đến tốt xấu lẫn lộn, thậm chí còn có cả tu sĩ chuyên đến để xử lý “Tang vật” nên không thể không đề phòng.
Trong khi suy nghĩ về điều này, Lưu Ngọc đã bước ra khỏi động phủ.
Hắn lần theo địa điểm mà Trương Xuân Minh đề cập, đi đến một tiệm tạp hóa ở phía tây của phường thị Gia Thái.
Tiệm tạp hóa này nhìn không lớn lắm, mặt tiền có chút cũ kỹ, người qua lại rất ít, đa phần đều là những người thần bí.
Bình thường Hỏa Cầu phù giá một khối Linh Thạch một tờ, Kim Cương phù năm khối Linh Thạch một tờ, Hoả Xà phù tám khối Linh Thạch một tờ.
Lúc Lưu Ngọc đi ra đếm thử số phù lục đã mua, tổng cộng có hai mươi tờ Hỏa Cầu phù, hai tờ Kim Cương phù và ba tờ Hoả Xà phù, tổng cộng tiêu hết năm mươi bốn khối Linh Thạch. Những phù lục này mua từ các quầy hàng khác nhau, vốn dĩ Lưu Ngọc còn định mua thêm Hoà Xà phù, nhưng uy lực của loại phù Luyện Khí hậu kỳ này quá lớn, chủ quán chỉ có ba tờ đều đã bán sạch, chỉ đành ngậm ngùi ra về.
Cách sử dụng phù lục cực kỳ đơn giản, tốc độ tung ra nhanh hơn rất nhiều so với thi triển pháp thuật, khi cần có thể kích hoạt bằng cách rót vào một ít pháp lực, tiêu hao rất ít pháp lực, vì vậy mỗi tu sĩ căn bản đều chuẩn bị mấy tờ.
Lần này Lưu Ngọc không định mở quầy hàng bán đan dược, thoáng cái đã lấy ra hơn chục bình đan dược rất dễ khiến người khác chú ý, hơn nữa tốc độ bán ra quá chậm, còn không bằng bán cho một vài cửa hàng. Mặc dù ít Linh Thạch hơn một chút, thế nhưng lại rất tiết kiệm thời gian.
Trong đám người thỉnh thoảng xuất hiện bóng dáng những “Cao nhân” Trúc Cơ kỳ, khi Lưu Ngọc bắt gặp tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi tới, sẽ vội vàng lùi sang một bên, đợi đến khi cao nhân Trúc Cơ kỳ đi xa rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Cảnh giới của Tu Chân Giới rất nghiêm khắc, sức mạnh của tu sĩ đều thuộc về bản thân, nếu tu sĩ cấp thấp mạo phạm tu sĩ cấp cao, cho dù tu sĩ cấp cao giết chết tu sĩ cấp thấp cũng không ai nói gì.
Lưu Ngọc đến nhà trọ “Tiên Khách Lai”, dùng một khối Linh Thạch thuê một gian thượng phòng trong mười ngày.
Gian phòng có khắc Tụ Linh trận pháp, loại đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói đã là vô cùng nồng đậm, quá đủ để thỏa mãn tu luyện.
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi ở trên giường gỗ, hai mắt nhắm nghiền, vận chuyển Mộc Linh quyết, cẩn thận mài dũa pháp lực.
Mặc dù pháp lực bị giới hạn bởi tu vi, đã không còn tăng lên nữa, nhưng việc tu luyện không thể dừng lại, ít nhất thì có thể mài dũa pháp lực, làm cho nó trở nên tinh khiết hơn.
Chỉ có tích lũy ngày qua ngày như vậy mới có hy vọng kết được một viên đại đạo Kim Đan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong ba ngày qua, Lưu Ngọc đã bán hai mươi bình Thanh Linh đan ở nhiều nơi khác nhau trong phường thị, thu được tổng cộng năm trăm bốn mươi khối Linh Thạch, cộng thêm Linh Thạch lúc trước, tổng cộng là một ngàn bốn trăm khối Linh Thạch, muốn lấy được Hoàng Long đan kia có lẽ không thành vấn đề.
Ba ngày sau đó. Hôm nay, là lúc bắt đầu hội đấu giá ngầm, Lưu Ngọc kết thúc tu luyện, chuẩn bị lên đường.
Hắn lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi trữ vật, mở nắp bình ra, bên trong có một ít chất lỏng vẩn đục. Đây là chất lỏng đặc chế do Lưu Ngọc điều chế dựa theo “Ma tu yếu lược”, có thể che dấu được dò xét thần thức, theo như bên trong yếu lược nói thì tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống đều không thể dò xét thân thức được.
Vì thu thập loại Linh thảo cần thiết cho thứ này, mà Lưu Ngọc đã đi khắp các phường thị của Nguyên Dương Tông để thu thập đủ toàn bộ. Rất may, Lưu Ngọc đã có Tiên Phủ trong tay, nếu không một tu sĩ Trúc Cơ bình thường thì không dễ gì có thể thu thập được chúng.
Cố nến buồn nôn, Lưu Ngọc đối mặt với chiếc gương, dựa theo phương pháp được ghi trong “Ma tu yếu lược” mà bôi chất lỏng đục ngầu này lên mặt.
Sau khi bôi xong, Lưu Ngọc nhìn vào gương, chỉ thấy một tu sĩ mắt to mày rậm với làn da vàng như nến hiện lên trong gương, bây giờ ngay cả người quen đứng trước mặt chắc cũng không thể không nhận ra Lưu Ngọc là ai.
Mặc dù nhìn có chút buồn nôn, nhưng hiệu quả không tồi, Lưu Ngọc hài lòng gật đầu rồi đem lụa đen và mũ rộng vành tới, hai thứ này đều là vải vóc bình thường, không thể ngăn cản dò xét thần thức.
Trước đây trong cửa hàng, người trong cửa hàng không thể tùy ý dò xét thần thức của khách mời, tùy tiện dò xét thần thức của người khác sẽ bị coi là thô lỗ, vậy thì làm sao mà làm ăn được nữa? Thậm chí còn khơi dậy thái độ thù địch của một số tu sĩ.
Nhưng hội đấu giá ngầm thì khác, người đến tốt xấu lẫn lộn, thậm chí còn có cả tu sĩ chuyên đến để xử lý “Tang vật” nên không thể không đề phòng.
Trong khi suy nghĩ về điều này, Lưu Ngọc đã bước ra khỏi động phủ.
Hắn lần theo địa điểm mà Trương Xuân Minh đề cập, đi đến một tiệm tạp hóa ở phía tây của phường thị Gia Thái.
Tiệm tạp hóa này nhìn không lớn lắm, mặt tiền có chút cũ kỹ, người qua lại rất ít, đa phần đều là những người thần bí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro