Mây Mưa(2)
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Lúc này trên mặt Lưu Ngọc mới khôi phục sự bình tĩnh, hắn phát sinh quan hệ với nữ nhân này không phải để tìm đạo lữ, đương nhiên hắn sẽ không sủng nàng ta, càng sẽ không nuông chiều.
Chỉ là vui vẻ về thể xác, làm sao có thể so sánh với Trường Sinh tiên đạo?
Nếu Trường Sinh ở trong tay, tình thân, tình bạn và tình yêu nào mà không thể có được?
Hắn biết bản thân đang làm cái gì và hắn biết chính xác điều gì là quan trọng.
Lưu Ngọc ngồi trên giường đá bình phục lại khí huyết xao động, sau đó hắn lấy ra một trường bào màu đen từ trong túi trữ vật khoác lên người, đi đến phòng khách.
Lúc này Giang Thu Thủy đang ngồi trên chiếc ghế đá ban đầu, một tay nâng cằm, ánh mắt thẫn thờ, không biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì.
Lúc Lưu Ngọc xuất hiện ở phòng khách, nàng ta kinh ngạc vội vàng đứng lên, đợi đến khi người đối diện ngồi xuống thì mới bình tĩnh lại.
“Bây giờ sư muội Thu Thủy hối hận vẫn còn kịp, nếu như hối hận thì Lưu mỗ tuyệt đối sẽ không giữ lại, ba bình Bích Linh đan coi như là bồi thường, bây giờ muội có thể rời đi.”
Lưu Ngọc nâng bình trà lên rót cho mình ly trà, từ tốn nói.
Lời này của hắn thật sự là lời thật lòng, bây giờ vẫn chưa làm việc, rời đi vẫn còn kịp, nếu nàng ta thật sự tiếp xúc với vài bí mật của hắn, muốn sống sót rời đi là chuyện không có khả năng, trừ khi là chết.
Nếu không phải thi triển Cấm Thần thuật ở Nguyên Dương Tông rất dễ bị tu sĩ cấp cao nhận ra thì Lưu Ngọc nhất định sẽ tìm cách để cho người sẽ làm việc cho hắn thả lỏng tâm trí, sau đó trồng Cấm Thần thuật vào, như vậy hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Cấm Thần thuật là một loại bí thuật có tác dụng với Nguyên Thần, nó được lưu truyền rất rộng rãi ở Tu Tiên Giới, đặc biệt là trong giới tu sĩ ma đạo, trùng hợp trong “Ma tu yếu lược” lại có ghi lại bí thuật này.
Cấm Thần thuật có thể khiến cho Nguyên Thần của tu sĩ nhanh chóng bị hủy diệt, chỉ cần một ý niệm là đã có thể kích phát bùa này, người bị đặt cấm chế sinh hay diệt đều chỉ dựa vào một ý niệm của người đặt cấm chế.
Giang Thu Thủy nghe vậy lắc đầu, không ngây thơ rời đi, chỉ là cúi đầu không nói.
Lưu Ngọc thấy như vậy thì hài lòng nhẹ gật đầu, nói khẽ:
"Đã như vậy, về sau muội hãy dọn đến Thải Liên sơn ở đi."
"Lưu mỗ sẽ nói một tiếng với Tống Vụ điện, về sau muội sẽ không cần làm tạp vụ, lương tháng nhận lấy như thường lệ."
"Sư muội có thể mở một cái động phủ ở bên cạnh, có việc ta sẽ gọi muội đến."
Giang Thu Thủy nghe vậy trên mặt lập tức vui mừng, lập tức nhân tiện nói:
"Ta đều nghe sư huynh, bây giờ liền trở về thu dọn đồ đạc."
Nói xong, nàng ta ngồi trở lại ghế đá, một cánh tay ngọc chậm rãi vuốt ve mái tóc dài đen mượt của mình.
Sau đó nàng lấy ra một dải băng màu hồng từ túi trữ vật, dùng dải băng này buộc mái tóc mượt mà của mình lên.
Lúc này, sắc mặt Lưu Ngọc mới hòa hoãn lại, không còn nghiêm túc như lúc trước nữa.
Nhìn nữ tu trước mặt đang sửa sang lại mái tóc, không thể không nói nàng ta thật sự rất nữ tính, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định dỗ dành nàng ta.
Vì vậy hắn đi tới phía sau Giang Thu Thủy, hai tay nhẹ nhàng vòng lấy, đầu đặt trên mái tóc khẽ ma sát, hắn an ủi:
“Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần muội an tâm làm việc cho ta, không có suy nghĩ khác, Lưu mỗ sẽ không bạc đãi muội.”
Giang Thu Thủy nghe vậy thì hốc mắt ửng đỏ, dùng sức nắm chặt lấy hai bàn tay ở trước người.
Thật lâu sau, Lưu Ngọc rời khỏi thân thể của nàng ta, một lần nữa ngồi trở lại chiếc ghế đá đối diện, lại lấy ra quyển thư tịch Thanh Dương công pháp, bắt đầu lĩnh hội.
Giang Thu Thủy thấy vậy thì đi đến căn phòng bên cạnh, lúc nàng ta ra ngoài đã thay lại bộ áo bào tro của đệ tử ngoại môn, đi tới bên người Lưu Ngọc thì thầm vài câu.
“Đi đi.”
Lưu Ngọc gật đầu, thần thức điều khiển trận pháp mở ra một lỗ hổng.
Giang Thu Thủy nhẹ nhàng di chuyển, từng bước đi ra ngoài, sau khi nàng ta ra khỏi động phủ thì quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng lúc này trận pháp đã đóng lại, có thể nhìn thấy được gì nữa đây?
Nàng ta thấy vậy thì hơi cau mày lại, mặc dù đã sớm biết là như thế, nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng, nàng ta lấy pháp khí từ trong túi trữ vật rồi hóa thành một đạo độn quang màu hồng bay đi xa.
Động phủ của Lưu Ngọc lại khôi phục lại sự im lặng như trước, hắn nhanh chóng ổn định lại tâm trạng đang nổi sóng lớn, đặt tất cả tinh lực vào việc tu hành.
Lĩnh hội Thanh Dương công pháp hai canh giờ, môn công pháp này tổng cộng có mười hai tầng, trong tay Lưu Ngọc chỉ có tám tầng công pháp, ba tầng đầu tương ứng với Luyện Khí kỳ, ba tầng giữa tương ứng với Trúc Cơ kỳ, hai tầng cuối cùng tương ứng với Kim Đan kỳ.
Chỉ là vui vẻ về thể xác, làm sao có thể so sánh với Trường Sinh tiên đạo?
Nếu Trường Sinh ở trong tay, tình thân, tình bạn và tình yêu nào mà không thể có được?
Hắn biết bản thân đang làm cái gì và hắn biết chính xác điều gì là quan trọng.
Lưu Ngọc ngồi trên giường đá bình phục lại khí huyết xao động, sau đó hắn lấy ra một trường bào màu đen từ trong túi trữ vật khoác lên người, đi đến phòng khách.
Lúc này Giang Thu Thủy đang ngồi trên chiếc ghế đá ban đầu, một tay nâng cằm, ánh mắt thẫn thờ, không biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì.
Lúc Lưu Ngọc xuất hiện ở phòng khách, nàng ta kinh ngạc vội vàng đứng lên, đợi đến khi người đối diện ngồi xuống thì mới bình tĩnh lại.
“Bây giờ sư muội Thu Thủy hối hận vẫn còn kịp, nếu như hối hận thì Lưu mỗ tuyệt đối sẽ không giữ lại, ba bình Bích Linh đan coi như là bồi thường, bây giờ muội có thể rời đi.”
Lưu Ngọc nâng bình trà lên rót cho mình ly trà, từ tốn nói.
Lời này của hắn thật sự là lời thật lòng, bây giờ vẫn chưa làm việc, rời đi vẫn còn kịp, nếu nàng ta thật sự tiếp xúc với vài bí mật của hắn, muốn sống sót rời đi là chuyện không có khả năng, trừ khi là chết.
Nếu không phải thi triển Cấm Thần thuật ở Nguyên Dương Tông rất dễ bị tu sĩ cấp cao nhận ra thì Lưu Ngọc nhất định sẽ tìm cách để cho người sẽ làm việc cho hắn thả lỏng tâm trí, sau đó trồng Cấm Thần thuật vào, như vậy hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Cấm Thần thuật là một loại bí thuật có tác dụng với Nguyên Thần, nó được lưu truyền rất rộng rãi ở Tu Tiên Giới, đặc biệt là trong giới tu sĩ ma đạo, trùng hợp trong “Ma tu yếu lược” lại có ghi lại bí thuật này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cấm Thần thuật có thể khiến cho Nguyên Thần của tu sĩ nhanh chóng bị hủy diệt, chỉ cần một ý niệm là đã có thể kích phát bùa này, người bị đặt cấm chế sinh hay diệt đều chỉ dựa vào một ý niệm của người đặt cấm chế.
Giang Thu Thủy nghe vậy lắc đầu, không ngây thơ rời đi, chỉ là cúi đầu không nói.
Lưu Ngọc thấy như vậy thì hài lòng nhẹ gật đầu, nói khẽ:
"Đã như vậy, về sau muội hãy dọn đến Thải Liên sơn ở đi."
"Lưu mỗ sẽ nói một tiếng với Tống Vụ điện, về sau muội sẽ không cần làm tạp vụ, lương tháng nhận lấy như thường lệ."
"Sư muội có thể mở một cái động phủ ở bên cạnh, có việc ta sẽ gọi muội đến."
Giang Thu Thủy nghe vậy trên mặt lập tức vui mừng, lập tức nhân tiện nói:
"Ta đều nghe sư huynh, bây giờ liền trở về thu dọn đồ đạc."
Nói xong, nàng ta ngồi trở lại ghế đá, một cánh tay ngọc chậm rãi vuốt ve mái tóc dài đen mượt của mình.
Sau đó nàng lấy ra một dải băng màu hồng từ túi trữ vật, dùng dải băng này buộc mái tóc mượt mà của mình lên.
Lúc này, sắc mặt Lưu Ngọc mới hòa hoãn lại, không còn nghiêm túc như lúc trước nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn nữ tu trước mặt đang sửa sang lại mái tóc, không thể không nói nàng ta thật sự rất nữ tính, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định dỗ dành nàng ta.
Vì vậy hắn đi tới phía sau Giang Thu Thủy, hai tay nhẹ nhàng vòng lấy, đầu đặt trên mái tóc khẽ ma sát, hắn an ủi:
“Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần muội an tâm làm việc cho ta, không có suy nghĩ khác, Lưu mỗ sẽ không bạc đãi muội.”
Giang Thu Thủy nghe vậy thì hốc mắt ửng đỏ, dùng sức nắm chặt lấy hai bàn tay ở trước người.
Thật lâu sau, Lưu Ngọc rời khỏi thân thể của nàng ta, một lần nữa ngồi trở lại chiếc ghế đá đối diện, lại lấy ra quyển thư tịch Thanh Dương công pháp, bắt đầu lĩnh hội.
Giang Thu Thủy thấy vậy thì đi đến căn phòng bên cạnh, lúc nàng ta ra ngoài đã thay lại bộ áo bào tro của đệ tử ngoại môn, đi tới bên người Lưu Ngọc thì thầm vài câu.
“Đi đi.”
Lưu Ngọc gật đầu, thần thức điều khiển trận pháp mở ra một lỗ hổng.
Giang Thu Thủy nhẹ nhàng di chuyển, từng bước đi ra ngoài, sau khi nàng ta ra khỏi động phủ thì quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng lúc này trận pháp đã đóng lại, có thể nhìn thấy được gì nữa đây?
Nàng ta thấy vậy thì hơi cau mày lại, mặc dù đã sớm biết là như thế, nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng, nàng ta lấy pháp khí từ trong túi trữ vật rồi hóa thành một đạo độn quang màu hồng bay đi xa.
Động phủ của Lưu Ngọc lại khôi phục lại sự im lặng như trước, hắn nhanh chóng ổn định lại tâm trạng đang nổi sóng lớn, đặt tất cả tinh lực vào việc tu hành.
Lĩnh hội Thanh Dương công pháp hai canh giờ, môn công pháp này tổng cộng có mười hai tầng, trong tay Lưu Ngọc chỉ có tám tầng công pháp, ba tầng đầu tương ứng với Luyện Khí kỳ, ba tầng giữa tương ứng với Trúc Cơ kỳ, hai tầng cuối cùng tương ứng với Kim Đan kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro