Ngọn Đèn Bằng Đ...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Biểu hiện của pháp khí ngọn đèn bằng đồng thau của đệ tử Hợp Hoan Môn không tầm thường, pháp khí trung phẩm bị nó kích thích đến nổi đốt ra ngọn lửa màu xanh, chính biểu hiện cho việc linh quang đã bị hao tổn nhiều.
Điều này làm cho bốn người đang vây đánh bắt đầu bó tay bó chân, sợ pháp khí của mình bị tổn thương.
Suy cho cùng thì yếu không địch lại mạnh, tên đệ tử của Hợp Hoan Môn kia phòng thủ đã lâu nhưng vẫn lộ ra sơ hở, bị tu sĩ của Hầu gia bắt được cơ hội mà đoạt lấy mạng hắn ta.
Mọi thứ lúc này chính là kết cục đã định.
Khẽ thở dốc vài hơi, hai người Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thương đều rất tự giác lấy túi trữ vật của đệ tử Hợp Hoan Môn đưa cho Lưu Ngọc.
Hai nhà chia đều điểm tài nguyên của Phong gia, tài nguyên hiện có thuộc về mấy người Nguyên Dương Tông, điều này đã được nói trước.
Sau khi chứng kiến thực lực của đại sứ đóng quân này, chút tâm tư nhỏ vốn có của hai nhà đều bị chôn vùi ở đáy lòng hoàn toàn.
Lưu Ngọc nhận lấy túi trữ vật và ngọn đèn bằng đồng thau, tỉ mỉ đánh giá ngọn đèn bằng đồng thau đã biểu hiện không tồi này.
Toàn thân của ngọn đèn bằng đồng thau có màu nâu xanh, mặt ngoài có khắc hoa văn phong cách cổ xưa, trên cái đế có chút rỉ sét màu xanh. Kỳ lạ hơn chính là ngọn đèn này lại không có tim đèn, vị trí vốn có của tim đèn chỉ còn lại một lỗ hổng, mà tim đèn lại không cánh mà bay.
Lưu Ngọc đã thầm hạ quyết tâm, hắn phải cất giấu ngọn đèn bằng đồng thau có biểu hiện tuyệt vời này đi. Sau khi đánh giá vài lần, hắn đeo túi trữ vật ở bên hông, còn ngọn đèn này thì hắn thu vào túi trữ vật của mình.
Lúc này thi thể của đệ tử Hợp Hoan Môn đều đã bị thiêu hủy, nhà gỗ cũng trở thành một đống tro tàn, một đám tu sĩ chen chúc đi qua, vây quanh ba người Lưu Ngọc, Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương.
"Tu sĩ Hợp Hoan Môn đã bị tiêu diệt, cũng đã đạt được mục tiêu của chuyến đi lần này. Tinh lực của mọi người đã bị tiêu hao không ít, tu sĩ của Đồng Tu Hội Lưu mỗ cảm thấy giải quyết chậm một khoảng thời gian cũng không sao cả."
"Hai vị đạo hữu thấy thế nào?"
Lưu Ngọc mở miệng, cao giọng nói.
Mặc dù là hỏi hai người họ, nhưng thật ra trong giọng nói có ý tứ không được phép nghi ngờ.
Tử Dương thảo đã đến tay, lúc này pháp lực chỉ còn phân nửa, căng thẳng một khoảng thời gian dài tinh lực cũng có chút không ổn, thật sự không thích hợp để ra tay tiếp nữa.
Hơn nữa, cái kiểu đám người ô hợp tụ tập thành một nhóm tán tu như Đồng Tu Hội này, sau khi biết được tin tức thấy tình hình không đúng có lẽ đã phân tán rồi. Không có đệ tử của Hợp Hoan Môn dẫn đầu, chắc có lẽ cũng không có lá gan mà tiếp tục lăn lộn, qua một khoảng thời gian sau rồi xử lý cũng không sao.
"Lưu đạo hữu nói không sai, ta nghe theo sắp xếp của đạo hữu!"
Lúc này đương nhiên Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương sẽ không có bất kỳ ý kiến gì khác, đều sôi nổi phụ họa theo.
Nhân vật dẫn đầu của tam phương đã đi đến thống nhất chung, hành động của liên quân cũng được khẳng định chắc chắn, lần hành động này đến đây tạm thời đã đi đến hồi kết.
"Hầu đạo hữu, Công Tôn đạo hữu thân là gia tộc tu tiên ở bản địa, so với Lưu mỗ thì tin tức nhanh nhạy hơn nhiều. Nếu như phát hiện thấy tu sĩ của quân địch, thì phải thông báo với Lưu mỗ ngay."
"Tuyệt đối không được xảy ra sai sót, nếu không thì kết cục của Phong gia khó tránh khỏi sẽ lại tái diễn."
Lưu Ngọc chậm rãi nói, trong lời nói dường như còn có huyền cơ nào đó khác.
Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương rùng mình một cái, hai người họ đều là những kẻ già đã quản lý gia tộc mấy chục năm rồi, làm sao mà không nghe ra được Lưu Ngọc chính là đang cảnh cáo bọn họ.
Sự việc liên quan đến thịnh suy của gia tộc, sắc mặt hai người lập tức nghiêm túc đáp lại:
"Nếu phát hiện thấy tung tích của tu sĩ Hợp Hoan Môn, gia tộc bọn ta nhất định sẽ thông báo cho Lưu đạo hữu ngay lập tức."
"Tuyệt đối không dám giấu diếm bao che, về chuyện này xin đạo hữu cứ yên tâm!"
Hai người họ thề thốt cam đoan, rất sợ Lưu Ngọc không tin tưởng.
Gương mặt Lưu Ngọc lộ ra nụ cười, cũng khá hài lòng với thái độ của bọn họ, hắn cười rồi nói:
"Thành ý của Hầu gia và Công Tôn gia Lưu mỗ đương nhiên có thể cảm nhận được, chỉ là nhắc nhở một câu thôi mà hai vị cũng không cần nghiêm túc đến thế."
Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương nghe vậy sắc mặt cũng thả lỏng, hai người lập tức nhìn nhau một cái, cuối cùng Công Tôn Thương ho khan một tiếng, cẩn thận dè dặt mở miệng nói:
"Vậy chuyện điểm tài nguyên của Phong gia thì…"
Đây là chuyện mà hai gia tộc quan tâm nhất, vì chuyện này còn dính líu đến tính mạng của mấy tên tộc nhân, phải biết là hai tộc này cộng lại cũng chưa tới hai mươi tu tiên giả.
Lưu Ngọc cười cợt, lòng thầm nghĩ cuối cùng thì hai người này cũng không nhịn nổi nữa rồi.
Nhưng mà trước mắt bản thân lại lấy được nhiều lợi ích như thế, bên hông còn đang đeo mấy chiếc túi trữ đồ, lần này hai gia tộc theo hắn hành động, cũng coi như là đã thể hiện rõ lập trường của mình, bán cho bọn họ một món tốt cũng không sao cả.
Điều này làm cho bốn người đang vây đánh bắt đầu bó tay bó chân, sợ pháp khí của mình bị tổn thương.
Suy cho cùng thì yếu không địch lại mạnh, tên đệ tử của Hợp Hoan Môn kia phòng thủ đã lâu nhưng vẫn lộ ra sơ hở, bị tu sĩ của Hầu gia bắt được cơ hội mà đoạt lấy mạng hắn ta.
Mọi thứ lúc này chính là kết cục đã định.
Khẽ thở dốc vài hơi, hai người Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thương đều rất tự giác lấy túi trữ vật của đệ tử Hợp Hoan Môn đưa cho Lưu Ngọc.
Hai nhà chia đều điểm tài nguyên của Phong gia, tài nguyên hiện có thuộc về mấy người Nguyên Dương Tông, điều này đã được nói trước.
Sau khi chứng kiến thực lực của đại sứ đóng quân này, chút tâm tư nhỏ vốn có của hai nhà đều bị chôn vùi ở đáy lòng hoàn toàn.
Lưu Ngọc nhận lấy túi trữ vật và ngọn đèn bằng đồng thau, tỉ mỉ đánh giá ngọn đèn bằng đồng thau đã biểu hiện không tồi này.
Toàn thân của ngọn đèn bằng đồng thau có màu nâu xanh, mặt ngoài có khắc hoa văn phong cách cổ xưa, trên cái đế có chút rỉ sét màu xanh. Kỳ lạ hơn chính là ngọn đèn này lại không có tim đèn, vị trí vốn có của tim đèn chỉ còn lại một lỗ hổng, mà tim đèn lại không cánh mà bay.
Lưu Ngọc đã thầm hạ quyết tâm, hắn phải cất giấu ngọn đèn bằng đồng thau có biểu hiện tuyệt vời này đi. Sau khi đánh giá vài lần, hắn đeo túi trữ vật ở bên hông, còn ngọn đèn này thì hắn thu vào túi trữ vật của mình.
Lúc này thi thể của đệ tử Hợp Hoan Môn đều đã bị thiêu hủy, nhà gỗ cũng trở thành một đống tro tàn, một đám tu sĩ chen chúc đi qua, vây quanh ba người Lưu Ngọc, Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương.
"Tu sĩ Hợp Hoan Môn đã bị tiêu diệt, cũng đã đạt được mục tiêu của chuyến đi lần này. Tinh lực của mọi người đã bị tiêu hao không ít, tu sĩ của Đồng Tu Hội Lưu mỗ cảm thấy giải quyết chậm một khoảng thời gian cũng không sao cả."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hai vị đạo hữu thấy thế nào?"
Lưu Ngọc mở miệng, cao giọng nói.
Mặc dù là hỏi hai người họ, nhưng thật ra trong giọng nói có ý tứ không được phép nghi ngờ.
Tử Dương thảo đã đến tay, lúc này pháp lực chỉ còn phân nửa, căng thẳng một khoảng thời gian dài tinh lực cũng có chút không ổn, thật sự không thích hợp để ra tay tiếp nữa.
Hơn nữa, cái kiểu đám người ô hợp tụ tập thành một nhóm tán tu như Đồng Tu Hội này, sau khi biết được tin tức thấy tình hình không đúng có lẽ đã phân tán rồi. Không có đệ tử của Hợp Hoan Môn dẫn đầu, chắc có lẽ cũng không có lá gan mà tiếp tục lăn lộn, qua một khoảng thời gian sau rồi xử lý cũng không sao.
"Lưu đạo hữu nói không sai, ta nghe theo sắp xếp của đạo hữu!"
Lúc này đương nhiên Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương sẽ không có bất kỳ ý kiến gì khác, đều sôi nổi phụ họa theo.
Nhân vật dẫn đầu của tam phương đã đi đến thống nhất chung, hành động của liên quân cũng được khẳng định chắc chắn, lần hành động này đến đây tạm thời đã đi đến hồi kết.
"Hầu đạo hữu, Công Tôn đạo hữu thân là gia tộc tu tiên ở bản địa, so với Lưu mỗ thì tin tức nhanh nhạy hơn nhiều. Nếu như phát hiện thấy tu sĩ của quân địch, thì phải thông báo với Lưu mỗ ngay."
"Tuyệt đối không được xảy ra sai sót, nếu không thì kết cục của Phong gia khó tránh khỏi sẽ lại tái diễn."
Lưu Ngọc chậm rãi nói, trong lời nói dường như còn có huyền cơ nào đó khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương rùng mình một cái, hai người họ đều là những kẻ già đã quản lý gia tộc mấy chục năm rồi, làm sao mà không nghe ra được Lưu Ngọc chính là đang cảnh cáo bọn họ.
Sự việc liên quan đến thịnh suy của gia tộc, sắc mặt hai người lập tức nghiêm túc đáp lại:
"Nếu phát hiện thấy tung tích của tu sĩ Hợp Hoan Môn, gia tộc bọn ta nhất định sẽ thông báo cho Lưu đạo hữu ngay lập tức."
"Tuyệt đối không dám giấu diếm bao che, về chuyện này xin đạo hữu cứ yên tâm!"
Hai người họ thề thốt cam đoan, rất sợ Lưu Ngọc không tin tưởng.
Gương mặt Lưu Ngọc lộ ra nụ cười, cũng khá hài lòng với thái độ của bọn họ, hắn cười rồi nói:
"Thành ý của Hầu gia và Công Tôn gia Lưu mỗ đương nhiên có thể cảm nhận được, chỉ là nhắc nhở một câu thôi mà hai vị cũng không cần nghiêm túc đến thế."
Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương nghe vậy sắc mặt cũng thả lỏng, hai người lập tức nhìn nhau một cái, cuối cùng Công Tôn Thương ho khan một tiếng, cẩn thận dè dặt mở miệng nói:
"Vậy chuyện điểm tài nguyên của Phong gia thì…"
Đây là chuyện mà hai gia tộc quan tâm nhất, vì chuyện này còn dính líu đến tính mạng của mấy tên tộc nhân, phải biết là hai tộc này cộng lại cũng chưa tới hai mươi tu tiên giả.
Lưu Ngọc cười cợt, lòng thầm nghĩ cuối cùng thì hai người này cũng không nhịn nổi nữa rồi.
Nhưng mà trước mắt bản thân lại lấy được nhiều lợi ích như thế, bên hông còn đang đeo mấy chiếc túi trữ đồ, lần này hai gia tộc theo hắn hành động, cũng coi như là đã thể hiện rõ lập trường của mình, bán cho bọn họ một món tốt cũng không sao cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro