Nhiệm Vụ(2)
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Lần này chỉ đích danh ba vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, năm vị Trúc Cơ sơ kỳ, không phải tất cả tám người đều là những tu sĩ không có quan hệ và chỗ dựa vững chắc.
Tuy rằng phần lớn sự vất vả này thường rơi vào các vị tu sĩ không có chỗ dựa vững chắc, nhưng ít nhất bề ngoài cũng phải duy trì sự công bằng, cũng phải cử một hai đại phái lên đầu, nếu không sẽ không thấu tình đạt lý.
Dù sao khi đã đến nơi, cũng có thể sắp xếp một số nhiệm vụ an toàn, sự uy hiếp sẽ nhỏ hơn nhiều, cũng để cho người khác không còn lời nào để nói, cách thức này thường thấy rất nhiều.
Chỉ là lúc này Sư đồ phái và Biệt viện phái dường như rơi vào thế hạ phong, bao gồm cả Lưu Ngọc và năm người được sắp xếp trong đó.
Bởi vì nguyên nhân của bản thân nên Sư đồ phái và Biệt viện phái có mối liên kết vô cùng chặt, luôn luôn kề vai sát cánh, mơ hồ có thể liên thủ chống lại Gia tộc phái.
"Hừ."
Sau khi bóng dáng Trang Tử Lăng biến mất ở chỗ ngoặt, một nam tu sĩ dáng người cao gầy tu vi bậc Trúc Cơ trung kỳ hừ lạnh một tiếng, không che dấu bản thân nữa, sau đó đi ra ngoài điện.
Nếu như đã không thay đổi được quyết định, chúng tu nhanh chóng đi ra ngoài điện, tính toán chuẩn bị những điều cuối cùng, rất nhanh trong điện đã trống rỗng không còn một bóng người.
"Đợi một chút Lưu sư đệ."
Hiện tại mọi người đều không có tâm trạng để nói chuyện, từng người một đi xuống chân núi, Lưu Ngọc nhấc chân muốn di chuyển, hắn cũng dự định quay trở về Thải Liên sơn.
Lúc này một âm thanh trong trẻo và dễ nghe truyền đến khiến hắn dừng bước và quay đầu nhìn lại.
Chính là tiếng nói của Nghiêm Quần Nhi, thấy Lưu Ngọc dừng bước, nàng ta nhanh chóng đuổi theo và đến bên cạnh hắn sau đó cả hai cùng nhau đi về phía sườn núi.
Sau một lúc, nàng ta nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc với đôi mắt long lanh và nói:
"Từ sau lần chia tay trước, vì để ta cố gắng tu luyện nên cô cô không để ta rời Thanh Tú sơn nếu như không thể thăng cấp lên Trúc Cơ, chính vì vậy nên ta không thể đi tìm Lưu sư đệ được."
"Lưu sư đệ ngươi cũng thăng cấp Trúc Cơ thành công thật sự là quá tốt rồi, mấy năm qua ngươi vẫn ổn chứ? Sao ngươi không đến gặp ta?”
"Ta đã thăng cấp Trúc Cơ thành công rồi, cuối cùng ta cũng đã được tự do!"
Nghiêm Quần Nhi nhẹ giọng nói nhỏ, hai má ửng đỏ nhẹ hiện trên gương mặt trắng như tuyết của nàng ta, rõ ràng nàng ta rất vui khi được gặp lại Lưu Ngọc.
"Lưu mỗ may mắn thăng cấp Trúc Cơ thành công, cũng phải chúc mừng sư tỷ thành công thăng cấp lên Trúc Cơ."
"Mười mấy năm qua ta thực hiện một số nhiệm vụ của tông môn, tổng thể có thể nói mọi việc khá thuận lợi."
Lưu Ngọc tiếp tục bước đi, trên mặt nở nụ cười nhẹ và nói với Nghiêm Quần Nhi về tình hình của mình. Nữ nhân này tu vi đạt tới Trúc Cơ, tư chất linh căn ưu tú hơn nữa lại có gia tộc để dựa vào, con đường phía trước có thể nói vô cùng tươi sáng, thật sự xứng đáng để kết thân.
Bất giác đã đi đến sườn núi, trong mắt Nghiêm Quần Nhi có chút sự phấn khích, líu ríu không hết lời, hoàn toàn không có một chút ý nghĩ chia tay nào.
Thấy vậy Lưu Ngọc không thể còn cách nào khác đành cắt lời của nàng ta, ba ngày sau còn phải xuất phát tới tiền tuyến, hắn vẫn còn một số việc cần được thu xếp tốt.
"Nghiêm sư tỷ, tại hạ còn có một số việc cần phải trở về xử lý nên xin phép đi trước, ba ngày sau gặp lại nhau nói chuyện cũng không muộn."
Lưu Ngọc dừng bước rồi cười nói, sau đó lấy pháp khí từ túi trữ vật ra.
"Vậy... Được rồi, hẹn Lưu sư đệ ba ngày sau gặp lại!"
Nghiêm Quần Nhi vốn dĩ còn có rất nhiều lời chưa nói hết, nhưng thấy Lưu Ngọc còn có chuyện muốn xử lý, không còn cách nào khác đành phải chào tạm biệt.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao hoá thành một luồng sáng đen và quay trở về Thải Liên sơn.
Nhìn luồng sáng ngày càng đi xa, mắt Nghiêm Quần Nhi tối sầm lại, trong lòng xuất hiện một sự hụt hẫng.
Vô số lần tưởng tượng về cảnh gặp lại như lần này, nhưng khi thực sự gặp nhau lại không vui vẻ như nàng ta nghĩ, nàng ta không thể cảm nhận được sự nhiệt tình mà nàng ta nghĩ tới của người vừa đứng trước mặt, trong lòng không khỏi thất vọng, chỉ là vừa rồi nàng ta không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Vật đổi sao dời, chung quy nàng ta cũng không còn là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ như ngày trước nữa.
Gia tộc, tông môn, tình cảm, có quá nhiều điều phải suy nghĩ cẩn thận.
Đứng yên tại chỗ một hồi lâu sau đó Nghiêm Quần Nhi mới lấy ra pháp khí, hoá thành một ánh sáng màu hồng và biến mất trên bầu trời.
...
Nửa canh giờ sau, Lưu Ngọc đã trở về tới Thải Liên sơn.
Khi đi qua chân núi hắn dừng lại trong nháy mắt, truyền âm cho Cảnh Vân Tùng đang xử lý Linh thảo lập tức đến động phủ của hắn, sau đó không nói nhiều trực tiếp tiến vào động phủ.
Ngồi xuống ghế đá bên cạnh bàn đá trong phòng khách, Lưu Ngọc lấy ra Thanh Hà Linh trà đã pha sáng nay, cầm ấm trà tự rót cho bản thân một chén.
Sau khi thần thức đạt tới Trúc Cơ kỳ, Thanh Hà Linh trà sớm đã không có bất kỳ hiệu quả gì, nhưng dù sao hắn uống nhiều năm như vậy sớm đã quen khẩu vị.
Tuy rằng phần lớn sự vất vả này thường rơi vào các vị tu sĩ không có chỗ dựa vững chắc, nhưng ít nhất bề ngoài cũng phải duy trì sự công bằng, cũng phải cử một hai đại phái lên đầu, nếu không sẽ không thấu tình đạt lý.
Dù sao khi đã đến nơi, cũng có thể sắp xếp một số nhiệm vụ an toàn, sự uy hiếp sẽ nhỏ hơn nhiều, cũng để cho người khác không còn lời nào để nói, cách thức này thường thấy rất nhiều.
Chỉ là lúc này Sư đồ phái và Biệt viện phái dường như rơi vào thế hạ phong, bao gồm cả Lưu Ngọc và năm người được sắp xếp trong đó.
Bởi vì nguyên nhân của bản thân nên Sư đồ phái và Biệt viện phái có mối liên kết vô cùng chặt, luôn luôn kề vai sát cánh, mơ hồ có thể liên thủ chống lại Gia tộc phái.
"Hừ."
Sau khi bóng dáng Trang Tử Lăng biến mất ở chỗ ngoặt, một nam tu sĩ dáng người cao gầy tu vi bậc Trúc Cơ trung kỳ hừ lạnh một tiếng, không che dấu bản thân nữa, sau đó đi ra ngoài điện.
Nếu như đã không thay đổi được quyết định, chúng tu nhanh chóng đi ra ngoài điện, tính toán chuẩn bị những điều cuối cùng, rất nhanh trong điện đã trống rỗng không còn một bóng người.
"Đợi một chút Lưu sư đệ."
Hiện tại mọi người đều không có tâm trạng để nói chuyện, từng người một đi xuống chân núi, Lưu Ngọc nhấc chân muốn di chuyển, hắn cũng dự định quay trở về Thải Liên sơn.
Lúc này một âm thanh trong trẻo và dễ nghe truyền đến khiến hắn dừng bước và quay đầu nhìn lại.
Chính là tiếng nói của Nghiêm Quần Nhi, thấy Lưu Ngọc dừng bước, nàng ta nhanh chóng đuổi theo và đến bên cạnh hắn sau đó cả hai cùng nhau đi về phía sườn núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau một lúc, nàng ta nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc với đôi mắt long lanh và nói:
"Từ sau lần chia tay trước, vì để ta cố gắng tu luyện nên cô cô không để ta rời Thanh Tú sơn nếu như không thể thăng cấp lên Trúc Cơ, chính vì vậy nên ta không thể đi tìm Lưu sư đệ được."
"Lưu sư đệ ngươi cũng thăng cấp Trúc Cơ thành công thật sự là quá tốt rồi, mấy năm qua ngươi vẫn ổn chứ? Sao ngươi không đến gặp ta?”
"Ta đã thăng cấp Trúc Cơ thành công rồi, cuối cùng ta cũng đã được tự do!"
Nghiêm Quần Nhi nhẹ giọng nói nhỏ, hai má ửng đỏ nhẹ hiện trên gương mặt trắng như tuyết của nàng ta, rõ ràng nàng ta rất vui khi được gặp lại Lưu Ngọc.
"Lưu mỗ may mắn thăng cấp Trúc Cơ thành công, cũng phải chúc mừng sư tỷ thành công thăng cấp lên Trúc Cơ."
"Mười mấy năm qua ta thực hiện một số nhiệm vụ của tông môn, tổng thể có thể nói mọi việc khá thuận lợi."
Lưu Ngọc tiếp tục bước đi, trên mặt nở nụ cười nhẹ và nói với Nghiêm Quần Nhi về tình hình của mình. Nữ nhân này tu vi đạt tới Trúc Cơ, tư chất linh căn ưu tú hơn nữa lại có gia tộc để dựa vào, con đường phía trước có thể nói vô cùng tươi sáng, thật sự xứng đáng để kết thân.
Bất giác đã đi đến sườn núi, trong mắt Nghiêm Quần Nhi có chút sự phấn khích, líu ríu không hết lời, hoàn toàn không có một chút ý nghĩ chia tay nào.
Thấy vậy Lưu Ngọc không thể còn cách nào khác đành cắt lời của nàng ta, ba ngày sau còn phải xuất phát tới tiền tuyến, hắn vẫn còn một số việc cần được thu xếp tốt.
"Nghiêm sư tỷ, tại hạ còn có một số việc cần phải trở về xử lý nên xin phép đi trước, ba ngày sau gặp lại nhau nói chuyện cũng không muộn."
Lưu Ngọc dừng bước rồi cười nói, sau đó lấy pháp khí từ túi trữ vật ra.
"Vậy... Được rồi, hẹn Lưu sư đệ ba ngày sau gặp lại!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Quần Nhi vốn dĩ còn có rất nhiều lời chưa nói hết, nhưng thấy Lưu Ngọc còn có chuyện muốn xử lý, không còn cách nào khác đành phải chào tạm biệt.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao hoá thành một luồng sáng đen và quay trở về Thải Liên sơn.
Nhìn luồng sáng ngày càng đi xa, mắt Nghiêm Quần Nhi tối sầm lại, trong lòng xuất hiện một sự hụt hẫng.
Vô số lần tưởng tượng về cảnh gặp lại như lần này, nhưng khi thực sự gặp nhau lại không vui vẻ như nàng ta nghĩ, nàng ta không thể cảm nhận được sự nhiệt tình mà nàng ta nghĩ tới của người vừa đứng trước mặt, trong lòng không khỏi thất vọng, chỉ là vừa rồi nàng ta không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Vật đổi sao dời, chung quy nàng ta cũng không còn là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ như ngày trước nữa.
Gia tộc, tông môn, tình cảm, có quá nhiều điều phải suy nghĩ cẩn thận.
Đứng yên tại chỗ một hồi lâu sau đó Nghiêm Quần Nhi mới lấy ra pháp khí, hoá thành một ánh sáng màu hồng và biến mất trên bầu trời.
...
Nửa canh giờ sau, Lưu Ngọc đã trở về tới Thải Liên sơn.
Khi đi qua chân núi hắn dừng lại trong nháy mắt, truyền âm cho Cảnh Vân Tùng đang xử lý Linh thảo lập tức đến động phủ của hắn, sau đó không nói nhiều trực tiếp tiến vào động phủ.
Ngồi xuống ghế đá bên cạnh bàn đá trong phòng khách, Lưu Ngọc lấy ra Thanh Hà Linh trà đã pha sáng nay, cầm ấm trà tự rót cho bản thân một chén.
Sau khi thần thức đạt tới Trúc Cơ kỳ, Thanh Hà Linh trà sớm đã không có bất kỳ hiệu quả gì, nhưng dù sao hắn uống nhiều năm như vậy sớm đã quen khẩu vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro