Nhìn Thấy Tiên...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Liên quan đến lợi nhuận, phương diện này Nguyên Dương Tông tra rất nghiêm, có đủ loại phương pháp kiểm tra mộc bài, còn chuyên môn chiêu mộ từ trong tán tu một nhóm tuần tra đội, cầm pháp khí đặc thù, trong phạm vi nhất định sẽ cảm ứng được thẻ không hợp lệ.
Nếu có người bị bắt ra sẽ bị phạt gấp bội, lấy không ra Linh Thạch thì sẽ bị giáng chức làm thợ mỏ, tạp dịch các loại, dù sao cũng phải hoàn trả đầy đủ Linh Thạch.
Phí vào thành là một nguồn thu nhập lớn của Vọng Nguyệt Thành, nó cuồn cuộn không ngừng mang đến thu nhập cho Nguyên Dương Tông vì bọn họ quản lý nơi này, nhưng mà nó cũng khiến vô số tán tu, tu sĩ gia tộc mắng chửi không ngớt.
Cái gọi là “ở Vọng Nguyệt Thành không dễ dàng”, đúng là như vậy.
Đây là Lưu Ngọc và đệ tử dẫn đường trao đổi biết được, tính toán một chút chính là một khoản khổng lồ.
Hắn đi vào lầu các, tùy ý chọn một gian phòng ở lầu một, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Ở trên Quy Nguyên chu hắn vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt, hai mươi ngày qua, cho dù Lưu Ngọc là tu sĩ Trúc Cơ thì cũng có hơi chịu không nổi.
Hôm sau, sau khi Lưu Ngọc rời giường thì cảm thấy tinh thần tràn đầy, thân thể Trúc Cơ kỳ cộng thêm việc hắn còn trẻ, ngủ bốn năm canh giờ thì tinh lực đã toàn toàn được khôi phục.
Hắn sử dụng một viên Tinh Nguyên đan, vận chuyển luyện hóa Thanh Dương Công, ba canh giờ sau đã hoàn thành việc tu luyện mỗi ngày.
Sau đó Lưu Ngọc không tiếp tục lĩnh hội Thanh Dương Công hay Tôn Thần diệu pháp nữa, mà hắn dự định sẽ đi dạo Vọng Nguyệt Thành một vòng.
Vọng Nguyệt Tiên Duyên Thành, là lối ra duy nhất của Thanh châu phía Bắc Kính châu, cũng là con đường quan trọng nhất từ Kính châu xuôi nam xuống Thanh châu, hội tụ tu sĩ hai châu ở đây ở lại, tu luyện, mang đến rất nhiều tài nguyên tu tiên địa phương đặc biệt.
Lưu Ngọc dùng lệnh bài mở ra trận pháp, đi về hướng thành Nam.
Phía Đông Vọng Nguyệt Thành phần lớn là nhà trọ, động phủ các loại, phía Tây là nơi tán tu ở, nơi bày ra những sạp hoàn cằn cỗi và hỗn loạn nhất.
Mà thành Bắc thì phải phòng bị Hợp Hoan Môn Kính châu tấn công, có trọng binh canh phòng nghiêm ngặt, tu sĩ tạm thời không có chức vụ không được tùy ý tới gần, nếu không có thể bị trực tiếp chém giết!
Các cửa tiệm sầm uất nhất tập trung chủ yếu ở phía Đông thành trì, hay còn được gọi là "chợ phía Đông", tại đây có rất nhiều cửa tiệm có tiếng tăm lừng lẫy của Sở quốc chuyên môn bán đan dược, pháp khí, bùa chú, trận pháp, có hàng trăm cửa tiệm lớn nhỏ.
Lưu Ngọc cũng không vội vàng, chậm rãi bước đi, trên đường hắn thấy rất nhiều phong cảnh khác với Nguyên Dương Tông.
Cho đến nửa canh giờ sau Lưu Ngọc mới tới được chợ phía Đông.
Đập vào mắt hắn chính là khung cảnh đám đông nhộn nhịp, từng con đường này đến con đường khác, hàng chục con đường nối tiếp nhau, cửa tiệm bán các loại vật phẩm lớn nhỏ, các gian hàng và cửa tiệm đủ loại kiến trúc.
"Đa Bảo Các", "Thiên Phù Các", "Đan Hương Lâu", "Thiên Công Điếm".
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua, trông thấy không ít tên cửa tiệm quen thuộc, đây đều là những thương hiệu lớn có thanh danh, tiếng tăm không tồi ở Sở quốc.
Hắn suy nghĩ một chút sau đó đi vào "Đan Hương Lâu" chuyên bán đan dược.
Sau khi hắn bước vào ngay lập tức có tiểu nhị của cửa tiệm ra nghênh đón, nhìn thấy lệnh bài treo bên hông Lưu Ngọc, thái độ hết sức cung kính nói:
"Hoan nghênh tiền bối đã đến cửa tiệm của bọn ta."
"Không biết tiền bối cần loại đan dược gì?"
Thành trì này thuộc quyền kiểm soát của Nguyên Dương Tông, nên có thân phận trong tông môn sẽ thuận tiện làm việc hơn, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, chính vì vậy nên khi ra ngoài Lưu Ngọc đã đem lệnh bài treo ở bên hông.
Thân là Đan Hương Lâu có thương hiệu hạng nhất của Sở quốc này, đương nhiên sẽ có nhãn lực nhất định, cho nên thái độ như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Ở đây có bán loại đan dược nào giúp gia tăng tu vi Trúc Cơ kỳ không?"
Lưu Ngọc thản nhiên nói.
Khuôn mặt hắn tỏ vẻ bình tĩnh, hắn cũng không có ý định mua, chỉ là muốn hiểu một chút về giá cả của đan dược Trúc Cơ kỳ.
"Có, có, các loại đan dược được sử dụng ở mỗi cảnh giới Trúc Cơ tại cửa tiệm của bọn ta đều có bán."
"Trúc Cơ sơ kỳ có Tinh Nguyên đan, Luyện Khí tán và Trúc Cơ trung kỳ có Dưỡng Nguyên đan, Tăng Nguyên đan, còn Trúc Cơ hậu kỳ có Thăng Nguyên đan và Ngưng Nguyên đan."
Tiểu nhị kia biết gặp được khách hàng lớn, phun nước bọt tung toé ra sức giới thiệu.
"Ồ? Giá cả ra sao? Lưu mỗ cần số lượng khá lớn, cửa tiệm của các ngươi một lần có thể cung cấp khoảng bao nhiêu đây? ”
Lưu Ngọc tiếp tục hỏi.
"Tinh Nguyên đan bốn trăm sáu mươi Linh Thạch một bình, Luyện Khí tán năm trăm Linh Thạch một bình, Dưỡng Nguyên đan..."
"Về phần có thể cung cấp khoảng bao nhiêu..."
Tên tiểu nhị nói tới đây, chuyển đề tài câu chuyện và thẳng thắn nói:
"Không giấu gì tiền bối, đan dược do cảnh giới Trúc Cơ luyện chế so với Luyện Khí kỳ càng ngày càng hiếm, yêu cầu theo thời gian ngày càng cao hơn, ngay cả Đan Hương Lâu của bọn ta, mỗi tháng cũng không thể mở lò luyện nhiều lần."
Nếu có người bị bắt ra sẽ bị phạt gấp bội, lấy không ra Linh Thạch thì sẽ bị giáng chức làm thợ mỏ, tạp dịch các loại, dù sao cũng phải hoàn trả đầy đủ Linh Thạch.
Phí vào thành là một nguồn thu nhập lớn của Vọng Nguyệt Thành, nó cuồn cuộn không ngừng mang đến thu nhập cho Nguyên Dương Tông vì bọn họ quản lý nơi này, nhưng mà nó cũng khiến vô số tán tu, tu sĩ gia tộc mắng chửi không ngớt.
Cái gọi là “ở Vọng Nguyệt Thành không dễ dàng”, đúng là như vậy.
Đây là Lưu Ngọc và đệ tử dẫn đường trao đổi biết được, tính toán một chút chính là một khoản khổng lồ.
Hắn đi vào lầu các, tùy ý chọn một gian phòng ở lầu một, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Ở trên Quy Nguyên chu hắn vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt, hai mươi ngày qua, cho dù Lưu Ngọc là tu sĩ Trúc Cơ thì cũng có hơi chịu không nổi.
Hôm sau, sau khi Lưu Ngọc rời giường thì cảm thấy tinh thần tràn đầy, thân thể Trúc Cơ kỳ cộng thêm việc hắn còn trẻ, ngủ bốn năm canh giờ thì tinh lực đã toàn toàn được khôi phục.
Hắn sử dụng một viên Tinh Nguyên đan, vận chuyển luyện hóa Thanh Dương Công, ba canh giờ sau đã hoàn thành việc tu luyện mỗi ngày.
Sau đó Lưu Ngọc không tiếp tục lĩnh hội Thanh Dương Công hay Tôn Thần diệu pháp nữa, mà hắn dự định sẽ đi dạo Vọng Nguyệt Thành một vòng.
Vọng Nguyệt Tiên Duyên Thành, là lối ra duy nhất của Thanh châu phía Bắc Kính châu, cũng là con đường quan trọng nhất từ Kính châu xuôi nam xuống Thanh châu, hội tụ tu sĩ hai châu ở đây ở lại, tu luyện, mang đến rất nhiều tài nguyên tu tiên địa phương đặc biệt.
Lưu Ngọc dùng lệnh bài mở ra trận pháp, đi về hướng thành Nam.
Phía Đông Vọng Nguyệt Thành phần lớn là nhà trọ, động phủ các loại, phía Tây là nơi tán tu ở, nơi bày ra những sạp hoàn cằn cỗi và hỗn loạn nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà thành Bắc thì phải phòng bị Hợp Hoan Môn Kính châu tấn công, có trọng binh canh phòng nghiêm ngặt, tu sĩ tạm thời không có chức vụ không được tùy ý tới gần, nếu không có thể bị trực tiếp chém giết!
Các cửa tiệm sầm uất nhất tập trung chủ yếu ở phía Đông thành trì, hay còn được gọi là "chợ phía Đông", tại đây có rất nhiều cửa tiệm có tiếng tăm lừng lẫy của Sở quốc chuyên môn bán đan dược, pháp khí, bùa chú, trận pháp, có hàng trăm cửa tiệm lớn nhỏ.
Lưu Ngọc cũng không vội vàng, chậm rãi bước đi, trên đường hắn thấy rất nhiều phong cảnh khác với Nguyên Dương Tông.
Cho đến nửa canh giờ sau Lưu Ngọc mới tới được chợ phía Đông.
Đập vào mắt hắn chính là khung cảnh đám đông nhộn nhịp, từng con đường này đến con đường khác, hàng chục con đường nối tiếp nhau, cửa tiệm bán các loại vật phẩm lớn nhỏ, các gian hàng và cửa tiệm đủ loại kiến trúc.
"Đa Bảo Các", "Thiên Phù Các", "Đan Hương Lâu", "Thiên Công Điếm".
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua, trông thấy không ít tên cửa tiệm quen thuộc, đây đều là những thương hiệu lớn có thanh danh, tiếng tăm không tồi ở Sở quốc.
Hắn suy nghĩ một chút sau đó đi vào "Đan Hương Lâu" chuyên bán đan dược.
Sau khi hắn bước vào ngay lập tức có tiểu nhị của cửa tiệm ra nghênh đón, nhìn thấy lệnh bài treo bên hông Lưu Ngọc, thái độ hết sức cung kính nói:
"Hoan nghênh tiền bối đã đến cửa tiệm của bọn ta."
"Không biết tiền bối cần loại đan dược gì?"
Thành trì này thuộc quyền kiểm soát của Nguyên Dương Tông, nên có thân phận trong tông môn sẽ thuận tiện làm việc hơn, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, chính vì vậy nên khi ra ngoài Lưu Ngọc đã đem lệnh bài treo ở bên hông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân là Đan Hương Lâu có thương hiệu hạng nhất của Sở quốc này, đương nhiên sẽ có nhãn lực nhất định, cho nên thái độ như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Ở đây có bán loại đan dược nào giúp gia tăng tu vi Trúc Cơ kỳ không?"
Lưu Ngọc thản nhiên nói.
Khuôn mặt hắn tỏ vẻ bình tĩnh, hắn cũng không có ý định mua, chỉ là muốn hiểu một chút về giá cả của đan dược Trúc Cơ kỳ.
"Có, có, các loại đan dược được sử dụng ở mỗi cảnh giới Trúc Cơ tại cửa tiệm của bọn ta đều có bán."
"Trúc Cơ sơ kỳ có Tinh Nguyên đan, Luyện Khí tán và Trúc Cơ trung kỳ có Dưỡng Nguyên đan, Tăng Nguyên đan, còn Trúc Cơ hậu kỳ có Thăng Nguyên đan và Ngưng Nguyên đan."
Tiểu nhị kia biết gặp được khách hàng lớn, phun nước bọt tung toé ra sức giới thiệu.
"Ồ? Giá cả ra sao? Lưu mỗ cần số lượng khá lớn, cửa tiệm của các ngươi một lần có thể cung cấp khoảng bao nhiêu đây? ”
Lưu Ngọc tiếp tục hỏi.
"Tinh Nguyên đan bốn trăm sáu mươi Linh Thạch một bình, Luyện Khí tán năm trăm Linh Thạch một bình, Dưỡng Nguyên đan..."
"Về phần có thể cung cấp khoảng bao nhiêu..."
Tên tiểu nhị nói tới đây, chuyển đề tài câu chuyện và thẳng thắn nói:
"Không giấu gì tiền bối, đan dược do cảnh giới Trúc Cơ luyện chế so với Luyện Khí kỳ càng ngày càng hiếm, yêu cầu theo thời gian ngày càng cao hơn, ngay cả Đan Hương Lâu của bọn ta, mỗi tháng cũng không thể mở lò luyện nhiều lần."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro