Phù Bảo
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Thấy vậy Lưu Ngọc cũng khách khí trả lời, không hề giả danh là đệ tử của đại tông môn.
Hai người cũng không vội vàng bàn đến vấn đề chính, bắt đầu tán gẫu từ phong cảnh đến các tin đồn và tình hình hiện tại, vậy mà nói chuyện ăn ý không ngờ, bất giác một tách trà bắt đầu cạn dần.
Nước trà không có vấn đề gì, Lưu Ngọc dùng thần thức bí ẩn nhìn lướt qua, nhiều lần xác nhận sau đó mới uống.
Trong vô thức, hắn đã trở thành một tu sĩ tâm tư điềm tĩnh, thận trọng dè dặt, một tu sĩ nội tâm có chút u ám, tất cả những điều này đã được thay đổi trong việc tiến xa hơn tại tu tiên giới tàn khốc.
"Lưu mỗ đến quý cửa tiệm đây, là muốn mua vật phẩm có uy lực lớn như Phù Bảo, Thiên Lôi Tử, yêu cầu có thể tạo ra uy hiếp lớn cho tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ."
Nhận thấy mất tương đối thời gian rồi, Lưu Ngọc buông chén trà xuống ngừng nói chuyện phiếm hỏi thẳng vào vấn đề.
Thiên Lôi Tử tương tự như Âm Lôi Tử, nhưng sức mạnh của nó lớn hơn, luyện chế từ lôi kiếp của tu sĩ Kim Đan mà thành, chỉ cần một kích nổ thì trong bán kính mười trượng sẽ biến thành một biển sấm sét, nếu tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bị vây ở bên trong thì không chết cũng sẽ trọng thương.
Bất kể là Phù Bảo hay là Thiên Lôi Tử đều là vật cực kỳ đắt tiền, ít nhất là mấy ngàn Linh Thạch làm khởi điểm, bình thường tu sĩ Trúc Cơ sơ trung kỳ đều không dám nghĩ đến.
Giả Phú trợn to hai mắt, lộ ra một vẻ kinh ngạc, gã không hề biết Lưu Ngọc lại có cái loại tài lực này, gần như cho rằng bản thân đang nghe lầm.
“Có, đương nhiên là có, chỉ là loại vật phẩm này vốn tương đối đắt đỏ, hơn nữa Sở quốc tu tiên giới đang trong thời kỳ chiến tranh, giá cả lại càng tăng thêm hai phần.”
“Không biết Lưu đạo hữu có hiểu không?”
Giả Phú rốt cuộc cũng là một người từng trải, vẻ kinh ngạc chợt lóe một cái rồi biến mất, sau đó sắc mặt gã vẫn như thường hỏi.
“Có bảo vật như vậy thì cứ việc lấy ra, Lưu mỗ hiểu sơ về thuật luyện đan, chút Linh Thạch này ta vẫn có.”
Lưu Ngọc bình tĩnh nói.
Thân phận Luyện Đan Sư không có gì phải giấu diếm, chỉ cần điều tra ở Ngọc Đan Đường thì sẽ biết.
Biết thân phận Luyện Đan Sư của Lưu Ngọc, Giả Phú không hề hoài nghi nữa, nhưng gã cũng không quá mức kinh ngạc, loại hiệu buôn đỉnh cấp như Đa Bảo Các đều có Luyện Đan Sư riêng, đan dược thông thường không hề thiếu.
Gã cẩn thận lấy ra hai cái hộp gỗ từ túi trữ vật, đặt ở trên bàn rồi đẩy tới.
Sau đó tự mình uống trà, dường như gã vô cùng có lòng tin đối vối hộp gấm.
Lưu Ngọc nhìn Giả Phú một cái, cầm lấy hai hộp gấm, mở từng cái một ra.
“Phù Bảo!”
Thấy trong hộp gấm đầu tiên là một tấm phù dài đang nằm im bên trong, tổng thể của tấm bùa là màu vàng, trải rộng phù văn huyền ảo, ở giữa vẽ một cây ngân châm rất sống động.
Trong hộp gấm thứ hai cũng là một tấm bùa dài nằm im bên trong, trên đó vẽ phù văn không khác nhau nhiều với tấm bùa đầu tiên, nhưng màu nền của tấm bùa là màu đỏ, ở giữa vẽ một thanh đại kích màu vàng.
“Tuyết Ti Châm Phù Bảo, do tiền bối Kim Đan trung kỳ dùng sức mạnh phong ấn một bộ phận của pháp bảo phong ấn vào bùa chú mà chế thành, mặc dù chỉ có một hai tầng sức mạnh nguyên bản của pháp bảo, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống vẫn là vô cùng bất lợi, sức mạnh còn lại còn có thể sử dụng một lần.”
“Kim Cương Kích Phù Bảo, chế thành từ pháp bảo của tiền bối Kim Đan, đây là một tấm Phù Bảo mới tinh, không có chút tiêu hao, còn có thể sử dụng được bốn lần.”
“Hai tấm Phù Bảo này chính là trấn bảo của cửa tiệm này, cái trước giá bán là tám ngàn ba trăm Linh Thạch, cái sau giá bán là một vạn sáu ngàn Linh Thạch.”
Lúc này Giả Phú lên tiếng, bắt đầu giới thiệu hai tấm Phù Bảo này.
Lưu Ngọc nghe giới thiệu, cầm hai tấm Phù Bảo trong tay cẩn thận quan sát.
Quan sát một lúc, hắn lại đặt Phù Bảo trở lại hộp gấm, sau đó trầm tư không mở miệng nói gì.
Giả Phú thấy vậy cũng không gấp gáp hỏi ý, thẳng đến khi đã uống hết một ly trà, gã mới hỏi:
“Lưu đạo hữu nghĩ đã nghĩ kĩ muốn tấm Phù Bảo nào chưa?”
Nghe lời nói này, Lưu Ngọc mỉm cười nhìn thẳng vào mắt của đối phương, nói:
“Hai tấm Phù Bảo này Lưu Mỗ đều muốn.”
Dứt lời, hắn vung ống tay áo lên, một đống Linh Thạch lập tức xuất hiện trên bàn, không nhiều không ít vừa vặn hai vạn bốn ngàn ba trăm khối Linh Thạch, toàn bộ đều dùng Linh Thạch trung phẩm để tính tiền.
Thần sắc Cổ Phù cả kinh, nhìn một đống Linh Thạch trung phẩm trên bàn, suy đoán thuật luyện đan của Lưu Ngọc sợ là còn cao hơn so với sự tưởng tượng của gã.
Gã cũng không có thu hết toàn bộ Linh Thạch vào trong túi trữ vật, mà đã để lại mười khối ở trên bàn.
“Lưu đạo hữu quả thật ra tay hào phóng, thật sự là một tấm gương mẫu mực của chúng ta.”
“Một ngàn Linh Thạch này coi như là bản thân ta ưu đãi cho đạo hữu, mong rằng đạo hữu sẽ quang lâm đến cửa tiệm nhiều hơn.”
“Nếu đạo hữu có muốn bán đan dược gì, có thể lựa chọn cửa tiệm này là không gì tốt hơn rồi, Đa Bảo Các cam đoan giá thu mua sẽ không nhỏ hơn các cửa tiệm khác!”
Hai người cũng không vội vàng bàn đến vấn đề chính, bắt đầu tán gẫu từ phong cảnh đến các tin đồn và tình hình hiện tại, vậy mà nói chuyện ăn ý không ngờ, bất giác một tách trà bắt đầu cạn dần.
Nước trà không có vấn đề gì, Lưu Ngọc dùng thần thức bí ẩn nhìn lướt qua, nhiều lần xác nhận sau đó mới uống.
Trong vô thức, hắn đã trở thành một tu sĩ tâm tư điềm tĩnh, thận trọng dè dặt, một tu sĩ nội tâm có chút u ám, tất cả những điều này đã được thay đổi trong việc tiến xa hơn tại tu tiên giới tàn khốc.
"Lưu mỗ đến quý cửa tiệm đây, là muốn mua vật phẩm có uy lực lớn như Phù Bảo, Thiên Lôi Tử, yêu cầu có thể tạo ra uy hiếp lớn cho tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ."
Nhận thấy mất tương đối thời gian rồi, Lưu Ngọc buông chén trà xuống ngừng nói chuyện phiếm hỏi thẳng vào vấn đề.
Thiên Lôi Tử tương tự như Âm Lôi Tử, nhưng sức mạnh của nó lớn hơn, luyện chế từ lôi kiếp của tu sĩ Kim Đan mà thành, chỉ cần một kích nổ thì trong bán kính mười trượng sẽ biến thành một biển sấm sét, nếu tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bị vây ở bên trong thì không chết cũng sẽ trọng thương.
Bất kể là Phù Bảo hay là Thiên Lôi Tử đều là vật cực kỳ đắt tiền, ít nhất là mấy ngàn Linh Thạch làm khởi điểm, bình thường tu sĩ Trúc Cơ sơ trung kỳ đều không dám nghĩ đến.
Giả Phú trợn to hai mắt, lộ ra một vẻ kinh ngạc, gã không hề biết Lưu Ngọc lại có cái loại tài lực này, gần như cho rằng bản thân đang nghe lầm.
“Có, đương nhiên là có, chỉ là loại vật phẩm này vốn tương đối đắt đỏ, hơn nữa Sở quốc tu tiên giới đang trong thời kỳ chiến tranh, giá cả lại càng tăng thêm hai phần.”
“Không biết Lưu đạo hữu có hiểu không?”
Giả Phú rốt cuộc cũng là một người từng trải, vẻ kinh ngạc chợt lóe một cái rồi biến mất, sau đó sắc mặt gã vẫn như thường hỏi.
“Có bảo vật như vậy thì cứ việc lấy ra, Lưu mỗ hiểu sơ về thuật luyện đan, chút Linh Thạch này ta vẫn có.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Ngọc bình tĩnh nói.
Thân phận Luyện Đan Sư không có gì phải giấu diếm, chỉ cần điều tra ở Ngọc Đan Đường thì sẽ biết.
Biết thân phận Luyện Đan Sư của Lưu Ngọc, Giả Phú không hề hoài nghi nữa, nhưng gã cũng không quá mức kinh ngạc, loại hiệu buôn đỉnh cấp như Đa Bảo Các đều có Luyện Đan Sư riêng, đan dược thông thường không hề thiếu.
Gã cẩn thận lấy ra hai cái hộp gỗ từ túi trữ vật, đặt ở trên bàn rồi đẩy tới.
Sau đó tự mình uống trà, dường như gã vô cùng có lòng tin đối vối hộp gấm.
Lưu Ngọc nhìn Giả Phú một cái, cầm lấy hai hộp gấm, mở từng cái một ra.
“Phù Bảo!”
Thấy trong hộp gấm đầu tiên là một tấm phù dài đang nằm im bên trong, tổng thể của tấm bùa là màu vàng, trải rộng phù văn huyền ảo, ở giữa vẽ một cây ngân châm rất sống động.
Trong hộp gấm thứ hai cũng là một tấm bùa dài nằm im bên trong, trên đó vẽ phù văn không khác nhau nhiều với tấm bùa đầu tiên, nhưng màu nền của tấm bùa là màu đỏ, ở giữa vẽ một thanh đại kích màu vàng.
“Tuyết Ti Châm Phù Bảo, do tiền bối Kim Đan trung kỳ dùng sức mạnh phong ấn một bộ phận của pháp bảo phong ấn vào bùa chú mà chế thành, mặc dù chỉ có một hai tầng sức mạnh nguyên bản của pháp bảo, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống vẫn là vô cùng bất lợi, sức mạnh còn lại còn có thể sử dụng một lần.”
“Kim Cương Kích Phù Bảo, chế thành từ pháp bảo của tiền bối Kim Đan, đây là một tấm Phù Bảo mới tinh, không có chút tiêu hao, còn có thể sử dụng được bốn lần.”
“Hai tấm Phù Bảo này chính là trấn bảo của cửa tiệm này, cái trước giá bán là tám ngàn ba trăm Linh Thạch, cái sau giá bán là một vạn sáu ngàn Linh Thạch.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Giả Phú lên tiếng, bắt đầu giới thiệu hai tấm Phù Bảo này.
Lưu Ngọc nghe giới thiệu, cầm hai tấm Phù Bảo trong tay cẩn thận quan sát.
Quan sát một lúc, hắn lại đặt Phù Bảo trở lại hộp gấm, sau đó trầm tư không mở miệng nói gì.
Giả Phú thấy vậy cũng không gấp gáp hỏi ý, thẳng đến khi đã uống hết một ly trà, gã mới hỏi:
“Lưu đạo hữu nghĩ đã nghĩ kĩ muốn tấm Phù Bảo nào chưa?”
Nghe lời nói này, Lưu Ngọc mỉm cười nhìn thẳng vào mắt của đối phương, nói:
“Hai tấm Phù Bảo này Lưu Mỗ đều muốn.”
Dứt lời, hắn vung ống tay áo lên, một đống Linh Thạch lập tức xuất hiện trên bàn, không nhiều không ít vừa vặn hai vạn bốn ngàn ba trăm khối Linh Thạch, toàn bộ đều dùng Linh Thạch trung phẩm để tính tiền.
Thần sắc Cổ Phù cả kinh, nhìn một đống Linh Thạch trung phẩm trên bàn, suy đoán thuật luyện đan của Lưu Ngọc sợ là còn cao hơn so với sự tưởng tượng của gã.
Gã cũng không có thu hết toàn bộ Linh Thạch vào trong túi trữ vật, mà đã để lại mười khối ở trên bàn.
“Lưu đạo hữu quả thật ra tay hào phóng, thật sự là một tấm gương mẫu mực của chúng ta.”
“Một ngàn Linh Thạch này coi như là bản thân ta ưu đãi cho đạo hữu, mong rằng đạo hữu sẽ quang lâm đến cửa tiệm nhiều hơn.”
“Nếu đạo hữu có muốn bán đan dược gì, có thể lựa chọn cửa tiệm này là không gì tốt hơn rồi, Đa Bảo Các cam đoan giá thu mua sẽ không nhỏ hơn các cửa tiệm khác!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro