Thế Cục(2)
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
“Trước mắt tông môn đã thành lập đại doanh ở mỏ Linh Thạch, kết minh với Tàn Nguyệt Cốc, đang giằng co với Thanh Hư Phái, Hợp Hoan Môn, Phiêu Tuyết Lâu.”
Lưu Ngọc ngược lại không hề cảm thấy kỳ quái đối với ước định này, dù sao chiến tranh mỏ quặng Linh Thạch bộc phát đã mười mấy năm, không hề truyền ra tin tức có tu sĩ Kim Đan ngã xuống, hắn sớm đã có suy đoán.
Hắn biết được ngũ đại môn phái Sở quốc đã chia làm ba phe cánh, Nguyên Dương Tông kết minh với Tàn Nguyệt Cốc, Thanh Hư Phái cùng một trận doanh với Hợp Hoan Môn, Phiêu Tuyết Lâu thì một mình một trận doanh.
Về phần các thế lực khác của Sở quốc thì kém xa tít tắp so với ngũ đại môn phái, bọn họ chỉ có thể lựa chọn gia nhập vào trong đó, không phục tùng đều đã bị thanh lý hết rồi.
Nguyên Dương Tông luôn duy trì sách lược “xa thân gần đánh”, cạnh tranh kịch liệt, như nước với lửa với Kính châu Hợp Hoan Môn, nhưng mà lại giữ vững quan hệ liên minh với Tàn Nguyệt Cốc ở khá xa.
“Được rồi, tiểu bối các ngươi hãy nói đơn giản về sở trường của mình đi, nói xong ta và Phương trưởng lão sẽ bàn bạc một chút rồi an bài nơi đến cho các ngươi.”
Hai vị trưởng lão nói xong thì sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, cuối cùng Nghiêm Trường lão nghiêm mặt nói.
“Bẩm sư thúc, đệ tử tu luyện Canh Kim Thần Kiếm quyết, phối hợp với một thanh pháp kiếm thuộc tính kim loại phù hợp, sở trường là tấn công, đánh bại tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường không thành vấn đề, hy vọng hai vị sư thúc có thể phái đệ tử đến đại doanh lập công.”
Nghiêm trưởng lão vừa dứt lời, Hứa sư huynh lập tức đứng ra nói, giọng nói như đinh đóng cột, dường như cực kỳ có lòng tin vào bản thân.
“Được, ngươi rất tốt.”
“Tông môn cần đệ tử trung thành như ngươi, lão phu sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, Hứa sư điệt ngươi đứng qua một bên trước đi.”
Nghiêm trưởng lão nhìn thấy loại đệ tử tích cực này, đương nhiên sẽ không bỏ qua sự nhiệt tình của gã, lúc này khích lệ hai câu.
Sau đó bảy người còn lại bắt đầu giới thiệu về sở trường của mình, Lưu Ngọc chú ý tới hai người lúc trước lộ ra vẻ điên cuồng, bọn họ đều chủ động yêu cầu đi đại doanh trực tiếp chiến đấu, xem ra không giống đang giả dối.
Những người khác thì là quy củ giới thiệu về sở trường của bản thân, đến phiên Thôi Lượng thì lão ấp úng ấp úng, nói công pháp, pháp khí của lão chỉ bình thường, thuộc loại bình thường trong số những tu sĩ cùng cấp, hy vọng sự không bị an bài đi trực tiếp chiến đấu.
Lưu Ngọc nghe xong trong lòng âm thầm bật cười, hắn biết hơn một nửa chỉ hùa theo tình thế mà thôi, tác dụng không lớn, nói không chừng bọn họ đã sớm an bài xong.
Rất nhanh đã đến phiên Lưu Ngọc, hắn tiến lên một bước khom lưng chắp tay, bình tĩnh nói:
“Bẩm trưởng lão, ba năm trước đệ tử mới tấn chức Trúc Cơ, tương đối am hiểu luyện đan, hiện tại đệ tử đang học tập luyện chế Tinh Nguyên đan, công pháp, pháp khí đều rất bình thường, chiến lực lại là đội sổ trong số những tu sĩ cùng cấp.”
“Thỉnh hai vị trưởng lão xem xét mà an bài!”
Lưu Ngọc nhanh chóng nói xong, mặc kệ có hữu dụng hay không, dù sao bán thảm luôn là không sai, nói không chừng có thể phát huy được tác dụng?
Sau khi tám người đều nói xong, Nghiêm trưởng lão và Phương trưởng lão khẽ mấp máy môi, tựa hồ đang bàn bạc gì đó.
Với cảnh giới Trúc Cơ kỳ của bọn họ, đương nhiên bọn họ không dám đi nghe trộm nội dung truyền âm, cho nên chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi.
Sau khoảng nửa tách trà, hai vị trưởng lão gật đầu với nhau, cơ bản đã nhất trí, Nghiêm trưởng lão chậm rãi tuyên bố:
“Hứa sư điệt, Thôi sư điệt… Và năm người khác, lập tức đến đại doanh ở mỏ quặng Linh Thạch để chờ hành động, sau đó sẽ có người đến đón các ngươi, các ngươi sẽ cùng đi vào với những tu sĩ thuộc Thế lực phái.”
“Lưu sư điệt biết một chút về thuật luyện đan, chắc cũng sẽ biết xử lý Linh thảo đúng không? Để đề phòng kẻ địch đánh lén, phá hoại tài sản của tông môn, ngươi sẽ đến đóng giữ ở Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào, nhân tiện xử lý Linh thảo.”
“Về phần Nghiêm Quần Nhi và Trang Thế Long, hai người sẽ có an bài khác, hãy ở lại Vọng Nguyệt Thành để đợi lệnh.”
Nguyên Dương Tông chia Linh Dược viên trồng Linh dược thành bốn cấp: Giáp, Ất, Bính, Đinh, tương ứng với: Nguyên Anh kỳ, Kim Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ.
Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào đã coi là hạng cao trong số các Linh Dược viên Trúc Cơ kỳ, vì vậy các loại Linh dược Linh thảo được trồng đều là ở thời kỳ gốc, có giá trị không nhỏ, cũng không thể tùy tiện vứt bỏ.
Nghe được bản thân không cần phải trực tiếp ra chiến trường, mà còn được phân đến phòng thủ ở Linh Dược viên, là một nhiệm vụ ít nguy hiểm, trong lòng Lưu Ngọc hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ hành động ngầm có tác dụng? Không phải! Hẳn là không đơn giản như vậy.
Đột nhiên Lưu Ngọc nghĩ tới điều gì đó, hắn lập tức nhìn Nghiêm Quần Nhi, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt sáng ngời.
Khóe miệng Nghiêm Quần Nhi chuyển động, giống như cười mà không phải cười, trong mắt nàng ta có màu sắc khác.
Hai người chỉ liếc nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn quay đầu đi, trong mắt những người khác thì đây chỉ là ánh mắt giao nhau bình thường, cũng không có gì, cho nên bọn họ không nghĩ nhiều, ngoại trừ một người.
“Ân huệ của mỹ nhân là điều khó chấp nhận nhất.”
Lưu Ngọc ngược lại không hề cảm thấy kỳ quái đối với ước định này, dù sao chiến tranh mỏ quặng Linh Thạch bộc phát đã mười mấy năm, không hề truyền ra tin tức có tu sĩ Kim Đan ngã xuống, hắn sớm đã có suy đoán.
Hắn biết được ngũ đại môn phái Sở quốc đã chia làm ba phe cánh, Nguyên Dương Tông kết minh với Tàn Nguyệt Cốc, Thanh Hư Phái cùng một trận doanh với Hợp Hoan Môn, Phiêu Tuyết Lâu thì một mình một trận doanh.
Về phần các thế lực khác của Sở quốc thì kém xa tít tắp so với ngũ đại môn phái, bọn họ chỉ có thể lựa chọn gia nhập vào trong đó, không phục tùng đều đã bị thanh lý hết rồi.
Nguyên Dương Tông luôn duy trì sách lược “xa thân gần đánh”, cạnh tranh kịch liệt, như nước với lửa với Kính châu Hợp Hoan Môn, nhưng mà lại giữ vững quan hệ liên minh với Tàn Nguyệt Cốc ở khá xa.
“Được rồi, tiểu bối các ngươi hãy nói đơn giản về sở trường của mình đi, nói xong ta và Phương trưởng lão sẽ bàn bạc một chút rồi an bài nơi đến cho các ngươi.”
Hai vị trưởng lão nói xong thì sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, cuối cùng Nghiêm Trường lão nghiêm mặt nói.
“Bẩm sư thúc, đệ tử tu luyện Canh Kim Thần Kiếm quyết, phối hợp với một thanh pháp kiếm thuộc tính kim loại phù hợp, sở trường là tấn công, đánh bại tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường không thành vấn đề, hy vọng hai vị sư thúc có thể phái đệ tử đến đại doanh lập công.”
Nghiêm trưởng lão vừa dứt lời, Hứa sư huynh lập tức đứng ra nói, giọng nói như đinh đóng cột, dường như cực kỳ có lòng tin vào bản thân.
“Được, ngươi rất tốt.”
“Tông môn cần đệ tử trung thành như ngươi, lão phu sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, Hứa sư điệt ngươi đứng qua một bên trước đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm trưởng lão nhìn thấy loại đệ tử tích cực này, đương nhiên sẽ không bỏ qua sự nhiệt tình của gã, lúc này khích lệ hai câu.
Sau đó bảy người còn lại bắt đầu giới thiệu về sở trường của mình, Lưu Ngọc chú ý tới hai người lúc trước lộ ra vẻ điên cuồng, bọn họ đều chủ động yêu cầu đi đại doanh trực tiếp chiến đấu, xem ra không giống đang giả dối.
Những người khác thì là quy củ giới thiệu về sở trường của bản thân, đến phiên Thôi Lượng thì lão ấp úng ấp úng, nói công pháp, pháp khí của lão chỉ bình thường, thuộc loại bình thường trong số những tu sĩ cùng cấp, hy vọng sự không bị an bài đi trực tiếp chiến đấu.
Lưu Ngọc nghe xong trong lòng âm thầm bật cười, hắn biết hơn một nửa chỉ hùa theo tình thế mà thôi, tác dụng không lớn, nói không chừng bọn họ đã sớm an bài xong.
Rất nhanh đã đến phiên Lưu Ngọc, hắn tiến lên một bước khom lưng chắp tay, bình tĩnh nói:
“Bẩm trưởng lão, ba năm trước đệ tử mới tấn chức Trúc Cơ, tương đối am hiểu luyện đan, hiện tại đệ tử đang học tập luyện chế Tinh Nguyên đan, công pháp, pháp khí đều rất bình thường, chiến lực lại là đội sổ trong số những tu sĩ cùng cấp.”
“Thỉnh hai vị trưởng lão xem xét mà an bài!”
Lưu Ngọc nhanh chóng nói xong, mặc kệ có hữu dụng hay không, dù sao bán thảm luôn là không sai, nói không chừng có thể phát huy được tác dụng?
Sau khi tám người đều nói xong, Nghiêm trưởng lão và Phương trưởng lão khẽ mấp máy môi, tựa hồ đang bàn bạc gì đó.
Với cảnh giới Trúc Cơ kỳ của bọn họ, đương nhiên bọn họ không dám đi nghe trộm nội dung truyền âm, cho nên chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi.
Sau khoảng nửa tách trà, hai vị trưởng lão gật đầu với nhau, cơ bản đã nhất trí, Nghiêm trưởng lão chậm rãi tuyên bố:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hứa sư điệt, Thôi sư điệt… Và năm người khác, lập tức đến đại doanh ở mỏ quặng Linh Thạch để chờ hành động, sau đó sẽ có người đến đón các ngươi, các ngươi sẽ cùng đi vào với những tu sĩ thuộc Thế lực phái.”
“Lưu sư điệt biết một chút về thuật luyện đan, chắc cũng sẽ biết xử lý Linh thảo đúng không? Để đề phòng kẻ địch đánh lén, phá hoại tài sản của tông môn, ngươi sẽ đến đóng giữ ở Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào, nhân tiện xử lý Linh thảo.”
“Về phần Nghiêm Quần Nhi và Trang Thế Long, hai người sẽ có an bài khác, hãy ở lại Vọng Nguyệt Thành để đợi lệnh.”
Nguyên Dương Tông chia Linh Dược viên trồng Linh dược thành bốn cấp: Giáp, Ất, Bính, Đinh, tương ứng với: Nguyên Anh kỳ, Kim Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ.
Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào đã coi là hạng cao trong số các Linh Dược viên Trúc Cơ kỳ, vì vậy các loại Linh dược Linh thảo được trồng đều là ở thời kỳ gốc, có giá trị không nhỏ, cũng không thể tùy tiện vứt bỏ.
Nghe được bản thân không cần phải trực tiếp ra chiến trường, mà còn được phân đến phòng thủ ở Linh Dược viên, là một nhiệm vụ ít nguy hiểm, trong lòng Lưu Ngọc hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ hành động ngầm có tác dụng? Không phải! Hẳn là không đơn giản như vậy.
Đột nhiên Lưu Ngọc nghĩ tới điều gì đó, hắn lập tức nhìn Nghiêm Quần Nhi, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt sáng ngời.
Khóe miệng Nghiêm Quần Nhi chuyển động, giống như cười mà không phải cười, trong mắt nàng ta có màu sắc khác.
Hai người chỉ liếc nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn quay đầu đi, trong mắt những người khác thì đây chỉ là ánh mắt giao nhau bình thường, cũng không có gì, cho nên bọn họ không nghĩ nhiều, ngoại trừ một người.
“Ân huệ của mỹ nhân là điều khó chấp nhận nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro