Tiên Phủ Trường Sinh

Thưởng Thức Trà...

Trường Đình Không Tỉnh

2024-08-21 09:31:43

Nói đến đây mọi người đều nháo nhào lắc đầu, nắm cổ tay thở dài.

Phần lớn là mấy người Ngũ Xương nói chuyện, Lưu Ngọc chỉ thỉnh thoảng nói lại một hai câu, thế nhưng hắn nghe được những tin đồn này thì lại rất say sưa.

Nhiệt độ của ngọn lửa được pháp lực kích phát cao hơn ngọn lửa bình thường, đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Tôn Cúc thoăn thoắt, chỉ một khắc đã pha xong Linh trà.

Nàng ta thu ống tay áo lại, nét mặt mang ý cười rót Linh trà nóng hổi cho Lưu Ngọc trước, sau đó rót cho ba người Ngũ Xương.

Lưu Ngọc lễ phép nói một tiếng cảm ơn, sau đó bưng chén Thanh Hà Linh trà đã được pha một cách chuyên nghiệp lên, khẽ thổi nhẹ một hơi.

Lập tức một mùi trà tươi mát truyền vào trong mũi, làm cho người ta cảm giác như đang ở trong rừng núi tự nhiên sau cơn mưa, nằm trên bãi cỏ hít thở không khí sạch sẽ đã được rửa sạch, chỉ cảm thấy tinh thần được thả lỏng, ấn tượng sâu sắc.

Ngửi mùi trà, khẽ uống một ngụm, sau khi nước trà vào bụng, rất nhanh đã cảm thấy có một luồng mát lạnh từ bụng dâng lên, đi đến Thiên linh căn, cuối cùng đi thẳng vào huyệt Nễ Hoàn.

Ngay sau đó thần hồn truyền đến một luồng cảm giác mát mẻ, giống như sự mệt mỏi của một đêm tập kích Tiểu Mi sơn và Dương Giác sơn đã biến mất không ít, tinh lực cũng khôi phục rất nhiều, thần hồn cảm nhận được một trận sảng khoái.

Thế nhưng luồng cảm giác mát lạnh này so với Lưu Ngọc pha chế trực tiếp vẫn yếu hơn vài phần, dù sao trải qua mấy bước quy trình, hiệu quả đã giảm đi không ít.

Bàn về màu sắc hương vị đương nhiên là trải qua đủ các bước pha chế mà thành là tốt hơn, nhưng bàn về hiệu quả vẫn là đơn giản dứt khoát là tốt nhất, trong lòng Lưu Ngọc đưa ra nhận xét.

Mấy người Ngũ Xương đương nhiên có thể cảm nhận được tác dụng kì diệu của Linh trà này, lại khen ngợi hết một hồi.

Mấy người bọn họ uống trà xong, ánh mắt tha thiết nhìn Lưu Ngọc, muốn nói rồi lại thôi.

Lưu Ngọc đương nhiên biết suy nghĩ của bọn họ, lúc này cũng không thừa nước đục thả câu, hắn ra hiệu cho Tôn Cúc cầm bộ trà cụ đặt sang một bên, sau đó hắn đặt bốn túi trữ vật lên bàn.

Đương nhiên, không có túi trữ vật của Y Vĩnh Ân ở trong đó, tài sản của người này có chút giàu có, chẳng những có pháp khí cực phẩm, mà pháp khí thượng phẩm cũng có mấy món, Lưu Ngọc còn chưa hào phóng như vậy.

Cho dù trong lòng bốn người Ngũ Xương nghĩ như thế nào, nhưng bọn họ đều thức thời không nhắc tới, giống như đã quên mất.

Lưu Ngọc không cảm thấy chột dạ hay áy náy chút nào, tu tiên vốn đi ngược đạo trời, cơ hội đến phải biết nắm chắc lấy, chưa từng nói năng khiêm nhường.

Hắn đổ lần lượt hết đồ đạc trong bốn túi trữ vật ra, pháp khí thượng phẩm phi đao màu xanh của tên đệ tử Luyện Khí hậu kỳ Hợp Hoan Môn cũng ở trong đó, chỉ chốc lát sau trên bàn đá đã đặt đầy pháp khí, đan dược và phù lục, còn có đủ loại đồ đạc, linh tinh lẫn lộn gì cũng có.

Thậm chí còn có quần áo riêng tư của con gái, có cả kiểu quần áo đẹp đẻ, mát mẻ, đoan trang và cả một mảnh bán trong suốt mỏng manh, làm cho mấy tên đàn ông ngồi ở đây không khỏi nhìn thêm vài lần, bao gồm cả Lưu Ngọc.

Thế nhưng Lưu Ngọc lập tức nghiêm mặt, bảo Tôn Cúc mang quần áo này sang một bên, dùng một quả cầu lửa thiêu đốt tất cả.

Cái tên Hợp Hoan Môn này vừa nghe đã biết có chút nghiên cứu về Âm Dương đại đạo, am hiểu thái âm bổ dương, thái dương bổ âm, quả thật có một ít quần áo của người khác giới cũng là chuyện rất bình thường.

"Không hổ là tu sĩ tông môn, giàu có hơn nhiều so với một gia tộc nhỏ như Phong gia."

Nhìn đống vật phẩm trên bàn đá, Lưu Ngọc thầm cảm khái.

Hai tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ của Hợp Hoan Môn đều có pháp khí trung phẩm, hai tên Luyện Khí hậu kỳ đều có pháp khí thượng phẩm, so với phần lớn tu sĩ Luyện Khí trung kỳ của Phong gia chỉ có một món pháp khí hạ phẩm để giữ thể diện, thì thật sự là vượt xa rất nhiều.

Tài sản của hai tên Luyện Khí trung kỳ mỗi người khoảng chừng ba trăm Linh Thạch, tài sản của hai tên Luyện Khí hậu kỳ mỗi người khoảng chừng năm trăm Linh Thạch, tổng cộng là một ngàn sáu viên Linh Thạch.

Trong túi trữ vật không phát hiện ra linh dược do đệ tử Hợp Hoan Môn tập kích Linh dược viên thu được, Lưu Ngọc suy đoán chắc có lẽ đã chuyển đi, hay là cất giấu rồi.

Có lẽ tin tức này có thể bức hỏi được từ trong miệng hai tên đệ tử Hợp Hoan Môn cầu xin tha thứ kia. Nhưng mà Lưu Ngọc cũng không cảm thấy có cái gì đáng tiếc hay hối hận cả, dù sao cũng chỉ là một dược viên chữ T nhỏ, cũng không trồng linh dược quý hiếm gì.

Có Tiên Phủ làm hậu thuẫn, linh dược bình thường không khiến cho Lưu Ngọc coi trọng.

Huống hồ gì linh dược là tài sản của tông môn, chiếm được đương nhiên là phải giao nộp lên.

Chương 159: Tôn Thần diệu pháp

Ánh mắt của Ngũ Xương và Chu Quý Ba sáng rực nhìn chằm chằm vào cây tiểu đao màu xanh, trong lòng vô cùng rung động với món pháp khí thượng phẩm này.

Mấy người bọn họ biết các món pháp khí của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính và ngọn đèn bằng đồng thau bị thu lấy, thì tới tám phần là không có hy vọng, mà bọn họ cũng không dám hỏi về nó. Nhưng món pháp khí thượng phẩm này có thể nâng cao sức mạnh lên ngay lập tức, thì ai cũng muốn tranh thủ một chút.

Lưu Ngọc thu lại ý cười, vẻ mặt bình tĩnh, chia đồ đạc trên bàn ra làm năm phần. Phần của bản thân thì chỉ lấy hai trăm khối Linh Thạch có sẵn.

Dù sao thì tất cả mọi người đều là đồng môn, mọi người còn phải cùng nhau đóng quân ở Hàn Nguyệt Thành bên này khoảng năm năm, tham quá cũng không tốt.

Hai trăm khối Linh Thạch không nhiều lắm, vừa vặn thích hợp.

"Biểu hiện của Ngũ sư đệ ở trong chuyến đi này không tệ, có thể tra hỏi được tin tức quan trọng từ tên phản nghịch Phong gia, món pháp khí này sẽ chia cho hắn."

Trong ánh mắt chờ mong của Ngũ Xương, Lưu Ngọc đẩy phi đao màu xanh về phía hắn ta.

Khiến cho người nọ nở nụ cười, ngay cả xưng cũng đều là do sư huynh chỉ huy giỏi, bản thân không dám kể công.

Mặc dù ba người Chu Quý Ba, Tôn Cúc đều có chút thất vọng, nhưng Lưu Ngọc đã lên tiếng thì cũng chỉ có thể nghe theo.

Dù sao bọn họ cũng được chia cho tận ba trăm khối Linh Thạch, so về giá trị thì cũng chỉ là kém mấy chục khối.

Sau khi phân chia chiến lợi phẩm xong, Lưu Ngọc bưng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Cũng đã rời khỏi mỏ quặng lâu như vậy rồi, để tránh xuất hiện sơ hở, chúng ta vẫn nên trở về xem tình huống đi đã."

"Lưu sư huynh, sư đệ kia trở về mỏ quặng trước cho!"

Ngũ Xương lập tức hiểu ý, nói tạm biệt muốn trở về mỏ quặng. Ba người Chu Quý Ba, Tôn Cúc thấy thế cũng phản ứng lại, cũng vội vã chào tạm biệt.

"Không thể sơ suất nhiệm vụ của tông môn, nhất định phải thật cẩn thận, mấy vị sư đệ cứ đi đi!"

Trong lòng Lưu Ngọc cũng muốn kiểm tra thu hoạch của chuyến đi này, cho nên cũng không có khách sáo giữ bọn họ lại, mà là đưa mắt nhìn theo mấy người rời đi.

Bốn người Ngũ Xương xuất pháp khí của bản thân ra, rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời, ngôi đình nhỏ giữa hồ nhất thời trở nên yên tĩnh lại.

Lưu Ngọc thu hồi nét tươi cười trên mặt lại, bình tĩnh lại, nhìn những con các có ký ức ngắn ngủi bơi trong hồ nước, chậm rãi thưởng thức trà, trong đầu chất chứa đầy suy nghĩ.

Nửa khắc sau hắn mới phất phất ống tay áo thu dọn trà cụ lại, rời khỏi ngôi đình nhỏ giữa hồ mở Tam Tài Trận đi vào gác xép.

Lưu Ngọc đi tới bên cạnh bàn gỗ phòng luyện công ngồi xuống, đến lúc một mình một nơi thì mới thật sự thả lỏng.

Hắn đưa tay cởi hai túi trữ vật bên hông ra đặt lên trên bàn, đây chính là túi đựng đồ của Phong Thiên Vĩ và người đàn ông mang nét đẹp nữ tính. Lúc nãy hắn chỉ vội kiểm tra sơ qua, bây giờ mới có thời gian để kiểm kê thu hoạch.

Đầu tiên, hắn cầm lấy túi trữ vật của Phong Thiên Vỹ, truyền một luồng pháp lực vào bên trong, thoáng chốc đã đẩy đồ vật từ trong túi ra, chất đầy trên bàn.

Chỉ riêng Linh Thạch thôi cũng đã có ba trăm khối, tiếp đó là một món pháp khí thượng phẩm Đạm Thanh Đại Kích, một món pháp khí hạ phẩm vòng tay màu vàng, còn có đủ loại tài nguyên trị có giá hơn hai trăm khối Linh Thạch. Đương nhiên là không có tính món pháp khí phòng ngự trung phẩm Viên Thuẫn đã bị hư hao vào, đã bị chém thành hai đoạn phế liệu, vốn đã không thể sửa chữa được tất cả Linh Thạch không đáng giá.

Ngoài những món đó ra, những thứ khác còn có mấy quyển công pháp được lưu truyền rất rộng như "Trường Xuân quyết", "Ngũ Hành Linh quyết", "Hỗn Nguyên quyết" đều không đáng bao nhiêu Linh Thạch, cuối cùng là một bình Tử Linh đan.

Lưu Ngọc thầm tính toán một chút, không tính Viên Thuẫn đã bị hư hao kia, thì tài sản của tên Phong Thiên Vĩ này cũng có tới một ngàn một trăm.

Quả không hổ là trưởng tộc, là nhân vật "uy danh hiển hách" trong phạm vi một trăm dặm xung quanh Hàn Nguyệt Thành, nhưng thật đáng tiếc, những thứ này bây giờ đều đã thuộc về hắn.

Tính toán pháp khí của tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bình thường có thể sở hữu tài sản với sáu trăm khối Linh Thạch đã coi như không tệ, Phong Thiên Vĩ lại nhiều gấp đôi tu sĩ bình thường, xem ra làm tộc trưởng như này vẫn rất thoải mái ấy nhỉ.

Nhưng Lưu Ngọc nghĩ rằng, có lẽ trong số Linh Thạch này cũng có một phần là của gia tộc, Phong Thiên Vĩ chỉ bảo quản mà thôi. Còn có đống linh dược và tài nguyên Luyện Khí đủ loại thường hay thấy trị giá hai trăm khối Linh Thạch kia, có lẽ là do Phong gia công hữu, thế nhưng vẫn chưa có thời gian giao cho các sản nghiệp để bán ra.

Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, hắn không cần quan tâm nguyên nhân. Hắn mang cất các món pháp khí, Linh Thạch và cả đan dược vào túi trữ vật của mình, còn về đống tài nguyên kia thì thả về túi trữ vật của Phong Thiên Vĩ kia, bản thân không dùng tới thì tính toán tìm thời gian để xử lý.

Chương 160: Tôn Thần diệu pháp(2)

Tiếp theo đó, Lưu Ngọc đổ trữ vật của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính lên bàn, lại thêm một đống đồ vật xuất hiện trên bàn.

Phân ra là một đống Linh Thạch, mấy món pháp khí, một tấm ngọc đồng, ba quyển sách và vài bình đan dược.

Mấy món pháp khí bao gồm là pháp khí cực phẩm - Con dấu màu hồng, pháp khí thượng phẩm - Loan đao màu đỏ, hồ lô màu xanh sẫm, viên châu màu đen.

Vỏn vẹn chỉ có mấy món pháp khí này, nhưng giá trị cũng đã vượt qua hai ngàn khối Linh Thạch, chứ đừng nói chi là pháp khí cực phẩm dù có Linh Thạch cũng chưa chắc đã mua được. Loại tài sản này coi như đã hơn Phong Thiên Vỹ, cũng đã không khác với Lưu Ngọc lúc trước lắm.

Trong lòng Lưu Ngọc khẽ cảm khái, hắn vẫn còn nhớ như in về mấy món pháp khí này.

Cho dù là sức mạnh to lớn của Con dấu màu hồng, hay là mạnh mẽ sắc bén của Loan đao màu đỏ, còn cả nọc độc kỳ lạ của hồ lô màu xanh sẫm, không có một món pháp khí nào là đơn giản cả.

Lưu Ngọc nghĩ rằng người đàn ông mang nét đẹp nữ tính này chắc có lẽ là đệ tử tinh anh của Hợp Hoan Môn, gã còn có loại bảo vật Tử Dương thảo này trong người, nhưng hắn không biết vì sao gã lại đến tham gia kiểu nhiệm vụ như thế này. Với thực lực của người này thì hoàn toàn vượt trội hơn hẳn các tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, cho dù vào lúc hắn ở một mình đụng độ hắn ta, chỉ sợ cũng chỉ có thể chạy trốn, dù có liều mạng chắc chắn cũng đánh không lại.

Nhưng điều mà Lưu Ngọc không biết chính là, đệ tử tinh anh của Hợp Hoan Môn cũng không có tài sản phong phú như vậy. Bởi vì có cơ duyên khác cho nên người đàn ông mang nét đẹp nữ tính này mới tích góp được mấy món pháp khí này, Tử Dương thảo cũng trong cơ duyên đó mà lấy được.

Bởi do có một lần cơ duyên kia, cho nên thực lực và tài sản của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia mới vượt qua đệ tử tinh anh bình thường, cao hơn các tu sĩ thân truyền cao cấp, và đích truyền của gia tộc lớn.

Hắn đặt bốn món pháp khí sang một bên, chất lượng và uy lực của bốn món pháp khí này đều không tầm thường, giúp tăng sức mạnh lên ngay lập tức, làm cho cách thức của bản thân được đa dạng hóa, không dễ dàng bị khắc chế. Lưu Ngọc tính giữ lại để hắn sử dụng, không có dự định bán ra, chờ có thời gian thì tế luyện một hồi.

Ánh mắt hắn chuyển đến ống ngọc mang kiểu dáng cổ xưa kia, Lưu Ngọc cầm lấy, nhớ đến chuyện người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia có thể khống chế một món pháp khí cực phẩm và hai món pháp khí thượng phẩm cùng một lúc, đây có phải là...

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn có chút chờ mong. Hắn đặt ống ngọc lên trán, thần thức chìm vào trong đó xem xét tin tức bên tức.

Sau một khắc, Lưu Ngọc mở to hai mắt, thần sắc có chút ngạc nhiên. Cái được ghi lại ở bên trong chính là một công pháp gọi là "Tôn Thần diệu pháp", chính là công pháp chuyên tu luyện thần thức!

Phật gia có câu, linh hồn là gốc rễ của tất cả mọi thứ.

Nếu như coi thế gian là một biển khổ, vậy thân xác chính là chiếc thuyền vượt qua biển khổ, linh hồn chính là hành khách trên thuyền, phải mượn thuyền để giúp vượt qua biển khổ.

Nhưng sau khi vượt qua được biển khổ, tu được thành quả, thì chiếc thuyền này cũng không phải là không thể vứt bỏ.

Nghe đồn cho dù thể xác của tu sĩ cao cấp bị tổn hại cũng không sao cả, chỉ cần Nguyên Thần còn tồn tại thì có thể thi triển bí thuật "Đoạt Xá" để hồi sinh, hoặc là mượn các loại linh vật mà ngưng kết một thân thể mới, thậm chí từ Hóa Thần cảnh trở lên, chỉ nhờ vào Nguyên Thần là đã có thể trường tồn đến đời sau.

Đủ mọi loại tin đồn và ghi chép, tất cả đều nói lên tầm quan trọng của Nguyên Thần.

Mà thần thức là biểu hiện bên ngoài của sức mạnh Nguyên Thần, tu luyện thần thức chẳng khác nào gián tiếp tăng cường Nguyên Thần, tăng cường nền tảng của hết tất cả, đương nhiên là vô cùng quý giá, không phải là thứ mà Linh Thạch có thể mua được.

Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên Nguyên Thần, thần thức chứa rất nhiều ghi chép và công dụng kỳ diệu, trong lòng kích động không thôi, giống như đang có mưa to gió lớn, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Một hồi lâu, hắn mới miễn cưỡng đè xuống tâm trạng kích động của mình, cẩn thận xem xét thông tin của công pháp.

"Tôn Thần diệu pháp" được ghi lại trong Ngọc Đồng cũng không hoàn chỉnh, chỉ có ba tầng đầu, chia ra tương ứng với ba cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ và Kim Đan.

Môn công pháp này có thể tăng cao sức mạnh vô cùng lớn, tinh luyện thần thức, mỗi một tầng còn kèm theo bí thuật của một phương diện thần thức.

Pháp thuật kèm theo của tầng thứ nhất gọi là "Kinh Thần Thứ", tiêu hao một lượng thần thức nhất định và ngưng tụ một thần thức chi thứ, có thể tấn công thẳng vào thần thức của tu sĩ.

Chương 161: Thế giới Tiên Phủ

Khoảng cách thần thức của hai bên càng lớn thì uy lực "Kinh Thần Thứ" cũng càng lớn. Nếu như khoảng cách lớn đến một mức độ nhất định, thậm chí có thể khiến cho tu sĩ lập tức tử vong.

Công pháp bắt đầu nói rõ hơn, nếu như không phải trời sinh đã là người có thần thức mạnh mẽ, nhất định phải dùng linh vật có ích cho thần thức để hỗ trợ tu luyện, bằng không nếu cứ gắng gượng tu luyện, nhẹ thì Nguyên Thần sẽ bị hao tổn tu vi sẽ không tăng lên, nặng thì sẽ mất hết Nguyên Thần, khả năng tử vong cũng rất cao, khuyên răn người sau nhất định phải cẩn thận.

"Trời sinh thần thức mạnh mẽ", "Linh vật hỗ trợ".

Lưu Ngọc nhìn thấy như thế thì trong lòng lại khẽ dao động, hai thứ này hắn đều có, chẳng phải rất thích hợp để tu luyện công pháp này sao?

Hắn ghi nhớ toàn bộ nội dung "Tôn Thần diệu pháp" không hề bỏ sót một chữ, đặt Ngọc Đồng quý giá sang một bên, Lưu Ngọc hạ quyết tâm muốn tu luyện công pháp này.

Cố gắng bình phục lại tâm trạng một chút, Lưu Ngọc tiếp tục kiểm kê vật phẩm của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính, cầm lấy mấy quyển sách giống như công pháp, lần lượt xem xét.

Trong đó có hai quyển là tu luyện công pháp đặc biệt của Hợp Hoan Môn, so với một vài công pháp thường gặp thì tốt hơn rất nhiều, có tác dụng để tham khảo. Còn có một quyển là thái bổ chi thuật, có tên là "Du Long Thái Phượng Công", là một môn công pháp thái âm bổ dương, trên sách còn vẽ vài cơ thể cô gái giống như đúc, mỗi người đều vô cùng xinh đẹp, không một mảnh vải che thân.

Công pháp này coi các cô gái như lô đỉnh, thái bổ kỳ nguyên nâng cao tu vi. Còn đặc biệt nhắc tới nếu như có thể thái bổ nữ tu có thể chất đặc thù, thì còn có thể có tác dụng đột phá bình cảnh.

Công pháp Du Long Thái Phượng Công chia ra làm hai phần, một phần là người thái bổ tu luyện, một phần là lò đỉnh tu luyện.

Lưu Ngọc đặt quyển công pháp này và Ngọc Đồng cùng một chỗ, tư chất linh căn của bản thân bình thường, nếu như sau này gặp phải bình cảnh không thể nào đột phá được, vậy thử phương pháp này một lần cũng không sao.

Đống Linh Thạch kia chỉ có tám mươi khối, cuối cùng là mấy bình đan dược chữa thương với một bình Bích Linh đan.

"Bội thu rồi!"

Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên suy nghĩ này, cho dù là mấy món pháp khí có chất lượng vô cùng cao, hay là Tôn Thần diệu pháp, thì đều có thể giúp năng cao thực lực rất lớn.

Chứ đừng nói chi là Tử Dương thảo, một trong ba bảo vật Trúc Cơ cũng đã đến tay. Như vậy, hắn có phần nắm chắc nhất định đối với Trúc Cơ, giống như trên con đường tu tiên hắc ám, xuất hiện một tia quang minh, để cho hắn tìm được phương hướng.

Sau khi kiểm kê thu hoạch của chuyến đi này, Lưu Ngọc mang cất Con dấu màu hồng và mấy món pháp khí khác, "Tôn Thần diệu pháp", Ngọc Ống, ba quyển sách công pháp và với Linh Thạch vào túi trữ vật của mình.

"Có thể thu túi trữ vật vào không gian Tiên Phủ được không nhỉ?"

Nhìn hai túi trữ vật trên bàn, Lưu Ngọc chợt hiện lên suy nghĩ này trong đầu.

Nghĩ là thử ngay, hắn cầm hai cái túi trữ vật ở trong tay, đi tới cạnh đệm cói khoanh chân ngồi xuống.

Hắn nhắm hai mắt lại, thần thức chìm vào Nễ Hoàn Cung tiếp xúc với quang điểm bích lục, tâm niệm vừa động trước mắt đã tối sầm lại.

Lần thứ hai hồi phục tinh thần thì đã hóa thành một quang đoàn màu đỏ, xuất hiện ở bên cạnh Linh điền màu đen trong Tiên Phủ, hai cái túi trữ vật kia đang rơi trên nền đất hòn đảo nhỏ.

"Quả nhiên là có thể!"

Hắn cầm lấy hai cái túi trữ vật, thần thức quét qua, thấy không gian bên trong vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, tài nguyên cũng bình yên vô sự.

Không gian có thể dung nạp không gian, đương nhiên không phải là bảo vật không gian bình thường, mà lại giống như... một thế giới với các quy tắc đặc biệt!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một tiểu thế giới!

Quang đoàn màu đỏ trôi lơ lửng ở sát rìa kết giới, Lưu Ngọc tập trung nhìn chỗ sâu trong hư không không biết cao bao nhiêu, không biết xa bao nhiêu, bởi vì tầm mắt đi tới đâu thì nơi đó vẫn là hư vô và bóng tối mênh mông vô tận.

Nếu thật sự là một thế giới nhỏ, vậy thì tại sao lại biến thành dáng vẻ hoang vắng như bây giờ? Trong hư không tối đen chỉ có một hòn đảo nhỏ này tồn tại, giống như đây chính là vật chất duy nhất vậy.

"Đây là một tiểu thế giới đổ nát"

Một lát sau, Lưu Ngọc khôi phục tinh thần lại, hắn đặt hai cái túi trữ vật vào nhà gỗ ở chính giữa, lại lấy ba hạt giống từ trong nhà gỗ bên trái ra, bao gồm Thanh Linh thảo, Tử Linh thảo và Bích Linh thảo, chia ra luyện chế dược chính Thanh Linh đan, Tử Linh đan và Bích Linh đan.

Hắn trồng ba hạt giống này vào Linh điền màu đen, cách hai trượng bên ngoài của chúng chính là cây trà Thanh Hà.

Bởi vì lá trà hiện có có thể uống được cả một khoảng thời gian rất dài, cho nên mảnh linh thổ kia không có bổ sung linh lực, nhưng thần kỳ là dù trà Thanh Hà không hấp thu được linh lực, nhưng cũng không thấy có chút hiện tượng héo rũ nào, vẫn đang tràn đầy sức sống.

Chương 162: Thế giới Tiên Phủ(2)

Giống Linh điền màu đen có thể duy trì sự sống, khiến cho linh lực và sự sống của linh thảo, linh dược không trôi qua nữa.

Ba hạt giống được trồng vào trong đất, ngay lập tức lần lượt chui lên mầm cây màu xanh. Bốn canh giờ sau Thanh Linh thảo đã đạt tới giới hạn năm, kết ra hạt giống và không sinh trưởng nữa. Sáu canh giờ sau Tử Linh thảo đạt tới giới hạn năm, kết ra hạt giống và không sinh trưởng nữa. Sau bảy canh giờ rưỡi, Bích Linh thảo đạt tới giới hạn năm, kết ra hạt giống và không sinh trưởng nữa.

Năm trưởng thành của Thanh Linh thảo là tám mươi năm, năm trưởng thành của Tử Linh thảo là một trăm hai mươi năm, và năm trưởng thành của Bích Linh thảo là một trăm năm mươi năm.

Cộng hết thời gian trưởng thành của ba loại linh thảo này, cùng với thời gian mà chúng trưởng thành ở thế giới Tiên Phủ, Lưu Ngọc đưa ra quy luật, linh dược sinh trưởng một canh giờ ở thế giới Tiên Phủ thì tương đương với hai mươi năm ở ngoại giới.

Đến tận lúc này, Lưu Ngọc tổng kết lại ba quy tắc:

Thứ nhất, giới hạn năm của Tiên Phủ thúc đẩy linh dược trưởng thành trước mắt là hai trăm năm, đến năm đó sẽ không sinh trưởng tiếp.

Thứ hai, linh dược ở Linh điền của Tiên Phủ sinh trưởng trong một canh giờ, thì tương đương với hai mươi năm ở ngoại giới.

Thứ ba, Linh điền trong Tiên Phủ có thể duy trì sự sống và linh lực của linh dược, làm cho nó không trôi qua.

Lưu Ngọc dùng hộp ngọc cất giữ ba gốc linh thảo lại, tránh cho nó sinh trưởng một cách dã man, gây lãng phí linh lực, sau đó đặt hộp ngọc ở căn nhà gỗ bên phải.

Cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua thế giới đổ nát này, tâm niệm vừa động rời khỏi Tiên Phủ.

Nguyên Thần của Lưu Ngọc trở về thân thể, nhướng mày.

Thời điểm Nguyên Thần tiến vào thế giới Tiên Phủ, thân thể bị vây trong trạng thái mất khống chế chính là thời điểm hắn yếu ớt nhất, lúc này nếu có người nhân cơ hội đánh lén, vậy sẽ gặp nguy hiểm.

Sức phòng thủ của Tam Tài trận vẫn là quá kém, chỉ cần một tu sĩ Luyện Khí kỳ thôi là đã có thể công phá được, xem ra tìm một trận pháp phòng vệ mạnh mẽ là chuyện vô cùng cấp bách.

Nếu không cứ để tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, không thể hy vọng vào may mắn của bản thân.

Lưu Ngọc thầm hạ quyết tâm, sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra một viên Bích Linh đan, ngửa đầu nuốt xuống.

Vẻ mặt của hắn bình tĩnh, gương mặt bắt đầu hiện ra một luồng ánh sáng xanh, tâm thần chìm vào kinh mạch trong cơ thể, chậm rãi vận chuyển Mộc Linh quyết bắt đầu luyện hóa dược lực.

Không tích lũy nửa bước chân, không thể đến ngàn dặm.

Mặc dù cả đêm đã trải qua hai trận chiến đấu, lại còn gấp rút lên đường khoảng thời gian dài, hơn nữa tâm thần bị tiêu hao do ra vào Tiên Phủ, Lưu Ngọc lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều đã vô cùng mệt mỏi.

Nhưng không thể buông bỏ tu luyện mỗi ngày, nước chảy đá mòn, thiên phú bình thường thì lại càng phải phấn đấu để bắt kịp!

Hai canh giờ sau, Lưu Ngọc chậm rãi thu hồi công pháp.

Hắn kiểm tra cẩn thận Tam Tài trận một hồi, xác nhận khoảng thời gian rời đi mấy ngày nay không có ai động đến.

Sau đó mới cởi áo bào nằm lên giường gỗ, tiến vào mộng đẹp.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ngủ vài canh giờ thì Lưu Ngọc tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tất cả mệt mỏi đều biến mất.

Lưu Ngọc tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là lấy ra một truyền âm phù đặc chế, báo cáo việc này cho Nguyên Dương Tông.

Loại truyền âm phù đặc chế này mỗi một tấm đều đòi hỏi pháp quyết khác nhau mới có thể sử dụng, tu sĩ của kẻ địch có chiếm được cũng vô dụng, nó có thể tự động bay đến điểm liên lạc gần tông môn, mà điểm liên lạc lại thông qua pháp trận mà truyền tin tức về tông môn, vừa nhanh chóng vừa bí mật.

Hôm qua quá mức mệt mỏi, cộng thêm việc hăng hái kiểm kê chiến lợi phẩm, thế cho nên trong lúc nhất thời đã quên mất việc này. Lúc này nhớ tới chuyện này, cho nên việc trước tiên đương nhiên là báo cáo lên tông môn.

Hắn dẫn đầu lẻn vào tiêu diệt tu sĩ Hợp Hoan Môn, tông môn nhất định sẽ thưởng một khoản đóng góp tông môn đáng kể. Để đổi Trúc Cơ đan, khoản đóng góp này tất nhiên Lưu Ngọc sẽ không bỏ qua.

Đương nhiên, trong tin tức báo lên chủ yếu nói về việc bản thân phát hiện ra tu sĩ Hợp Hoan Môn như thế nào, làm sao để liên hợp tiêu diệt được hai nhà, về công lao của bốn người Ngũ Xương thì hắn tóm lược sơ qua, nhắc tên mấy người không hề độc chiếm công lao đã coi như phúc hậu rồi.

Trong truyền âm phù cũng nhắc tới Hầu gia và Công Tôn gia có công tiêu diệt tu sĩ Hợp Hoan Môn, đề nghị ban cho bọn họ một cái danh nghĩa chính đáng, chiếm giữ điểm tài nguyên của Phong gia.

Đã lấy lợi ích của người khác thì phải lo liệu sự việc, về điểm này hắn tương đối có nguyên tắc.

Chương 163: Sự việc

Lưu Ngọc sờ vào túi trữ vật, khóe miệng khẽ nhếch lên. Bên trong có năm tấm lệnh bài của đệ tử Hợp Hoan Môn, như thế thì khoảng cách đến lúc đổi Trúc Cơ đan lại gần thêm một bước.

Linh dược viên xảy ra chuyện, tu sĩ của kẻ địch lẻn vào, báo cáo tin tức này lên thì chắc chắn sau khi Nguyên Dương Tông nhận được tin tức sẽ cử người đến xác minh.

Sau khi gửi truyền âm phù đi, Lưu Ngọc lập tức xuất ra "Tôn Thần diệu pháp" bắt đầu tìm hiểu, công pháp này vô cùng kỳ diệu, tìm hiểu lại rất khó khăn.

Chỉ có phương pháp tu luyện của Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất mới miễn cưỡng hiểu và tìm hiểu được. Pháp quyết của Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ lại giống như thiên thư, đọc như lọt vào trong sương mù, không thể lĩnh ngộ được.

Trước khi Lưu Ngọc chưa tìm hiểu kỹ càng về tầng thứ nhất của "Tôn Thần diệu pháp" thì hắn sẽ không dám tùy tiện tu luyện, bằng không nếu bước đi sai lầm sẽ gây tổn thương đến Nguyên Thần, đến lúc đó sẽ rất phiền toái, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì con đường tương lai sẽ bị cắt đứt cũng không phải là nói giỡn.

Mỗi ngày hắn tốn nửa ngày để tìm hiểu "Tôn Thần diệu pháp", sau đó nuốt Bích Linh đan để tăng cao tu vi, thời gian còn lại thì tế luyện, tìm hiểu kỹ càng pháp khí mới đoạt được.

Trong cuộc sống tu luyện có trật tự như vậy. Thời gian bảy ngày rất nhanh đã trôi qua, Lưu Ngọc không đợi được tông môn đến, nhưng lại đợi được Hầu Duyên Trạch, Công Tôn Thương tới cửa thăm hỏi.

Gặp mặt vẫn sắp xếp ở ngôi đình nhỏ giữa hồ, sau khi ba người đều ngồi xuống thì Lưu Ngọc lấy trà cụ ra, sau đó rót trà cho hai người họ.

Đương nhiên trà này không phải Thanh Hà linh trà,mà nó chỉ thoáng mang theo chút linh khí mà thôi, không có hiệu quả đặc biệt của "Linh trà".

Với thân phận và thực lực của Lưu Ngọc, đích thân rót trà cho hai người đã coi như là hạ mình cầu hiền. Ngoài mặt Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương được quan tâm mà lo sợ, trong lòng lại có chút lo lắng bất an, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

"Hầu đạo hữu và Công Tôn đạo hữu tới vừa đúng lúc, Lưu mỗ đang có một chuyện khó xử, muốn làm phiền đến hai vị!"

Lưu Ngọc bưng chén trà lên, lấy trà thay rượu mời hai người một chén, sau đó đi thẳng vào vấn đề cười nói.  

"Được!"

Cái gọi là hạ mình với người khác đương nhiên phải có yêu cầu, Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương chủ trì gia tộc mấy chục năm, đương nhiên bọn họ hiểu được đạo lý này. Nhưng đối phương có thực lực cao cường, bản thân còn phải nhờ cậy đối phương, cho nên hai người không thể không kiên trì tiếp lời.

"Lưu đạo hữu có chuyện gì cần nhờ Hầu gia thì xin cứ việc phân phó, Hầu gia nhất định sẽ làm hết mình!"

Hầu Duyên Trạch nói trước, nói ra hai chữ “hết mình” khá nặng nề, Công Tôn Thương cũng phụ họa theo, nói ra lời tương tự.

Lưu Ngọc đương nhiên nghe ra ý của hai người bọn họ, thế nhưng chuyện này của bản thân hắn cũng không phải chuyện gì lớn, vì thế hắn nói:

"Trong tay Lưu mỗ vẫn không có bộ trận pháp phòng ngự nào thích hợp cả, cho nên muốn mua một bộ Đại Tam Tài trận, nhưng lần trước đi phường thị Hoàng Sơn vẫn không mua được."

"Mấy người Nguyên Dương Tông chúng tôi không quen thuộc đời sống, hai vị thân là gia tộc tu tiên ở địa phương, không biết có thể giúp Lưu mỗ nghĩ cách được không?"

Nơi tụ tập người tu tiên ở lân cận Hàn Nguyệt Thành thì Lưu Ngọc chỉ biết mỗi phường thị Hoàng Sơn, xa hơn một chút thì không nắm rõ tình hình, tìm kiếm tốn thời gian, hao tổn sức lực lại còn trì hoãn tu luyện, không bằng cứ giao cho hai gia tộc này.

"Cách gia tộc của lão hủ năm trăm dặm có một phường thị cỡ vừa, trong đó có mở chi nhánh của Vạn Bảo Lâu, chắc chắn có bán Đại Tam Tài trận, việc này cứ giao cho lão hủ đi!"

Hai người nghe được chuyện mà hắn nhờ chỉ là chạy việc vặt, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Công Tôn Thương đồng ý trước, việc này lão hoàn toàn có thể phân phó cho tộc nhân đi làm, bản thân không cần phải chạy một chuyến.

"Được, Công Tôn đạo hữu quả nhiên sảng khoái!"

Lưu Ngọc hài lòng gật đầu, sau đó lại lấy từ bên hông ra một cái túi trữ vật hạ phẩm, đẩy qua nói:

"Nếu đã nhờ người khác làm một việc mà không phiền đến người thứ hai như vậy, những tài nguyên tu tiên lấy được từ chỗ Phong gia này Lưu mỗ cũng không dùng được, cũng đành nhờ Công Tôn đạo hữu giúp ta xử lý vậy!"

"Đến lúc đó, chi phí mua Đại Tam Tài trận thì khấu trừ vào bên trong, Linh Thạch còn lại thì đạo hữu cứ sắp xếp cho một người đưa tới đây là được rồi."

Sắc mặt Công Tôn Thương nhất thời cứng đờ, mặc dù trong lòng có chút không vui nhưng không biểu lộ ra. Suy cho cùng lão là người đã làm tộc trưởng mấy chục năm, sắc mặt trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, cười nói: "Không thành vấn đề!"

Chương 164: Sự việc(2)

Mặc dù trải qua chuyện này, Hầu gia và Công Tôn gia đã có chút giảm bớt, nhưng nhìn thấy đối phương quẫn bách thì vẫn rất vui vẻ, Hầu Diên Trạch ở một bên vui sướng khi người gặp họa.

Thế nhưng lão cũng không quên chuyện chính, ho khan một tiếng nói: "Lưu đạo hữu, không biết chuyện điểm tài nguyên Phong..."

Hai người vì lý do này mà đến, đều nhìn Lưu Ngọc, chờ đợi hắn trả lời.

"Hai vị đạo hữu cứ yên tâm, việc này Lưu mỗ đã báo cáo lên tông môn vào hôm đó."

"Hầu gia và Công Tôn gia quét sạch phản nghịch, có công tiêu diệt đệ tử Hợp Hoan Môn, ta thấy việc này rất chắc ăn."

Lưu Ngọc bưng chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói.

Hầu Duyên Trạch và Công Tôn Thương lúc này mới yên tâm, chuyện liên quan đến thịnh suy của gia tộc, không phải bọn họ không thèm để ý.

Đến khi uống gần hết chén trà, Lưu Ngọc lại hỏi hai người về chuyện Đồng Tu Hội.

Câu trả lời của hai người bọn họ không hề nằm ngoài dự liệu của hắn. Sau khi Đồng Tu Hội biết được Phong gia Tiểu Mi sơn bị tiêu diệt và chuyện của Dương Giác Sơn thì không thấy bóng dáng ai cả, giống như đã biến mất khỏi khu vực này vậy.

Đợi người của hai nhà đi kiểm tra, sớm đã vườn không nhà trống.

Có lẽ Đồng Tu Hội là thế lực mà Hợp Hoan Môn âm thầm phát triển ở Thanh Châu, ngoại trừ nòng cốt là người của Hợp Hoan Môn ra, còn lại đều là tán tu. Thấy hướng gió thay đổi cho nên giải tán ngay lập tức cũng là chuyện bình thường.

Hợp Hoan Môn ở Thanh Châu có quân cờ "Đồng Tu Hội" như vậy, nói không chừng Nguyên Dương Tông ở Kính Châu nói cũng có sắp xếp "Cộng Tu Hội", "Hợp tu hội" như vậy. Trong lòng Lưu Ngọc có chút ác ý mà suy đoán.

Ba người nói xong chuyện chính rồi lại tán gẫu thêm chút chuyện kỳ lạ, hai người không hổ là người sống mấy chục năm, nói chút về sự từng trải ngay cả Lưu Ngọc cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Sau khi nước trà trong chén được rót đầy ba lần đã lại uống cạn, lúc này Hầu Duyên Trạch và Công Tôn Thương mới thuận thế nói lời tạm biệt.

Công Tôn Thương thu lấy cái trữ vật kia, hai người lấy ra pháp khí của mình, hóa thành hai luồng ánh sáng một đen một xanh bay về hai hướng khác nhau.

Theo chuyện Đồng Tu Hội mai danh ẩn tích, chuyện tu sĩ Hợp Hoan Môn tu sĩ lẻn vào đến lúc này đã coi như là hoàn toàn chấm dứt.

...

Lưu Ngọc thu dọn trà cụ, dựa vào lan can ngôi đình nhỏ giữa hồ lấy ra "Tôn Thần diệu pháp", nghiên cứu, tìm hiểu từng câu từng chữ.

Thỉnh thoảng hắn sẽ nhíu mày, gặp phải chỗ không hiểu sẽ nhớ lại lời chú thích của người trước, đối với mỗi một đoạn pháp quyết đều phải suy tư nhiều lần, sợ hiểu sai, như thế lúc tu luyện sẽ xảy ra sai lầm.

May mà trong Ngọc Ống kia chẳng những ghi chép lại công pháp, người đi trước khai sáng môn công pháp này và với tu sĩ đạt được công pháp sau này, đều ghi chép chú thích, bằng không Lưu Ngọc - một tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi, muốn tìm hiểu tầng thứ nhất của môn công pháp kỳ diệu này ít nhất cũng cần khoảng thời gian mười năm.

Mỗi ngày đều tìm hiểu công pháp, dùng Bích Linh đan tu luyện, với cả tế luyện, tìm hiểu mấy món pháp khí mới lấy được, trong sự nghiệp tu luyện như vậy, thời gian nhoáng cái lại trôi qua thêm hai ngày.

Ngày hôm đó, Lưu Ngọc đang ở trong đình viện đại trạch, vừa mới hoàn thành tế luyện bình hồ lô màu xanh sẫm xong.

Pháp lực trong đan điền của hắn vừa động, xuôi theo kinh mạch rót vào hồ lô trong tay.

Hồ lô màu xanh sẫm nhất thời hiện lên vầng sáng màu xanh biếc, Thủy Linh khí trong thiên địa từ miệng hồ lô tiến vào bên trong, đi qua pháp khí chuyển hóa thành nọc độc màu xanh biếc.

"Xì xì"

Miệng hồ lô bắn ra một đoàn nọc độc, đánh trúng một cây cao lớn cách đó hơn mười trượng, xuyên qua, cái cây cao lớn đó, sau đó liên tục xuyên qua năm cái cây mới dừng lại.

Chỉ thấy cái lỗ bị nọc độc phun thủng bốc khói xanh, phát ra tiếng ăn mòn rất nhỏ, qua một hai hơi thở mấy cây đại thụ ầm ầm đổ xuống, hơn nữa còn nhanh chóng ố vàng, héo rũ.

Lưu Ngọc nhìn cảnh tượng do một ngụm nọc độc tạo thành, trên mặt lộ ra một nụ cười tương đối hài lòng với món pháp khí này.

Nếu như ở thời khắc mấu chốt mà sử dụng món pháp khí này, kẻ địch chỉ cần bị dính một chút thôi, chỉ trong chốc lát thì nọc độc phát tác mà tử vong.

Chí ít, nếu như trên tay tu sĩ Luyện Khí kỳ có linh đan giải độc vô cùng tốt, chắc chắn cũng thể ngăn cản được, về điểm này hắn rất chắc chắn.

Ngay khi Lưu Ngọc nghiên cứu uy năng và công dụng của pháp khí, một tên thủ vệ của đại trạch đi tới, hắn ta quỳ một gối hành lễ xong rồi mới nói:

"Khởi bẩm Lưu tiên sư, Thành Chủ đại nhân mời người tới phủ Thành Chủ gặp mặt, nói là có một tiên sư đến tông môn muốn gặp người!"

Hắn phất tay để cho thủ vệ lui ra, trong lòng hắn hiểu rõ, đây là tu sĩ do tông môn phái tới để điều tra tình hình đến đây.

Tu sĩ bị tông môn điều tra tình hình như này, đại biểu cho uy nghiêm của Nguyên Dương Tông, hoặc là lai lịch vô cùng lớn, hoặc là tu vi cao thâm.

Lưu Ngọc không dám khinh thường để cho người ta chờ, hắn lập tức lấy Kim Long kiếm ra bay về phía phủ Thành Chủ.

Chương 165: Tiền sư thúc

Lúc này đây hắn không hề che dấu hành tung, khiến cho rất nhiều người thường không biết gì kinh hô không thôi, gọi hắn "Tiên nhân".

Chỉ chốc lát sau, luồng ánh sáng hạ xuống ở trước phủ Thành Chủ hạ, hắn thu hồi pháp khí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưu Ngọc phóng Linh giác ra cảm ứng trong phủ, trong Linh giác của hắn, trong phủ tồn tại một luồng linh áp và khí tức mạnh mẽ.

Linh áp này vượt xa giới hạn của tu sĩ Luyện Khí kỳ, so với tu sĩ Luyện Khí viên mãn còn cường đại hơn mười lần, nhưng so với Nghiêm Hồng Ngọc và Cảnh Nguyên Chương đã từng gặp qua lại kém không ít.

"Trúc Cơ sơ kỳ!"

Trong lòng Lưu Ngọc thầm đưa ra phán đoán, cảnh giới và thần thức đều tăng lên khiến cho Linh Giác của hắn nhạy cảm hơn so với rất nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ, phán đoán được cảnh giới của người tới.

Hắn đương nhiên sẽ không ngốc nghếch mà dùng thần thức đi quan sát đối phương, đây là hành vi vô cùng thất lễ, nhất định sẽ chọc cho vị sư thúc chưa từng thấy mặt này chán ghét.

Lúc này Sài Văn Chính đã sớm chờ đợi ở đây đi lên nghênh đón, hắn ta thấp giọng cười nói: "Lưu tiên sư, tiên sư từ thượng tông tới đã chờ ở bên trong đã lâu!"

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Sau đó hắn dùng ánh mắt ý bảo lão dẫn đường.

"Mời."

Sài Văn Chính đưa tay ra làm động tác mời, lão đi vào trong phủ trước.

Sau khi tiến vào đại sảnh, hắn lập tức cung kính đứng ở một bên.

Không ai hỏi thăm thì không dám tùy tiện nói chuyện, ít nói ít sai.

Lưu Ngọc đi vào lập tức phát hiện trên chủ vị đã làm một nam tử, nam tử này thoạt nhìn khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc đen râu đen, mặc trang phục chấp sự ở nền đen viền vàng của Nguyên Dương Tông, lần đầu tiên có vẻ có chút cổ hủ, lại có chút quen thuộc không rõ.

Thế nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua chứ không dám cẩn thận đánh giá, sau đó vội vàng khom lưng hành lễ nói: "Đệ tử Lưu Ngọc, bái kiến sư thúc."

"Sư thúc từ xa mà đến, đệ tử không có tiếp đón từ xa mong thứ tội."

Sư thúc bảo thủ kia giơ tay lên ý bảo không cần đa lễ, sau đó nói: "Không cần khách khí, ngồi đi, ngươi có thể gọi ta là Tiền sư thúc."

"Nửa tháng trước, Dược viên Đinh Thập Tứ gặp phải đệ tử Hợp Hoan Môn tập kích, Lưu sư điệt có thể tìm được người hơn nữa còn tiêu diệt, biểu hiện không tệ."

Lưu Ngọc nghe được lời này, liên tục nói không dám, khiêm tốn nói:

"Tiền sư thúc quá khen, đệ tử xấu hổ không dám đương. Tại hạ cũng là có cơ duyên vừa hay mới phát hiện được hành tung của tu sĩ Hợp Hoan Môn."

"Thân là đệ tử tông môn, bảo vệ lợi của tông môn mới là bổn phận!"

Lưu Ngọc nói đến đây dừng một chút, thăm dò hỏi: "Đệ tử ở Thanh Tuyền phong có quen biết một vị Tiền sư huynh, có phải với sư thúc...".

Tiền sư thúc nghe vậy có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Lưu Ngọc còn quen biết con trai hắn, nhất thời mở miệng hỏi:

"Đúng vậy, Chí Kim chính là con ruột của ta, hai người quen biết như thế nào?"

Lưu Ngọc trong lòng khẽ động, chèo kéo chút giao tình kéo gần khoảng cách, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm hơn nhiều. Hắn lập tức mở miệng trả lời: "Trước khi đệ tử thăng chức nội môn, thường xuyên nhận nhiệm vụ từ trong tay Tiền sư huynh, dần dà trở nên quen thuộc, trò chuyện có ăn ý."

Đương nhiên, muốn lấy được nhiệm vụ tốt một chút thì không thể thiếu đưa chút đồ tốt, điểm này quả thật không cần nhiều lời.

Hóa ra Tiền sư huynh là con ruột của một vị sư thúc Trúc Cơ kỳ, khó trách có thể lấy được chức vụ đầy đủ béo bở kia, có thể mấy năm nay vét Linh Thạch không tốt lắm nhỉ.

"Giao tình?"

Tiền sư thúc cười như không cười nhìn Lưu Ngọc, không ai hiểu con bằng cha, lão đương nhiên biết tính tình của con trai lão, thế nhưng cũng không có vạch trần Lưu Ngọc.

"Lưu sư chất tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, Trúc Cơ hy vọng không nhỏ, e là tư chất linh căn đã vô cùng ưu tú đúng chứ!"

Tiền sư thúc thâm ý sâu sắc nói.

Lưu Ngọc nghe vậy khẽ rùng mình, hắn biết Tiền sư thúc hoài nghi tu vi của mình vì sao lại tăng lên nhanh như vậy.

Biểu tình trên mặt hắn không thay đổi, trả lời một cách tự nhiên:

"Đâu có đâu có, chẳng qua đệ tử có tư chất tam linh căn, tu luyện nhanh một chút, hoàn toàn là bởi vì có chút tâm đắc với luyện đan, cho nên đan dược sử dụng để tu luyện chưa từng thiếu hụt mà thôi."

Lưu Ngọc trả lời vô cùng thuần thục, chỉ là giấu diếm sự tồn tại của Tiên Phủ, quy cho thiên phú.

Hắn đã sớm diễn luyện qua lý do này nhiều lần, trả lời vô cùng trôi chảy.

"Sư chất vậy mà lại là một Luyện Đan Sư sao? Không tệ, không tệ."

Tiền sư thúc không hề nghi ngờ về lời giải thích này, là thật hay giả chỉ cần điều tra là biết.

Trong lòng lão lại thoáng coi trọng Lưu Ngọc, mới độ tuổi này đã thăng chức nội môn, lại còn là một vị Luyện Đan Sư, quả thật rất có tiềm lực.

Chương 166: Dò hỏi

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiền sư thúc đã định lấy lòng Lưu Ngọc. Đối với đệ tử có tiềm lực, cho một ít ưu đãi cũng là chuyện bình thường.

"Sư thúc từ xa mà đến, đệ tử nơi này đang có một loại Linh trà không tệ, kính mời xin sư thúc đáng giá!"

Lưu Ngọc ngồi ở một bên sau đó nói, hắn lập tức lấy ra Thanh Hà linh trà, dựa theo cách thức ngày đó của Tôn Cúc, bắt chước pha chế theo.

Thoáng chốc, sau khi pha trà xong, hắn đích thân rót cho lão một chén Linh trà nóng hôi hổi.

Tiền sư thúc không hề khách sáo, sau khi khẽ nhấp một ngụm thì hai mắt lấp lánh, đương nhiên là một người biết phân biệt hàng tốt xấu, khen ngợi hai tiếng không tệ.

"Sư thúc từ xa mà đến quả thực rất vất vả, nếu như sư thúc thích thì sư thúc cứ cầm lấy những lá trà này mà dùng!"

"Đệ tử không hiểu trà đạo, quả thật uống không quen Linh trà."

Lưu Ngọc nói xong, lặng lẽ đẩy bình gỗ chứa linh trà Thanh Hà qua, giống như hắn chỉ đang làm một chuyện tầm thường.

"Vậy sao được? Sư chất thật sự quá khách sáo rồi."

Tiền sư thúc dù ngoài miệng khách sáo, nhưng động tác trên tay lại không hề chậm chút nào, lão phất ống tay áo một cái lập tức thu bình gỗ vào túi trữ vật.

Lưu Ngọc liên tục nói không sao, dù sao bản thân cũng uống không quen.

Nhưng trong lòng lại âm thầm bật cười, quả nhiên cha nào con nấy, hai cha con nhà này ở phương diện nào đó vẫn rất giống nhau.

"Vậy ngươi có cầm lệnh bài của đệ tử Hợp Hoan Môn không?"

Tiền sư thúc giống như cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng nghiêm mặt lại, hỏi chuyện chính.

"Ở đây."

Lưu Ngọc mò tay vào túi trữ vậy, lấy ra năm tấm lệnh bài đặt lên bàn.

Tiền sư thúc buông chén trà xuống, cầm lấy lệnh bài lật xem từng cái.

Lấy kiến thức Trúc Cơ kỳ của bản thân, hai ba hơi thở là đã phân biệt được đây là lệnh bài thật giả. Đây chính là năm tấm lệnh bài của đệ tử Hợp Hoan Môn, ba tấm nội môn, hai tấm ngoại môn.

"Sư chất có biết chuyện nửa tháng trước Linh Dược viên Đinh Thập Tứ từng bị tập kích không? Linh dược trong dược viên đã bị cướp sạch không còn gì cả, bảy người đóng quân ở đó cũng không một ai sống sót."

Lúc nói lời này, ánh mắt Tiền sư thúc nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc, giống như muốn từ hắn nhìn ra một vài thứ.

Sắc mặt Lưu Ngọc không hề thay đổi, hắn "thản nhiên" đối mặt, nói: "Đệ tử cũng không biết chuyện của Dược viên Đinh Thập Tứ, nếu không nhất định sẽ chạy tới cứu viện, sẽ không để cho tên giặc được như ý."

"Tin tức của tu sĩ Hợp Hoan Môn cũng là do đệ tử tình cờ biết được, khoảng chừng hai mươi ngày trước..."

Lưu Ngọc kể qua một lần chuyện hắn gặp được người của Đồng Tu Hội như thế nào, phát hiện ra tấm truyền âm phù đặc thù kia ra sao, sau đó mất mấy ngày lập ra kế sách, liên hợp với Hầu gia và Công Tôn gia, trước hết là tiêu diệt Tiểu Mi sơn, sau đó lại tiêu diệt đệ tử Hợp Hoan Môn.

Đương nhiên, hắn giấu diếm không kể đến sự tồn tại của Tử Dương thảo và thu hoạch từ trên người của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia. Hắn cẩn thận khi nhắc tới Ngọc Đồng trước khi đến đã thu vào Tiên Phủ kia, công lao thì cố gắng ôm lên người mình.

Từ toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, Lưu Ngọc lại lấy tấm truyền âm phù từ trong túi trữ vật ra đưa cho lão xem xét.

Tiền sư thúc cầm lấy tấm truyền âm phù kia, thần thức dò xét trong một hơi thở đã xem qua toàn bộ tin tức bên trong một lần, lão khẽ gật đầu xem như đồng ý với cách nói của Lưu Ngọc, tin tức bên trong khớp với lý do hắn nói.

"Lưu sư chất, có phát hiện được linh dược của tông môn trong túi trữ vật của mấy người này không?"

Mặc dù tất cả đều trùng khớp, nhưng trong lòng lão vẫn có chút nghi ngờ. Dù sao hành động của mấy người Lưu Ngọc vừa hay lại sau một ngày Linh Dược viên bị tập kích, không khỏi quá mức trùng hợp.

"Trong mấy cái túi đựng đồ cũng không phát hiện bóng dáng linh dược, chắc có lẽ đã bị dời đi rồi."

"Về điều này thì mấy vị sư đệ đều nhìn thấy, lúc ấy bọn họ cũng ở đây."

Trong lòng Lưu Ngọc dậy sóng, vì con đường trường sinh của bản thân, hy sinh lợi ích tông môn mà không có một chút áy náy.

Truyền âm phù viết và xóa thông tin vô cùng dễ dàng, hắn tự tin đã đủ cẩn thận và không để lại dấu vết, tránh được kiểm tra.

Tiền sư thúc khẽ gật đầu, dù sao vị Lưu sư chất này đã lập được công lao, cũng không thể bắt hắn xuất túi trữ vật ra để xem xét, không thể để cho đệ tử nỗ lực vì tông môn mà lạnh lòng.

Đến đây lão đã không định tìm hiểu sâu thêm. Thế nhưng dò hỏi theo lệ cũ thì vẫn phải làm, vì thế nói: "Nếu đã như vậy, Lưu sư chất gọi mấy người bọn họ tới đây đi."

Mạch khoáng Hàn Thiết cách đây mấy chục dặm, nên cử người thường đi thông báo ít nhất phải nửa ngày, hắn đương nhiên không muốn ở nơi thiếu thốn linh khí này lâu như vậy.

"Vâng, sư thúc."

Lưu Ngọc đứng dậy, khẽ khom lưng hành lễ, đi ra khỏi đại sảnh.

Sau khi đi ra ngoài, hắn lấy ra Kim Long kiếm, thi triển pháp quyết trên tay, hóa thành một luồng ánh sáng dốc hết tốc lực bay về phía mạch khoáng Hàn Thiết.

...

Khoảng chừng hơn một canh giờ sau, năm luồng ánh sáng từ chân trời bay đến, hạ xuống ở trước phủ Thành Chủ.

Mấy người Ngũ Xương vừa nghe sư thúc Trúc Cơ kỳ triệu tập bọn họ, nào dám để sư thúc chờ cơ chứ? Cho nên bọn họ lập tức xuất phát, trên đường đi không hề tiếc pháp lực mà bay với tốc độ tối đa.

Trên đường đi Lưu Ngọc đã nói rõ ý đồ của Tiền sư thúc, mấy người bọn họ chỉ tốn chút sức lực đã lấy được mấy trăm khối Linh Thạch, đương nhiên biết nên nói chuyện như thế nào mới phải, không cần hắn phải nhắc nhở.

Đương nhiên nếu có người nói lung tung một vài điều, hay là đoạt công lao với hắn, vậy thì đừng trách Lưu mỗ lòng dạ độc ác.

Dù sao đóng quân ở mạch khoáng Hàn Thiết còn hơn bốn năm, hơn nữa bây giờ thế cục của Tu Tiên Giới đang khẩn trương như vậy, xảy ra một chút "ngoài ý muốn" thì chết thêm một hai người cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

Hắn vẫn có thể nắm bắt mấy đệ tử ngoại môn Luyện Khí trung kỳ một cách dễ dàng.

Trong lòng dâng lên suy nghĩ tối tăm như vậy, nhưng trên mặt Lưu Ngọc lại không hề lộ ra chút gì cả, hắn dẫn theo mấy người bọn họ đi tới đại sảnh phủ Thành Chủ.

"Đệ tử Lưu Ngọc, Ngũ Xương, Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc, bái kiếm Tiền sư thúc!"

Năm người bọn họ đồng loạt khom lưng hành lễ nói, thái độ cung kính, trong lòng kính sợ.

Tiền sư thúc không đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu, trao đổi ánh mắt ý bảo Lưu Ngọc ngồi sang một bên.

Còn mấy đệ tử ngoại môn sẽ không có loại đãi ngộ này, chỉ có thể đứng ở giữa đại sảnh, mấy người cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng, đây là do thực lực và thân phận tạo nên sự chênh lệch.

"Nói ra hết toàn bộ những gì các ngươi biết được, ngươi nói trước."

Tiền sư thúc ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, tùy ý chỉ vào Tôn Cúc bảo nàng ta nói trước.

Mấy người bọn họ đứng ở giữa đại sảnh, đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì có chút mất tự nhiên, khẩn trương, trong lòng lo sợ bất an.

Đặc biệt là Tôn Cúc, ánh mắt của nàng ta cứ lay động, lo được lo mất, lo lắng rằng thu hoạch của mình sẽ bị thu mất.

Lúc này bị Tiền sư thúc chỉ đích danh, nhất thời ngây người một hồi, sau đó mới phản ứng lại.

Tôn Cúc nói chuyện có chút ngắc ngứ, đứt quãng, nhưng cuối cùng cũng nói rõ ràng bắt đầu và quá trình của sự việc ra.

Lời nói cũng nàng ta rất thật thà, không hề thêm mắm dặm muối nói quá công lao của bản thân, hay là ăn nói xằng bậy.

Lưu Ngọc ngồi ở một bên nghe, con ngươi đen kịt nhìn mấy người bọn họ.

Nếu như người phụ nữ này dám ăn nói xằng bậy, thì sau này sẽ cho nàng ta biết rằng Lưu mỗ không phải là kiểu người thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Tiếp theo là ba người Ngũ Xương, Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng cũng lần lượt kể lại mở đầu và quá trình của sự việc này, lời của ba người nhìn chung cũng khớp với những lời Lưu Ngọc nói lúc nãy.

Những gì họ thấy chỉ là những gì người khác muốn họ nhìn thấy.

Tiền sư thúc nghe xong, tay trái bất giác sờ râu trên miệng, cúi đầu trầm tư.

Sau một hồi, lão đứng dậy có chút thân thiết với Lưu Ngọc nói:

"Lão phu đã hiểu rõ quá trình của chuyện này, vậy để ta trở về tông môn giải thích rõ tình hình."

"Lưu sư chất cứ chờ tin tức tốt đi nhé, đóng góp của tông môn chắc chắn sẽ không ít đâu."

Lưu Ngọc vội vàng đứng dậy chắp tay nói: "Đa tạ Tiền sư thúc, cung tiễn sư thúc!"

Từ thái độ của Tiền sư thúc này cho thấy, hắn biết Thanh Hà linh trà trị giá khoảng bốn mươi năm mươi khối Linh Thạch không phải tặng không công, chèo kéo quan hệ một hồi lâu cũng không hề vô ích.

Sau đó bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba cũng đồng loạt chắp tay: "Cung tiễn Tiền sư thúc!"

Mấy người Lưu Ngọc tiễn Tiền sư thúc ra bên ngoài phủ Thành Chủ, đưa mắt nhìn theo lão ngự khí phi hành đi xa, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Phủ Trường Sinh

Số ký tự: 0