Tình Báo(1)
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Tử đao tiếp tục tiến về phía trước, trong thời gian một hơi thở đã đánh tan toàn bộ cả hai lá chắn được tạo nên từ Kim Cương phù và pháp lực do chính Phong Quảng U giải phóng ra.
Một cây Tử đao phóng thẳng đến ngay giữa lông mày của lão, khiến lão không dám manh động.
Hai cây Tử đao còn lại chuyển động nhẹ nhàng trên cánh tay Phong Quảng U, chặt đứt cổ tay lão, khiến lão bị dọa đến hét toáng lên.
Lưu Ngọc chưa từng có thói quen nương tay mềm lòng với kẻ địch.
Với tu vi Luyện Khí kỳ của hắn, cũng chẳng có tư cách để thương hại kẻ khác.
“Ư, a.”
Nỗi đau cắt thịt thấu tận xương tủy, không phải nỗi đau mà người thường có thể chịu đựng được, nhưng Phong Quảng U chỉ kêu thảm thiết một tiếng, sau đó lập tức mím chặt môi lại, chứ chẳng lộ ra vẻ chật vật gì.
“Đúng là một kẻ đáng gờm.”
Ngũ Xương thấy dáng vẻ của Phong Quảng U thì hơi động lòng, nỗi đau cắt thịt này Ngũ Xương cũng chẳng thể nào chịu đựng nổi, thế mà người này lại có thể ngoan cường chịu đựng, khiến y cảm thấy nể phục, khẽ lắc đầu, trong lòng đã công nhận người đối thủ này.
Hai cây Tử đao nhễ nhại máu tươi, cắt đứt sợi dây ngay eo của Phong Quảng U, kéo chiếc túi trữ vật của lão bay về lại phía trước của Lưu Ngọc.
“Đưa lão qua đây.”
Lưu Ngọc tiện tay lấy túi trữ vật của Phong Quảng U, đeo vào eo mình, rồi truyền âm cho Ngũ Xương.
Mặt hắn không có vẻ gì là vui mừng, Linh Thạch và pháp khí thông thường đã chẳng đủ để khiến lòng hắn dậy sóng.
Ngũ Xương nhận được truyền âm của Lưu Ngọc, đi đến bên cạnh Phong Quảng U, lớn tiếng bảo:
“Muốn sống thì đi theo ta!”
Mặc dù công nhận người đối thủ này, nhưng Lưu sư huynh đã mở lời thì Ngũ Xương sẽ không “nương tay”, dứt lời thì nghiêng đầu về phía Lưu Ngọc đang ngồi để ra hiệu cho Phong Quảng U.
Lồng ngực Phong Quảng U cuộn trào, hít thở nặng nề, đôi mắt nhắm rồi lại mở, trong ánh mắt hiện lên vẻ giãy giụa.
Trong đầu lão không ngừng nhớ về khung cảnh khi tu luyện và sinh sống ở Tiểu Mi sơn, gương mặt vương đầy vẻ lưu luyến.
Ký ức ngưng đọng tại thời khắc tộc trưởng Phong Thiên Vĩ để cho hai tỷ đệ Phong Quảng Tú đi trước, chuyện này khiến lão chạnh lòng, luôn chẳng thể buông bỏ được.
Phong Quảng U nghĩ mình bôn ba ngược xuôi vì gia tộc suốt mấy mươi năm trời, công lao khổ lao đều không thiếu, vậy mà ở trong lòng tộc trưởng lão lại chẳng bằng một tiểu tử hấp tấp, lẽ nào dựa vào một nữ nhân vô tri và một thiếu niên ngây thơ, không biết sự đời thì có thể khiến gia tộc khôi phục lại thực lực sao?
“Ta đã tận tình tận nghĩa với gia tộc, đã không còn gì phải hổ thẹn!”
Biểu cảm trên gương mặt Phong Quảng U bình ổn trở lại, lão kiếm cớ cho hành vi của mình, đến cùng vẫn không có can đảm để đối mặt thẳng thừng với cái chết.
Sau khi Ngũ Xương đi xa ba bốn trượng, lão nhích chân phải rồi lê bước theo sau.
Lúc này tu sĩ Phong gia đã thương vong gần một nửa, những người còn sót lại cho dù có chú ý tình hình của bên đây thì cũng chẳng giúp được gì, các tu sĩ liên quân từ sau khi thấy Lưu Ngọc tung ra pháp khí cực phẩm thì cũng bắt đầu kiêng sợ mấy người bên Nguyên Dương Tông, chẳng ai đui mù mà rước thêm phiền phức.
Ngũ Xương dẫn Phong Quảng U tránh khỏi trận tranh đấu kịch liệt, đến trước mặt Lưu Ngọc.
“Lưu sư huynh, người đã được đưa tới rồi.”
Ngũ Xương đi lên phía trước, chắp tay nói với Lưu Ngọc, trên gương mặt hơi ngăm đen nở nụ cười, hơi có ý lấy lòng.
Đúng vậy, y đang tính đu bám. Cho dù trước kia vị sư huynh này là đệ tử trong tông môn, Ngũ Xương cũng chỉ đi hơi gần với người này một chút thôi.
Nhưng sau khi hắn thi triển thực lực mạnh nhất của Luyện Khí kỳ thì mọi chuyện đã khác, thực lực như này đã sánh ngang với đệ tử tinh anh nhất của tông môn, tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường chẳng đọ được mấy chiêu với hắn, hình tượng của Lưu Ngọc trong lòng y đã trở nên cao thâm khó lường.
Với thực lực của Lưu sư huynh, nhiệm vụ lần này chỉ gần tò tò theo sát hắn, thì khả năng vượt qua một cách an toàn cao hơn rất nhiều.
Nghe nói Lưu sư huynh năm nay chỉ mới đầu hai mươi, mai sau rất có khả năng lên được Trúc Cơ, lúc này giao hảo với hắn, sẽ vô cùng có lợi cho việc phát triển sau này. Tuy Ngũ Xương nhìn thì có vẻ thật thà trung hậu, nhưng thật ra tâm tính tỉ mỉ, về phương diện đối nhân xử thế hắn ta không hề đần độn tí nào.
Lưu Ngọc cảm nhận được thái độ của Ngũ Xương thay đổi, nhưng lại chẳng hay biết rằng trong lòng của vị sư đệ này suy nghĩ nhiều như thế, đã tính sẵn sẽ đu bám mình.
Có điều đương nhiên hắn sẽ không xua đuổi những người tích cực dựa gần vào hắn.
Hắn vẫn còn phải ở lại Hàn Nguyệt Thành năm năm nữa, nếu như việc gì cũng đích thân làm thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, nếu như có một người giúp hắn xử lý chuyện lặt vặt, thì có thể tiết kiệm nhiều thời gian để tu luyện.
“Có thể quan sát thử xem sao!”
Trong lòng Lưu Ngọc suy tư nhiều mối, lập tức nở nụ cười, ôn tồn bảo:
“Ngũ sư đệ, người này giao cho đệ thẩm vấn, buộc phải hỏi cho ra tin tức của tu sĩ Hợp Hoan Môn, đừng để Lưu mỗ thất vọng.”
Ngũ Xương nghe thế, lập tức đứng thẳng người, vỗ ngực lớn tiếng đáp:
“Vâng, sư huynh, chuyện này cứ giao cho đệ!”
Một cây Tử đao phóng thẳng đến ngay giữa lông mày của lão, khiến lão không dám manh động.
Hai cây Tử đao còn lại chuyển động nhẹ nhàng trên cánh tay Phong Quảng U, chặt đứt cổ tay lão, khiến lão bị dọa đến hét toáng lên.
Lưu Ngọc chưa từng có thói quen nương tay mềm lòng với kẻ địch.
Với tu vi Luyện Khí kỳ của hắn, cũng chẳng có tư cách để thương hại kẻ khác.
“Ư, a.”
Nỗi đau cắt thịt thấu tận xương tủy, không phải nỗi đau mà người thường có thể chịu đựng được, nhưng Phong Quảng U chỉ kêu thảm thiết một tiếng, sau đó lập tức mím chặt môi lại, chứ chẳng lộ ra vẻ chật vật gì.
“Đúng là một kẻ đáng gờm.”
Ngũ Xương thấy dáng vẻ của Phong Quảng U thì hơi động lòng, nỗi đau cắt thịt này Ngũ Xương cũng chẳng thể nào chịu đựng nổi, thế mà người này lại có thể ngoan cường chịu đựng, khiến y cảm thấy nể phục, khẽ lắc đầu, trong lòng đã công nhận người đối thủ này.
Hai cây Tử đao nhễ nhại máu tươi, cắt đứt sợi dây ngay eo của Phong Quảng U, kéo chiếc túi trữ vật của lão bay về lại phía trước của Lưu Ngọc.
“Đưa lão qua đây.”
Lưu Ngọc tiện tay lấy túi trữ vật của Phong Quảng U, đeo vào eo mình, rồi truyền âm cho Ngũ Xương.
Mặt hắn không có vẻ gì là vui mừng, Linh Thạch và pháp khí thông thường đã chẳng đủ để khiến lòng hắn dậy sóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngũ Xương nhận được truyền âm của Lưu Ngọc, đi đến bên cạnh Phong Quảng U, lớn tiếng bảo:
“Muốn sống thì đi theo ta!”
Mặc dù công nhận người đối thủ này, nhưng Lưu sư huynh đã mở lời thì Ngũ Xương sẽ không “nương tay”, dứt lời thì nghiêng đầu về phía Lưu Ngọc đang ngồi để ra hiệu cho Phong Quảng U.
Lồng ngực Phong Quảng U cuộn trào, hít thở nặng nề, đôi mắt nhắm rồi lại mở, trong ánh mắt hiện lên vẻ giãy giụa.
Trong đầu lão không ngừng nhớ về khung cảnh khi tu luyện và sinh sống ở Tiểu Mi sơn, gương mặt vương đầy vẻ lưu luyến.
Ký ức ngưng đọng tại thời khắc tộc trưởng Phong Thiên Vĩ để cho hai tỷ đệ Phong Quảng Tú đi trước, chuyện này khiến lão chạnh lòng, luôn chẳng thể buông bỏ được.
Phong Quảng U nghĩ mình bôn ba ngược xuôi vì gia tộc suốt mấy mươi năm trời, công lao khổ lao đều không thiếu, vậy mà ở trong lòng tộc trưởng lão lại chẳng bằng một tiểu tử hấp tấp, lẽ nào dựa vào một nữ nhân vô tri và một thiếu niên ngây thơ, không biết sự đời thì có thể khiến gia tộc khôi phục lại thực lực sao?
“Ta đã tận tình tận nghĩa với gia tộc, đã không còn gì phải hổ thẹn!”
Biểu cảm trên gương mặt Phong Quảng U bình ổn trở lại, lão kiếm cớ cho hành vi của mình, đến cùng vẫn không có can đảm để đối mặt thẳng thừng với cái chết.
Sau khi Ngũ Xương đi xa ba bốn trượng, lão nhích chân phải rồi lê bước theo sau.
Lúc này tu sĩ Phong gia đã thương vong gần một nửa, những người còn sót lại cho dù có chú ý tình hình của bên đây thì cũng chẳng giúp được gì, các tu sĩ liên quân từ sau khi thấy Lưu Ngọc tung ra pháp khí cực phẩm thì cũng bắt đầu kiêng sợ mấy người bên Nguyên Dương Tông, chẳng ai đui mù mà rước thêm phiền phức.
Ngũ Xương dẫn Phong Quảng U tránh khỏi trận tranh đấu kịch liệt, đến trước mặt Lưu Ngọc.
“Lưu sư huynh, người đã được đưa tới rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngũ Xương đi lên phía trước, chắp tay nói với Lưu Ngọc, trên gương mặt hơi ngăm đen nở nụ cười, hơi có ý lấy lòng.
Đúng vậy, y đang tính đu bám. Cho dù trước kia vị sư huynh này là đệ tử trong tông môn, Ngũ Xương cũng chỉ đi hơi gần với người này một chút thôi.
Nhưng sau khi hắn thi triển thực lực mạnh nhất của Luyện Khí kỳ thì mọi chuyện đã khác, thực lực như này đã sánh ngang với đệ tử tinh anh nhất của tông môn, tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường chẳng đọ được mấy chiêu với hắn, hình tượng của Lưu Ngọc trong lòng y đã trở nên cao thâm khó lường.
Với thực lực của Lưu sư huynh, nhiệm vụ lần này chỉ gần tò tò theo sát hắn, thì khả năng vượt qua một cách an toàn cao hơn rất nhiều.
Nghe nói Lưu sư huynh năm nay chỉ mới đầu hai mươi, mai sau rất có khả năng lên được Trúc Cơ, lúc này giao hảo với hắn, sẽ vô cùng có lợi cho việc phát triển sau này. Tuy Ngũ Xương nhìn thì có vẻ thật thà trung hậu, nhưng thật ra tâm tính tỉ mỉ, về phương diện đối nhân xử thế hắn ta không hề đần độn tí nào.
Lưu Ngọc cảm nhận được thái độ của Ngũ Xương thay đổi, nhưng lại chẳng hay biết rằng trong lòng của vị sư đệ này suy nghĩ nhiều như thế, đã tính sẵn sẽ đu bám mình.
Có điều đương nhiên hắn sẽ không xua đuổi những người tích cực dựa gần vào hắn.
Hắn vẫn còn phải ở lại Hàn Nguyệt Thành năm năm nữa, nếu như việc gì cũng đích thân làm thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, nếu như có một người giúp hắn xử lý chuyện lặt vặt, thì có thể tiết kiệm nhiều thời gian để tu luyện.
“Có thể quan sát thử xem sao!”
Trong lòng Lưu Ngọc suy tư nhiều mối, lập tức nở nụ cười, ôn tồn bảo:
“Ngũ sư đệ, người này giao cho đệ thẩm vấn, buộc phải hỏi cho ra tin tức của tu sĩ Hợp Hoan Môn, đừng để Lưu mỗ thất vọng.”
Ngũ Xương nghe thế, lập tức đứng thẳng người, vỗ ngực lớn tiếng đáp:
“Vâng, sư huynh, chuyện này cứ giao cho đệ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro