Tiên Phủ Trường Sinh

Trúc Cơ Đan(2)

Trường Đình Không Tỉnh

2024-08-21 09:31:43

Danh tiếng là một tài sản vô hình cho phép người ta mua nhiều thứ mà bình thường không mua được.

Thật đáng tiếc khi hàng nghìn người tu luyện Luyện Khí kỳ đã chết và chỉ có khoảng hơn chục người trở nên vang danh.

Nhưng đối với Cảnh Nguyên Chương, người đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ mà nói, việc trực tiếp tìm Trang chưởng môn chỉ là việc đổi ân tình lấy một chút lợi ích.

Đại điện tông môn nằm gần đỉnh Thanh Vân phong, chiều dài và chiều rộng hơn một trăm thước, xung quanh có những cây cột dày, trang trí tổng thể không hoa lệ cho lắm, có cảm giác đơn sơ và thăng trầm của lịch sử.

"Cảnh sư thúc."

Cảnh Nguyên Chương dẫn Lưu Ngọc đi thẳng vào đại sảnh, không để ý tới lời chào hỏi của đám đệ tử dọc đường.

Một số đệ tử nội môn đang làm nhiệm vụ ở đây đều biết Cảnh Nguyên Chương nên không ngăn cản, nhưng đối với Lưu Ngọc đang đi theo sau, bọn họ không khỏi hiếu kỳ.

Vẻ mặt Lưu Ngọc bình tĩnh, hắn đi theo Cảnh sư thúc đến một sảnh phụ, có hai đệ tử nội môn Luyện Khí tầng tám canh giữ hai bên.

“Trang sư đệ có ở trong đại điện không?”

Cảnh Nguyên Chương dừng lại hỏi hai đệ tử nội môn.

“Bẩm sư thúc, chưởng môn đang xử lý công việc trong đại điện.”

“Nếu sư thúc muốn gặp chưởng môn, để đệ tử đi thông báo.”

Tuy rằng đệ tử nội môn không biết Cảnh Nguyên Chương, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được tu vi của ông ta còn cao hơn những người tu luyện Trúc Cơ bình thường, cho nên cung kính đáp lại.

“Đi đi.”

Cảnh Nguyên Chương khẽ gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đệ tử nội môn lập tức bước nhanh vào đại điện.

Uống được chưa nửa chén trà, gã quay trở lại, cúi người chắp tay nói:

“Sư thúc mời vào, chưởng môn có lời mời.”

Cảnh Nguyên Chương nói với Lưu Ngọc vài câu, sau đó để hắn ở ngoài đợi tin tức rồi bước vào đại điện bên trong.

Sắc mặt Lưu Ngọc không vui cũng không buồn, im lặng đứng ngoài đại điện kiên nhẫn chờ tin tức.

Nội tâm hắn không lo được hay mất, hắn đã làm xong việc phải làm, việc đã đến bước này có thành công hay không còn tùy thuộc vào ý trời, có lo lắng cũng vô ích.

Trái lại đệ tử nội môn vừa mới đi thông báo kia, chớp mắt một cái đã cùng Lưu Ngọc tán gẫu, nói bóng nói gió muốn tìm hiểu mục đích hai người cần tìm đến chưởng môn.

Lưu Ngọc nhàn rỗi không có việc gì làm, vì vậy cũng cùng gã tán gẫu vài câu để giết thời gian, nhưng Lưu Ngọc không để lộ một chút thông tin nào về Trúc Cơ đan cả.

Chỉ sau một tách trà, Cảnh Nguyên Chương bước ra và gọi Lưu Ngọc vào.

Lúc này sắc mặt lão vô cùng khó coi và có chút đỏ lên, tâm tình rõ ràng là thăng trầm, giống như vừa trải qua một trận cãi vã kịch liệt.

Lưu Ngọc đi theo sau Cảnh Nguyên Chương, từng bước đi vào sảnh phụ, đối với nơi quan trọng như này hắn vẫn có chút kinh ngạc, không dám nhìn xung quanh mà chỉ nhìn mọi thứ trong đại sảnh với tầm nhìn của mình.

Trang chưởng môn là một nam nhân trung niên, tuổi ngoài năm mươi, khuôn mặt mang nét dân tộc, quanh miệng có chòm râu ngắn, trên người toát ra một vẻ uy nghiêm to lớn.

Theo cảm nhận tâm linh của Lưu Ngọc, linh khí trên người lão ta còn cao hơn cả Cảnh Nguyên Chương, sợ rằng lão ta đã đạt tới đỉnh cao của Trúc Cơ hậu kỳ rồi.

“Đệ tử Lưu Ngọc, bái kiến chưởng môn!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cấp bậc của giới tu tiên rất nghiêm khắc, Lưu Ngọc nhìn thoáng qua cũng không dám, cẩn thận cúi xuống sáu mươi độ hành lễ, sau đó chắp tay nói.

Giới tu tiên không thịnh hành quỳ lạy, người tu luyện sẽ chỉ quỳ xuống trước trời đất và những người tôn quý ngoài ra cũng không cần phải cúi đầu, vì vậy nên hiện tại Lưu Ngọc đang thực hiện nghi thức trang trọng nhất.

“Đây chính là đệ tử mà Cảnh sư huynh coi trọng sao?”

“Quả nhiên không tồi, lúc còn trẻ hắn đã tu luyện đến Luyện Khí tầng chín.”

Trang chưởng môn cười nói với Cảnh Nguyên Chương.

Nhưng đổi lại, Cảnh Nguyên Chương chỉ hừ lạnh một tiếng không hề đáp lại, có vẻ như việc trao đổi quyền lợi vừa rồi khiến ông ta rất bất mãn và lo lắng.

"Ngươi là Lưu Ngọc đúng không? Lấy lệnh bài đệ tử của ngươi ra đây."

Mặc kệ vẻ khó chịu của ông ta, Trang chưởng môn không quan tâm, trên mặt nở nụ cười nhạt hướng về phía Lưu Ngọc nhẹ nói.

“Vâng!”

Vừa rồi không biết trao đổi quyền lợi gì mà làm cho sắc mặt của Cảnh sư thúc trở nên khó coi như vậy, Lưu Ngọc không biết và cũng lười đoán mò.

Nghe thấy lời của trưởng bối, hắn lập tức lấy lệnh bài đệ tử từ trong túi trữ vật ra, hai tay đưa lên một cách cung kính.

Đối mặt với một nhân vật có thể dễ dàng bóp chết chính mình, hắn chỉ có thể nhỏ bé mà nhẫn nhịn một chút.

Đầu ngón tay của Trang chưởng môn lóe lên tia sáng trắng, khi vạch vào lệnh bài trừ hai nghìn năm trăm điểm cống hiến tông môn, đồng thời đọc được thông tin cơ bản của Lưu Ngọc.

“Cảnh sư huynh chờ một chút, Trang mỗ đi lấy Trúc Cơ đan.”

Trang chưởng môn nói với Cảnh Nguyên Chương một câu, ném lệnh bài đi, lệnh bài nhẹ nhàng rơi vào trong tay Lưu Ngọc, sau đó bước vào bảo khố của tông môn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Phủ Trường Sinh

Số ký tự: 0