Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Anh Hải ở núi P...

Toán Miêu Nhi

2024-11-11 23:32:42

Nửa năm sau.

Thành phố F.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Long Hổ, tám người: Nhạc Tử Tuyền, Đông Phương Hoàng, Gia Cát Khổng Ngôn, Biên Trì Ngụy, Khúc Tư Du, Đinh Trạm, Hứa Trí Viễn, Khâu Nguyên Phượng đang ngồi trên ghế sa lon, người hút thuốc, người trầm tư.

Trước mặt tám người có ba người đàn ông đang quỳ dưới đất.

Bàn Tử nói, “Em thật sự không dám lừa các anh chị, một năm trước bọn em đã thấy chủ tịch Lạc ở núi Phổ Đà, sau nghe nói các anh chị không ở núi Phổ Đà thì đã thấy kỳ lạ, nửa năm trước, bọn em lại thấy anh Đỗ cũng ở đó, hỏi thăm mới biết quả nhiên là chủ tịch Lạc mất tích, bởi vậy, ba người bọn em vội tới đây báo ngay!”

Đông Phương Hoàng vuốt vuốt cằm, suy tư.

Nhạc Tử Tuyền nhìn Đông Phương Hoàng một cái, lại nhìn mấy người còn lại rồi nói, “A Hoàng, quả thật nửa năm qua không thấy Đỗ Vương ở đây, có vẻ bọn họ không nói láo!”

“Ba người có biết dám lừa gạt chúng tôi sẽ có hậu quả gì không?” Đông Phương Hoàng lạnh lùng nói.

“Dĩ nhiên là bọn em không dám! Bọn em có mang chứng cớ tới đây!” Bàn Tử móc ra mấy tấm hình.

Khâu Nguyên Phượng nhận lấy nhìn thử, lập tức, trừng lớn mắt. Trong hình là Lạc Vân Hải đang mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, kèm chiếc quần đùi hoa văn sặc sỡ, ôm một cô gái trò chuyện vui vẻ, quan trọng nhất là cô gái được ôm kia môi hồng răng trắng, cười tươi như hoa, hai người như là một đôi vợ chồng yêu thương nhau thắm thiết......

“Cái gì?” Nhạc Tử Tuyền vừa nhìn hình đã hô to.

Đông Phương Hoàng cau mày hỏi, “Rốt cuộc chuyện này là sao?” Đúng là anh Hải trăm phần trăm, nhưng nếu quả thật anh Hải còn sống, tại sao không liên lạc với các anh em? Và tại sao Đỗ Vương cũng giấu?

Bàn Tử thấy tám người đều đang nhìn mình, bèn giả thích, “Cũng vì thấy lạ nên bọn em mới ở Phổ Đà điều tra tới giờ! Thì ra, năm trước, khi chủ tịch Lạc đến Phổ Đà thì đã bị mất trí nhớ, được cô gái tên là Hạ Mộng Lộ này cứu, sau hai người ở lâu sinh tình, nhà họ Hạ mới nhận chủ tịch Lạc làm con rể! Ngay cả giấy kết hôn cũng lấy luôn rồi!”

“Không thể nào! Anh Hải đã sớm đăng ký kết hôn với.... ......”

“Chủ tịch Lạc nhận một người đàn ông gọi là Hoắc Hâm làm cha nuôi để đăng ký hộ khẩu và kết hôn được hơn nửa năm rồi, chắc cũng sắp có em bé luôn! Chuyện này quá đáng sợ nên bọn em không dám nói sớm, sợ bị giết, nhưng dù sao bọn em cũng từng là thành viên của bang nhà họ Lăng, trước giờ vẫn liên minh với bang Long Hổ, nên dù có chết, em nghĩ cũng nên đến báo cho các anh chị biết! Nửa năm trước anh Đỗ đã tới núi Phổ Đà, hơn nữa còn dẫn theo bác sĩ Hứa để giúp chủ tịch Lạc hồi phục trí nhớ. Tất cả những lời em nói đều là thật! Nếu dám nói dối, các anh chị có thể giết chết bọn em ngay lập tức!” Bàn Tử nói xong xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Bàn Tử đang đánh cuộc, thắng, cả đời sống giàu sang, thua, sẽ đi đời nhà ma!

Tám người đều đứng bật dậy. Điếu thuốc trong miệng Hứa Trí Viễn rớt xuống đất, vẻ mặt giống như nghe thấy chuyện Sao Hỏa muốn tấn công trái đất.

Đông Phương Hoàng đỡ trán, “Xong đời! Xong đời! Nếu chuyện này là thật, không biết sau khi nghe xong Bảo Nhi có tự sát hay không đây?”

“Bình tĩnh đã! Như vậy, đựng lộ chuyện này ra vội, chúng ta tới núi Phổ Đà trước xem tình hình thế nào! Tiểu Hứa rất giỏi, có cậu ta ở đó, sớm muộn gì anh Hải cũng khỏi hẳn thôi! Ôi trời ơi!” Nhạc Tử Tuyền sốt ruột đi lòng vòng quanh phòng.

ất trí nhớ, kết hôn, sắp có con, anh Hải, anh đang vi phạm luật một vợ một chồng đó! Đây là lừa gạt tình cảm của gái nhà lành một cách trắng trợn!

Hứa Trí Viễn viết một tấm chi phiếu mười triệu đô đưa cho Bàn Tử, “Chuyện này không được để lộ ra ngoài, cái này xem như thù lao!”

Bàn Tử vui vẻ nhận lấy, rối rít cám ơn rồi dẫn anh em của mình đi ra.

Phát tài rồi!

“Chúng ta đi nhanh đi! Giờ không nên đánh cỏ động rắn, cứ giả làm khách du lịch! Nhớ là ngàn vạn lần không được để bác trai và bác gái biết, bác gái rất nóng tính, hơn nữa trong lòng bác gái, Thái Bảo Nhi rất hoàn hảo không ai có thể thay thế, nếu bác gái biết chuyện e rằng sẽ dẫn người tới giết cả nhà Hạ Mộng Lộ gì kia! Tương lai chẳng may anh Hải vẫn còn tình cảm với cô gái kia thì hậu quả chúng ta không gánh nổi đâu!” Nhạc Tử Tuyền là con gái nên khá tinh tế, lập tức dặn dò bảy người còn lại.

“Có nghiêm trọng tới mức đó không? Bác gái sẽ không đến mức lấy oán trả ơn chứ?”

“Cậu thì biết cái gì? Bác gái chỉ tốt với người bác ấy quan tâm thôi, những người khác chỉ là con kiến! Anh Hải mặc dù mất trí nhớ nhưng hẳn là bản tính sẽ không thay đổi, nếu anh ấy thật sự yêu cô gái đó, sau này khi nhớ lại tất cả, chưa hẳn sẽ xuống tay được, ngộ nhỡ anh ấy không bỏ được, vậy chẳng phải chúng ta tự tìm phiền toái hay sao?”

“Đỗ Vương cũng thiệt là, biết mà không nói sớm!”

“Đỗ Vương nhất định là có lý do riêng của mình!”

Núi Phổ Đà.

“Đừng bỏ lỡ, đừng bỏ lỡ! Người mẫu nổi tiếng nhất Philippin đây! Là một nô lệ toàn năng! Muốn chụp hình thì mau xếp hàng! Chỉ giới hạn trong hai giờ! Năm mươi đồng một tấm! Mại zô mại zô!”

Lạc Vân Hải cầm loa quảng cáo trên bến tàu, vẻ mặt hớn hở!

Có thể không vui được sao? Có người chết thay thật là tốt!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Vương đen mặt nhìn tạo hình của mình, không có áo, chỉ mặc một cái khố da hổ, cộng thêm đôi giày rơm, nhìn chẳng khác gì bộ lạc nguyên thủy!

Tạo hình này thu hút không ít ánh nhìn của các chị em phụ nữ, nhưng vấn đề mình đường đường là tổng giám đốc của Long Hổ, một giờ kiếm được vài chục vạn, lại vì năm mươi đồng tiền mà ‘bán sắc’ ở đây. Anh Hải à, chẳng lẽ anh thật sự vì tiền mà không màng đến mặc mũi của anh em sao?

“Anh à, có thể đổi kiểu khác không?”

Lạc Vân Hải cười nói, “Được, để tôi!” xong định cỡi áo ra.

“Đừng đừng! Để em! Để em!” Đỗ Vương nghiến răng nghiến lợi nói.

Nửa năm trước thì đòi làm thuyền, làm xong rồi lại bày chuyện nói muốn kiếm tiền mua một chiếc nhẫn kim cương cho Hạ Mộng Lộ, cứ như Hạ Mộng Lộ là trời của anh ấy vậy.

Hạ Mộng Lộ nói đi đông, anh Hải tuyệt đối không dám đi tây, bảo ngồi cạnh, tuyệt không dám đứng. Trước kia có thấy anh ấy cưng chiều Thái Bảo Nhi đâu. Nửa năm rồi, mình chẳng thấy Hạ Mộng Lộ có gì đáng giá để anh Hải phải làm vậy. Vẻ ngoài không đẹp bằng Thái Bảo Nhi, phong cách không cao nhã bằng, nói năng cũng tầm thường hơn Thái Bảo Nhi, chẳng lẽ đây chính là ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’?

Nếu không có mình, chắc chắn anh Hải sẽ ‘bán sắc’ để kiếm tiền, chỉ vì một chiếc nhẫn kim cương vớ vẩn!

Lạc Vân Hải mặc dù không biết tại sao chiêu này lúc nào cũng có tác dụng, nhưng A Đỗ đúng là anh em tốt!

“Tạo kiểu đi!” Lạc Vân Hải vừa nói vừa nâng máy ảnh lên, “Từng người một! Nguyệt Đình, mau thu tiền!”

Chương 36.2: Anh Hải ở núi Phổ Đà

Hạ Nguyệt Đình đứng nhìn ngây người, kinh ngạc không hiểu vì sao Đỗ Vương lại đồng ý làm, bèn lại gần Đỗ Vương nói nhỏ, “Sao anh lại nghe lời anh rể vậy? Để anh ấy làm cũng được mà!” Hạ Nguyệt Đình thấy vẻ mặt háo hức của mấy cô gái kia thì rất buồn bực.

Đỗ Vương dường như đã quen việc Hạ Nguyệt Đình bảo vệ mình như bảo vệ miếng ăn, “Đương nhiên là vì muốn chị cô có một sinh nhật khó quên rồi! Nếu không vì cô, tôi tuyệt đối sẽ không đi giúp hai người họ!”

Bởi vì mình sao?

Hạ Nguyệt Đình nghe vậy, tim bỗng đập rộn ràng.

Mặc dù nửa năm qua, A Đỗ vẫn chư cho mình câu trả lời chắc chắn, nhưng mình cảm thấy, A Đỗ đã bắt đầu quen với sự hiện diện của mình, có lúc còn kể chuyện cười cho mình nghe, còn nói nguyên nhân không chấp nhận là vì mình chưa chín chắn Mình sẽ cố gắng cải thiện, cho đến khi A Đỗ hài lòng mới thôi. Điều lãng mạn nhất là A Đỗ nói, trước khi mình trở nên chín chắn hơn, anh ấy tuyệt đối sẽ không qua lại với bất kỳ cô gái nào khác.

Hạ Nguyệt Đình càng nghĩ càng thấy ngọt ngào, không khó chịu vì Đỗ Vương bị mấy cô khách kia dòm ngó nữa, còn cổ vũ họ, “Mạnh dạn lên! Muốn làm kiểu nào cũng được! Hay để anh ấy ôm cô đi, thân mật một chút!”

“Đúng đúng, chính là như vậy, một hai ba!” Lạc Vân Hải chụp xong, rồi nói, “Xin cô đợi một chút, cha nuôi, cha nhanh rửa hình cho cô ấy đi!”

Ông Hoắc ra hiệu Ok, rồi vừa rửa hình vừa nói, “Nhanh lên nữa đi, còn nhiều người đang đợi kìa!”

“Khi nào mới tới phiên chúng tôi vậy?”

“Người phía trước, xin nhanh lên một chút!”

“Ây da, không được chen lấn!”

“Mấy người không được chen ngang!”

Bên trong đám người chen lấn, Đông Phương Hoàng đã sớm hóa đá.

Chẳng lẽ Đỗ Vương cũng mất trí nhớ? Không thể nào, mới đây cậu ta còn gởi bản báo cáo doanh thu tới mà!

Đinh Trạm ho một tiếng, nói “May mà người phát hiện anh Hải trước là cậu ta chứ không phải tôi!”

“Đúng vậy! Chúng ta nên may mắn vì điều đó!” Biên Trì Ngụy cười hì hì phụ họa, không quên lấy ra máy ảnh quay lại toàn bộ cảnh này. Đây quả thực quả lợi thế tốt nhất để uy hiếp Đỗ Vương.

“Anh Hải sao lại biến thành thế này?”Nhạc Tử Tuyền nhìn chằm chằm Lạc Vân Hải, đau lòng nói.

Người được xem là vua của xã hội đen, đang như một tên hề, mua vui cho đám người kia.

Đông Phương Hoàng ôm lấy Nhạc Tử Tuyền cười nói, “Cậu không thấy từ nãy đến giờ anh Hải vẫn luôn cười sao? Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy cười vui vẻ đến vậy, lúc đi học cũng chưa từng thấy, có phải vì ở chỗ này vui vẻ hơn ở Long Hổ nhiều?”

“Cậu nói tôi mới thấy, đúng là giống như uống thuốc lắc vậy, thật không biết việc đó thì có gì vui chứ? ”

“ Mỗi người đều có định nghĩa khác nhau về vui vẻ. Tôi bỗng hi vọng anh Hải có thể mãi như thế này, không có buồn lo, hạnh phúc cười to, có lẽ Hạ Mộng Lộ chính là suối nguồn vui vẻ của anh ấy! ”

“ Các cậu nói, sau khi anh Hải nhớ lại mọi chuyện, sẽ giải quyết chuyện này như thế nào? ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đông Phương Hoàng nói, “ Mọi người có dám cá không? Cá xem rốt cuộc anh Hải sẽ chọn ai? ”

“ Còn phải cá sao? Dĩ nhiên là Bảo Nhi rồi! Dù Hạ Mộng Lộ có tốt hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ có một năm tình cảm, nhưng Bảo Nhi và anh Hải cưới hỏi đàng hoàng, lại là bạn từ nhỏ đến lớn, tình cảm kia không phải chỉ một Hạ Mộng Lộ là có thể phá vỡ được! ”

“ Cá thì cá, tôi cá là Bảo Nhi! ” Nhạc Tử Tuyền nhún vai.

“ Muốn chơi đúng không? Vậy tôi cũng cá Bảo Nhi! ”

“ Bảo Nhi! ”

Trong tám người thì có đến bảy người cá là Thái Bảo Nhi.

Đông Phương Hoàng vỗ tay nói, “ Không ai chọn Hạ Mộng Lộ đúng không? Tôi chọn Hạ Mộng Lộ! Nếu các cậu thua, mỗi người đưa tôi hai mươi triệu, nếu tôi thua, tôi sẽ đưa mỗi người hai mươi triệu, được không? ”

“ A Hoàng, cậu muốn phá sản à? ” Nhạc Tử Tuyền nói, “ Được rồi, được rồi! Chỉ là đùa thôi mà, chúng ta đi thôi! ”

“ Không! Không đùa đâu! Phá sản cũng không sao, còn có ba tôi đỡ mà! Cứ quyết định vậy đi! ”

Anh Hải vốn là người trọng tình cảm, lúc bình phục, dù nhất thời có thể không tiếp thu được, nhưng khi nhớ lại những vui vẻ lúc bên nhau, chắc chắn anh ấy sẽ chọn Hạ Mộng Lộ! Dĩ nhiên, mình cũng không nắm chắc hoàn toàn, chỉ khoảng bảy mươi phần trăm mà thôi.

“ Cũng được! Cá thì cá! Kho tiền của chú Đông Phương không nhỏ, đừng nói chỉ là cho đứa con gái ruột này vài tỷ, dù đòi mạng chú ấy cũng cho mà! ” Đinh Trạm đồng ý. Thua thì mất hai mươi triệu mà thôi, xem như tặng một cái siêu thị đi!

“ Tôi còn phát hiện một chuyện động trời nữa! ” Nhạc Tử Tuyền nhìn chằm chằm Hạ Nguyệt Đình nói. Nhạc Tử Tuyền quan sát nãy giờ, thấy Hạ Nguyệt Đình cứ nhìn lén Đỗ Vương mãi.

Rốt cuộc ở núi Phổ Đà này còn có bao nhiêu chuyện động trời nữa đây!?

Đông Phương Hoàng gật đầu, “ Xem ra mùa xuân của Đỗ Vương nhà chúng ta sắp đến rồi! ”

Khâu Nguyên Phượng lắc đầu không dám tin, “ Thẩm mỹ của cậu ta càng ngày càng khiến người ta không dám khen! ”

“ Ừ, chỉ có cậu là có khiếu thẩm mỹ thôi! Đúng rồi! Lam Băng người ta tài hoa hơn người, lúc nào cũng là học sinh giỏi nhất trường, lạnh lùng thần bí! Vấn đề là rốt cuộc người cô ta muốn giết chính là cậu đó! ” Nhạc Tử Tuyền nói.

Người như bọn họ luôn thích tìm người đơn thuần đáng yêu như cô gái kia làm bạn, bởi vì, tiền thì bọn họ kiếm được rất nhiều, nên chỉ cần mỗi khi về nhà, sẽ có người kia mang tới ấm áp là đủ rồi.

Sau khi nhìn thấy Lam Băng, Nhạc Tử Tuyền bỗng cảm thấy loại ấm áp đó quả thật là một ao ước xa vời.

Bởi vì bọn họ có thể xem như ma quỷ, cho nên, ma quỷ không muốn kết hợp với ma quỷ mà là thiên sứ có thể đem đến ánh sáng tươi đẹp. Muốn tìm một người lượng thiện, vĩnh viễn không nghĩ tới chuyện làm tổn thương họ, lặng lẽ ủng hộ họ. Đáng tiếc, thiên sứ vốn ít, mà thiên sứ chịu ủng hộ ma quỷ lại càng ít hơn.

Khâu Nguyên Phượng nghe vậy, mặt trầm xuống, “ Cậu muốn kiểu đàn ông đó thì ở quán bar có đầy! Cũng chỉ loại muốn ăn cơm chùa đó mới có thể tình nguyện bị phụ nữ chèn ép! ”

“ Hừ! Tôi nghe nói anh Hải vẫn luôn bị chị dâu mới chèn ép đấy thôi! Khâu Nguyên Phượng, cậu dám nói anh Hải là loại ăn cơm chùa hả!

“ Khâu Nguyên Phượng, cậu không muốn sống nữa à? ” Đông Phương Hoàng cũng chen vô góp vui.

“ Con gái các cậu thật là ... Các cậu nói tại sao trong hội chúng ta lại có hai đứa con gái miệng lưỡi sắc bén thế này? ” Khâu Nguyên Phượng cầu cứu mấy người còn lại.

Hứu Trí Viễn cười khẽ, giảng hòa, “ Đàn ông tốt không chấp nhặt với phụ nữ! Cậu nói không lại họ đâu! Chỉ có thể giải thích, bản tính của phụ nữ vốn là lanh mồm lanh miệng! ”

“ Và rất đoàn kết! ” Nhạc Tử Tuyền vỗ vỗ vai Đông Phương Hoàng nói. May mắn chí Đông Phương có con gái, nếu không một mình sẽ cô đơn lắm đây.

“ Được rồi, đừng cãi nữa! Chúng ta đi mau đi, để lâu, sớm muộn gì bác gái cũng phát hiện ra thôi! Tôi tin A Đỗ sẽ luôn đặt Long Hổ làm hàng đầu, có cậu ta ở đây, chuyên anh Hải trở về chỉ là sớm hay muộn! ” Hứa Trí Viễn nói xong, dẫn đầu bước đi.

Nhạc Tử Tuyền bất mãn nói, “ Không được! Tôi còn chưa thấy chị dâu mới của chúng ta mà! ”

“ Chẳng phải nhìn hình rồi sao? ”

“ Nhưng vẫn chưa thấy người thật! ”

“ Chờ anh Hải nhớ lại, cậu sẽ thấy! ”

Nhạc Tử Tuyền thở dài bất đắc dĩ. Tại sao những người này lại không quan tâm chút nào vậy? Chẳng lẽ bọn họ không muốn biết được cuộc sống anh Hải ở đây ra sao? Không muốn biết nơi ở của anh Hải? Không muốn xem tình cảm của anh ấy và chị dâu?

Nhạc Tử Tuyền thấy Đông Phương Hoàng cũng lắc đầu bất đắc dĩ, đành đi theo mấy người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Số ký tự: 0