Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi
Có thể hồi phục
Toán Miêu Nhi
2024-11-11 23:32:42
Ở thành phố F, có một khu biệt thự luôn khiến mọi người chú ý, đó là khu ‘Biệt thự nhà họ Trình’, mặc kệ qua bao lâu vẫn sừng sững như ban đầu, nơi ở của những thế hệ nòng cốt lúc trước trong bang Long Hổ khi về già. Từng tòa biệt thự nối liền nhau, thống nhất theo phong cách châu Âu.
Buổi chiều, dưới gốc cây đa, một nhóm người đang ngồi đánh mạt chược.
“Gánh!”
“Ông lại gánh, ở đâu mà nhiều gánh vậy chứ?” Trình Thất liếc Ma Tử một cái.
Lạc Viêm ngồi một góc vuốt ve món đồ chơi con trai thường chơi hồi còn bé, đó là một con trăn bằng nhựa dài chừng một thước.
Bạch Diệp Thành cầm hai lon bia đi tới. “A Nhiêm cũng đi hơn mười năm rồi đúng không?”
Lạc Viêm cười khổ gật đầu, “Đúng vậy, trước kia tôi và chị dâu cậu luôn bận rộn công việc, bôn ba khắp nơi trên thế giới, để Tiểu Hải ở nhà một mình, chỉ có A Nhiêm làm bạn với nó! Giờ A Nhiêm mất, Tiểu Hải cũng mất. Tôi bỗng nghĩ có phải do bình thường mình làm quá nhiều điều ác hay không?” Lạc Viêm nhìn trời hỏi, tại sao lại xảy ra chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh chứ?
Bạch Diệp Thành vỗ vỗ vai Lạc Viêm, “Đừng nghĩ nhiều nữa, còn có Vũ Hinh mà!”
Lạc Viêm khẽ lắc đầu, “Cậu không hiểu đâu Tiểu Hải có ý nghĩa đến thế nào đâu! Nó tựa như một sợi dây vô hình vững chắc nối thật chặt giữa tôi và chị dâu cậu, có lẽ không có nó, tôi và chị dâu cậu cũng không thể cùng nhau tới bây giờ!”
Trình Thất siết viên mạt chược, thấy vẻ mặt ưu thương của chồng, bỗng cúi đầu nghẹn ngào, quả thật đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu không có Tiểu Hải, thì sẽ không có những kỉ niệm hạnh phúc nhưng bây giờ.
Ma Tử và Lộ Băng cũng thở dài, từ khi giao bang lại cho bọn nhỏ, nơi đây vẫn luôn tràn ngập tiếng cười, từng là anh em cùng nhau vào sống ra chết, già rồi có thể tập trung ở một nơi an dưỡng, thỉnh thoảng tổ chức đi du lịch đâu đó. Nhưng từ khi Tiểu Hải mất đi, khu biệt thư này giống như bị nguyền rủa, không còn tiếng cười nữa.
“Giờ phải bàn xem nên cho đứa nào thay thế Tiểu Hải!” Đông Phương Minh không đành lòng nhìn mọi người buồn bã, bèn nói sang chuyện khác.
Lạc Viêm gật đầu tán thành, “Để các anh em trong bang tự động bỏ phiếu bầu đi!” Chín người kia từ trước tới giờ thân thiết như hình với bóng, luôn luôn đặt lợi ích của bang lên hàng đầu, nên thật ra ai đứng đầu những người còn lại cũng tuyệt đối nghe theo.
Thái Bảo Nhi bưng nồi canh nấm tuyết lên múc cho mỗi người một chén, cười nói, “Các cô các chú, đây là món mới con vừa học, mời các cô chú nếm thử! Cha mẹ, hai người cũng thử nha!”
Trình Thất và Lạc Viêm đều nhận lấy chén, lòng thầm may mắn ông trời còn cho nhà họ đứa con dâu tốt như vậy. Trình Thất nói, “Bảo Nhi à, con xem con còn trẻ như vậy, hay là ba mẹ giới thiệu cho con.... ...”
“Mẹ! Mẹ biết rõ con không cần mà! Từ khi A Hải mất, lòng của con cũng đi theo anh ấy rồi, về sau mẹ đừng nói những lời như vậy nữa. A Hải không thể tròn đạo hiếu với cha mẹ, con sẽ thay anh ấy!” Mặc dù hôn lễ vẫn chưa hoàn tất, nhưng trên giấy tờ, trên luật pháp, mình đã là vợ của A Hải!
Thái Bảo Nhi tiến lên ôm chầm lấy bả vai Trình Thất làm nũng nói, “Con chỉ muốn sống với cha mẹ cả đời thôi!”
“Bảo Nhi, mẹ biết con hiếu thuận, nhưng lúc về già thì sao? Mẹ và ba con giờ không có ước mơ gì cả, chỉ ngồi ăn chờ chết, nhưng chúng ta không cảm thấy cô độc, bởi vì biết bên cạnh còn có một người sẽ cùng đi với mình đến cuối đời, còn con?” Trình Thất vỗ về mặt Thái Bảo Nhi một cách thương yêu.
Thái Bảo Nhi nhún vai, “Con còn có những kỉ niệm mà, rất nhiều kỉ niệm đẹp! Hơn nữa, A Hải vẫn luôn sống trong tim con, anh ấy vẫn luôn làm bạn với con. Khi già rồi, con sẽ mang theo tro cốt của anh ấy đi du lịch như cha mẹ vậy. Được rồi! Không nói chuyện này nữa, cha mẹ nếm thử canh con nấu đi!” Không biết tại sao cha mẹ cứ mong mình tái giá? Tình yêu là như vậy đó, cho dù người kia không ở bên cạnh, chỉ cần còn yêu, thì sẽ cảm thấy hạnh phúc thôi.
Vân Hải, hiện giờ có phải anh đang ở trên trời dõi theo cả nhà không? Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt! Cả đời!
Trên bến tàu núi Phổ Đà, ngày ngày vẫn luôn tấp nập.
Đỗ Vương thoáng thấy bóng Tiểu Hứa bèn hô to, “Tiểu Hứa, bên này!”
Tiểu Hứa nghe vậy, nhìn xung quanh tìm kiếm, hồi lâu sau mới thấy được Đỗ Vương, “Anh Đỗ, anh mặc cái gì vậy?” Trời ơi, thật là không có khiếu thẩm mỹ!
“Một lời khó nói hết! Không bị ai chú ý chứ?”
“Dĩ nhiên là không! Em rất cẩn thận, anh cứ yên tâm!”
“Cậu nhớ rõ, tôi và cậu không quen nhau, cậu là con trai của chị họ của mẹ Hạ Nguyệt Đình! Đây là Hạ Nguyệt Đình, hai người làm quen đi!” Đỗ Vương kéo Hạ Nguyệt Đình qua giới thiệu.
Hạ Nguyệt Đình hơi cúi đầu, lễ phép nói, “Chào anh!”
“Xin chào! Cô hãy nói cho tôi biết về tình trạng của đại...... Của anh Hải đi!”
“Anh ấy bị thương nặng ở đầu, nhưng vẫn không đi bệnh viện khám, nói bây giờ thấy khỏe rồi, không muốn tốn tiền.......”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện. Tiểu Hứa nghe Hạ Nguyệt Đình nói xong, biết bệnh này nhất định là do có máu tụ trong não, cử động tay chân và chức năng ngôn ngữ vẫn bình thường, vậy chỉ cần tìm được chỗ máu tụ, rồi cho dùng thuốc kết hợp châm cứu, qua mấy tháng sẽ khôi phục như thường.
“Được không?”
Tiểu Hứa gật đầu, “Bệnh này em đã gặp rất nhiều, chữa không dưới trăm ca, anh yên tâm, chỉ cần anh ấy không có triệu chứng đau đầu dữ dội, vậy không có gì đáng ngại, dĩ nhiên, em có dẫn theo một vài thiết bị làm xét nghiệm, chỉ cần tìm được chỗ máu tụ, từ từ điều trị sẽ hồi phục thôi!”
“Từ từ? Có thể khôi phục tức thời được không?” Đỗ Vương cau mày.
“Việc này...... Có thì có, nhưng cụ thể thế nào không thể nói trước được!”
Trong phòng khách nhà họ Hạ, mẹ Hạ nghe nói có người đến chữa bệnh miễn phí cho con rể thì vui ra mặt, bưng trà rót nước hết sức nhiệt tình, “Ngồi đi con! Thằng bé này, đẹp trai quá!” Chẳng lẽ thích Nguyệt Đình nên mới hăm hở đến lấy lòng?
“Bác gái đừng khách sáo! Con đang nghiên cứu đề tài về theo dõi người bị mất trí nhớ vì nguyên nhân bên ngoài và theo dõi toàn bộ quá trình điều trị cho đến khi hồi phục, đúng lúc nghe thấy Nguyệt Đình nói về anh Hải nên mới tới, hi vọng không quấy rầy cả nhà ạ!”
“Không hề, không hề! Mộng Lộ! Còn không mau đi dọn phòng cho Tiểu Hải!”
Hạ Mộng Lộ cau mày nhìn Tiểu Hứa. Mình có thể cảm nhận được, người này đúng là một bác sĩ giỏi, đáng lẽ phải vui mới đúng chứ, vì sao trong lòng cứ không yên thế này?
Chẳng lẽ là do sợ A Hải khôi phục trí nhớ thì sẽ rời đi, nhưng Vũ Hinh đã nói A Hải không có vợ hay người yêu gì khác, mà A Đỗ cũng nói anh ấy không có người nhà, vậy loại dự cảm này từ đâu mà ra?
“Nguyệt Đình, Tiểu Hứa thật sự là thân thích của em hả? Sao trước kia chưa từng nghe em nhắc tới?” Hạ Mộng Lộ kéo Hạ Nguyệt Đình qua một bên hỏi thăm.
Hạ Nguyệt Đình gật đầu, “Dĩ nhiên ạ! Là họ hàng bên mẹ em, em cũng mới biết cách đây không lâu. Chị đừng suy nghĩ nhiều, người ta tới giúp chúng ta, một đồng cũng không lấy, chị còn nghi ngờ người ta! Người ta là bác sĩ cao cấp chuyên khoa thần kinh đó!”
Hạ Mộng Lộ nghe vậy, nghĩ chắc do mình lo lắng không đâu thôi, Nguyệt Đình chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện gì gây hại cho nhà họ Hạ. “Vậy được rồi! Thay chị cảm ơn cậu ấy! A Hải đi mua đồ rồi, chờ anh ấy trở về sẽ để cậu ấy khám!” Hạ Mộng Lộ ôm chầm lấy Hạ Nguyệt Đình, “Cám ơn Nguyệt Đình, không ngờ em vẫn luôn quan tâm đến chuyện của A Hải như vậy, chị thật sự rất cảm động, thật sự!”
“Hì hì!” Hạ Nguyệt Đình chột dạ cười gượng hai tiếng, chỉ tiếc công lao này là của Đỗ Vương, dĩ nhiên, nếu mình có một trăm vạn, nhất định sẽ lấy ra hết cho anh rể đi khám bệnh, đáng tiếc mình quá nghèo.
Mặt trời lặn phía tây, Lạc Vân Hải mới xách bao lớn bao nhỏ về nhà, thấy Hạ Mộng Lộ đang ngồi trên ghế ngẩn người, có vẻ tâm sự nặng nề, bèn quỳ xuống vuốt ve gò má của Hạ Mộng Lộ, “Đã xảy ra chuyện gì? Đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Mộng Lộ ngước mắt lên, “Hôm nay một người họ hàng của Nguyệt Đình tới nói là bác sĩ, đang nghiên cứu đề tài nên tới chữa trị miễn phí cho anh. Cậu ấy nói anh có thể khôi phục trí nhớ. Nhưng không biết tại sao, em lại không thấy vui tí nào, ngược lại còn thấy lo lắng không yên. A Hải, nếu anh thật nhớ lại mọi chuyện, anh có quên em không? Có rời khỏi em không?” Không hiểu sao, mình lại có xúc động muốn đuổi Tiểu Hứa đi, nhưng mình không thể ích kỷ như vậy được, người ta đã không lấy tiền, lại chẳng có lý do gì để tước đoạt quá khứ của A Hải được!
Lạc Vân Hải cười nói, “Cô ngốc, dĩ nhiên sẽ không! Em là vợ hợp pháp của anh mà. Hơn nữa, trong ấn tượng của em, anh là người không có trách nhiệm vậy sao? Nhìn xem anh mua gì cho em này!” Lạc Vân Hải đưa cái hộp gấm ra.
Anh sẽ luôn ở bên em sao? Đến khi đầu bạc răng long? Dù có bão táp mưa sa cũng không lùi bước? Đến tận cuối đời? Anh làm được không? Sau khi nhớ lại quá khứ, có khi nào anh sẽ chán ghét cuộc sống như bây giờ hay không?... .......
Hạ Mộng Lộ mở hộp gấm ra, vui mừng cầm sợi dây chuyền bằng bạch kim lên, điểm đặc biệt là trên đó có lồng chiếc nhẫn của cô, “Tặng em?”
Lạc Vân Hải mỉm cười gật đầu, đeo dây chuyền lên cổ cho vợ mình, “Đây là vật duy nhất thuộc về anh, giờ anh tặng em, nó đại biểu anh đã thuộc về em!” Tại sao anh lại để cô lo lắng? Đều là lỗi của anh.
Hạ Mộng Lộ che miệng lại, nghẹn ngào rơi lệ, rồi ôm cổ Lạc Vân Hải nức nở, “A Hải, cám ơn anh, cám ơn vì anh đã tốt với em như vậy, mà em còn suốt ngày nghĩ không đâu. Từ nay về sau em sẽ không như vậy nữa!”
“Cô ngốc, chờ anh khôi phục trí nhớ, hai chúng ta sẽ cố gắng kiếm tiền cho em đi Đức du học, trong lúc đó anh sẽ ở lại quản lý khách sạn, chờ khi em học xong về, anh cũng được thơm lây. Em nhất định sẽ là một nhà thiết kế tuyệt vời, về sau nhà của chúng ta sẽ do em tự mình thiết kế, khi em đi làm, anh sẽ ở nhà làm việc nhà, trông con, lúc đó không cho phép em ghét bỏ anh vô dụng! Anh sẽ rất đau lòng đó!” Lạc Vân Hải vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng Hạ Mộng Lộ để trấn an cô.
Hạ Mộng Lộ lắc đầu liên tục, “Tất nhiên là không! Em sẽ nỗ lực học tập rồi kiếm rất nhiều tiền, tương lai sẽ mua một căn nhà lớn. Ha ha! Chồng à, hiện giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, trước kia luôn sợ không ai thèm lấy mình, chẳng ngờ ông trời lại ban anh cho em! Em yêu anh! Rất yêu!”
Lạc Vân Hải lau đi nước mắt trên mặt Hạ Mộng Lộ, “Anh cũng yêu em!”
Thành phố F. Nhà họ Lạc.
“Đông!” Chiếc nhẫn cưới trên tay Thái Bảo Nhi bỗng rớt xuống, đập xuống sàn nhà tạo ra tiếng vang.
Thái Bảo Nhi cúi người nhặt lên, khó hiểu nghĩ, trước kia muốn tháo ra còn cần dầu trơn, tại sao hôm nay lại vô cớ rơi xuống?
Buổi chiều, dưới gốc cây đa, một nhóm người đang ngồi đánh mạt chược.
“Gánh!”
“Ông lại gánh, ở đâu mà nhiều gánh vậy chứ?” Trình Thất liếc Ma Tử một cái.
Lạc Viêm ngồi một góc vuốt ve món đồ chơi con trai thường chơi hồi còn bé, đó là một con trăn bằng nhựa dài chừng một thước.
Bạch Diệp Thành cầm hai lon bia đi tới. “A Nhiêm cũng đi hơn mười năm rồi đúng không?”
Lạc Viêm cười khổ gật đầu, “Đúng vậy, trước kia tôi và chị dâu cậu luôn bận rộn công việc, bôn ba khắp nơi trên thế giới, để Tiểu Hải ở nhà một mình, chỉ có A Nhiêm làm bạn với nó! Giờ A Nhiêm mất, Tiểu Hải cũng mất. Tôi bỗng nghĩ có phải do bình thường mình làm quá nhiều điều ác hay không?” Lạc Viêm nhìn trời hỏi, tại sao lại xảy ra chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh chứ?
Bạch Diệp Thành vỗ vỗ vai Lạc Viêm, “Đừng nghĩ nhiều nữa, còn có Vũ Hinh mà!”
Lạc Viêm khẽ lắc đầu, “Cậu không hiểu đâu Tiểu Hải có ý nghĩa đến thế nào đâu! Nó tựa như một sợi dây vô hình vững chắc nối thật chặt giữa tôi và chị dâu cậu, có lẽ không có nó, tôi và chị dâu cậu cũng không thể cùng nhau tới bây giờ!”
Trình Thất siết viên mạt chược, thấy vẻ mặt ưu thương của chồng, bỗng cúi đầu nghẹn ngào, quả thật đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu không có Tiểu Hải, thì sẽ không có những kỉ niệm hạnh phúc nhưng bây giờ.
Ma Tử và Lộ Băng cũng thở dài, từ khi giao bang lại cho bọn nhỏ, nơi đây vẫn luôn tràn ngập tiếng cười, từng là anh em cùng nhau vào sống ra chết, già rồi có thể tập trung ở một nơi an dưỡng, thỉnh thoảng tổ chức đi du lịch đâu đó. Nhưng từ khi Tiểu Hải mất đi, khu biệt thư này giống như bị nguyền rủa, không còn tiếng cười nữa.
“Giờ phải bàn xem nên cho đứa nào thay thế Tiểu Hải!” Đông Phương Minh không đành lòng nhìn mọi người buồn bã, bèn nói sang chuyện khác.
Lạc Viêm gật đầu tán thành, “Để các anh em trong bang tự động bỏ phiếu bầu đi!” Chín người kia từ trước tới giờ thân thiết như hình với bóng, luôn luôn đặt lợi ích của bang lên hàng đầu, nên thật ra ai đứng đầu những người còn lại cũng tuyệt đối nghe theo.
Thái Bảo Nhi bưng nồi canh nấm tuyết lên múc cho mỗi người một chén, cười nói, “Các cô các chú, đây là món mới con vừa học, mời các cô chú nếm thử! Cha mẹ, hai người cũng thử nha!”
Trình Thất và Lạc Viêm đều nhận lấy chén, lòng thầm may mắn ông trời còn cho nhà họ đứa con dâu tốt như vậy. Trình Thất nói, “Bảo Nhi à, con xem con còn trẻ như vậy, hay là ba mẹ giới thiệu cho con.... ...”
“Mẹ! Mẹ biết rõ con không cần mà! Từ khi A Hải mất, lòng của con cũng đi theo anh ấy rồi, về sau mẹ đừng nói những lời như vậy nữa. A Hải không thể tròn đạo hiếu với cha mẹ, con sẽ thay anh ấy!” Mặc dù hôn lễ vẫn chưa hoàn tất, nhưng trên giấy tờ, trên luật pháp, mình đã là vợ của A Hải!
Thái Bảo Nhi tiến lên ôm chầm lấy bả vai Trình Thất làm nũng nói, “Con chỉ muốn sống với cha mẹ cả đời thôi!”
“Bảo Nhi, mẹ biết con hiếu thuận, nhưng lúc về già thì sao? Mẹ và ba con giờ không có ước mơ gì cả, chỉ ngồi ăn chờ chết, nhưng chúng ta không cảm thấy cô độc, bởi vì biết bên cạnh còn có một người sẽ cùng đi với mình đến cuối đời, còn con?” Trình Thất vỗ về mặt Thái Bảo Nhi một cách thương yêu.
Thái Bảo Nhi nhún vai, “Con còn có những kỉ niệm mà, rất nhiều kỉ niệm đẹp! Hơn nữa, A Hải vẫn luôn sống trong tim con, anh ấy vẫn luôn làm bạn với con. Khi già rồi, con sẽ mang theo tro cốt của anh ấy đi du lịch như cha mẹ vậy. Được rồi! Không nói chuyện này nữa, cha mẹ nếm thử canh con nấu đi!” Không biết tại sao cha mẹ cứ mong mình tái giá? Tình yêu là như vậy đó, cho dù người kia không ở bên cạnh, chỉ cần còn yêu, thì sẽ cảm thấy hạnh phúc thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Hải, hiện giờ có phải anh đang ở trên trời dõi theo cả nhà không? Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt! Cả đời!
Trên bến tàu núi Phổ Đà, ngày ngày vẫn luôn tấp nập.
Đỗ Vương thoáng thấy bóng Tiểu Hứa bèn hô to, “Tiểu Hứa, bên này!”
Tiểu Hứa nghe vậy, nhìn xung quanh tìm kiếm, hồi lâu sau mới thấy được Đỗ Vương, “Anh Đỗ, anh mặc cái gì vậy?” Trời ơi, thật là không có khiếu thẩm mỹ!
“Một lời khó nói hết! Không bị ai chú ý chứ?”
“Dĩ nhiên là không! Em rất cẩn thận, anh cứ yên tâm!”
“Cậu nhớ rõ, tôi và cậu không quen nhau, cậu là con trai của chị họ của mẹ Hạ Nguyệt Đình! Đây là Hạ Nguyệt Đình, hai người làm quen đi!” Đỗ Vương kéo Hạ Nguyệt Đình qua giới thiệu.
Hạ Nguyệt Đình hơi cúi đầu, lễ phép nói, “Chào anh!”
“Xin chào! Cô hãy nói cho tôi biết về tình trạng của đại...... Của anh Hải đi!”
“Anh ấy bị thương nặng ở đầu, nhưng vẫn không đi bệnh viện khám, nói bây giờ thấy khỏe rồi, không muốn tốn tiền.......”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện. Tiểu Hứa nghe Hạ Nguyệt Đình nói xong, biết bệnh này nhất định là do có máu tụ trong não, cử động tay chân và chức năng ngôn ngữ vẫn bình thường, vậy chỉ cần tìm được chỗ máu tụ, rồi cho dùng thuốc kết hợp châm cứu, qua mấy tháng sẽ khôi phục như thường.
“Được không?”
Tiểu Hứa gật đầu, “Bệnh này em đã gặp rất nhiều, chữa không dưới trăm ca, anh yên tâm, chỉ cần anh ấy không có triệu chứng đau đầu dữ dội, vậy không có gì đáng ngại, dĩ nhiên, em có dẫn theo một vài thiết bị làm xét nghiệm, chỉ cần tìm được chỗ máu tụ, từ từ điều trị sẽ hồi phục thôi!”
“Từ từ? Có thể khôi phục tức thời được không?” Đỗ Vương cau mày.
“Việc này...... Có thì có, nhưng cụ thể thế nào không thể nói trước được!”
Trong phòng khách nhà họ Hạ, mẹ Hạ nghe nói có người đến chữa bệnh miễn phí cho con rể thì vui ra mặt, bưng trà rót nước hết sức nhiệt tình, “Ngồi đi con! Thằng bé này, đẹp trai quá!” Chẳng lẽ thích Nguyệt Đình nên mới hăm hở đến lấy lòng?
“Bác gái đừng khách sáo! Con đang nghiên cứu đề tài về theo dõi người bị mất trí nhớ vì nguyên nhân bên ngoài và theo dõi toàn bộ quá trình điều trị cho đến khi hồi phục, đúng lúc nghe thấy Nguyệt Đình nói về anh Hải nên mới tới, hi vọng không quấy rầy cả nhà ạ!”
“Không hề, không hề! Mộng Lộ! Còn không mau đi dọn phòng cho Tiểu Hải!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Mộng Lộ cau mày nhìn Tiểu Hứa. Mình có thể cảm nhận được, người này đúng là một bác sĩ giỏi, đáng lẽ phải vui mới đúng chứ, vì sao trong lòng cứ không yên thế này?
Chẳng lẽ là do sợ A Hải khôi phục trí nhớ thì sẽ rời đi, nhưng Vũ Hinh đã nói A Hải không có vợ hay người yêu gì khác, mà A Đỗ cũng nói anh ấy không có người nhà, vậy loại dự cảm này từ đâu mà ra?
“Nguyệt Đình, Tiểu Hứa thật sự là thân thích của em hả? Sao trước kia chưa từng nghe em nhắc tới?” Hạ Mộng Lộ kéo Hạ Nguyệt Đình qua một bên hỏi thăm.
Hạ Nguyệt Đình gật đầu, “Dĩ nhiên ạ! Là họ hàng bên mẹ em, em cũng mới biết cách đây không lâu. Chị đừng suy nghĩ nhiều, người ta tới giúp chúng ta, một đồng cũng không lấy, chị còn nghi ngờ người ta! Người ta là bác sĩ cao cấp chuyên khoa thần kinh đó!”
Hạ Mộng Lộ nghe vậy, nghĩ chắc do mình lo lắng không đâu thôi, Nguyệt Đình chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện gì gây hại cho nhà họ Hạ. “Vậy được rồi! Thay chị cảm ơn cậu ấy! A Hải đi mua đồ rồi, chờ anh ấy trở về sẽ để cậu ấy khám!” Hạ Mộng Lộ ôm chầm lấy Hạ Nguyệt Đình, “Cám ơn Nguyệt Đình, không ngờ em vẫn luôn quan tâm đến chuyện của A Hải như vậy, chị thật sự rất cảm động, thật sự!”
“Hì hì!” Hạ Nguyệt Đình chột dạ cười gượng hai tiếng, chỉ tiếc công lao này là của Đỗ Vương, dĩ nhiên, nếu mình có một trăm vạn, nhất định sẽ lấy ra hết cho anh rể đi khám bệnh, đáng tiếc mình quá nghèo.
Mặt trời lặn phía tây, Lạc Vân Hải mới xách bao lớn bao nhỏ về nhà, thấy Hạ Mộng Lộ đang ngồi trên ghế ngẩn người, có vẻ tâm sự nặng nề, bèn quỳ xuống vuốt ve gò má của Hạ Mộng Lộ, “Đã xảy ra chuyện gì? Đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Mộng Lộ ngước mắt lên, “Hôm nay một người họ hàng của Nguyệt Đình tới nói là bác sĩ, đang nghiên cứu đề tài nên tới chữa trị miễn phí cho anh. Cậu ấy nói anh có thể khôi phục trí nhớ. Nhưng không biết tại sao, em lại không thấy vui tí nào, ngược lại còn thấy lo lắng không yên. A Hải, nếu anh thật nhớ lại mọi chuyện, anh có quên em không? Có rời khỏi em không?” Không hiểu sao, mình lại có xúc động muốn đuổi Tiểu Hứa đi, nhưng mình không thể ích kỷ như vậy được, người ta đã không lấy tiền, lại chẳng có lý do gì để tước đoạt quá khứ của A Hải được!
Lạc Vân Hải cười nói, “Cô ngốc, dĩ nhiên sẽ không! Em là vợ hợp pháp của anh mà. Hơn nữa, trong ấn tượng của em, anh là người không có trách nhiệm vậy sao? Nhìn xem anh mua gì cho em này!” Lạc Vân Hải đưa cái hộp gấm ra.
Anh sẽ luôn ở bên em sao? Đến khi đầu bạc răng long? Dù có bão táp mưa sa cũng không lùi bước? Đến tận cuối đời? Anh làm được không? Sau khi nhớ lại quá khứ, có khi nào anh sẽ chán ghét cuộc sống như bây giờ hay không?... .......
Hạ Mộng Lộ mở hộp gấm ra, vui mừng cầm sợi dây chuyền bằng bạch kim lên, điểm đặc biệt là trên đó có lồng chiếc nhẫn của cô, “Tặng em?”
Lạc Vân Hải mỉm cười gật đầu, đeo dây chuyền lên cổ cho vợ mình, “Đây là vật duy nhất thuộc về anh, giờ anh tặng em, nó đại biểu anh đã thuộc về em!” Tại sao anh lại để cô lo lắng? Đều là lỗi của anh.
Hạ Mộng Lộ che miệng lại, nghẹn ngào rơi lệ, rồi ôm cổ Lạc Vân Hải nức nở, “A Hải, cám ơn anh, cám ơn vì anh đã tốt với em như vậy, mà em còn suốt ngày nghĩ không đâu. Từ nay về sau em sẽ không như vậy nữa!”
“Cô ngốc, chờ anh khôi phục trí nhớ, hai chúng ta sẽ cố gắng kiếm tiền cho em đi Đức du học, trong lúc đó anh sẽ ở lại quản lý khách sạn, chờ khi em học xong về, anh cũng được thơm lây. Em nhất định sẽ là một nhà thiết kế tuyệt vời, về sau nhà của chúng ta sẽ do em tự mình thiết kế, khi em đi làm, anh sẽ ở nhà làm việc nhà, trông con, lúc đó không cho phép em ghét bỏ anh vô dụng! Anh sẽ rất đau lòng đó!” Lạc Vân Hải vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng Hạ Mộng Lộ để trấn an cô.
Hạ Mộng Lộ lắc đầu liên tục, “Tất nhiên là không! Em sẽ nỗ lực học tập rồi kiếm rất nhiều tiền, tương lai sẽ mua một căn nhà lớn. Ha ha! Chồng à, hiện giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, trước kia luôn sợ không ai thèm lấy mình, chẳng ngờ ông trời lại ban anh cho em! Em yêu anh! Rất yêu!”
Lạc Vân Hải lau đi nước mắt trên mặt Hạ Mộng Lộ, “Anh cũng yêu em!”
Thành phố F. Nhà họ Lạc.
“Đông!” Chiếc nhẫn cưới trên tay Thái Bảo Nhi bỗng rớt xuống, đập xuống sàn nhà tạo ra tiếng vang.
Thái Bảo Nhi cúi người nhặt lên, khó hiểu nghĩ, trước kia muốn tháo ra còn cần dầu trơn, tại sao hôm nay lại vô cớ rơi xuống?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro