Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi
Cùng đi mua hàn...
Toán Miêu Nhi
2024-11-11 23:32:42
Ba Hạ mắng thầm một câu, liếc một cái: "A Hải còn đang ở đây, sao không cho tôi chút mặt mũi?"
"Mặt mũi, ha, ông cũng có mặt mũi sao? Mặt mũi tôi đã sớm bị ông làm mất hết rồi, ai mà không biết tôi có người chồng ngoại tình? Tôi. . . . . ."
Mắt thấy Từ Thúy Hoa muốn buông đũa xuống, Lạc Vân Hải vội vàng hoà giải: "Cái đó. . . . . . Hôm nay không phải là lễ chúc mừng của cháu sao?"
Mẹ Hạ vội ho một tiếng, hung ác trợn mắt nhìn chồng bà một cái, cười nói: "Đúng vậy a, A Hải, hôm nay làm phiền cậu, về sau cậu hãy cùng Mộng Lộ đi mua hàng, tiếp đón khách, lương một tháng ba ngàn được không?"
Hạ Mộng Lộ cùng Hạ Nguyệt Đình nhìn nhau một cái, mới vừa rồi cho rằng họ sẽ cãi vả nhau, không ngờ A Hải lợi hại như vậy, nói một câu liền giải quyết vấn đề.
Lạc Vân Hải lễ phép giơ ly rượu lên: "Vậy thì cám ơn chú và dì rồi!"
"Được, từ nay về sau chúng ta là người một nhà!" Hạ Mộng Lộ khó khi tốt bụng ôm chầm bả vai anh vui mừng mà nói: "Mặc dù nhìn anh rất ngốc, nhưng hôm nay xem anh đã cứu cả nhà chúng tôi , ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi bệnh viện xem tình hình cụ thể việc anh mất trí nhớ một chút, thế nào? Tôi rất tốt đúng không?" Chớp chớp mắt to, cô thật rất là hiền đúng không?
"Có thể coi như vậy!" Lạc Vân Hải cười uống một ly, lúc trước chỉ cảm thấy người nhà này có tâm hồn tham tiền, nhưng khi ở chung, cũng không tệ lắm, biết báo đáp ân tình, lại có lý tưởng, vì để con trai được học đại học danh tiếng nên đành ngậm đắng nuốt cay cố gắng lo đến nơi, hiện tại rất giống người một nhà.
Hạ Mộng Lộ bất mãn nhéo cổ anh: "Cái gì gọi là có thể coi? Rõ ràng là như thế mà!"
"Khụ khụ khụ nghẹt thở!" Cố làm dạng không cách nào hô hấp được.
"Hừ!" Hất tay ra, ở trong lòng anh ta, cô chỉ là một người xấu sao.
Lạc Vân Hải khẽ cười một tiếng, khẽ nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Thật ra thì tôi rất thưởng thức những bản vẽ của cô , cũng tin tưởng trong tương lai cô sẽ là thiết kế sư nổi tiếng!"
Thưởng thức. . . . . . Hạ Mộng Lộ siết chặt chiếc đũa, không thể tin được nhìn anh, nhưng anh đã sớm hòa nhập cùng người một nhà trò chuyện vui vẽ rồi, nên không để ý đến cô, lần đầu tiên có người nói thưởng thức những thiết kế của cô, mỗi lần mẹ cô nhìn thấy là lấy đem đi vứt bỏ, em gái nói cô nằm mộng giữa ban ngày, hàng xóm nói những thiết kế đó không thực dụng, không ai thưởng thức cả, nên giờ nghe thế liền cắn môi dưới cười trộm.
Đột nhiên cảm thấy A Hải thật sự rất đẹp trai, mắt xếch hẹp dài, sống mũi rất cao, đôi môi mỏng, hợp với nụ cười tươi, tựa như một chàng trai chói sáng, ánh mắt trong suốt không tạp chất, người tao nhã lễ độ, chỉ tiếc. . . . . . mất mát nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay anh, là di vật sao? Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng có một người đàn ông vì cô ở rể, nhưng nếu cha mẹ vẫn không hợp lại, cô gả đi mẹ cô phải làm sao?
Ai, quả nhiên trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, đây không phải là trời cao phái tới cứu cô, có lẽ người ta có người nhà, có cha mẹ, cô đột nhiên hi vọng A Hải chỉ là A Hải, không có thân thế, không có trí nhớ trước kia, rồi lòng hiếu kỳ giết chết mèo: "A Hải, tôi thấy anh rất để ý chiếc nhẫn này, anh có vị hôn thê sao?"
"Tôi không biết!" Lạc Vân Hải thành thực lắc đầu một cái, nâng tay trái lên, nhắm ngay chiếc nhẫn kim cương nói: "Nhưng nhất định nó có ý nghĩa khắc sâu, thế nào? Cô thích?"
Hạ Mộng Lộ đưa tay qua vuốt ve, chắc là rất quý, nói không thích là giả , chỉ là nếu như anh có vị hôn thê. . . . . . : "Khụ khụ, đã có ý nghĩa khắc sâu, anh phải bảo quản tốt nó!" Vị hôn thê, tiểu tử cứng đầu cứng cổ này, còn về phần vị hôn thê, mặc kệ như thế nào, nếu như là thật, cô thật lòng chúc phúc cho anh.
"Đúng rồi, có đi cục cảnh sát ghi danh cho A Hải không?" ba Hạ nhìn về mọi người trong nhà nói.
"Không được!" Cô lập tức vỗ bàn: "Các người xem, trên trán anh ta có thương tích, cánh tay cũng có vết thương, con xem qua, vết thương này là do một vật bén nhọn tạo thành, một cái hố lớn như vậy, mặc dù không biết là cái gì gây nên thương tích, nhưng chắc chắn là muốn giết người, nếu để cho những người đó bắt được A Hải, khẳng định không chết cũng tàn phế!" Rốt cuộc những vết thương này là do gì tạo thành đây? Dao găm? Không giống, giống như là vật thể hình tròn, mẹ ơi, trợn to mắt nói: "Không phải là vết thương đạn bắn chứ?"
Nghe vậy tất cả mọi người buông bát xuống đũa, ‘ súng ’ cái chữ này thật sự nhạy cảm, Lạc Vân Hải lập tức lắc đầu: "Không. . . . . . Không thể nào, cô đã nói, tôi chỉ là một vệ sĩ!" Thấy cô còn muốn nói tiếp, vội vàng thúc giục: "Ăn cơm đi, ngày mai không phải còn đi mua hàng sao?" Vết thương đạn bắn sao? Xác thực là tám phần, chẳng lẽ trước kia anh là xã hội đen? Buôn lậu buôn thuốc phiện? Suy nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi khủng hoảng.
Giờ trong lòng Hạ Mộng Lộ cảm giác vô đáy, cô không thể ngờ vết thương này là do đạn bắn? Trong đầu suy diễn ra khung cảnh, đó là cảnh sát bắt phạm nhân, A Hải bất hạnh bị phục kích trên thuyền, trúng đạn rơi xuống nước, vậy. . . . . . Chính là đào phạm? Chứa chấp đào phạm sẽ bị tội gì?
Hai người lớn cùng Hạ Nguyệt Đình không suy nghĩ nhiều như vậy, vẫn như cũ vui vẻ hòa thuận, duy chỉ có cô là tim gan run sợ.
Ngày kế, không khí sáng sớm trong sạch mát mẻ, ở bến tàu đã tấp nập đông người, đây là lần đầu tiên Lạc Vân Hải tiếp xúc nhiều người như vậy, tâm tình bỗng dưng thoải mái, cuộc sống như thế cũng không tồi, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.
Nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, hình như lúc trước anh được cứu ở nơi này thì phải?
"Oa rất đẹp trai a!"
"Đi qua xin số điện thoại không?"
"Anh đẹp trai, em có thể chụp hình với anh không?"
Lạc Vân Hải vừa muốn đồng ý, nhưng thấy Hạ Mộng Lộ một bên quăng ánh mắt cảnh cáo, liền cười nói: "Xin lỗi!"
Hạ Mộng Lộ đem vé tàu đưa tới, trừng mắt nhìn mấy cô gái kia một cái: "Đi thôi!" Đẹp trai gì chứ, chính là tên đào phạm.
"Hừ!" Các cô gái kia hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Lạc Vân Hải biết mình đã vô tình phạm sai lầm, chủ động cầm lấy cái túi trong tay cô, cười lành nói: "Chúng ta mua hàng ở đâu? Còn phải ngồi thuyền sao?"
"Nói nhảm, đương nhiên là đi cửa hàng nhà họ Thẩm!" Này còn phải hỏi sao? Ngu ngốc.
"A!" Anh giận tái mặt, bất mãn nhìn chằm chằm mặt đất nói thầm: "Tôi cũng có tôn nghiêm đấy!" Phải chèn ép anh khắp nơi vậy sao? Thật không biết đắc tội cô ở đâu, vô duyên vô cớ nổi giận.
Sau đó, cô và anh bắt đầu đến chợ mua đồ ăn rồi cò kè mặc cả, Hạ Mộng Lộ chọn rau tươi mà không yên lòng, khi chủ bán đưa đồ thì anh nhận lấy, nửa giờ sau, anh mang đồ nặng cả người, nhưng vẫn không chịu để cho cô cầm thứ gì, có một nhân viên giởi như vậy, chỉ sợ rất khó tìm đi?
Không nghe rõ các chủ bán nói gì, chờ mua xong đồ trong danh sách liền dẫn anh đi siêu thị.
"A Hải, đem những thứ này lên xe trước đi, rồi anh đi mua thêm những thứ này, đi nhanh về nhanh!" Nói rồi nhét vào tay anh một ngàn đồng.
"Sữa tắm mười chai, dầu gội mười chai, mua nhiều như vậy để làm gì?" Anh kỳ quái liếc nhìn danh sách, cái này đâu giống như bị quên.
Hạ Mộng Lộ không nhịn được khước từ: "Bảo anh đi thì đi đi, sao nói nhảm nhiều như vậy? Còn dư tiền mua thêm không được sao?" Dài dòng.
Lạc Vân Hải giống như phỏng đoán được cái gì, đáy mắt toát ra một tia khổ sở: "Được!" Siết chặt tiền xoay người đi vào siêu thị.
Cô thấy anh đã đi vào cửa, lập tức dùng hết sức chạy đi, A Hải, thật xin lỗi, tôi không muốn người thân tôi bị tổn thương, nếu như anh là tôi, anh cũng làm như vậy đúng không? Nhưng tại sao trong lòng khó chịu như vậy? Đúng vậy a, anh đã cứu cô và người nhà, còn thưởng thức những thiết kế của cô, mới mấy ngày? Cô bắt đầu có chút không bỏ được rồi.
Con người quả nhiên là động vật cảm tính, đó là vết thương đạn bắn, mặc dù không phải bị cảnh sát gây thương tích, nhưng cũng có thể bị xã hội đen bắn nên cô không thể khinh thường, cô chỉ là một cô gái bình thường, có một gia đình bình thường, chịu không được sóng to gió lớn, thật xin lỗi!
Trong siêu thị, anh không đi mua những thứ cô nói, mà là nhẹ nhàng vén rèm lên nhìn bóng dáng xa dần dần, ha ha, kẻ lang thang không có trí nhớ, không dám báo cảnh sát, giờ anh cũng không biết nên đi nơi nào, mang theo vết thương đạn bắn, cô sợ anh hiểu*****, dù sao cũng là người không quen biết, nếu như là anh, có lẽ anh cũng làm như thế, chỉ là trong lòng sao không thoải mái chứ?
"Hạ Mộng Lộ, cô là đồ vong ân bội nghĩa!" Cười giễu nói, xoay người đến quầy mua vài bao Trung Hoa*: "Không cần thối !" Bỏ lại chín trăm đồng, sau đó xoay người đi.
*Trung Hoa : Thuốc lá
"Mặt mũi, ha, ông cũng có mặt mũi sao? Mặt mũi tôi đã sớm bị ông làm mất hết rồi, ai mà không biết tôi có người chồng ngoại tình? Tôi. . . . . ."
Mắt thấy Từ Thúy Hoa muốn buông đũa xuống, Lạc Vân Hải vội vàng hoà giải: "Cái đó. . . . . . Hôm nay không phải là lễ chúc mừng của cháu sao?"
Mẹ Hạ vội ho một tiếng, hung ác trợn mắt nhìn chồng bà một cái, cười nói: "Đúng vậy a, A Hải, hôm nay làm phiền cậu, về sau cậu hãy cùng Mộng Lộ đi mua hàng, tiếp đón khách, lương một tháng ba ngàn được không?"
Hạ Mộng Lộ cùng Hạ Nguyệt Đình nhìn nhau một cái, mới vừa rồi cho rằng họ sẽ cãi vả nhau, không ngờ A Hải lợi hại như vậy, nói một câu liền giải quyết vấn đề.
Lạc Vân Hải lễ phép giơ ly rượu lên: "Vậy thì cám ơn chú và dì rồi!"
"Được, từ nay về sau chúng ta là người một nhà!" Hạ Mộng Lộ khó khi tốt bụng ôm chầm bả vai anh vui mừng mà nói: "Mặc dù nhìn anh rất ngốc, nhưng hôm nay xem anh đã cứu cả nhà chúng tôi , ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi bệnh viện xem tình hình cụ thể việc anh mất trí nhớ một chút, thế nào? Tôi rất tốt đúng không?" Chớp chớp mắt to, cô thật rất là hiền đúng không?
"Có thể coi như vậy!" Lạc Vân Hải cười uống một ly, lúc trước chỉ cảm thấy người nhà này có tâm hồn tham tiền, nhưng khi ở chung, cũng không tệ lắm, biết báo đáp ân tình, lại có lý tưởng, vì để con trai được học đại học danh tiếng nên đành ngậm đắng nuốt cay cố gắng lo đến nơi, hiện tại rất giống người một nhà.
Hạ Mộng Lộ bất mãn nhéo cổ anh: "Cái gì gọi là có thể coi? Rõ ràng là như thế mà!"
"Khụ khụ khụ nghẹt thở!" Cố làm dạng không cách nào hô hấp được.
"Hừ!" Hất tay ra, ở trong lòng anh ta, cô chỉ là một người xấu sao.
Lạc Vân Hải khẽ cười một tiếng, khẽ nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Thật ra thì tôi rất thưởng thức những bản vẽ của cô , cũng tin tưởng trong tương lai cô sẽ là thiết kế sư nổi tiếng!"
Thưởng thức. . . . . . Hạ Mộng Lộ siết chặt chiếc đũa, không thể tin được nhìn anh, nhưng anh đã sớm hòa nhập cùng người một nhà trò chuyện vui vẽ rồi, nên không để ý đến cô, lần đầu tiên có người nói thưởng thức những thiết kế của cô, mỗi lần mẹ cô nhìn thấy là lấy đem đi vứt bỏ, em gái nói cô nằm mộng giữa ban ngày, hàng xóm nói những thiết kế đó không thực dụng, không ai thưởng thức cả, nên giờ nghe thế liền cắn môi dưới cười trộm.
Đột nhiên cảm thấy A Hải thật sự rất đẹp trai, mắt xếch hẹp dài, sống mũi rất cao, đôi môi mỏng, hợp với nụ cười tươi, tựa như một chàng trai chói sáng, ánh mắt trong suốt không tạp chất, người tao nhã lễ độ, chỉ tiếc. . . . . . mất mát nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay anh, là di vật sao? Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng có một người đàn ông vì cô ở rể, nhưng nếu cha mẹ vẫn không hợp lại, cô gả đi mẹ cô phải làm sao?
Ai, quả nhiên trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, đây không phải là trời cao phái tới cứu cô, có lẽ người ta có người nhà, có cha mẹ, cô đột nhiên hi vọng A Hải chỉ là A Hải, không có thân thế, không có trí nhớ trước kia, rồi lòng hiếu kỳ giết chết mèo: "A Hải, tôi thấy anh rất để ý chiếc nhẫn này, anh có vị hôn thê sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không biết!" Lạc Vân Hải thành thực lắc đầu một cái, nâng tay trái lên, nhắm ngay chiếc nhẫn kim cương nói: "Nhưng nhất định nó có ý nghĩa khắc sâu, thế nào? Cô thích?"
Hạ Mộng Lộ đưa tay qua vuốt ve, chắc là rất quý, nói không thích là giả , chỉ là nếu như anh có vị hôn thê. . . . . . : "Khụ khụ, đã có ý nghĩa khắc sâu, anh phải bảo quản tốt nó!" Vị hôn thê, tiểu tử cứng đầu cứng cổ này, còn về phần vị hôn thê, mặc kệ như thế nào, nếu như là thật, cô thật lòng chúc phúc cho anh.
"Đúng rồi, có đi cục cảnh sát ghi danh cho A Hải không?" ba Hạ nhìn về mọi người trong nhà nói.
"Không được!" Cô lập tức vỗ bàn: "Các người xem, trên trán anh ta có thương tích, cánh tay cũng có vết thương, con xem qua, vết thương này là do một vật bén nhọn tạo thành, một cái hố lớn như vậy, mặc dù không biết là cái gì gây nên thương tích, nhưng chắc chắn là muốn giết người, nếu để cho những người đó bắt được A Hải, khẳng định không chết cũng tàn phế!" Rốt cuộc những vết thương này là do gì tạo thành đây? Dao găm? Không giống, giống như là vật thể hình tròn, mẹ ơi, trợn to mắt nói: "Không phải là vết thương đạn bắn chứ?"
Nghe vậy tất cả mọi người buông bát xuống đũa, ‘ súng ’ cái chữ này thật sự nhạy cảm, Lạc Vân Hải lập tức lắc đầu: "Không. . . . . . Không thể nào, cô đã nói, tôi chỉ là một vệ sĩ!" Thấy cô còn muốn nói tiếp, vội vàng thúc giục: "Ăn cơm đi, ngày mai không phải còn đi mua hàng sao?" Vết thương đạn bắn sao? Xác thực là tám phần, chẳng lẽ trước kia anh là xã hội đen? Buôn lậu buôn thuốc phiện? Suy nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi khủng hoảng.
Giờ trong lòng Hạ Mộng Lộ cảm giác vô đáy, cô không thể ngờ vết thương này là do đạn bắn? Trong đầu suy diễn ra khung cảnh, đó là cảnh sát bắt phạm nhân, A Hải bất hạnh bị phục kích trên thuyền, trúng đạn rơi xuống nước, vậy. . . . . . Chính là đào phạm? Chứa chấp đào phạm sẽ bị tội gì?
Hai người lớn cùng Hạ Nguyệt Đình không suy nghĩ nhiều như vậy, vẫn như cũ vui vẻ hòa thuận, duy chỉ có cô là tim gan run sợ.
Ngày kế, không khí sáng sớm trong sạch mát mẻ, ở bến tàu đã tấp nập đông người, đây là lần đầu tiên Lạc Vân Hải tiếp xúc nhiều người như vậy, tâm tình bỗng dưng thoải mái, cuộc sống như thế cũng không tồi, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.
Nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, hình như lúc trước anh được cứu ở nơi này thì phải?
"Oa rất đẹp trai a!"
"Đi qua xin số điện thoại không?"
"Anh đẹp trai, em có thể chụp hình với anh không?"
Lạc Vân Hải vừa muốn đồng ý, nhưng thấy Hạ Mộng Lộ một bên quăng ánh mắt cảnh cáo, liền cười nói: "Xin lỗi!"
Hạ Mộng Lộ đem vé tàu đưa tới, trừng mắt nhìn mấy cô gái kia một cái: "Đi thôi!" Đẹp trai gì chứ, chính là tên đào phạm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hừ!" Các cô gái kia hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Lạc Vân Hải biết mình đã vô tình phạm sai lầm, chủ động cầm lấy cái túi trong tay cô, cười lành nói: "Chúng ta mua hàng ở đâu? Còn phải ngồi thuyền sao?"
"Nói nhảm, đương nhiên là đi cửa hàng nhà họ Thẩm!" Này còn phải hỏi sao? Ngu ngốc.
"A!" Anh giận tái mặt, bất mãn nhìn chằm chằm mặt đất nói thầm: "Tôi cũng có tôn nghiêm đấy!" Phải chèn ép anh khắp nơi vậy sao? Thật không biết đắc tội cô ở đâu, vô duyên vô cớ nổi giận.
Sau đó, cô và anh bắt đầu đến chợ mua đồ ăn rồi cò kè mặc cả, Hạ Mộng Lộ chọn rau tươi mà không yên lòng, khi chủ bán đưa đồ thì anh nhận lấy, nửa giờ sau, anh mang đồ nặng cả người, nhưng vẫn không chịu để cho cô cầm thứ gì, có một nhân viên giởi như vậy, chỉ sợ rất khó tìm đi?
Không nghe rõ các chủ bán nói gì, chờ mua xong đồ trong danh sách liền dẫn anh đi siêu thị.
"A Hải, đem những thứ này lên xe trước đi, rồi anh đi mua thêm những thứ này, đi nhanh về nhanh!" Nói rồi nhét vào tay anh một ngàn đồng.
"Sữa tắm mười chai, dầu gội mười chai, mua nhiều như vậy để làm gì?" Anh kỳ quái liếc nhìn danh sách, cái này đâu giống như bị quên.
Hạ Mộng Lộ không nhịn được khước từ: "Bảo anh đi thì đi đi, sao nói nhảm nhiều như vậy? Còn dư tiền mua thêm không được sao?" Dài dòng.
Lạc Vân Hải giống như phỏng đoán được cái gì, đáy mắt toát ra một tia khổ sở: "Được!" Siết chặt tiền xoay người đi vào siêu thị.
Cô thấy anh đã đi vào cửa, lập tức dùng hết sức chạy đi, A Hải, thật xin lỗi, tôi không muốn người thân tôi bị tổn thương, nếu như anh là tôi, anh cũng làm như vậy đúng không? Nhưng tại sao trong lòng khó chịu như vậy? Đúng vậy a, anh đã cứu cô và người nhà, còn thưởng thức những thiết kế của cô, mới mấy ngày? Cô bắt đầu có chút không bỏ được rồi.
Con người quả nhiên là động vật cảm tính, đó là vết thương đạn bắn, mặc dù không phải bị cảnh sát gây thương tích, nhưng cũng có thể bị xã hội đen bắn nên cô không thể khinh thường, cô chỉ là một cô gái bình thường, có một gia đình bình thường, chịu không được sóng to gió lớn, thật xin lỗi!
Trong siêu thị, anh không đi mua những thứ cô nói, mà là nhẹ nhàng vén rèm lên nhìn bóng dáng xa dần dần, ha ha, kẻ lang thang không có trí nhớ, không dám báo cảnh sát, giờ anh cũng không biết nên đi nơi nào, mang theo vết thương đạn bắn, cô sợ anh hiểu*****, dù sao cũng là người không quen biết, nếu như là anh, có lẽ anh cũng làm như thế, chỉ là trong lòng sao không thoải mái chứ?
"Hạ Mộng Lộ, cô là đồ vong ân bội nghĩa!" Cười giễu nói, xoay người đến quầy mua vài bao Trung Hoa*: "Không cần thối !" Bỏ lại chín trăm đồng, sau đó xoay người đi.
*Trung Hoa : Thuốc lá
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro