Ngoại truyện 2: Ngày đầu làm quen- 01
Mã Hộ Tử Quân
2024-07-13 22:08:57
1.
Đang độ xuân xanh, bóng mặt trời đong đưa trên mặt hồ.
Trên một cây đại thụ bên hồ trong Kiêm Sơn, tán cây um tùm xanh um. Một góc áo màu xanh buông xuống giữa bóng sáng loang lổ, loáng thoáng có thể nhìn thấy hình như có người dựa vào cành cây.
Đêm hôm trước vừa có mưa, bùn đất dưới chân mềm nhũn, cây cỏ còn đọng nước sương chưa khô. Trong một bụi cỏ không quá nổi bật, một con rắn đốm hoa dọc theo bùn đất ướt mềm trườn bò đến dưới gốc cây, âm thầm trườn vòng lên trên.
Giữa cành là loáng thoáng có một bàn tay buông xuống, từ ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
Đoạn cổ tay đó soi thẳng vào con ngươi dựng đứng, con rắn đốm hoa đột nhiên gia tốc, răng nanh thử nhắm vào người phía trên! Đúng lúc này, Kiêm Trúc đang dựa vào thân cây bỗng nhiên mở mắt ra.
Bàn tay đang buông lơi đó chưa kịp có động tác gì, đã nghe thấy một tiếng xé gió vang lên, “vèo——” một phiến lá mỏng manh mang theo kiếm ý sắc bén từ đằng xa kéo đến, phút chốc lướt qua bảy tấc của con rắn đốm hoa.
Lịch bịch, thân rắn bị cắt thành hai khúc rơi xuống đất.
Kiêm Trúc đứng lên, cúi đầu nhìn xuống con rắn đốm hoa đã không còn sức sống. Miệng rắn vẫn giữ động tác há ra, vết cắt gọn gàng, vừa nhìn là biết người ra tay không phải hạng xoàng.
Một vệt màu trắng bạc lóe qua trong khóe mắt, y ngẩng đầu đối diện với bóng người chẳng biết xuất hiện từ bao giờ đang đứng cách mình mấy bước chân ——
Người đến khoác ngân sam phấp phới, mái tóc dài nửa được cột bằng ngọc quan. Khí chất quanh mình như sương trà tuyết trắng, gió mát lành lạnh làm người ta nhìn không rõ ràng (1).
Ngũ quan sắc bén tương đối đẹp trai, ánh sáng từ mặt hồ kế bên soi vào đáy mắt nhạt màu của hắn, sóng nước gờn gợn.
Ánh mắt chạm nhau, làn gió nhẹ xuyên rừng thổi qua, phất vạt áo xanh rũ xuống bên thân cây.
Kiêm Trúc cười cười, “Là đạo trưởng ra tay cứu giúp?”
Người đó cất bước đi tới dưới tàng cây, tầm mắt đảo qua xác rắn đốm hoa dưới đất, lại dời về phía Kiêm Trúc bên trên.
Giọng Hoài Vọng lạnh nhạt, “Tiện tay.”
“Vậy cũng là cứu.” Kiêm Trúc giấu hai tay vào tay áo, một chân rũ xuống lắc qua lắc lại, mắt cụp xuống như mang theo ý cười gian xảo, “Ngươi đã cứu ta, muốn ta báo đáp ngươi thế nào?”
Một khúc cẳng chân ló ra dưới vạt áo xanh, qua tia nắng chiếu trắng sáng đến chói mắt.
Ánh mắt Hoài Vọng chuyển đi ngay tức thì, “Không cần.”
Kiêm Trúc nghe vậy không tiếp lời nữa, Hoài Vọng cũng không rời đi. Hắn ngó nghiêng nhìn xung quanh, ngừng một chút rồi hỏi, “Ngọn núi này thuộc về ngươi?”
“Biển sông núi non, tất cả đều thuộc về tự nhiên.” Kiêm Trúc nói, “Nhưng bây giờ trong ngọn núi này chỉ có một mình ta.”
Từ khi y bắt đầu có ký ức là đã sống trong ngọn núi này, ngọn núi này linh mạch đầy đủ, linh thực khắp nơi, y không thích đông người, thế là bèn bố trí cấm chế, che giấu cả ngọn núi và linh mạch lại.
Cả trăm năm nay chưa từng có ai đi vào, chẳng biết người tu sĩ áo bạc này đi vào như thế nào.
Còn đẹp người đẹp nết “cứu” mình nữa.
Kiêm Trúc nghĩ ngợi rồi nhếch môi, “Đạo trưởng định ở lại đây tu hành?”
Mi tâm Hoài Vọng cau lại, hắn đúng là có ý đó.
Hắn lần theo dự đoán của mình tìm đến nơi này, phát hiện ra trong ngọn núi này chẳng những có linh mạch hùng hậu, hơn nữa quy tắc vận hành tự nhiên của từng cọng cây ngọn cỏ cũng rất gần với đạo pháp hắn tu tập, rất thích hợp để hắn đột phá bình cảnh.
Chỉ tiếc là ngọn núi này đã có chủ, chưa chắc đã đồng ý cho hắn đi vào.
Kiêm Trúc thấy thế cười cười, “Nếu đạo trưởng thích, vậy thì ở lại đi.”
Hoài Vọng vừa ngước mắt lên nhìn về phía người trước mặt —— mái tóc dài màu mực buông xuống sau lưng Kiêm Trúc, vừa khéo có một tia sáng xuyên qua kẽ hở của cành lá trên đỉnh đầu, rơi dưới mi mắt y.
Giữa ánh nắng loang lổ đong đưa làm người ta phút chốc sững sờ.
Thấy hắn không đáp lời, Kiêm Trúc nói tiếp, “Tiện thể báo đáp ơn cứu mạng luôn, được chứ?”
Hoài Vọng im một hơi.
Linh khí hùng hầu từ xung quanh như một dòng suối nước nóng ngâm hắn bên trong, không thôi thúc quá nhiều mà đã có linh lực liên tục không ngừng cọ rửa kinh mạch.
Do dự chỉ trong chốc lát, cuối cùng hắn vẫn không thể từ chối được sức hút của nơi phong thủy bảo địa này, “Đa tạ.”
Nhìn thấy hắn gật đầu đáp lại, Kiêm Trúc bèn trở mình xuống cây. Y sam “soạt” lật một cái, động tác gọn gàng nhanh chóng, không giống như người chưa tu hành nhập đạo.
Hoài Vọng ngẩn người, hắn vốn tưởng Kiêm Trúc là người bình thường, bây giờ xem ra không phải là vậy.
Nhưng với thực lực Hậu kỳ Hợp Thể của hắn, lại không hề nhìn ra được tu vi của y. Hoặc là tu vi của đối phương trên mình hoặc là thuật che giấu của y cực kỳ xuất sắc.
Bất kẻ là trường hợp nào thì có một điều có thể khẳng định —— con rắn đốm hoa đánh lén ban nãy, hoàn toàn không cần hắn ra tay.
Trong lúc hắn suy tư, người mặc thanh y kia đã đi qua xác con rắn đốm hoa dưới chân, nhanh chóng đi đến bên hồ.
Trong không khí chỉ lưu lại một câu nhẹ nhàng “đạo trưởng cứ tự nhiên”.
Tầm mắt Hoài Vọng rơi vào bóng lưng của y, trông thấy Kiêm Trúc khom lưng lấy cây cần câu trên bãi cỏ bên hồ, khoan thai vắt chéo chân bắt đầu ngồi câu cá.
Ánh mắt chỉ dừng trong giây lát rồi từ từ dời đi.
Hoài Vọng ngồi xuống tại chỗ bắt đầu vận chuyển công pháp, linh lực trong suốt từ khắp nơi tràn vào kinh mạch.
Thôi. Hắn nghĩ, chờ việc tu hành kết thúc rời khỏi đây rồi, để lại cho người ta mấy món pháp bảo coi như báo đáp vậy.
2.
Trong Kiêm Sơn yên tĩnh có thêm một người, dường như cũng chẳng khác gì.
Kiêm Trúc ngồi dựa vào thân cây tráng kiện trước mặt nướng cá “lụp bụp”, cách đó không xa là Hoài Vọng đang chuyên tâm tĩnh tọa.
Nếu như ngay lúc này có ai đi ngang qua, chắc chắn sẽ phải thở dài một hơi vì sự chênh lệch trong giới tu chân này.
Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ con cá béo ngon lành, lại không hề ảnh hưởng đến người đang tĩnh tọa bên kia. Kiêm Trúc rắc hương liệu tự chế lên, sau đó cầm lấy một con há miệng cắn mấy miếng.
Y vừa nhàn nhã ăn cá, vừa đánh giá Hoài Vọng đang tu hành.
Từ khi y cho Hoài Vọng ở lại đã qua năm sáu ngày rồi, mà người này nói tổng cộng không nhiều hơn năm câu, đơn giản chỉ là “đa tạ”, “Không cần” vân vân.
Đến ngay cả tên của hắn cũng không biết.
Như vậy sao được? Hàng xóm mà chẳng thân thiện gì cả.
Thế là ngay khi Hoài Vọng kết thúc một vòng vận chuyển linh lực, Kiêm Trúc xách một con cá nướng đứng dậy đi về phía hắn.
Hàng mi nhạt màu run run rồi lập tức mở ra. Hẳn là tỉnh lại từ trong tĩnh tọa nên ánh mắt đó sắc bén như một thanh kiếm sắc rời vỏ bắn thẳng về phía y ——
Khi nhìn rõ người tới thì lại thu lại mấy phần, Hoài Vọng mở miệng, “Có chuyện gì?”
Kiêm Trúc cách hai bước dừng trước mặt hắn, xách con cá nướng lên, “Tu hành khổ cực, không bằng bồi bổ?”
“Không cần.”
“Đạo trưởng dự định ở lại bao lâu.” Kiêm Trúc thấy thế cũng không miễn cưỡng, tạm thời thay đổi chủ đề.
Hoài Vọng cau mày, “Quấy rầy đến ngươi sao?”
“Sao lại thế.” Kiêm Trúc nói, “Chim trong rừng còn ồn hơn ngươi nữa.”
“…”
Hoài Vọng hình như càng im hơn. Thấy hắn im lặng, Kiêm Trúc bèn giải thích, “Ý của ta là, nếu như đạo trưởng muốn ở lại lâu dài, chẳng bằng thử trao đổi tên họ.”
Đôi môi mỏng nhạt màu khẽ mấp máy, rồi mở miệng nói, “Thương Dự (苍誉 – cāng yù).”
“Thương Ngọc (玱玉 – qiāng yù) (1)?” Kiêm Trúc duỗi ngón tay ra vẽ mấy nét vào không khí.
Hoài Vọng nhìn theo nét vẽ hoành ngang sổ dọc (横平竖直 – nét chữ tiếng Trung), tỏa ra luồng hào quang châu ngọc sang quý, thái dương giật giật không kiềm được uốn nắn lại, “Không phải là vàng ngọc, Thương trong thương sanh (苍生 – thương sinh linh), Dự trong tán dự (赞誉 – tán dương).”
Kiêm Trúc ngượng ngùng rụt ngón tay lại, “Nghe có vẻ rất cao thâm.”
Sợ y lại tự ý giải nghĩa, Hoài Vọng nói thêm, “Ý là “không hoài mong thu biếc, chẳng vọng tưởng lợi danh”.”
Kiêm Trúc thưởng thức, “Tên rất hay.”
Không sa vào vấn đạo muôn dân, không gánh vác quá nhiều danh vọng. Mọi chuyện tuần tự có độ, đại đạo tự nhiên sẽ trường tồn.
Y nói, “Ta tên là Kiêm Trúc, Thương Dự huynh tùy ý xưng hô.”
Hoài Vọng gật gật đầu, cũng không để ý cách xưng hô của y với mình.
Kết thúc màn trao đổi họ tên, Hoài Vọng đang định tiếp tục tu hành, thì một con cá nướng xéo đến trước mặt mình. Hắn nhìn theo hướng con cá được đưa đến, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Kiêm Trúc.
“Để ăn mừng việc chúng ta xưng huynh gọi đệ hôm nay, làm con cá nướng.”
“…”
Lời giải thích khiến người ta không thể từ chối cộng thêm mùi cá nướng phảng phất bên tai trong mũi Hoài Vọng, hắn im lặng trong mấy hơi rồi nhận con cá nướng đó, trong lúc hoảng hốt lại có cảm giác như mình rơi vào một cái bẫy nào đó, nhưng lại chẳng có cảm giác nguy hiểm gì cả.
Khoảnh khắc này Hoài Vọng vẫn chưa biết, có một số chuyện một khi bật được kẽ hở, thì sẽ như lũ quét trút xuống, tuôn trào kịch liệt.
…
Thấy Hoài Vọng cầm cá nướng thử cắn một miếng, tâm trạng Kiêm Trúc hân hoan, nghiêng đầu hỏi, “Mùi vị thế nào? Ngươi thích hơi hơi cay, hay là cay tê tê?”
Vị cay kích thích vị giác, Hoài Vọng ích cốc đã lâu, thi thoảng có ăn uống thì cũng cực kỳ thanh đạm, chưa bao giờ ăn thứ nào có vị như thế này. Đầu lưỡi hắn tê rần, đến cả đôi môi nhạt màu cũng nóng đỏ lên mấy phần.
Hoài Vọng từ từ lấy lại tinh thần, “Này là cay thế nào?”
Kiêm Trúc, “Hơi cay.”
Đỉnh mày nhướng lên, “Hơi cay?”
Nghe ra được nghi vấn trong giọng nói của hắn, Kiêm Trúc giải thích, “Rắc một nắm bột ớt là hơi cay, rắc thêm nắm nữa là hơi hơi cay.”
“…”
Một cục hơi trào lên trong Hoài Vọng, hồi lâu vẫn không thở ra được. Lát sau hắn thở ra một làn hơi nóng rực, tức thí lắc lắc cổ tay, rẩy đi một lớp bột màu đỏ, lúc này mới lần nữa đưa cá nướng vào trong miệng.
Kiêm Trúc đăm chiêu, “Xem ra Thương Dự huynh không ăn được hơi cay.”
Một ánh mắt bắn sang, Kiêm Trúc đúng lúc không tiếp tục thảo luận chủ đề liên quan đến độ cay nữa.
Trong lúc Hoài Vọng ăn cá, Kiêm Trúc dứt khoát ngồi xuống đất, câu được câu không trò chuyện với hắn. Y kể về chim muông cá bọ trong núi, truyện hay việc lạ, giọng nói trong trẻo cộng thêm ánh nắng sáng ngời nhảy nhót, lại có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Hoài Vọng vừa nghe vừa ăn, ngẫu nhiên đáp hai tiếng, chờ đến khi hắn nhận ra mới phát hiện con cá nướng trong tay đã ăn chỉ còn một bộ xương.
Thấy hắn ăn cá xong rồi, Kiêm Trúc phủi vạt áo đứng dậy.
Lúc này rặng mây đỏ tía đã giăng đầy trời, thời gian một buổi chiều cứ như vậy lặng yên trôi qua. Y nhìn tà dương nặng trĩu, “Thời gian hạnh phúc lúc nào cũng ngắn ngủi.”
Hoài Vọng không trả lời, trong miệng vẫn còn nóng rát. Hắn bắt đầu hoài nghi định nghĩa của Kiêm Trúc về “hạnh phúc” rốt cuộc là gì.
Kiêm Trúc mở miệng, “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên…”
Hoài Vọng nhìn về phía y, Hoài Vọng nhìn về phía hắn, trong lòng tự nhủ cuối cùng cũng biết tu luyện.
Kiêm Trúc, “Cũng nên ăn cơm tối rồi.”
“…”
Bóng người màu xanh chỉ vài bước đã đi vào trong khu rừng rậm rạp, cả người tỏa ra niềm hân hoan của một con cá khô. Hoài Vọng nhìn y phe phẩy tay áo rời đi, chẳng biết định bắt cái gì để làm bữa tối nữa.
Dời ánh mắt đi, Hoài Vọng quay đầu nhìn về phía một bên khác của mặt hồ.
Ánh chiều tà màu vàng rực rỡ trút một vầng hào quang kim hồng trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, như là một con đường vô tận dẫn đến dãy núi xung quanh đối diện hồ nước.
Hắn lại lần nữa ngồi xuống chuẩn bị tu luyện, nhắm mắt nhưng lại khó tập trung tinh thần.
Trong đầu thoảng qua bóng dáng Kiêm Trúc nghiêng người đưa cá nướng, hắn nhíu nhíu mày mở mắt ra.
Hồi lâu sau, Hoài Vọng chậm rãi thở ra một hơi…
Thật sự cay quá.
3.
Buổi tối Kiêm Trúc lại nướng hai con thỏ hoang.
Linh thú trong núi có chất thịt mềm mại, được thai nghén sinh ra ở nơi đầy đủ linh lực, ăn có lợi chứ không hại cho việc tu hành.
Y theo thường lệ chia cho Hoài Vọng một con, dưới ánh mắt mang theo đề phòng của đối phương lên tiếng dụ dỗ, Lần này là hơi cay.”
Hoài Vọng từ chối rất kiên quyết, “Không cần.”
Kiêm Trúc hình như có tiếc hận, nghe vậy cũng không khuyên nhiều, một mình ăn sạch sẽ hai con thỏ nướng. Y ngồi dưới tàng cây, chỗ Hoài Vọng tĩnh tọa cách y không xa, mùi thổi qua kích thích vị cay còn sót lại nơi đầu lưỡi.
Hoài Vọng luôn luôn tập trung trong lúc tu hành, đây là hắn lần đầu tiên bị ảnh hưởng một cách triệt để như vậy.
Nhưng hắn cũng không thể cản Kiêm Trúc ăn được —— tốt xấu gì cũng là địa bàn của người khác, hắn là người ngoại lai đến đây tu hành, nói là “báo đáp ân tình”, trên thực tế là hắn nhận lòng tốt của Kiêm Trúc.
Không cách nào tu luyện, Hoài Vọng cũng không cưỡng cầu.
Hắn tản đi linh lực ngưng tụ quanh mình, nhìn bóng người đang thu dọn tàn cục dưới tàng cây kia.
Cuộc sống của Kiêm Trúc tương đối là tùy ý vui vẻ, ban ngày hoặc là ngủ gật, hoặc là câu cá, mỗi ngày đến giờ cơm thì nướng vài con chim trĩ, thỏ, cá… ăn no rồi lại đảo qua đảo lại xung quanh cảm nhận sức hấp dẫn của thiên nhiên, một ngày cứ như vậy nhàn nhã qua đi.
Tuyệt nhiên trái ngược hẳn với cuộc sống quen thuộc của hắn.
Hoài Vọng cụp mắt, nhớ đến quái tượng thấy được khi xem bói trước khi đến đây, trong ngoài quái tượng đều thể hiện ba chữ: Vào hồng trần. Hắn nhìn Kiêm Trúc cả người khói lửa, thầm nghĩ đây chắc là sự dẫn dắt của thiên ý rồi, để hắn nhìn một cuộc đời khác biệt giữa hồng trần.
…
Kiêm Trúc dọn dẹp xong củi lửa tro cặn, bóng đêm đã dần dày.
Vầng trăng sáng trồi lên giữa trời Kiêm Sơn, một vệt trăng chìm dưới mặt hồ.
Y quay đầu liếc nhìn Hoài Vọng cách đó không xa, hắn không còn ngồi đả tọa nữa, bộ đồ màu bạc dưới ánh trăng càng chói lóa đến bỏng mắt. Mái tóc bạc mềm mại khoác sau lưng, trông như tơ lụa thượng hạng.
Đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp trai vô cùng, ngay cả sợi lông mi dài mảnh cũng nhìn thầy được rõ rõ ràng ràng.
Cảm nhận được ánh mắt của y, Hoài Vọng quay sang, “Có chuyện gì?”
Kiêm Trúc dựa vào thân cây cười cười, “Ta đang suy nghĩ là, tu sĩ bên ngoài có phải cũng đẹp trai như Thương Dự huynh không?”
Ngón tay đang gác lên đầu gối co lại, Vọng trầm giọng, “Đừng nói linh tinh.”
Thấy hắn nghe lời khen ngợi như vậy mà không chân thành ghi nhớ, Kiêm Trúc không nói gì nữa, chỉ yên lặng thưởng thức trích tiên dưới ánh trăng một phen rồi trở mình phóng lên thân cây.
“Thương Dự huynh, ta ngủ đây, ngủ ngon.”
Chốc lát sau, đầu kia vang lên một tiếng “ừm”.
Không còn Kiêm Trúc thỉnh thoảng dao động nữa, Hoài Vọng lại nhắm mắt ngồi xếp bằng tiến vào tu hành.
Ban đêm núi rừng vang lên tiếng xột xoạt, thi thoảng có iếngcôn trùng kêu tiếng chim hót vang lên từ sâu trong rừng. Không biết bao lâu sau, cành cây truyền ra động tĩnh nhỏ xíu.
Bên hồ nước yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng “đùng!” nặng nề. Hoài Vọng phút chốc mở mắt, đúng lúc nhìn thấy một bóng người từ trên cây khô bay xuống, rơi thẳng xuống đất.
Hoài Vọng, “…”
Kiêm Trúc ngã cú tỉnh dậy, y chống người dậy nhìn thấy Hoài Vọng chú ý đến bên này, lại khoát khoát tay, “Làm phiền ngươi rồi, ngủ ngon.”
Hoài Vọng dừng một chút, “Ừm.”
Sau đó hắn nhìn thấy Kiêm Trúc dáng vẻ thành thạo bò lên thân cây, tiếp tục ngủ.
Xung quanh quay về với yên tĩnh, Hoài Vọng lần thứ hai nhắm mắt lại.
…
Qua chừng nửa canh giờ, lại “đùng!” một tiếng. Hoài Vọng mở toang mắt ra nhìn, cảnh tượng cũng không xa lạ gì tái diễn trước mặt.
Kiêm Trúc đứng dậy, “Xin lỗi, làm việc và nghỉ ngơi tương dối quy luật.”
Nửa canh giờ trở mình một lần, rớt hay không rớt tùy vào số phận.
Môi Hoài Vọng mấp máy, tương đối khó hiểu với vẻ chấp nhất “ngã ở đâu thì bò lên ở đó” của y. Thấy Kiêm Trúc leo lên cây lại, hắn chần chờ một hơi rồi bỗng chốc đứng dậy đi vào trong rừng sâu.
Trời đêm vắng lặng không bóng người, giữa núi hoang không có một tiếng động.
Mấy gốc cây tráng kiện bị một dòng kiếm khí sắc bén chặt ngã một cách dễ dàng, lại bị linh lực nâng lên nên không ngã “rầm” xuống, tất cả đều diễn ra lặng yên không một tiếng động.
Trong ánh sáng lờ mờ, Hoài Vọng thả ra một tia tâm hoả để chiếu sáng.
Thân cây bị linh lực cắt xuống thành từng nhánh từng nhánh cây gỗ, linh hoạt chắp vá thành một bộ khung xương đại khái.
Dưới ngọn tâm hỏa đỏ thẫm, Hoài Vong khom lưng lắp giường. Trên đỉnh đầu là bóng cây lay động, xa xa là tiếng côn trùng hợp ca, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng đùng rơi xuống đất đều đặn vang lên từ chỗ bên hồ.
Mờ tối tia sáng bên trong, Hoài Vọng thả ra một tia tâm hoả để chiếu sáng.
Thân cây tại linh lực cắt xuống cắt thành từng cây từng cây gỗ, linh hoạt chắp vá ra đại khái khung xương.
Tại màu đỏ thẫm tâm hoả chói mắt dưới, Hoài Vọng cong đắp giường. đỉnh đầu là bóng cây lay động, xa xa là nhiều tiếng côn trùng kêu vang, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy bên hồ giống như truyền đến quy luật oành nhiên rơi xuống đất âm thanh.
Hắn nhìn caí giường từ từ thành hình trong tay mình, có giây lát hoảng hốt: Cuối cùng thì xuống núi để làm gì?
Đúng rồi, hắn xuống núi là để vượt kiếp
Đang độ xuân xanh, bóng mặt trời đong đưa trên mặt hồ.
Trên một cây đại thụ bên hồ trong Kiêm Sơn, tán cây um tùm xanh um. Một góc áo màu xanh buông xuống giữa bóng sáng loang lổ, loáng thoáng có thể nhìn thấy hình như có người dựa vào cành cây.
Đêm hôm trước vừa có mưa, bùn đất dưới chân mềm nhũn, cây cỏ còn đọng nước sương chưa khô. Trong một bụi cỏ không quá nổi bật, một con rắn đốm hoa dọc theo bùn đất ướt mềm trườn bò đến dưới gốc cây, âm thầm trườn vòng lên trên.
Giữa cành là loáng thoáng có một bàn tay buông xuống, từ ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
Đoạn cổ tay đó soi thẳng vào con ngươi dựng đứng, con rắn đốm hoa đột nhiên gia tốc, răng nanh thử nhắm vào người phía trên! Đúng lúc này, Kiêm Trúc đang dựa vào thân cây bỗng nhiên mở mắt ra.
Bàn tay đang buông lơi đó chưa kịp có động tác gì, đã nghe thấy một tiếng xé gió vang lên, “vèo——” một phiến lá mỏng manh mang theo kiếm ý sắc bén từ đằng xa kéo đến, phút chốc lướt qua bảy tấc của con rắn đốm hoa.
Lịch bịch, thân rắn bị cắt thành hai khúc rơi xuống đất.
Kiêm Trúc đứng lên, cúi đầu nhìn xuống con rắn đốm hoa đã không còn sức sống. Miệng rắn vẫn giữ động tác há ra, vết cắt gọn gàng, vừa nhìn là biết người ra tay không phải hạng xoàng.
Một vệt màu trắng bạc lóe qua trong khóe mắt, y ngẩng đầu đối diện với bóng người chẳng biết xuất hiện từ bao giờ đang đứng cách mình mấy bước chân ——
Người đến khoác ngân sam phấp phới, mái tóc dài nửa được cột bằng ngọc quan. Khí chất quanh mình như sương trà tuyết trắng, gió mát lành lạnh làm người ta nhìn không rõ ràng (1).
Ngũ quan sắc bén tương đối đẹp trai, ánh sáng từ mặt hồ kế bên soi vào đáy mắt nhạt màu của hắn, sóng nước gờn gợn.
Ánh mắt chạm nhau, làn gió nhẹ xuyên rừng thổi qua, phất vạt áo xanh rũ xuống bên thân cây.
Kiêm Trúc cười cười, “Là đạo trưởng ra tay cứu giúp?”
Người đó cất bước đi tới dưới tàng cây, tầm mắt đảo qua xác rắn đốm hoa dưới đất, lại dời về phía Kiêm Trúc bên trên.
Giọng Hoài Vọng lạnh nhạt, “Tiện tay.”
“Vậy cũng là cứu.” Kiêm Trúc giấu hai tay vào tay áo, một chân rũ xuống lắc qua lắc lại, mắt cụp xuống như mang theo ý cười gian xảo, “Ngươi đã cứu ta, muốn ta báo đáp ngươi thế nào?”
Một khúc cẳng chân ló ra dưới vạt áo xanh, qua tia nắng chiếu trắng sáng đến chói mắt.
Ánh mắt Hoài Vọng chuyển đi ngay tức thì, “Không cần.”
Kiêm Trúc nghe vậy không tiếp lời nữa, Hoài Vọng cũng không rời đi. Hắn ngó nghiêng nhìn xung quanh, ngừng một chút rồi hỏi, “Ngọn núi này thuộc về ngươi?”
“Biển sông núi non, tất cả đều thuộc về tự nhiên.” Kiêm Trúc nói, “Nhưng bây giờ trong ngọn núi này chỉ có một mình ta.”
Từ khi y bắt đầu có ký ức là đã sống trong ngọn núi này, ngọn núi này linh mạch đầy đủ, linh thực khắp nơi, y không thích đông người, thế là bèn bố trí cấm chế, che giấu cả ngọn núi và linh mạch lại.
Cả trăm năm nay chưa từng có ai đi vào, chẳng biết người tu sĩ áo bạc này đi vào như thế nào.
Còn đẹp người đẹp nết “cứu” mình nữa.
Kiêm Trúc nghĩ ngợi rồi nhếch môi, “Đạo trưởng định ở lại đây tu hành?”
Mi tâm Hoài Vọng cau lại, hắn đúng là có ý đó.
Hắn lần theo dự đoán của mình tìm đến nơi này, phát hiện ra trong ngọn núi này chẳng những có linh mạch hùng hậu, hơn nữa quy tắc vận hành tự nhiên của từng cọng cây ngọn cỏ cũng rất gần với đạo pháp hắn tu tập, rất thích hợp để hắn đột phá bình cảnh.
Chỉ tiếc là ngọn núi này đã có chủ, chưa chắc đã đồng ý cho hắn đi vào.
Kiêm Trúc thấy thế cười cười, “Nếu đạo trưởng thích, vậy thì ở lại đi.”
Hoài Vọng vừa ngước mắt lên nhìn về phía người trước mặt —— mái tóc dài màu mực buông xuống sau lưng Kiêm Trúc, vừa khéo có một tia sáng xuyên qua kẽ hở của cành lá trên đỉnh đầu, rơi dưới mi mắt y.
Giữa ánh nắng loang lổ đong đưa làm người ta phút chốc sững sờ.
Thấy hắn không đáp lời, Kiêm Trúc nói tiếp, “Tiện thể báo đáp ơn cứu mạng luôn, được chứ?”
Hoài Vọng im một hơi.
Linh khí hùng hầu từ xung quanh như một dòng suối nước nóng ngâm hắn bên trong, không thôi thúc quá nhiều mà đã có linh lực liên tục không ngừng cọ rửa kinh mạch.
Do dự chỉ trong chốc lát, cuối cùng hắn vẫn không thể từ chối được sức hút của nơi phong thủy bảo địa này, “Đa tạ.”
Nhìn thấy hắn gật đầu đáp lại, Kiêm Trúc bèn trở mình xuống cây. Y sam “soạt” lật một cái, động tác gọn gàng nhanh chóng, không giống như người chưa tu hành nhập đạo.
Hoài Vọng ngẩn người, hắn vốn tưởng Kiêm Trúc là người bình thường, bây giờ xem ra không phải là vậy.
Nhưng với thực lực Hậu kỳ Hợp Thể của hắn, lại không hề nhìn ra được tu vi của y. Hoặc là tu vi của đối phương trên mình hoặc là thuật che giấu của y cực kỳ xuất sắc.
Bất kẻ là trường hợp nào thì có một điều có thể khẳng định —— con rắn đốm hoa đánh lén ban nãy, hoàn toàn không cần hắn ra tay.
Trong lúc hắn suy tư, người mặc thanh y kia đã đi qua xác con rắn đốm hoa dưới chân, nhanh chóng đi đến bên hồ.
Trong không khí chỉ lưu lại một câu nhẹ nhàng “đạo trưởng cứ tự nhiên”.
Tầm mắt Hoài Vọng rơi vào bóng lưng của y, trông thấy Kiêm Trúc khom lưng lấy cây cần câu trên bãi cỏ bên hồ, khoan thai vắt chéo chân bắt đầu ngồi câu cá.
Ánh mắt chỉ dừng trong giây lát rồi từ từ dời đi.
Hoài Vọng ngồi xuống tại chỗ bắt đầu vận chuyển công pháp, linh lực trong suốt từ khắp nơi tràn vào kinh mạch.
Thôi. Hắn nghĩ, chờ việc tu hành kết thúc rời khỏi đây rồi, để lại cho người ta mấy món pháp bảo coi như báo đáp vậy.
2.
Trong Kiêm Sơn yên tĩnh có thêm một người, dường như cũng chẳng khác gì.
Kiêm Trúc ngồi dựa vào thân cây tráng kiện trước mặt nướng cá “lụp bụp”, cách đó không xa là Hoài Vọng đang chuyên tâm tĩnh tọa.
Nếu như ngay lúc này có ai đi ngang qua, chắc chắn sẽ phải thở dài một hơi vì sự chênh lệch trong giới tu chân này.
Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ con cá béo ngon lành, lại không hề ảnh hưởng đến người đang tĩnh tọa bên kia. Kiêm Trúc rắc hương liệu tự chế lên, sau đó cầm lấy một con há miệng cắn mấy miếng.
Y vừa nhàn nhã ăn cá, vừa đánh giá Hoài Vọng đang tu hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ khi y cho Hoài Vọng ở lại đã qua năm sáu ngày rồi, mà người này nói tổng cộng không nhiều hơn năm câu, đơn giản chỉ là “đa tạ”, “Không cần” vân vân.
Đến ngay cả tên của hắn cũng không biết.
Như vậy sao được? Hàng xóm mà chẳng thân thiện gì cả.
Thế là ngay khi Hoài Vọng kết thúc một vòng vận chuyển linh lực, Kiêm Trúc xách một con cá nướng đứng dậy đi về phía hắn.
Hàng mi nhạt màu run run rồi lập tức mở ra. Hẳn là tỉnh lại từ trong tĩnh tọa nên ánh mắt đó sắc bén như một thanh kiếm sắc rời vỏ bắn thẳng về phía y ——
Khi nhìn rõ người tới thì lại thu lại mấy phần, Hoài Vọng mở miệng, “Có chuyện gì?”
Kiêm Trúc cách hai bước dừng trước mặt hắn, xách con cá nướng lên, “Tu hành khổ cực, không bằng bồi bổ?”
“Không cần.”
“Đạo trưởng dự định ở lại bao lâu.” Kiêm Trúc thấy thế cũng không miễn cưỡng, tạm thời thay đổi chủ đề.
Hoài Vọng cau mày, “Quấy rầy đến ngươi sao?”
“Sao lại thế.” Kiêm Trúc nói, “Chim trong rừng còn ồn hơn ngươi nữa.”
“…”
Hoài Vọng hình như càng im hơn. Thấy hắn im lặng, Kiêm Trúc bèn giải thích, “Ý của ta là, nếu như đạo trưởng muốn ở lại lâu dài, chẳng bằng thử trao đổi tên họ.”
Đôi môi mỏng nhạt màu khẽ mấp máy, rồi mở miệng nói, “Thương Dự (苍誉 – cāng yù).”
“Thương Ngọc (玱玉 – qiāng yù) (1)?” Kiêm Trúc duỗi ngón tay ra vẽ mấy nét vào không khí.
Hoài Vọng nhìn theo nét vẽ hoành ngang sổ dọc (横平竖直 – nét chữ tiếng Trung), tỏa ra luồng hào quang châu ngọc sang quý, thái dương giật giật không kiềm được uốn nắn lại, “Không phải là vàng ngọc, Thương trong thương sanh (苍生 – thương sinh linh), Dự trong tán dự (赞誉 – tán dương).”
Kiêm Trúc ngượng ngùng rụt ngón tay lại, “Nghe có vẻ rất cao thâm.”
Sợ y lại tự ý giải nghĩa, Hoài Vọng nói thêm, “Ý là “không hoài mong thu biếc, chẳng vọng tưởng lợi danh”.”
Kiêm Trúc thưởng thức, “Tên rất hay.”
Không sa vào vấn đạo muôn dân, không gánh vác quá nhiều danh vọng. Mọi chuyện tuần tự có độ, đại đạo tự nhiên sẽ trường tồn.
Y nói, “Ta tên là Kiêm Trúc, Thương Dự huynh tùy ý xưng hô.”
Hoài Vọng gật gật đầu, cũng không để ý cách xưng hô của y với mình.
Kết thúc màn trao đổi họ tên, Hoài Vọng đang định tiếp tục tu hành, thì một con cá nướng xéo đến trước mặt mình. Hắn nhìn theo hướng con cá được đưa đến, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Kiêm Trúc.
“Để ăn mừng việc chúng ta xưng huynh gọi đệ hôm nay, làm con cá nướng.”
“…”
Lời giải thích khiến người ta không thể từ chối cộng thêm mùi cá nướng phảng phất bên tai trong mũi Hoài Vọng, hắn im lặng trong mấy hơi rồi nhận con cá nướng đó, trong lúc hoảng hốt lại có cảm giác như mình rơi vào một cái bẫy nào đó, nhưng lại chẳng có cảm giác nguy hiểm gì cả.
Khoảnh khắc này Hoài Vọng vẫn chưa biết, có một số chuyện một khi bật được kẽ hở, thì sẽ như lũ quét trút xuống, tuôn trào kịch liệt.
…
Thấy Hoài Vọng cầm cá nướng thử cắn một miếng, tâm trạng Kiêm Trúc hân hoan, nghiêng đầu hỏi, “Mùi vị thế nào? Ngươi thích hơi hơi cay, hay là cay tê tê?”
Vị cay kích thích vị giác, Hoài Vọng ích cốc đã lâu, thi thoảng có ăn uống thì cũng cực kỳ thanh đạm, chưa bao giờ ăn thứ nào có vị như thế này. Đầu lưỡi hắn tê rần, đến cả đôi môi nhạt màu cũng nóng đỏ lên mấy phần.
Hoài Vọng từ từ lấy lại tinh thần, “Này là cay thế nào?”
Kiêm Trúc, “Hơi cay.”
Đỉnh mày nhướng lên, “Hơi cay?”
Nghe ra được nghi vấn trong giọng nói của hắn, Kiêm Trúc giải thích, “Rắc một nắm bột ớt là hơi cay, rắc thêm nắm nữa là hơi hơi cay.”
“…”
Một cục hơi trào lên trong Hoài Vọng, hồi lâu vẫn không thở ra được. Lát sau hắn thở ra một làn hơi nóng rực, tức thí lắc lắc cổ tay, rẩy đi một lớp bột màu đỏ, lúc này mới lần nữa đưa cá nướng vào trong miệng.
Kiêm Trúc đăm chiêu, “Xem ra Thương Dự huynh không ăn được hơi cay.”
Một ánh mắt bắn sang, Kiêm Trúc đúng lúc không tiếp tục thảo luận chủ đề liên quan đến độ cay nữa.
Trong lúc Hoài Vọng ăn cá, Kiêm Trúc dứt khoát ngồi xuống đất, câu được câu không trò chuyện với hắn. Y kể về chim muông cá bọ trong núi, truyện hay việc lạ, giọng nói trong trẻo cộng thêm ánh nắng sáng ngời nhảy nhót, lại có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Hoài Vọng vừa nghe vừa ăn, ngẫu nhiên đáp hai tiếng, chờ đến khi hắn nhận ra mới phát hiện con cá nướng trong tay đã ăn chỉ còn một bộ xương.
Thấy hắn ăn cá xong rồi, Kiêm Trúc phủi vạt áo đứng dậy.
Lúc này rặng mây đỏ tía đã giăng đầy trời, thời gian một buổi chiều cứ như vậy lặng yên trôi qua. Y nhìn tà dương nặng trĩu, “Thời gian hạnh phúc lúc nào cũng ngắn ngủi.”
Hoài Vọng không trả lời, trong miệng vẫn còn nóng rát. Hắn bắt đầu hoài nghi định nghĩa của Kiêm Trúc về “hạnh phúc” rốt cuộc là gì.
Kiêm Trúc mở miệng, “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên…”
Hoài Vọng nhìn về phía y, Hoài Vọng nhìn về phía hắn, trong lòng tự nhủ cuối cùng cũng biết tu luyện.
Kiêm Trúc, “Cũng nên ăn cơm tối rồi.”
“…”
Bóng người màu xanh chỉ vài bước đã đi vào trong khu rừng rậm rạp, cả người tỏa ra niềm hân hoan của một con cá khô. Hoài Vọng nhìn y phe phẩy tay áo rời đi, chẳng biết định bắt cái gì để làm bữa tối nữa.
Dời ánh mắt đi, Hoài Vọng quay đầu nhìn về phía một bên khác của mặt hồ.
Ánh chiều tà màu vàng rực rỡ trút một vầng hào quang kim hồng trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, như là một con đường vô tận dẫn đến dãy núi xung quanh đối diện hồ nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lại lần nữa ngồi xuống chuẩn bị tu luyện, nhắm mắt nhưng lại khó tập trung tinh thần.
Trong đầu thoảng qua bóng dáng Kiêm Trúc nghiêng người đưa cá nướng, hắn nhíu nhíu mày mở mắt ra.
Hồi lâu sau, Hoài Vọng chậm rãi thở ra một hơi…
Thật sự cay quá.
3.
Buổi tối Kiêm Trúc lại nướng hai con thỏ hoang.
Linh thú trong núi có chất thịt mềm mại, được thai nghén sinh ra ở nơi đầy đủ linh lực, ăn có lợi chứ không hại cho việc tu hành.
Y theo thường lệ chia cho Hoài Vọng một con, dưới ánh mắt mang theo đề phòng của đối phương lên tiếng dụ dỗ, Lần này là hơi cay.”
Hoài Vọng từ chối rất kiên quyết, “Không cần.”
Kiêm Trúc hình như có tiếc hận, nghe vậy cũng không khuyên nhiều, một mình ăn sạch sẽ hai con thỏ nướng. Y ngồi dưới tàng cây, chỗ Hoài Vọng tĩnh tọa cách y không xa, mùi thổi qua kích thích vị cay còn sót lại nơi đầu lưỡi.
Hoài Vọng luôn luôn tập trung trong lúc tu hành, đây là hắn lần đầu tiên bị ảnh hưởng một cách triệt để như vậy.
Nhưng hắn cũng không thể cản Kiêm Trúc ăn được —— tốt xấu gì cũng là địa bàn của người khác, hắn là người ngoại lai đến đây tu hành, nói là “báo đáp ân tình”, trên thực tế là hắn nhận lòng tốt của Kiêm Trúc.
Không cách nào tu luyện, Hoài Vọng cũng không cưỡng cầu.
Hắn tản đi linh lực ngưng tụ quanh mình, nhìn bóng người đang thu dọn tàn cục dưới tàng cây kia.
Cuộc sống của Kiêm Trúc tương đối là tùy ý vui vẻ, ban ngày hoặc là ngủ gật, hoặc là câu cá, mỗi ngày đến giờ cơm thì nướng vài con chim trĩ, thỏ, cá… ăn no rồi lại đảo qua đảo lại xung quanh cảm nhận sức hấp dẫn của thiên nhiên, một ngày cứ như vậy nhàn nhã qua đi.
Tuyệt nhiên trái ngược hẳn với cuộc sống quen thuộc của hắn.
Hoài Vọng cụp mắt, nhớ đến quái tượng thấy được khi xem bói trước khi đến đây, trong ngoài quái tượng đều thể hiện ba chữ: Vào hồng trần. Hắn nhìn Kiêm Trúc cả người khói lửa, thầm nghĩ đây chắc là sự dẫn dắt của thiên ý rồi, để hắn nhìn một cuộc đời khác biệt giữa hồng trần.
…
Kiêm Trúc dọn dẹp xong củi lửa tro cặn, bóng đêm đã dần dày.
Vầng trăng sáng trồi lên giữa trời Kiêm Sơn, một vệt trăng chìm dưới mặt hồ.
Y quay đầu liếc nhìn Hoài Vọng cách đó không xa, hắn không còn ngồi đả tọa nữa, bộ đồ màu bạc dưới ánh trăng càng chói lóa đến bỏng mắt. Mái tóc bạc mềm mại khoác sau lưng, trông như tơ lụa thượng hạng.
Đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp trai vô cùng, ngay cả sợi lông mi dài mảnh cũng nhìn thầy được rõ rõ ràng ràng.
Cảm nhận được ánh mắt của y, Hoài Vọng quay sang, “Có chuyện gì?”
Kiêm Trúc dựa vào thân cây cười cười, “Ta đang suy nghĩ là, tu sĩ bên ngoài có phải cũng đẹp trai như Thương Dự huynh không?”
Ngón tay đang gác lên đầu gối co lại, Vọng trầm giọng, “Đừng nói linh tinh.”
Thấy hắn nghe lời khen ngợi như vậy mà không chân thành ghi nhớ, Kiêm Trúc không nói gì nữa, chỉ yên lặng thưởng thức trích tiên dưới ánh trăng một phen rồi trở mình phóng lên thân cây.
“Thương Dự huynh, ta ngủ đây, ngủ ngon.”
Chốc lát sau, đầu kia vang lên một tiếng “ừm”.
Không còn Kiêm Trúc thỉnh thoảng dao động nữa, Hoài Vọng lại nhắm mắt ngồi xếp bằng tiến vào tu hành.
Ban đêm núi rừng vang lên tiếng xột xoạt, thi thoảng có iếngcôn trùng kêu tiếng chim hót vang lên từ sâu trong rừng. Không biết bao lâu sau, cành cây truyền ra động tĩnh nhỏ xíu.
Bên hồ nước yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng “đùng!” nặng nề. Hoài Vọng phút chốc mở mắt, đúng lúc nhìn thấy một bóng người từ trên cây khô bay xuống, rơi thẳng xuống đất.
Hoài Vọng, “…”
Kiêm Trúc ngã cú tỉnh dậy, y chống người dậy nhìn thấy Hoài Vọng chú ý đến bên này, lại khoát khoát tay, “Làm phiền ngươi rồi, ngủ ngon.”
Hoài Vọng dừng một chút, “Ừm.”
Sau đó hắn nhìn thấy Kiêm Trúc dáng vẻ thành thạo bò lên thân cây, tiếp tục ngủ.
Xung quanh quay về với yên tĩnh, Hoài Vọng lần thứ hai nhắm mắt lại.
…
Qua chừng nửa canh giờ, lại “đùng!” một tiếng. Hoài Vọng mở toang mắt ra nhìn, cảnh tượng cũng không xa lạ gì tái diễn trước mặt.
Kiêm Trúc đứng dậy, “Xin lỗi, làm việc và nghỉ ngơi tương dối quy luật.”
Nửa canh giờ trở mình một lần, rớt hay không rớt tùy vào số phận.
Môi Hoài Vọng mấp máy, tương đối khó hiểu với vẻ chấp nhất “ngã ở đâu thì bò lên ở đó” của y. Thấy Kiêm Trúc leo lên cây lại, hắn chần chờ một hơi rồi bỗng chốc đứng dậy đi vào trong rừng sâu.
Trời đêm vắng lặng không bóng người, giữa núi hoang không có một tiếng động.
Mấy gốc cây tráng kiện bị một dòng kiếm khí sắc bén chặt ngã một cách dễ dàng, lại bị linh lực nâng lên nên không ngã “rầm” xuống, tất cả đều diễn ra lặng yên không một tiếng động.
Trong ánh sáng lờ mờ, Hoài Vọng thả ra một tia tâm hoả để chiếu sáng.
Thân cây bị linh lực cắt xuống thành từng nhánh từng nhánh cây gỗ, linh hoạt chắp vá thành một bộ khung xương đại khái.
Dưới ngọn tâm hỏa đỏ thẫm, Hoài Vong khom lưng lắp giường. Trên đỉnh đầu là bóng cây lay động, xa xa là tiếng côn trùng hợp ca, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng đùng rơi xuống đất đều đặn vang lên từ chỗ bên hồ.
Mờ tối tia sáng bên trong, Hoài Vọng thả ra một tia tâm hoả để chiếu sáng.
Thân cây tại linh lực cắt xuống cắt thành từng cây từng cây gỗ, linh hoạt chắp vá ra đại khái khung xương.
Tại màu đỏ thẫm tâm hoả chói mắt dưới, Hoài Vọng cong đắp giường. đỉnh đầu là bóng cây lay động, xa xa là nhiều tiếng côn trùng kêu vang, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy bên hồ giống như truyền đến quy luật oành nhiên rơi xuống đất âm thanh.
Hắn nhìn caí giường từ từ thành hình trong tay mình, có giây lát hoảng hốt: Cuối cùng thì xuống núi để làm gì?
Đúng rồi, hắn xuống núi là để vượt kiếp
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro