Tạ khứ hồng trần
Mã Hộ Tử Quân
2024-07-13 22:08:57
Tiếng vang đã làm kinh động đến một người một hạc trong vườn, Kiêm Trúc nhìn khung cửa sổ đóng chặt, quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau với linh hạc.
Trong ánh mắt nó viết hàng chữ không hiểu gì hết thật to.
Kiêm Trúc dang tay ôm con hạc béo tốt phì nhiêu đó, phần lông vũ mềm mại cọ vào hõm vai y, “Chủ mi sao cứ hở một chút là xù lông cáu kỉnh, có ai chọc hắn đâu.”
Linh hạc không lên tiếng, quạt cánh phành phạch.
Trồng xong rau cải, Kiêm Trúc dọn dẹp lại sân vườn một chút. Đất bị lật ngược lên rất nhanh đã bị hơi lạnh đóng băng, kết thành một màn sương giá trên chồi non.
Sau khi dọn dẹp xong thì y nhìn sang ô cửa sổ không hề có chút động tĩnh gì, vỗ vỗ đất xong xoay người đi.
Hôm sau, Kiêm Trúc vừa vào lớp học đã bị Hứa sư tỷ nhỏ giọng gọi qua.
Hứa sư tỷ hổ thẹn, “Hôm qua Tiên tôn có trách phạt đệ không?”
“Sao có chuyện đó.” Kiêm Trúc nghiêm trang nói, “Tiên tôn tốt tính lắm.”
“Vậy thì được rồi.” Hứa sư tỷ chuyển sang hỏi đến mầm cải, “Đã tìm được chỗ trồng rau chưa?”
“Tìm được một nơi phong thủy bảo địa.”
“Làm sao đệ biết được là phong thủy bảo địa?”
Kiêm Trúc ôm tay áo, “Nơi Tiên tôn ở, tất nhiên là phong thủy bảo địa.”
Hứa sư tỷ, “…gì cơ?”
Hai người còn chưa kịp nói tiếp, Cối Dữu chân nhân từ cửa bước vào, trong tay cầm giấy vàng và chu sa, “Về chỗ hết!”
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, Hứa sư tỷ ngơ ngác ngỡ ngàng lắc lư trở về chỗ của mình. Cối Dữu chân nhân thấy chúng đệ tử đều đã vào chỗ hết, bắt đầu giảng dạy bài học về phù trận của hôm nay.
Vẽ phù chế trận, “Tiên Thiên Phù” thì dựa vào chút linh quang, “Hậu Thiên Phù” thì lại có nghi thức phức tạp. Tông môn của bọn họ tu tập phù của Đạo giáo, không cần phải tụng kinh chúc tụng, chỉ cần học phương pháp vẽ phù văn.
Ở đây đa số là Kim Đan, Nguyên Anh, phù pháp tu luyện không phải là quá cao thâm. Kiêm Trúc nhìn thoáng, đối với y mà nói thì có thể hoàn thành rất dễ dàng.
Sau khi Cối Dữu giảng bài xong, các đệ tử đang ngồi vùi đầu luyện tập.
Một tay Kiêm Trúc cầm giấy vàng, chu sa nghiến qua trang giấy thô sần, như một con Đằng Xà (1) lượn quanh mây trời, trước khi kết thúc một nét cuối cùng, cổ tay y hơi ngưng lại, cố tình chừa lại một chút sai sót.
Sau khi vẽ xong một tấm phù, y chống cằm giết thời gian.
Cối Dữu cũng đang nhân khoảng thời gian trống đó để nghiên cứu phù trận. Tiên Thiên Phù không tốn chu sa, đại năng bậc cao có thể dùng ngón tay để vẽ phù, uy lực càng mạnh hơn giấy vàng vẽ phù.
Đầu ngón tay ông cách không vẽ lên giấy vàng, không gió mà lá phú vẫn nhúc nhích, phù trận chậm rãi kết thành trong không khí.
Ánh mắt của Kiêm Trúc ngừng trên lá phù sắp thành hình, hơi ngưng lại.
Thứ mà Cối Dữu vẽ hẳn phải là một loại Tụ Nguyên Phù, nhưng ở phù đầu cư tử vị, phù đảm trước thân vị (2), bây giờ đương ngay giờ Thìn khắc ba (9h40 đến 12h00) thiên tâm (3) vào cung, sao Trực Phù nghịch hành qua Âm Dương độn (4).
Phù thành, tất sẽ dẫn ra lôi hỏa.
Ngay khoảnh khắc phù cước vừa thành, một viên đá chu sa phóng đến như xé gió. Chíu —— phù đảm bị phá, một ngọn lửa bùng lên từ lá phù!
Cối Dữu như vừa chợt bừng tỉnh, mới bất ngờ nhận ra sơ xuất ban nãy. Mồ hồi lạnh thấm ra lưng áo, nhanh chóng dùng linh lực phủ lấy tấm phù đã hỏng, khói xanh “xì… xì…” tan đi.
Tình huống khác thường khiến chúng đệ tử nhao nhao ngẩng đầu, “Chân nhân?”
“Là ta sai sót.” Cối Dữu lau giọt mồ hôi bên thái dương, không dám tưởng tượng nếu như khi nãy để phù thành, lôi hỏa hạ xuống sẽ xảy ra chuyện gì. Sau khi ông hoàn hồn thì nhìn ra chỗ ngồi đằng sau, “Ngươi biết Cửu tinh Bát quái?”
Vô số các ánh mắt kinh ngạc nhau trong lớp học, các đệ tử theo tầm mắt của Cối Dữu quay đầu.
Kiêm Trúc dáng vẻ nhàn nhã ngồi sau án kiện, một tay khoác lên giữa gối, một tay đặt trên mặt bàn, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu không nhìn thấy từng khớp ngón tay trắng nõn của y bị đá chu sa nhuộm đỏ au, một vệt đỏ thẫm bên móng tay cái, gần như suýt chút nữa tất cả mọi người đã tin.
Cối Dữu khẳng định chắc chắn, “Ta biết vừa rồi là ngươi ra tay.”
Dưới những tầm mắt hoặc là săm soi tò mò hoặc là kinh diễm đến từ xung quanh, Kiêm Trúc phủi bột phấn trên đầu ngón tay đi, “Giữ không chắc, sỏi cát cấn tay.”
Chắc là do có “lạc đường” làm tiền đề, nên Cối Dữu thậm chí đã thấy hơi quen với mấy cái cớ vớ vẩn mà y hay bịa.
Cách tan học còn có hơn nửa canh giờ, Cối Dữu không gặng hỏi thêm nữa, phất tay một cái bảo các đệ tử tiếp tục luyện phù trận.
…
Một bài giảng kết thúc.
Kiêm Trúc dọn bàn xong, còn chưa kịp đứng dậy đã bị một vòng người vây quanh nói đa tạ:
“Sư đệ, ban nãy nhờ có đệ ra tay.”
“Không ngờ đệ tinh thông phù pháp như thế, đến cả sai sót của trưởng lão cũng nhận ra nữa!”
“Ta cách gần trưởng lão đây này, khi phù pháp sắp thành thì ta đã có cảm giác nguy hiểm… may quá may quá, không thì ta là kẻ đầu tiên gặp chuyện rồi.”
Kiêm Trúc gật đầu, “Một cái nhấc tay thôi.”
Y nói là nhấc tay, đúng là nhấc tay thật. Đồng môn lại hàn huyên với y thêm vài câu nữa, rồi túm tụm rời đi.
Kiêm Trúc cũng đứng dậy, Hà sư huynh theo y cùng đi ra ngoài, “Nhiều ngươi trước đây mang thái độ quan sát đệ, đệ cũng biết mấy lời đồn đó… nhưng mà sau chuyện hôm nay, ta thấy mọi người đã thân thiết với đệ hơn nhiều rồi.”
“Không sao, lâu ngày mới rõ lòng người.” Kiêm Trúc nói. Y đến nơi này chỉ để gặp lại sau cách trở, Giang Ân thế nào, người ngoài ra sao cũng chẳng có mấy liên quan đến y.
Y đã hơi hiểu tâm thái của Hoài Vọng: Việc không liên quan đến mình, sao phải quan tâm.
Hai người từ giảng đường đi thẳng đến đình phía trước, chuẩn bị học khóa thứ hai.
Ra khỏi cửa viện, gặp ngay Cối Dữu đang đứng giữa đường, ông nhìn thấy Kiêm Trúc thì hơi cúi đầu. Hà sư huynh hiểu ý, chào hỏi xong thì đi ra sân chừa không gian lại cho hai người.
Kiêm Trúc dừng bước trước mặt Cối Dữu chân nhân, vẻ mặt ông đã trở lại nghiêm túc thận trọng như thường ngày. Kiêm Trúc nói, “Trưởng lão.”
Cối Dữu dừng một chút, “Hôm nay xem như là ta nợ ân tình của ngươi, sau này có gì cần thì có thể đến tìm ta…” Ông cau mày, “Vẻ mặt đấy của ngươi là ý gì?”
Kiêm Trúc suy đoán, “Như vậy chả giống ngài gì cả.”
Cối Dữu nổi giận, “Ngươi nói chuyện với trưởng lão như thế hả?”
Kiêm Trúc, “Ngài không giống thế này.”
“…” Lồ.ng ngực Cối Dữu lại bắt đầu lên xuống, ông vuốt ngực mình lườm người trước mặt một cái, “Thôi được rồi, ngươi cứ nhớ là ta còn nợ ân tình của ngươi là được. Nhưng ta nói cho ngươi biết, chuyện nào ra chuyện nấy, nói vậy không có nghĩa là ta đã hoàn toàn tin tưởng ngươi!”
Ông nói xong thì “hừm” một tiếng xoay người rời đi, thể hiện hết uy nghiêm của trưởng lão một cách chuẩn xác.
Kiêm Trúc nhìn bóng lưng ông biến mất ở ngã rẽ đường đi, môi nhếch lên, nở nụ cười.
Sau đó khóe môi y lại kéo xuống: Cối Dữu trưởng lão có thể nói là nghiêm khắc với người ngoài với cả bản thân mình, còn là đại năng kỳ Phân Thần, không đến nỗi phạm sai lầm như hôm nay.
Y rũ mặt đứng im một hồi, ánh nắng mùa xuân trên đỉnh đầu rực rỡ chói mắt, xuyên qua cành lá thả bóng tàn cây xuống.
Keng —— từ đằng xa vọng đến tiếng chuông ngân dài, sắp bắt đầu khóa học tiếp theo rồi. Kiêm Trúc cất bước, trường sam chuyển động kéo theo bóng sáng đong đưa loang lổ.
Kết thúc ngày học, Kiêm Trúc trở về Thương sơn lúc chạng vạng.
Y không về viện của mình ngay, mà đi ra trước đình viện của Hoài Vọng thăm mầm cải mình trồng.
Cửa sổ vẫn đóng chặt, không biết Hoài Vọng có ở bên trong hay không. Cả mảnh sân vườn lấm ta lấm tấm xanh xanh biếc biếc, linh hạc như một địa chủ, chống cặp chân dài kiểm tra vườn rau.
Kiêm Trúc cầm xẻng xới đất, linh hạc ở bên cạnh “quác quác” bay nhảy lung tung, cánh quạt gió phần phật.
“Khi nào Tuyết Lâm Oa lớn rồi, ta nhổ lên nấu canh ăn.” Kiêm Trúc vừa đập lớp sương mỏng đóng trên mặt đất, vừa miêu tả kế hoạch tươi đẹp của mình cho linh hạc nghe, “Mi yên tâm, ta có ăn sẽ không quên chừa cho mi đâu.”
Sự hiểu tiếng người có chọn lọc của linh hạc bắt đầu trực tuyến, kích động đập cánh càng to tiếng hơn nữa.
Cửa phòng một tiếng cọt kẹt, bị đẩy ra.
Kiêm Trúc nghiêng đầu trông thấy Hoài Vọng khoác ngoại bào, mái tóc dài tán loạn sau lưng, vẻ mặt lạnh buốt đứng ngay cửa ra vào.
“Ngươi ồn quá.”
Kiêm Trúc nhướng mày, y ồn sao? Rõ ràng là y nói chuyện rất bình thường mà. Linh hạc không cử động, chôn đầu xuống giả bộ không tồn tại.
Kiêm Trúc giơ tay lên chỉ chỉ vào mình, “Chỉ cây dâu.” Lại chỉa sang linh hạc đã lui mình, “Mắng cây hòe.”
Hoài Vọng, “…”
Thấy chăm sóc mầm cải cũng đã tạm được rồi, Kiêm Trúc cất xẻng chuẩn bị đi trở về. Còn chưa đi ra sân, đá truyền tin của thiếu niên vang lên.
Không phải chuyện gì không thể để lộ, nên Kiêm Trúc không tránh Hoài Vọng, chiếu trực tiếp ra ngoài.
Sau một khắc, khuôn mặt quạnh hiu như tuyết của thiếu niên hiện ra trước mặt, “Hôm nay có rảnh không, đi ra uống rượu.”
Kiêm Trúc thấy hơi khó chống cự lại sự nhiệt tình của thiếu niên, “Lần sau đi.”
“Cứ lần sau lần sau, biết bao nhiêu lần sau rồi!” Thiếu niên chỉ tiếc mài sắt không nên kim, “Tháng tháng năm năm cứ bị ngươi lãng phí như thế, nếu như ngươi còn không đến, không biết chừng nào bản thiếu chủ đã đến chỗ khác rồi.”
Kiêm Trúc nhớ lần trước đã từ chối một lần rồi, hình như hôm nay cũng không có việc gì, bèn gật đầu đáp lại, “Chờ ta ở chỗ cũ.”
Thiếu niên thoắt cái vui vẻ hơn hẳn, “Vậy thì bản thiếu chủ tự mang rượu chờ ngươi!”
“Ta đến ngay đây.”
Hoài Vọng đứng bên mi tâm nhăn lại: Chẳng những hẹn đi uống rượu với người khác, còn công khai không giấu diếm định chuồn ra khỏi tông môn ngay trước mặt hắn. Không phải hắn sinh rảnh rỗi để ý đến chuyện người ta đi uống rượu, chỉ là chợt nhớ đến tư thái của Kiêm Trúc sau khi say, chỉ cảm thấy… hoang đường.
Ngắt truyền tin, khi Kiêm Trúc đang tính đi ra thì đột nhiên bị gọi lại. Hoài Vọng đứng cách đó vài bước, “Ngươi muốn xuống núi uống rượu?”
Kiêm Trúc cười cười, “Tiên tôn quan tâm chuyện đó sao.”
Hoài Vọng không hề lay động, “Tông môn có quy định, đệ tử trong môn không có việc không được tự mình xuống núi.”
“Ngươi có thể cáo trạng với chưởng môn.”
“…”
Bầu không khí xung quanh chợt lạnh hơn mấy phần. Kiêm Trúc đổi một cách nói khác, “Tiên tôn có muốn đi cùng không?”
Nếu như đã không thể trốn được, vậy thì kéo người nhập bọn luôn.
Hoài Vọng lạnh lùng liếc, “Không đi.”
Hắn đứng ở đó, như băng tảng ngàn năm không vấy phải nhiễu loạn cõi trần. Kiêm Trúc nhìn hắn vài giây, bỗng nhiên mở miệng chậm rãi nói, “Nghe nói Tiên tôn từng sống mười mấy năm dưới trần gian, không thấy nhớ nhung trần gian chút nào sao?”
Hoài Vọng nhàn nhạt, “Đã không nhớ rõ, lấy đâu ra nhớ nhung.”
Tim Kiêm Trúc như bị thúc mạnh một cái, hơi thấy buốt đau khó chịu. Y không nói một lời xoay người đẩy cửa viện ra, Hoài Vọng đứng sau lưng y lên tiếng, “Ngươi còn đi?”
Y sam tung bay, Kiêm Trúc không quay đầu lại, “Tiên tôn đã không nhung nhớ trần gian, thì cũng đừng quan tâm đến kẻ phàm tục là ta.”
Thái dương chìm trong biển mây, trời tối như gặp ma.
Hoài Vọng chợt ngẩn ngơ nhìn dấu chân biến mất dần về xa xa.
…
Tửu lâu trong thành Lộ Tê.
Thiếu niên đặt một phòng riêng cạnh cửa sổ, cho người hầu đứng ngoài cửa ra vào, Kiêm Trúc ngồi đối diện với cậu ta, song cửa chạm trổ ánh lên bóng ngọn đèn lồng treo trên xà gồ ngoài hiên nhà, thả đóa sen chín cánh vào chung rượu trên bàn.
Hương rượu say người, cổ tay Kiêm Trúc nâng lên nhấp một ngụm. Thiếu niên chống cằm nhìn y, “Cứ thấy hôm nay ngươi không được vui lắm, ai chọc giận ngươi sao?”
“Không có chuyện gì.” Thả chung rượu xuống, sắc mặt Kiêm Trúc như thường, “Con người ai cũng sẽ có một vài lúc bất chợt thấy ưu thương.”
Thiếu niên thở dài, “Aizz… đừng nghĩ nhiều. Nếu tâm trạng không tốt, đúng lúc mượn rượu tiêu sầu!”
Kiêm Trúc lý trí, “Ta sợ sau say khi mất khống chế, quét bay trở ngại từ nguồn cơn.”
“…” Thiếu niên không hiểu lắm, nhưng cảm thấy rất quyết liệt rất bạo lực.
Khi hai bầu rượu thấy đáy, con phố dài đã lên đèn rực rỡ. Cửa chợ đêm bên dưới phồn hoa, nhao nhao đủ thứ tiếng từ hàng quán ăn uống, ca hát tạp kỹ.
Cấm chế của Lâm Viễn tông môn sắp buông, Kiêm Trúc nói từ biệt với thiếu niên. Thiếu niên hỏi y, “Ngươi ở đâu, có cần ta phái người đưa ngươi trở lại hay không?”
Kiêm Trúc khéo léo từ chối, “Không cần, chỗ ta ở rất hoang vắng.”
Hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, cửa phòng riêng mở, gió đêm xuyên qua tiền sảnh. Lồng đèn treo trên xà gồ ngoài mái hiên ánh lửa chập chờn, Kiêm Trúc nghiêng đầu nhìn thoáng ra bên ngoài, ánh mắt hơi ngưng lại.
Dưới con ngõ dài ngợp đèn, người đi như dệt cửi, đốm lửa lấm tấm qua lại ở hai đầu đường như con sông nước chảy siết. Một bóng người bạch y nhẹ nhàng quen thuộc, xuyên qua dòng người rộn ràng tấp nập dưới phố.
Kiêm Trúc, “…” Ha ha, miệng thì bảo không muốn.
Thiếu niên bước ra vài bước thấy y không đi tao, “Sao thế, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
“Ta đi trước một bước.”
“Gì… ui là trời!”
Trong tiếng thét lên kinh ngạc của thiếu niên, bóng người xanh biếc thả người nhảy xuống từ cửa sổ. Vải the mỏng manh dưới ánh trăng ngọn đèn giao nhau như phiến lông thiên nga chao liệng, rơi thẳng xuống biển người.
Trong ánh mắt nó viết hàng chữ không hiểu gì hết thật to.
Kiêm Trúc dang tay ôm con hạc béo tốt phì nhiêu đó, phần lông vũ mềm mại cọ vào hõm vai y, “Chủ mi sao cứ hở một chút là xù lông cáu kỉnh, có ai chọc hắn đâu.”
Linh hạc không lên tiếng, quạt cánh phành phạch.
Trồng xong rau cải, Kiêm Trúc dọn dẹp lại sân vườn một chút. Đất bị lật ngược lên rất nhanh đã bị hơi lạnh đóng băng, kết thành một màn sương giá trên chồi non.
Sau khi dọn dẹp xong thì y nhìn sang ô cửa sổ không hề có chút động tĩnh gì, vỗ vỗ đất xong xoay người đi.
Hôm sau, Kiêm Trúc vừa vào lớp học đã bị Hứa sư tỷ nhỏ giọng gọi qua.
Hứa sư tỷ hổ thẹn, “Hôm qua Tiên tôn có trách phạt đệ không?”
“Sao có chuyện đó.” Kiêm Trúc nghiêm trang nói, “Tiên tôn tốt tính lắm.”
“Vậy thì được rồi.” Hứa sư tỷ chuyển sang hỏi đến mầm cải, “Đã tìm được chỗ trồng rau chưa?”
“Tìm được một nơi phong thủy bảo địa.”
“Làm sao đệ biết được là phong thủy bảo địa?”
Kiêm Trúc ôm tay áo, “Nơi Tiên tôn ở, tất nhiên là phong thủy bảo địa.”
Hứa sư tỷ, “…gì cơ?”
Hai người còn chưa kịp nói tiếp, Cối Dữu chân nhân từ cửa bước vào, trong tay cầm giấy vàng và chu sa, “Về chỗ hết!”
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, Hứa sư tỷ ngơ ngác ngỡ ngàng lắc lư trở về chỗ của mình. Cối Dữu chân nhân thấy chúng đệ tử đều đã vào chỗ hết, bắt đầu giảng dạy bài học về phù trận của hôm nay.
Vẽ phù chế trận, “Tiên Thiên Phù” thì dựa vào chút linh quang, “Hậu Thiên Phù” thì lại có nghi thức phức tạp. Tông môn của bọn họ tu tập phù của Đạo giáo, không cần phải tụng kinh chúc tụng, chỉ cần học phương pháp vẽ phù văn.
Ở đây đa số là Kim Đan, Nguyên Anh, phù pháp tu luyện không phải là quá cao thâm. Kiêm Trúc nhìn thoáng, đối với y mà nói thì có thể hoàn thành rất dễ dàng.
Sau khi Cối Dữu giảng bài xong, các đệ tử đang ngồi vùi đầu luyện tập.
Một tay Kiêm Trúc cầm giấy vàng, chu sa nghiến qua trang giấy thô sần, như một con Đằng Xà (1) lượn quanh mây trời, trước khi kết thúc một nét cuối cùng, cổ tay y hơi ngưng lại, cố tình chừa lại một chút sai sót.
Sau khi vẽ xong một tấm phù, y chống cằm giết thời gian.
Cối Dữu cũng đang nhân khoảng thời gian trống đó để nghiên cứu phù trận. Tiên Thiên Phù không tốn chu sa, đại năng bậc cao có thể dùng ngón tay để vẽ phù, uy lực càng mạnh hơn giấy vàng vẽ phù.
Đầu ngón tay ông cách không vẽ lên giấy vàng, không gió mà lá phú vẫn nhúc nhích, phù trận chậm rãi kết thành trong không khí.
Ánh mắt của Kiêm Trúc ngừng trên lá phù sắp thành hình, hơi ngưng lại.
Thứ mà Cối Dữu vẽ hẳn phải là một loại Tụ Nguyên Phù, nhưng ở phù đầu cư tử vị, phù đảm trước thân vị (2), bây giờ đương ngay giờ Thìn khắc ba (9h40 đến 12h00) thiên tâm (3) vào cung, sao Trực Phù nghịch hành qua Âm Dương độn (4).
Phù thành, tất sẽ dẫn ra lôi hỏa.
Ngay khoảnh khắc phù cước vừa thành, một viên đá chu sa phóng đến như xé gió. Chíu —— phù đảm bị phá, một ngọn lửa bùng lên từ lá phù!
Cối Dữu như vừa chợt bừng tỉnh, mới bất ngờ nhận ra sơ xuất ban nãy. Mồ hồi lạnh thấm ra lưng áo, nhanh chóng dùng linh lực phủ lấy tấm phù đã hỏng, khói xanh “xì… xì…” tan đi.
Tình huống khác thường khiến chúng đệ tử nhao nhao ngẩng đầu, “Chân nhân?”
“Là ta sai sót.” Cối Dữu lau giọt mồ hôi bên thái dương, không dám tưởng tượng nếu như khi nãy để phù thành, lôi hỏa hạ xuống sẽ xảy ra chuyện gì. Sau khi ông hoàn hồn thì nhìn ra chỗ ngồi đằng sau, “Ngươi biết Cửu tinh Bát quái?”
Vô số các ánh mắt kinh ngạc nhau trong lớp học, các đệ tử theo tầm mắt của Cối Dữu quay đầu.
Kiêm Trúc dáng vẻ nhàn nhã ngồi sau án kiện, một tay khoác lên giữa gối, một tay đặt trên mặt bàn, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu không nhìn thấy từng khớp ngón tay trắng nõn của y bị đá chu sa nhuộm đỏ au, một vệt đỏ thẫm bên móng tay cái, gần như suýt chút nữa tất cả mọi người đã tin.
Cối Dữu khẳng định chắc chắn, “Ta biết vừa rồi là ngươi ra tay.”
Dưới những tầm mắt hoặc là săm soi tò mò hoặc là kinh diễm đến từ xung quanh, Kiêm Trúc phủi bột phấn trên đầu ngón tay đi, “Giữ không chắc, sỏi cát cấn tay.”
Chắc là do có “lạc đường” làm tiền đề, nên Cối Dữu thậm chí đã thấy hơi quen với mấy cái cớ vớ vẩn mà y hay bịa.
Cách tan học còn có hơn nửa canh giờ, Cối Dữu không gặng hỏi thêm nữa, phất tay một cái bảo các đệ tử tiếp tục luyện phù trận.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bài giảng kết thúc.
Kiêm Trúc dọn bàn xong, còn chưa kịp đứng dậy đã bị một vòng người vây quanh nói đa tạ:
“Sư đệ, ban nãy nhờ có đệ ra tay.”
“Không ngờ đệ tinh thông phù pháp như thế, đến cả sai sót của trưởng lão cũng nhận ra nữa!”
“Ta cách gần trưởng lão đây này, khi phù pháp sắp thành thì ta đã có cảm giác nguy hiểm… may quá may quá, không thì ta là kẻ đầu tiên gặp chuyện rồi.”
Kiêm Trúc gật đầu, “Một cái nhấc tay thôi.”
Y nói là nhấc tay, đúng là nhấc tay thật. Đồng môn lại hàn huyên với y thêm vài câu nữa, rồi túm tụm rời đi.
Kiêm Trúc cũng đứng dậy, Hà sư huynh theo y cùng đi ra ngoài, “Nhiều ngươi trước đây mang thái độ quan sát đệ, đệ cũng biết mấy lời đồn đó… nhưng mà sau chuyện hôm nay, ta thấy mọi người đã thân thiết với đệ hơn nhiều rồi.”
“Không sao, lâu ngày mới rõ lòng người.” Kiêm Trúc nói. Y đến nơi này chỉ để gặp lại sau cách trở, Giang Ân thế nào, người ngoài ra sao cũng chẳng có mấy liên quan đến y.
Y đã hơi hiểu tâm thái của Hoài Vọng: Việc không liên quan đến mình, sao phải quan tâm.
Hai người từ giảng đường đi thẳng đến đình phía trước, chuẩn bị học khóa thứ hai.
Ra khỏi cửa viện, gặp ngay Cối Dữu đang đứng giữa đường, ông nhìn thấy Kiêm Trúc thì hơi cúi đầu. Hà sư huynh hiểu ý, chào hỏi xong thì đi ra sân chừa không gian lại cho hai người.
Kiêm Trúc dừng bước trước mặt Cối Dữu chân nhân, vẻ mặt ông đã trở lại nghiêm túc thận trọng như thường ngày. Kiêm Trúc nói, “Trưởng lão.”
Cối Dữu dừng một chút, “Hôm nay xem như là ta nợ ân tình của ngươi, sau này có gì cần thì có thể đến tìm ta…” Ông cau mày, “Vẻ mặt đấy của ngươi là ý gì?”
Kiêm Trúc suy đoán, “Như vậy chả giống ngài gì cả.”
Cối Dữu nổi giận, “Ngươi nói chuyện với trưởng lão như thế hả?”
Kiêm Trúc, “Ngài không giống thế này.”
“…” Lồ.ng ngực Cối Dữu lại bắt đầu lên xuống, ông vuốt ngực mình lườm người trước mặt một cái, “Thôi được rồi, ngươi cứ nhớ là ta còn nợ ân tình của ngươi là được. Nhưng ta nói cho ngươi biết, chuyện nào ra chuyện nấy, nói vậy không có nghĩa là ta đã hoàn toàn tin tưởng ngươi!”
Ông nói xong thì “hừm” một tiếng xoay người rời đi, thể hiện hết uy nghiêm của trưởng lão một cách chuẩn xác.
Kiêm Trúc nhìn bóng lưng ông biến mất ở ngã rẽ đường đi, môi nhếch lên, nở nụ cười.
Sau đó khóe môi y lại kéo xuống: Cối Dữu trưởng lão có thể nói là nghiêm khắc với người ngoài với cả bản thân mình, còn là đại năng kỳ Phân Thần, không đến nỗi phạm sai lầm như hôm nay.
Y rũ mặt đứng im một hồi, ánh nắng mùa xuân trên đỉnh đầu rực rỡ chói mắt, xuyên qua cành lá thả bóng tàn cây xuống.
Keng —— từ đằng xa vọng đến tiếng chuông ngân dài, sắp bắt đầu khóa học tiếp theo rồi. Kiêm Trúc cất bước, trường sam chuyển động kéo theo bóng sáng đong đưa loang lổ.
Kết thúc ngày học, Kiêm Trúc trở về Thương sơn lúc chạng vạng.
Y không về viện của mình ngay, mà đi ra trước đình viện của Hoài Vọng thăm mầm cải mình trồng.
Cửa sổ vẫn đóng chặt, không biết Hoài Vọng có ở bên trong hay không. Cả mảnh sân vườn lấm ta lấm tấm xanh xanh biếc biếc, linh hạc như một địa chủ, chống cặp chân dài kiểm tra vườn rau.
Kiêm Trúc cầm xẻng xới đất, linh hạc ở bên cạnh “quác quác” bay nhảy lung tung, cánh quạt gió phần phật.
“Khi nào Tuyết Lâm Oa lớn rồi, ta nhổ lên nấu canh ăn.” Kiêm Trúc vừa đập lớp sương mỏng đóng trên mặt đất, vừa miêu tả kế hoạch tươi đẹp của mình cho linh hạc nghe, “Mi yên tâm, ta có ăn sẽ không quên chừa cho mi đâu.”
Sự hiểu tiếng người có chọn lọc của linh hạc bắt đầu trực tuyến, kích động đập cánh càng to tiếng hơn nữa.
Cửa phòng một tiếng cọt kẹt, bị đẩy ra.
Kiêm Trúc nghiêng đầu trông thấy Hoài Vọng khoác ngoại bào, mái tóc dài tán loạn sau lưng, vẻ mặt lạnh buốt đứng ngay cửa ra vào.
“Ngươi ồn quá.”
Kiêm Trúc nhướng mày, y ồn sao? Rõ ràng là y nói chuyện rất bình thường mà. Linh hạc không cử động, chôn đầu xuống giả bộ không tồn tại.
Kiêm Trúc giơ tay lên chỉ chỉ vào mình, “Chỉ cây dâu.” Lại chỉa sang linh hạc đã lui mình, “Mắng cây hòe.”
Hoài Vọng, “…”
Thấy chăm sóc mầm cải cũng đã tạm được rồi, Kiêm Trúc cất xẻng chuẩn bị đi trở về. Còn chưa đi ra sân, đá truyền tin của thiếu niên vang lên.
Không phải chuyện gì không thể để lộ, nên Kiêm Trúc không tránh Hoài Vọng, chiếu trực tiếp ra ngoài.
Sau một khắc, khuôn mặt quạnh hiu như tuyết của thiếu niên hiện ra trước mặt, “Hôm nay có rảnh không, đi ra uống rượu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiêm Trúc thấy hơi khó chống cự lại sự nhiệt tình của thiếu niên, “Lần sau đi.”
“Cứ lần sau lần sau, biết bao nhiêu lần sau rồi!” Thiếu niên chỉ tiếc mài sắt không nên kim, “Tháng tháng năm năm cứ bị ngươi lãng phí như thế, nếu như ngươi còn không đến, không biết chừng nào bản thiếu chủ đã đến chỗ khác rồi.”
Kiêm Trúc nhớ lần trước đã từ chối một lần rồi, hình như hôm nay cũng không có việc gì, bèn gật đầu đáp lại, “Chờ ta ở chỗ cũ.”
Thiếu niên thoắt cái vui vẻ hơn hẳn, “Vậy thì bản thiếu chủ tự mang rượu chờ ngươi!”
“Ta đến ngay đây.”
Hoài Vọng đứng bên mi tâm nhăn lại: Chẳng những hẹn đi uống rượu với người khác, còn công khai không giấu diếm định chuồn ra khỏi tông môn ngay trước mặt hắn. Không phải hắn sinh rảnh rỗi để ý đến chuyện người ta đi uống rượu, chỉ là chợt nhớ đến tư thái của Kiêm Trúc sau khi say, chỉ cảm thấy… hoang đường.
Ngắt truyền tin, khi Kiêm Trúc đang tính đi ra thì đột nhiên bị gọi lại. Hoài Vọng đứng cách đó vài bước, “Ngươi muốn xuống núi uống rượu?”
Kiêm Trúc cười cười, “Tiên tôn quan tâm chuyện đó sao.”
Hoài Vọng không hề lay động, “Tông môn có quy định, đệ tử trong môn không có việc không được tự mình xuống núi.”
“Ngươi có thể cáo trạng với chưởng môn.”
“…”
Bầu không khí xung quanh chợt lạnh hơn mấy phần. Kiêm Trúc đổi một cách nói khác, “Tiên tôn có muốn đi cùng không?”
Nếu như đã không thể trốn được, vậy thì kéo người nhập bọn luôn.
Hoài Vọng lạnh lùng liếc, “Không đi.”
Hắn đứng ở đó, như băng tảng ngàn năm không vấy phải nhiễu loạn cõi trần. Kiêm Trúc nhìn hắn vài giây, bỗng nhiên mở miệng chậm rãi nói, “Nghe nói Tiên tôn từng sống mười mấy năm dưới trần gian, không thấy nhớ nhung trần gian chút nào sao?”
Hoài Vọng nhàn nhạt, “Đã không nhớ rõ, lấy đâu ra nhớ nhung.”
Tim Kiêm Trúc như bị thúc mạnh một cái, hơi thấy buốt đau khó chịu. Y không nói một lời xoay người đẩy cửa viện ra, Hoài Vọng đứng sau lưng y lên tiếng, “Ngươi còn đi?”
Y sam tung bay, Kiêm Trúc không quay đầu lại, “Tiên tôn đã không nhung nhớ trần gian, thì cũng đừng quan tâm đến kẻ phàm tục là ta.”
Thái dương chìm trong biển mây, trời tối như gặp ma.
Hoài Vọng chợt ngẩn ngơ nhìn dấu chân biến mất dần về xa xa.
…
Tửu lâu trong thành Lộ Tê.
Thiếu niên đặt một phòng riêng cạnh cửa sổ, cho người hầu đứng ngoài cửa ra vào, Kiêm Trúc ngồi đối diện với cậu ta, song cửa chạm trổ ánh lên bóng ngọn đèn lồng treo trên xà gồ ngoài hiên nhà, thả đóa sen chín cánh vào chung rượu trên bàn.
Hương rượu say người, cổ tay Kiêm Trúc nâng lên nhấp một ngụm. Thiếu niên chống cằm nhìn y, “Cứ thấy hôm nay ngươi không được vui lắm, ai chọc giận ngươi sao?”
“Không có chuyện gì.” Thả chung rượu xuống, sắc mặt Kiêm Trúc như thường, “Con người ai cũng sẽ có một vài lúc bất chợt thấy ưu thương.”
Thiếu niên thở dài, “Aizz… đừng nghĩ nhiều. Nếu tâm trạng không tốt, đúng lúc mượn rượu tiêu sầu!”
Kiêm Trúc lý trí, “Ta sợ sau say khi mất khống chế, quét bay trở ngại từ nguồn cơn.”
“…” Thiếu niên không hiểu lắm, nhưng cảm thấy rất quyết liệt rất bạo lực.
Khi hai bầu rượu thấy đáy, con phố dài đã lên đèn rực rỡ. Cửa chợ đêm bên dưới phồn hoa, nhao nhao đủ thứ tiếng từ hàng quán ăn uống, ca hát tạp kỹ.
Cấm chế của Lâm Viễn tông môn sắp buông, Kiêm Trúc nói từ biệt với thiếu niên. Thiếu niên hỏi y, “Ngươi ở đâu, có cần ta phái người đưa ngươi trở lại hay không?”
Kiêm Trúc khéo léo từ chối, “Không cần, chỗ ta ở rất hoang vắng.”
Hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, cửa phòng riêng mở, gió đêm xuyên qua tiền sảnh. Lồng đèn treo trên xà gồ ngoài mái hiên ánh lửa chập chờn, Kiêm Trúc nghiêng đầu nhìn thoáng ra bên ngoài, ánh mắt hơi ngưng lại.
Dưới con ngõ dài ngợp đèn, người đi như dệt cửi, đốm lửa lấm tấm qua lại ở hai đầu đường như con sông nước chảy siết. Một bóng người bạch y nhẹ nhàng quen thuộc, xuyên qua dòng người rộn ràng tấp nập dưới phố.
Kiêm Trúc, “…” Ha ha, miệng thì bảo không muốn.
Thiếu niên bước ra vài bước thấy y không đi tao, “Sao thế, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
“Ta đi trước một bước.”
“Gì… ui là trời!”
Trong tiếng thét lên kinh ngạc của thiếu niên, bóng người xanh biếc thả người nhảy xuống từ cửa sổ. Vải the mỏng manh dưới ánh trăng ngọn đèn giao nhau như phiến lông thiên nga chao liệng, rơi thẳng xuống biển người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro