Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)
. Diễm Linh Dịch
Di Thiên Đại Hạ
2024-10-30 06:02:08
Hứa Nguyên gian nan đứng lên, lui về phía sau từng chút từng chút một.
Vừa mới mở mắt ra, liền nhìn thấy một con cự mãng nằm sấp cách đó không xa nhìn mình chằm chằm.
Tam quan kiếp trước khiến cho hắn tạm thời không thể tiếp nhận được.
Xuyên việt, không phải đều có tân thủ thôn cho người mới thích ứng sao? Con cự mãng chặn cửa trước mắt này là thứ có thể gặp được ở Tân Thủ Thôn ư? Trong lúc tinh thần của Hứa Nguyên còn đang chấn động, dư quang lại thoáng nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp mặc áo bào đen nhảy lên đầu con xà yêu khổng lồ kia.
Mưa bụi mờ mịt, nương theo ánh sáng mờ mịt giữa màn mưa, theo động tác bóng đen kia, Hứa Nguyên thấy được một cây băng trùy trong suốt tựa như thủy tinh trong trẻo ở phía sau đầu cự mãng.
Một cây băng trùy khổng lồ ghim vào bảy tấc trên đầu con cự mãng khổng lồ đính nó xuống mặt đất! Nhiễm Thanh Mặc nhắm vào cái gai nhọn trên đỉnh đầu xà yêu, dùng vỏ kiếm gõ vào vảy cứng rắn của nó.
Cự mãng như nhận mệnh nhắm mắt rắn lại, từng chút chất lỏng màu vàng chảy ra từ chỗ bị thương của nó, xuôi theo lớp vảy chảy vào trong lòng một chiếc túi nước.
Khi túi nước được tiếp đầy, khí tức trên người Xà Yêu rõ ràng suy yếu hơn rất nhiều.
Nhiễm Thanh Mặc nhảy xuống từ trên xà yêu, đưa túi nước về phía Hứa Nguyên.
Sắc mặt Hứa Nguyên đờ đẫn mà tiếp nhận, bởi vì hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Sau khi giao túi nước cho Hứa Nguyên, Nhiễm Thanh Mặc nhìn quanh một vòng sơn động, con ngươi chớp chớp hai cái, tựa như nhớ tới cái gì, trầm mặc xoay người chạy vào trong màn mưa.
Sững sờ nhìn phương hướng đối phương rời đi, tư duy còn đang trì trệ của Hứa Nguyên bắt đầu vận chuyển từng chút một.
Nhìn con cự mãng chặn cửa, Hứa Nguyên hiểu được, vì cứu hắn, khối băng lớn hình người đã trực đánh gần chết thứ này rồi kéo về.
Mưa tí tách, bóng dáng nữ tử hoàn toàn biến mất trong màn mưa.
Khoảng một phút sau, Nhiễm Thanh Mặc ôm một bó củi ướt sũng trở về từ, mặt đất vốn khô ráo thoáng chốc nhỏ xuống một vũng nước nhỏ.
Nhiễm Thanh Mặc làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của Hứa Nguyên, nàng tự mình đặt bó củi này xuống mặt đất cách Hứa Nguyên hai mét, yên lặng bày chúng thành đống lửa trại.
Chẳng lẽ nàng chuẩn bị dùng gỗ ướt để nhóm lửa? Hứa Nguyên nhìn hành động của đối phương, mỉm cười, theo bản năng chuẩn bị lên tiếng khuyên can.
Mà Nhiễm Thanh Mặc lúc này đã lắc mình đến bên cạnh cự mãng, ánh mắt thanh tịnh, dùng vỏ kiếm gõ vào đầu nó.
Cự mãng như bị đánh cho phát sợ, rụt rè nhìn Nhiễm Thanh Mặc, há miệng vươn ra cái lưỡi rắn nhỏ dài, trong nháy mắt, một luồng cảm giác nóng rực lập tức bốc lên trong sơn động.
Một bó củi ướt đẫm đã được sấy khô với tốc độ nhanh khó tưởng, sau đó chúng dấy lên chút lửa nhờ cái lưỡi rắn nhỏ.
Một tia lửa làm sáng lên vách đá lạnh lẽo của sơn động.
Hứa Nguyên há miệng, yên lặng nuốt những lời muốn nói vào bụng.
.
Nhìn đống lửa đang bập bùng, Hứa Nguyên khẽ thở dài, lại cười nhẹ một tiếng.
Cốt truyện của Thương Nguyên trước kia dù có phức tạp đến đâu thì suy cho cùng nó cũng chỉ là một trò chơi, không thể thể hiện ra hết các khía cạnh của một thế giới hoàn chỉnh được.
Ở thế giới siêu phàm này, rất nhiều thường thức ở xã hội hiện đại đều biến thành trò cười của người khác.
Ở nơi này ngã bệnh không nhất định phải uống thuốc, bị lạnh ở ngoài nơi hoang dã cũng không nhất định phải đốt lửa để sưởi ấm.
Hứa Nguyên tự nhận là một người có sức thích ứng rất mạnh, nhưng đối mặt với sự chuyển biến mang tính quy tắc thế giới như thế này thì hơn thói quen đã hình thành trong hơn hai mươi năm tạm thời vẫn sẽ ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của hắn.
Nghĩ ngợi linh tinh, Hứa Nguyên liếc qua con cự mãng ở cửa động.
Con cự mãng này vẫn nằm bò ở đó nhìn chằm chằm hắn từ sau khi hắn tỉnh lại, giống như là nó biết gương mặt này của hắn vậy.
Không cần suy nghĩ nhiều thêm, mặc dù cảnh vật hiện tại được quan sát bởi góc nhìn thứ nhất và lúc chơi game có cách biệt rất lớn, nhưng Hứa Nguyên vẫn đại khái đoán được con cự mãng trước mắt này là chủng loại gì.
Diễm Linh mãng.
Một loại quái tinh anh thuộc tính Hoả tương đối khan hiếm, có linh trí nhất định, có thể thu phục thành thú cưng, sau đó bồi dưỡng thành Diễm Linh giao.
Lúc đầu ở trong trò chơi, thu phục loại cự mãng này rất đơn giản, đánh cho nó phục là được, đây một loại yêu thú cực kì háo dâm sợ chết.
Ở trong game, Hứa Nguyên xem thường mấy thứ vớ vẩn hạ lưu này nên không muốn dùng làm thú cưng, nhưng Diễm Linh Dịch mà đối phương sản sinh ra lại là một thứ tốt, dùng nó làm thuốc phụ luyện chế một chút đan dược thì cho dù sau này cũng vẫn có tác dụng.
Trước mắt hắn không thể luyện đan, nhưng mà Diễm Linh Dịch lại là một loại thiên tài địa bảo có thể trực tiếp sử dụng.
Khẽ nhớ lại miêu tả về Diễm Linh Dịch trên sách công thức, ánh mắt Hứa Nguyên hơi lấp lóe.
Dịch kinh phạt tủy, loại bỏ hàn khí, bổ âm tráng dương.
Rắn tính vốn dâm, có hiệu quả kích dục nhẹ…
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên bỗng nhiên nhớ lại, cái thứ này cũng là một trong những tài liệu để chế chí bảo Hợp hoan tán của tuyến nhiệm vụ thế giới tà đạo.
Vừa mới mở mắt ra, liền nhìn thấy một con cự mãng nằm sấp cách đó không xa nhìn mình chằm chằm.
Tam quan kiếp trước khiến cho hắn tạm thời không thể tiếp nhận được.
Xuyên việt, không phải đều có tân thủ thôn cho người mới thích ứng sao? Con cự mãng chặn cửa trước mắt này là thứ có thể gặp được ở Tân Thủ Thôn ư? Trong lúc tinh thần của Hứa Nguyên còn đang chấn động, dư quang lại thoáng nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp mặc áo bào đen nhảy lên đầu con xà yêu khổng lồ kia.
Mưa bụi mờ mịt, nương theo ánh sáng mờ mịt giữa màn mưa, theo động tác bóng đen kia, Hứa Nguyên thấy được một cây băng trùy trong suốt tựa như thủy tinh trong trẻo ở phía sau đầu cự mãng.
Một cây băng trùy khổng lồ ghim vào bảy tấc trên đầu con cự mãng khổng lồ đính nó xuống mặt đất! Nhiễm Thanh Mặc nhắm vào cái gai nhọn trên đỉnh đầu xà yêu, dùng vỏ kiếm gõ vào vảy cứng rắn của nó.
Cự mãng như nhận mệnh nhắm mắt rắn lại, từng chút chất lỏng màu vàng chảy ra từ chỗ bị thương của nó, xuôi theo lớp vảy chảy vào trong lòng một chiếc túi nước.
Khi túi nước được tiếp đầy, khí tức trên người Xà Yêu rõ ràng suy yếu hơn rất nhiều.
Nhiễm Thanh Mặc nhảy xuống từ trên xà yêu, đưa túi nước về phía Hứa Nguyên.
Sắc mặt Hứa Nguyên đờ đẫn mà tiếp nhận, bởi vì hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Sau khi giao túi nước cho Hứa Nguyên, Nhiễm Thanh Mặc nhìn quanh một vòng sơn động, con ngươi chớp chớp hai cái, tựa như nhớ tới cái gì, trầm mặc xoay người chạy vào trong màn mưa.
Sững sờ nhìn phương hướng đối phương rời đi, tư duy còn đang trì trệ của Hứa Nguyên bắt đầu vận chuyển từng chút một.
Nhìn con cự mãng chặn cửa, Hứa Nguyên hiểu được, vì cứu hắn, khối băng lớn hình người đã trực đánh gần chết thứ này rồi kéo về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mưa tí tách, bóng dáng nữ tử hoàn toàn biến mất trong màn mưa.
Khoảng một phút sau, Nhiễm Thanh Mặc ôm một bó củi ướt sũng trở về từ, mặt đất vốn khô ráo thoáng chốc nhỏ xuống một vũng nước nhỏ.
Nhiễm Thanh Mặc làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của Hứa Nguyên, nàng tự mình đặt bó củi này xuống mặt đất cách Hứa Nguyên hai mét, yên lặng bày chúng thành đống lửa trại.
Chẳng lẽ nàng chuẩn bị dùng gỗ ướt để nhóm lửa? Hứa Nguyên nhìn hành động của đối phương, mỉm cười, theo bản năng chuẩn bị lên tiếng khuyên can.
Mà Nhiễm Thanh Mặc lúc này đã lắc mình đến bên cạnh cự mãng, ánh mắt thanh tịnh, dùng vỏ kiếm gõ vào đầu nó.
Cự mãng như bị đánh cho phát sợ, rụt rè nhìn Nhiễm Thanh Mặc, há miệng vươn ra cái lưỡi rắn nhỏ dài, trong nháy mắt, một luồng cảm giác nóng rực lập tức bốc lên trong sơn động.
Một bó củi ướt đẫm đã được sấy khô với tốc độ nhanh khó tưởng, sau đó chúng dấy lên chút lửa nhờ cái lưỡi rắn nhỏ.
Một tia lửa làm sáng lên vách đá lạnh lẽo của sơn động.
Hứa Nguyên há miệng, yên lặng nuốt những lời muốn nói vào bụng.
.
Nhìn đống lửa đang bập bùng, Hứa Nguyên khẽ thở dài, lại cười nhẹ một tiếng.
Cốt truyện của Thương Nguyên trước kia dù có phức tạp đến đâu thì suy cho cùng nó cũng chỉ là một trò chơi, không thể thể hiện ra hết các khía cạnh của một thế giới hoàn chỉnh được.
Ở thế giới siêu phàm này, rất nhiều thường thức ở xã hội hiện đại đều biến thành trò cười của người khác.
Ở nơi này ngã bệnh không nhất định phải uống thuốc, bị lạnh ở ngoài nơi hoang dã cũng không nhất định phải đốt lửa để sưởi ấm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Nguyên tự nhận là một người có sức thích ứng rất mạnh, nhưng đối mặt với sự chuyển biến mang tính quy tắc thế giới như thế này thì hơn thói quen đã hình thành trong hơn hai mươi năm tạm thời vẫn sẽ ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của hắn.
Nghĩ ngợi linh tinh, Hứa Nguyên liếc qua con cự mãng ở cửa động.
Con cự mãng này vẫn nằm bò ở đó nhìn chằm chằm hắn từ sau khi hắn tỉnh lại, giống như là nó biết gương mặt này của hắn vậy.
Không cần suy nghĩ nhiều thêm, mặc dù cảnh vật hiện tại được quan sát bởi góc nhìn thứ nhất và lúc chơi game có cách biệt rất lớn, nhưng Hứa Nguyên vẫn đại khái đoán được con cự mãng trước mắt này là chủng loại gì.
Diễm Linh mãng.
Một loại quái tinh anh thuộc tính Hoả tương đối khan hiếm, có linh trí nhất định, có thể thu phục thành thú cưng, sau đó bồi dưỡng thành Diễm Linh giao.
Lúc đầu ở trong trò chơi, thu phục loại cự mãng này rất đơn giản, đánh cho nó phục là được, đây một loại yêu thú cực kì háo dâm sợ chết.
Ở trong game, Hứa Nguyên xem thường mấy thứ vớ vẩn hạ lưu này nên không muốn dùng làm thú cưng, nhưng Diễm Linh Dịch mà đối phương sản sinh ra lại là một thứ tốt, dùng nó làm thuốc phụ luyện chế một chút đan dược thì cho dù sau này cũng vẫn có tác dụng.
Trước mắt hắn không thể luyện đan, nhưng mà Diễm Linh Dịch lại là một loại thiên tài địa bảo có thể trực tiếp sử dụng.
Khẽ nhớ lại miêu tả về Diễm Linh Dịch trên sách công thức, ánh mắt Hứa Nguyên hơi lấp lóe.
Dịch kinh phạt tủy, loại bỏ hàn khí, bổ âm tráng dương.
Rắn tính vốn dâm, có hiệu quả kích dục nhẹ…
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên bỗng nhiên nhớ lại, cái thứ này cũng là một trong những tài liệu để chế chí bảo Hợp hoan tán của tuyến nhiệm vụ thế giới tà đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro