Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Can Đảm Kinh Ng...

Di Thiên Đại Hạ

2024-10-30 06:02:08

Con ngươi Ảnh Nhi hơi rũ xuống, trong mắt không có bất kỳ tâm tình nào động động.

Trong lòng Hứa Nguyên sửng sốt.

Nữ nhân này tu vi cao như vậy, sao lại không trốn?

Trước kia hắn thường hành động sờ mó như vậy không phải nàng đều tránh thoát ư?

Suy tư trong chớp mắt, Hứa Nguyên tươi cười không thay đổi, kiên trì chuẩn bị tiếp tục dùng sức, nhưng ngay sau đó trước mắt hắn hơi thoáng qua.

“Lạch cạch.”

Một bàn tay bị cắt rơi xuống đất.

Mặt cắt nơi đứt đoạn ngay ngắn, cảm giác lạnh lẽo, ngạt thở khiến cho người ta như rơi vào hầm băng.

“Vù vù.”

Trở lại thực tế.

Tay Hứa Nguyên vẫn nhẹ nhàng ấn trên mông đào của nữ tử, mà Ảnh Nhi cũng chỉ là hơi hơi quay đầu bình thản nhìn hắn.

Loại khí tức này làm cho hắn nhớ tới ảo giác đầu mình bay cao khi mới gặp Nhiễm Thanh Mặc.

Trong nháy mắt, Hứa Nguyên đã hiểu, đối phương muốn giải quyết việc hắn rình mò nàng cho nên dùng biện pháp nhất lao vĩnh dật này.

Hô hấp có chút dồn dập, Hứa Nguyên rất phối hợp cắn răng lui về phía sau hai bước:

“Ngươi…ngươi có ý gì?”

“…”

Ảnh Nhi không nói gì, bình thản thu hồi ánh mắt, xoay người ra khỏi phòng, trước khi đi vẫn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng Hứa Nguyên.

Trong phòng, im lặng trong hai giây.

“Loảng xoảng.”

Hứa Nguyên một cước đá ngã bàn gỗ trước mặt, trực tiếp bị hất văng toàn bộ dược thiện trân quý trên bàn xuống đất.

Sau khi thở hổn hển hai hơi, một bên Hứa Nguyên giả bộ như đang gầm lên giận dữ trong phòng, một bên bắt đầu phá nhà:

“Ta muốn giết ngươi! Dám làm thế với ta, ta muốn kêu phụ thân giết ngươi!”

“Con khốn này! Đợi tu vi ta tăng lên, ta phải phế bỏ kinh mạch của ngươi nhốt vào địa lao!”



Ở mái cong của đỉnh lầu các trên lưng con Huyền Ưng khổng lồ, hai đạo thân ảnh đang nhàn nhã ngồi thổi gió.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Sâm râu ria xồm xoàm nằm nghiêng trên mái hiên, lưỡi kiếm đặt ở một bên, cầm một bình rượu hồ lô uống ực ực ực.

Cảm ứng được chuyện xảy ra trong sương phòng, Chu Sâm hơi ớn lạnh một cái.

Tam công tử này, ngay cả mông nữ nhân kia cũng dám sờ.

Khóe môi cong lên, Chu Sâm nhìn về phía Ti Tử Ngư bên cạnh, thanh âm có chút kính ý nói:

“Không hổ là Tam công tử, quả nhiên can đảm kinh người.”

Ti Tử Ngư ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, cũng cảm giác được chuyện dưới lầu, nhẹ giọng cười nói:

“Trong mấy chuyện kiểu này, gan của Tam công tử luôn luôn khác với người thường, lúc trước cháu gái ruột của Võ Thành Hầu còn bị hắn trói về phủ Tướng Quốc.”

“Còn chuyện như vậy?”

Chu Sâm có chút kinh ngạc: “Ta nhớ không phải một năm trước mới vị quận chúa kia vào kinh nhận thân sao?”

Đây chính là cháu gái của quân thần phương bắc trên triều đình, như thế cũng dám trói.

Tam công tử, rất cá tính.

Ti Tử Ngư liếc Chu Sâm một cái:

“Bằng không, ngươi cho rằng một vì sao năm trước Tam công tử lại từ Đế Kinh đến thành Tĩnh Giang này?”

Chu Sâm sờ sờ râu ngắn, ánh mắt lóe lên trong chốc lát, bỗng nhiên hạ thấp thanh âm, nhỏ giọng hỏi:

“Chuyện đó có thành không?”

Ti Tử Ngư trong mắt mang theo một tia ý cười:

“Ngươi còn hứng thú với loại chuyện này?”

Chu Sâm chép miệng không thú vị:

“Không nói thì thôi.”

Ti Tử Ngư nhìn về phía xa xa, chậm rãi nói:

“Thiếu chút nữa, khi đó là do ta phụ trách an toàn của Tam công tử, trưởng tử của Võ Thành Hầu dẫn người xông vào phủ Tướng Quốc cứu người đi.”

Chu Sâm lắc đầu, nâng hồ lô uống rượu:

“Vị Tiểu Hầu gia kia? Ngươi là đối thủ của hắn à?”

Ti Tử Ngư lắc đầu: “Không phải.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Sâm nhíu mày:

“Ta nhớ rõ tính tình của hắn không tốt lắm, Tam công tử thế mà không bị đánh chết?”

Ti Tử Ngư chậm rãi nói:

“Lúc ấy Trưởng công tử ở trong phủ, nhưng hắn cũng không biết thiếu nữ kia là cháu gái của Võ Thành Hầu.”

“…”

Im lặng.

Đôi mắt Chu Sâm híp mắt:

“Ý của ngươi là Tiểu Quận chúa kia vừa vào thành còn chưa nhận thân đã bị Tam công tử trói, có trùng hợp như vậy?”

Ti Tử Ngư lắc đầu:

“Đương nhiên sẽ không trùng hợp như vậy, Tam công tử nói, hắn là bị người giật giây.”

“Nhưng…là ai giật, hắn không nhớ được.”

“Không nhớ được?”

Hai tròng mắt mê ly vì rượu của Chu Sâm nháy mắt thanh tỉnh, thì thào nói nhỏ: “Là…có người dùng thủ đoạn quấy nhiễu ký ức nhắm vào Tam công tử?”

Vị Võ Thành Hầu kia là người trung thành với phái bảo hoàng, từ trước đến nay luôn đối nghịch với Tướng quốc đại nhân trên triều đình, qua chuyện này châm ngòi, mâu thuẫn tất nhiên càng thêm kịch liệt.

Chỉ là vừa nói xong, Chu Sâm lại quay đầu lại nhìn Về phía Ti Tử Ngư, ánh mắt cổ quái mà kinh ngạc:

“Không đúng, không phải ngươi vứa nói khi đó ngươi đang phụ trách an toàn của Tam công tử sao? Hắn không nhớ rõ thì thôi, ngươi là Đại Tông Sư mà cũng không nhớ?”

“…”

Cơn gió xào xạc thổi tới từ phía chân trời, áo bào của hai người bay phần phật.

Ti Tử Ngư im lặng nhìn Chu Sâm hai giây, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Đúng, ta cũng không nhớ rõ.”

“Người Nguyên Sơ Cảnh?”

“Không rõ ràng lắm, nghe nói Tướng quốc đại nhân đã an bài ảnh vệ dò xét hơn một năm, nhưng vẫn không có thu hoạch.”

Chu Sâm trầm mặc thật lâu, ừng ực uống một ngụm rượu cay nồng, thở ra một hơi thật dài:

“Chậc, thời buổi rối loạn, may mắn được điều đến thành Tĩnh Giang bảo hộ Tam công tử…”

“Nhưng đừng quên nhiệm vụ Trưởng công tử giao cho chúng ta.” Ti Tử Ngư nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Số ký tự: 0