Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)
Không Còn Thời...
Di Thiên Đại Hạ
2024-10-30 06:02:08
Theo sự xâm nhập của hàn khí vào trong thể nội, Hứa Nguyên nhận ra được ý thức của mình ngày càng trở nên chậm chạp với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, cảm giác của cái chết như giòi bám trong xương, từ từ len lỏi khắp cơ thể của hắn.
Từng giây từng phút trôi qua, tất cả những gì hiện ra trước mắt đều dần dần chìm vào bóng tối.
Chẳng biết từ lúc nào, Hứa Nguyên từ trong sâu thẳm kia tỉnh lại. Nhìn đỉnh động hôn hôn ám ám, không nói gì, an tĩnh thật lâu.
Hắn đã từng nghĩ rằng, thời điểm hôn mê trong huyệt động bởi vì thân nhiệt giảm sâu đã có thể coi như sắp chết rồi, nhưng khi cảm giác tử vong thực sự giáng lâm, Hứa Nguyên mới phát hiện lần hôn mê đó căn bản không có nghĩa lý gì.
Lần này vỏn vẹn chỉ kiên trì được mấy phút đã khiến cho ý thức của hắn chìm vào trong hắc ám vô tận.
Giọng nói có vẻ khô khan, nhỏ nhẹ vang lên trong động phủ tĩnh lặng:
“Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Hai canh giờ”
Giọng nói vẫn bình bình đạm đạm của Nhiễm Thanh Mặc từ bên cạnh vang lên.
Hứa Nguyên đưa tay lên day day nơi mi tâm, vị trí của huyệt ấn đường.
Hai canh giờ.
Thời gian còn khoảng năm ngày, mà phải để lại ít nhất hai ngày dành cho việc chính thức tu luyện Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết.
Mỗi lần hai canh giờ, hay nói cách khác hắn chỉ có tối đa hai mươi lần cơ hội để thích ứng.
Hứa Nguyên chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía Nhiễm Thanh Mặc, không có nhiều lời:
“Tiếp tục đi”
“Nếu như có thể thì chỉ cần trị thương xong là đánh thức ta dậy ngay, không cần thời gian để nghỉ ngơi”
Nhiễm Thanh Mặc nhìn hắn, bộ dạng suy yếu nhưng hết sức quyết tâm. Nàng nhẹ nhàng mím đôi môi, một lần nữa cầm vào cổ tay của hắn.
“Tiếp tục.”
“Có thể bắt đầu lại.”
“Thời gian không còn nhiều.”
“Đừng lo, ta đã tỉnh rồi, tiếp tục đi.”
“…”
Không có âm thanh, không có trò chuyện.
Trong động phủ chật hẹp khảm sâu vào núi, chỉ có tiếng nhắc nhở bình thản khi mỗi lần thức tỉnh từ trong lúc sắp chết của Hứa Nguyên.
Mà thanh âm Hứa Nguyên sẽ yếu đi một chút sau mỗi một lần vang lên.
Nhờ Nhiễm Thanh Mặc đánh thức Hứa Nguyên từ trong hôn mê sớm hơn, thời gian tỉnh lại trong lúc sắp chết, cũng từ khoảng hai canh giờ rút ngắn thành không đến nửa canh giờ.
Truyền công chữa thương, có thể mượn khí của người khác tiến hành chữa trị cho thân thể của mình.
Nhưng khí truyền vào trong cơ thể hắn chung quy không phải của chính hắn.
Mỗi lần truyền công chữa thương đều sẽ khiến cho khí của người khác lưu lại một ít tàn dư bên trong kinh mạch của mình.
Trong tình huống thời gian dư dả, thì đây là chuyện tốt.
Khi tự thân vận công, có thể từng chút từng chút luyện hóa khí mà người khác lưu lại trong cơ thể, nâng cao tu vi của mình.
Nhưng, trong thời gian ngắn mà số lần truyền công trị thương quá nhiều, lại làm cho khí của người khác lưu lại trong cơ thể phát sinh biến chất, tạo thành một loại bệnh ẩn gần như không có cách nào chữa khỏi.
Nhiễm Thanh Mặc nói rõ ưu nhược điểm với Hứa Nguyên, nhưng Hứa Nguyên không quan tâm.
Có thể làm cho thời gian bước vào cận tử từ hai canh giờ rút ngắn thành nửa canh giờ, đối với hắn mà nói là hoàn toàn đủ.
Đây là một chuyện tốt, điều này có nghĩa là hắn sẽ có nhiều cơ hội thích ứng với trạng thái cận tử, chuẩn bị kỹ hơn cho việc cuối cùng là tu luyện Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc quanh quẩn ở vòng lặp tử vong.
Năm lần.
Mười lần.
Hai mươi lần.
Ba mươi lần…
Ý thức liên tục luân hồi trước hắc ám vô tận của tử vong, Hứa Nguyên đã quên mất hắn tiến vào trạng thái sắp chết lần thứ mấy dưới sự trợ giúp của nàng.
Hắn chậm rãi mở mắt ra.
Nương theo ánh sáng phát ra từ Dạ Minh Châu trên thạch bích, đập vào mắt là khuôn mặt thanh lệ vô tận của nữ tử, cùng với lớp băng mỏng tản ra khí lạnh dày đặc bao ở bên ngoài thân thể hắn.
“Nhiễm…Nhiễm cô nương.”
Thanh âm của hắn suy yếu và run rẩy, nhưng đây cũng có nghĩa là lúc này Hứa Nguyên đã có thể ở trạng thái cận tử mà ổn định tâm thần, thậm chí là nói chuyện.
Nhiễm Thanh Mặc yên lặng ngước mắt nhìn lại, ánh mắt trong con ngươi thanh u có chút phức tạp:
“Ngươi nói đi.”
Hứa Nguyên bị băng tinh bao trùm toàn thân, cố gắng duy trì thanh âm vững vàng:
“Trận pháp bên ngoài…còn…còn bao lâu nữa nó sẽ biến mất?”
Nhiễm Thanh Mặc nhắm mắt cảm ứng, một lúc lâu sau, nàng nhẹ giọng nói:
“Đại khái còn hai ngày nữa.”
“Còn hai ngày nữa…”
Hứa Nguyên khẽ thở dài.
Thời gian vẫn quá gấp, mặc dù không để ý đến bệnh ẩn trong thân thể, liều mạng, cũng phải mất thời gian khoảng ba ngày mới đi bước thứ ba xong.
Mặc dù thời gian còn lại không nhiều, nhưng sốt ruột không có tác dụng, việc chuẩn bị là nhất định phải làm, cho dù chỉ có một lần.
Hơn nữa Hứa Nguyên tin tưởng, sau khi vị Trưởng tử Tể tướng kia biết được hắn đang tu luyện, hẳn là sẽ không liều lĩnh cưỡng chế phá tường mà vào làm cho vị đệ đệ này của hắn tẩu hỏa nhập ma.
Đến nước này rồi hắn chỉ có thể cược.
Trầm mặc thật lâu sau, Hứa Nguyên mới nói chuyện một cách run rẩy:
“Ngày mai, ta…ta sẽ bắt đầu vận chuyển công pháp, nếu tẩu hỏa nhập ma, thì…thì nhờ ngươi.”
Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc gật đầu.
Nhìn ánh mắt ngưng trọng của nàng, Hứa Nguyên cười nhẹ nhàng:
“Nhiễm cô nương…một ngày sau ta sẽ chính thức bắt đầu tu luyện, nhớ nhắc nhở ta.”
“Ừm, được.”
Từng giây từng phút trôi qua, tất cả những gì hiện ra trước mắt đều dần dần chìm vào bóng tối.
Chẳng biết từ lúc nào, Hứa Nguyên từ trong sâu thẳm kia tỉnh lại. Nhìn đỉnh động hôn hôn ám ám, không nói gì, an tĩnh thật lâu.
Hắn đã từng nghĩ rằng, thời điểm hôn mê trong huyệt động bởi vì thân nhiệt giảm sâu đã có thể coi như sắp chết rồi, nhưng khi cảm giác tử vong thực sự giáng lâm, Hứa Nguyên mới phát hiện lần hôn mê đó căn bản không có nghĩa lý gì.
Lần này vỏn vẹn chỉ kiên trì được mấy phút đã khiến cho ý thức của hắn chìm vào trong hắc ám vô tận.
Giọng nói có vẻ khô khan, nhỏ nhẹ vang lên trong động phủ tĩnh lặng:
“Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Hai canh giờ”
Giọng nói vẫn bình bình đạm đạm của Nhiễm Thanh Mặc từ bên cạnh vang lên.
Hứa Nguyên đưa tay lên day day nơi mi tâm, vị trí của huyệt ấn đường.
Hai canh giờ.
Thời gian còn khoảng năm ngày, mà phải để lại ít nhất hai ngày dành cho việc chính thức tu luyện Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết.
Mỗi lần hai canh giờ, hay nói cách khác hắn chỉ có tối đa hai mươi lần cơ hội để thích ứng.
Hứa Nguyên chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía Nhiễm Thanh Mặc, không có nhiều lời:
“Tiếp tục đi”
“Nếu như có thể thì chỉ cần trị thương xong là đánh thức ta dậy ngay, không cần thời gian để nghỉ ngơi”
Nhiễm Thanh Mặc nhìn hắn, bộ dạng suy yếu nhưng hết sức quyết tâm. Nàng nhẹ nhàng mím đôi môi, một lần nữa cầm vào cổ tay của hắn.
“Tiếp tục.”
“Có thể bắt đầu lại.”
“Thời gian không còn nhiều.”
“Đừng lo, ta đã tỉnh rồi, tiếp tục đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…”
Không có âm thanh, không có trò chuyện.
Trong động phủ chật hẹp khảm sâu vào núi, chỉ có tiếng nhắc nhở bình thản khi mỗi lần thức tỉnh từ trong lúc sắp chết của Hứa Nguyên.
Mà thanh âm Hứa Nguyên sẽ yếu đi một chút sau mỗi một lần vang lên.
Nhờ Nhiễm Thanh Mặc đánh thức Hứa Nguyên từ trong hôn mê sớm hơn, thời gian tỉnh lại trong lúc sắp chết, cũng từ khoảng hai canh giờ rút ngắn thành không đến nửa canh giờ.
Truyền công chữa thương, có thể mượn khí của người khác tiến hành chữa trị cho thân thể của mình.
Nhưng khí truyền vào trong cơ thể hắn chung quy không phải của chính hắn.
Mỗi lần truyền công chữa thương đều sẽ khiến cho khí của người khác lưu lại một ít tàn dư bên trong kinh mạch của mình.
Trong tình huống thời gian dư dả, thì đây là chuyện tốt.
Khi tự thân vận công, có thể từng chút từng chút luyện hóa khí mà người khác lưu lại trong cơ thể, nâng cao tu vi của mình.
Nhưng, trong thời gian ngắn mà số lần truyền công trị thương quá nhiều, lại làm cho khí của người khác lưu lại trong cơ thể phát sinh biến chất, tạo thành một loại bệnh ẩn gần như không có cách nào chữa khỏi.
Nhiễm Thanh Mặc nói rõ ưu nhược điểm với Hứa Nguyên, nhưng Hứa Nguyên không quan tâm.
Có thể làm cho thời gian bước vào cận tử từ hai canh giờ rút ngắn thành nửa canh giờ, đối với hắn mà nói là hoàn toàn đủ.
Đây là một chuyện tốt, điều này có nghĩa là hắn sẽ có nhiều cơ hội thích ứng với trạng thái cận tử, chuẩn bị kỹ hơn cho việc cuối cùng là tu luyện Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc quanh quẩn ở vòng lặp tử vong.
Năm lần.
Mười lần.
Hai mươi lần.
Ba mươi lần…
Ý thức liên tục luân hồi trước hắc ám vô tận của tử vong, Hứa Nguyên đã quên mất hắn tiến vào trạng thái sắp chết lần thứ mấy dưới sự trợ giúp của nàng.
Hắn chậm rãi mở mắt ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nương theo ánh sáng phát ra từ Dạ Minh Châu trên thạch bích, đập vào mắt là khuôn mặt thanh lệ vô tận của nữ tử, cùng với lớp băng mỏng tản ra khí lạnh dày đặc bao ở bên ngoài thân thể hắn.
“Nhiễm…Nhiễm cô nương.”
Thanh âm của hắn suy yếu và run rẩy, nhưng đây cũng có nghĩa là lúc này Hứa Nguyên đã có thể ở trạng thái cận tử mà ổn định tâm thần, thậm chí là nói chuyện.
Nhiễm Thanh Mặc yên lặng ngước mắt nhìn lại, ánh mắt trong con ngươi thanh u có chút phức tạp:
“Ngươi nói đi.”
Hứa Nguyên bị băng tinh bao trùm toàn thân, cố gắng duy trì thanh âm vững vàng:
“Trận pháp bên ngoài…còn…còn bao lâu nữa nó sẽ biến mất?”
Nhiễm Thanh Mặc nhắm mắt cảm ứng, một lúc lâu sau, nàng nhẹ giọng nói:
“Đại khái còn hai ngày nữa.”
“Còn hai ngày nữa…”
Hứa Nguyên khẽ thở dài.
Thời gian vẫn quá gấp, mặc dù không để ý đến bệnh ẩn trong thân thể, liều mạng, cũng phải mất thời gian khoảng ba ngày mới đi bước thứ ba xong.
Mặc dù thời gian còn lại không nhiều, nhưng sốt ruột không có tác dụng, việc chuẩn bị là nhất định phải làm, cho dù chỉ có một lần.
Hơn nữa Hứa Nguyên tin tưởng, sau khi vị Trưởng tử Tể tướng kia biết được hắn đang tu luyện, hẳn là sẽ không liều lĩnh cưỡng chế phá tường mà vào làm cho vị đệ đệ này của hắn tẩu hỏa nhập ma.
Đến nước này rồi hắn chỉ có thể cược.
Trầm mặc thật lâu sau, Hứa Nguyên mới nói chuyện một cách run rẩy:
“Ngày mai, ta…ta sẽ bắt đầu vận chuyển công pháp, nếu tẩu hỏa nhập ma, thì…thì nhờ ngươi.”
Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc gật đầu.
Nhìn ánh mắt ngưng trọng của nàng, Hứa Nguyên cười nhẹ nhàng:
“Nhiễm cô nương…một ngày sau ta sẽ chính thức bắt đầu tu luyện, nhớ nhắc nhở ta.”
“Ừm, được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro