Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)
Lớn Hơn Người S...
Di Thiên Đại Hạ
2024-10-30 06:02:08
Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc lộ ra vẻ cổ quái cùng với tràn đầy nghi hoặc.
Đần quá.
Ngươi không hiểu vì sao nam tử trước mặt lại có thể đần như vậy.
“…”
Hứa Nguyên cũng mường tượng ra được hàm nghĩa trong ánh mắt của ngươi nàng lạnh lùng này, há miệng muốn giải thích.
Kiếp trước hắn làm học bá trong mắt của người khác, cho rằng tốc độ ghi nhớ những huyệt vị này của mình đã đủ nhanh. Nhưng cuối cùng, Hứa Nguyên vẫn kịp đem những lời nói vừa trào lên miệng mà nuốt xuống được.
So sánh với đối phương, có khả năng kiếp trước mình làm “học bá” cũng chỉ là một người tầm thường. Hắn nhớ vào lúc cốt truyện này được dựng lên, hình như nữ tử áo choàng đen trước mặt chỉ mới mười bảy tuổi. Mà mười bảy tuổi, nhưng tu vi của nàng đã đạt tới cảnh giới Đại tông sư, khoảng cách tới Nguyên Sơ cảnh cũng chỉ kém một bước nhỏ.
Đây mà là chênh lệch giữa người với người à? Còn lớn hơn người so với chó mà…
Nhiễm Thanh Mặc không nói gì thêm nữa, yên lặng giơ ngón tay, nói:
“Chúng ta tiếp tục”
“Được”
Hứa Nguyên gật đầu, tập trung chú ý thêm lần nữa.
Thời gian, lại một lần nữa yên lặng mà trôi qua.
Trông động phủ không nhìn thấy ánh mặt trời, không có cách nào biết được thời gian đã qua bao lâu.
Lại một lần nữa kết thúc.
Hứa Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân mình, từ trên xuống dưới đều sắp biến thành màu xanh lam giống như nguyên khí u ám của Nhiễm Thanh Mặc.
Lúc này, Nhiễm Thanh Mặc cũng mở miệng nói:
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của ngươi sẽ bị thương”
“…”
Hứa Nguyên chậm rãi mở mắt, thoáng có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với đề nghị của Nhiễm Thanh Mặc. Nguyên khí của Nhiễm Thanh Mặc tuy rằng mềm mại nhu hòa, nhưng dù sao cũng là ngoại lực, tiến vào trong cơ thể hắn thời gian quá dài thì càng lúc càng tạo thành gánh nặng.
Giờ phút này, hắn đã có cảm giác mê muội cùng với một chút chóng mặt buồn nôn.
Hơn nữa, tập trung tinh thần trong thời gian dài cũng làm cho thân thể của hắn cảm nhận được một loại mỏi mệt trước nay chưa từng có.
Tuy rằng ý chí của con người quả thực là rất quan trọng, nhưng chức năng cơ thể vẫn còn đó, ý chí mạnh hơn nữa cũng không thể thay đổi được.
Kết thúc một ngày học, Nhiễm Thanh Mặc không nghỉ ngơi mà tiếp tục ngồi xếp bằng vận chuyển nguyên khí chữa thương.
Mà Hứa Nguyên thì khó nhọc bò lên chiếc giường đá duy nhất trong động phủ, đầu vừa đặt xuống liền ngủ thật say.
Trong giấc mơ của hắn, vẫn là hình ảnh nàng dạy hắn phân biệt huyệt vị.
Nhiễm Thanh Mặc tựa như không cần nghỉ ngơi.
Khi Hứa Nguyên tỉnh dậy, ngươi lại dạy hắn những tri thức cơ bản về tu hành.
Lúc Hứa Nguyên nghỉ ngơi, ngươi lại yên lặng ngồi xếp bằng điều khí chữa thương.
Trong động phủ không có thức ăn, nhưng cái hồ nước nhỏ kia tựa như là do thiên tài địa bảo nào đó lắng đọng mà hình thành. Chỉ cần uống một ngụm là có thể cung cấp năng lượng cho Hứa Nguyên hoạt động cả một ngày.
Sinh hoạt nơi này phảng phất không có năm tháng, cuộc sống bình bình đạm đạm cứ như vậy trôi qua từng ngày.
Mà cũng trong những ngày tháng này, Hứa Nguyên lặng lẽ đem những tri thức tu hành trúc trắc khó hiểu dần dần mà nắm giữ.
Cũng không thể xem Nhiễm Thanh Mặc là một lão sư tốt.
Nàng dạy Hứa Nguyên bằng phương pháp giống hệt với tính tình của mình, trong thanh, u tĩnh, không nóng, không lạnh.
Nhưng còn may mắn ở chỗ, nàng vẫn còn đó thực lực cường đại, có thể tiến hành chỉ đạo một cách sâu sắc cho Hứa Nguyên, vốn mới chỉ bước chân vào con đường tu luyện.
Từ những tri thức cơ sở nhất là phân biệt huyệt vị, đường đi của kinh mạch, Nhiễm Thanh Mặc còn dẫn dắt cảm ứng những nguyên khí ẩn giấu tại thế giới này, hết thảy đều thuận lợi như nước chảy thành sông.
Mà cũng chính bởi vì quá trình cảm ứng nguyên khí này khiến Hứa Nguyên có thể hiểu rõ tác dụng của ý hồn.
Một người có ý hồn càng ngươi đọng, càng cường đại đến bao nhiêu thì càng có thể cảm ứng được nguyên khí tồn tại trong thiên địa này nhiều đến bấy nhiêu.
Bên kia có một dòng linh trì, lại có thêm tụ linh trận tồn tại, những thứ này giúp cho Nhiễm Thanh Mặc có thể cảm ứng được nguyên khí ở bên trong động phủ này gần như ngưng kết thành dạng lỏng. Vậy mà đối với Hứa Nguyên, hắn chỉ có thể cảm nhận được từng dòng từng dòng “nguyên khí” đi thành tốp năm tốp ba rời rạc yếu ớt.
Sự chênh lệch của ý hồn lớn đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.
Đương nhiên, ở trong chuyện này cũng có yếu tố là thực lực của Nhiễm Thanh Mặc vượt quá xa so với Hứa Nguyên.
Ý hồn, cũng có thể tịnh tiến theo sự tăng trưởng của tu vi mà không ngừng được ngưng luyện lớn mạnh.
Kinh mạnh giữ vai trò quyết định tốc độ của một người hấp thu dung nạp và chuyển hóa thiên địa nguyên khí cho mình sử dụng. Mà ý hồn thì sẽ quyết định số lượng thiên địa nguyên khí mà một người có thể cảm ứng được trong trời đất.
Cả hai yếu tố đều tồn tại và hỗ trợ lẫn nhau trong quá trình tu luyện.
Nếu một người có được Tiên thiên chi thể khiến cho toàn bộ kinh mạch thông suốt, nhưng mà ý hồn lại rời rạc mơ hồ, vậy thì mặc kệ là thân thể hắn có tốc độ chuyển hóa nguyên khí nhanh đến bao nhiêu thì khả năng hấp thụ nguyên khí cũng vỏn vẹn được chỗ nguyên khí ít ỏi mà hắn cảm ứng được.
Ngược lại, một người chỉ có được hồn thể trời sinh thì cũng như vậy.
Dựa vào những tri thức tu hành của phiến thế giới này mà Nhiễm Thanh Mặc truyền thụ từng chút một cho mình, lúc này Hứa Nguyên mới nhận thức được rõ ràng “Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết” trong tay mình kinh khủng đến mức nào.
Đần quá.
Ngươi không hiểu vì sao nam tử trước mặt lại có thể đần như vậy.
“…”
Hứa Nguyên cũng mường tượng ra được hàm nghĩa trong ánh mắt của ngươi nàng lạnh lùng này, há miệng muốn giải thích.
Kiếp trước hắn làm học bá trong mắt của người khác, cho rằng tốc độ ghi nhớ những huyệt vị này của mình đã đủ nhanh. Nhưng cuối cùng, Hứa Nguyên vẫn kịp đem những lời nói vừa trào lên miệng mà nuốt xuống được.
So sánh với đối phương, có khả năng kiếp trước mình làm “học bá” cũng chỉ là một người tầm thường. Hắn nhớ vào lúc cốt truyện này được dựng lên, hình như nữ tử áo choàng đen trước mặt chỉ mới mười bảy tuổi. Mà mười bảy tuổi, nhưng tu vi của nàng đã đạt tới cảnh giới Đại tông sư, khoảng cách tới Nguyên Sơ cảnh cũng chỉ kém một bước nhỏ.
Đây mà là chênh lệch giữa người với người à? Còn lớn hơn người so với chó mà…
Nhiễm Thanh Mặc không nói gì thêm nữa, yên lặng giơ ngón tay, nói:
“Chúng ta tiếp tục”
“Được”
Hứa Nguyên gật đầu, tập trung chú ý thêm lần nữa.
Thời gian, lại một lần nữa yên lặng mà trôi qua.
Trông động phủ không nhìn thấy ánh mặt trời, không có cách nào biết được thời gian đã qua bao lâu.
Lại một lần nữa kết thúc.
Hứa Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân mình, từ trên xuống dưới đều sắp biến thành màu xanh lam giống như nguyên khí u ám của Nhiễm Thanh Mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Nhiễm Thanh Mặc cũng mở miệng nói:
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của ngươi sẽ bị thương”
“…”
Hứa Nguyên chậm rãi mở mắt, thoáng có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với đề nghị của Nhiễm Thanh Mặc. Nguyên khí của Nhiễm Thanh Mặc tuy rằng mềm mại nhu hòa, nhưng dù sao cũng là ngoại lực, tiến vào trong cơ thể hắn thời gian quá dài thì càng lúc càng tạo thành gánh nặng.
Giờ phút này, hắn đã có cảm giác mê muội cùng với một chút chóng mặt buồn nôn.
Hơn nữa, tập trung tinh thần trong thời gian dài cũng làm cho thân thể của hắn cảm nhận được một loại mỏi mệt trước nay chưa từng có.
Tuy rằng ý chí của con người quả thực là rất quan trọng, nhưng chức năng cơ thể vẫn còn đó, ý chí mạnh hơn nữa cũng không thể thay đổi được.
Kết thúc một ngày học, Nhiễm Thanh Mặc không nghỉ ngơi mà tiếp tục ngồi xếp bằng vận chuyển nguyên khí chữa thương.
Mà Hứa Nguyên thì khó nhọc bò lên chiếc giường đá duy nhất trong động phủ, đầu vừa đặt xuống liền ngủ thật say.
Trong giấc mơ của hắn, vẫn là hình ảnh nàng dạy hắn phân biệt huyệt vị.
Nhiễm Thanh Mặc tựa như không cần nghỉ ngơi.
Khi Hứa Nguyên tỉnh dậy, ngươi lại dạy hắn những tri thức cơ bản về tu hành.
Lúc Hứa Nguyên nghỉ ngơi, ngươi lại yên lặng ngồi xếp bằng điều khí chữa thương.
Trong động phủ không có thức ăn, nhưng cái hồ nước nhỏ kia tựa như là do thiên tài địa bảo nào đó lắng đọng mà hình thành. Chỉ cần uống một ngụm là có thể cung cấp năng lượng cho Hứa Nguyên hoạt động cả một ngày.
Sinh hoạt nơi này phảng phất không có năm tháng, cuộc sống bình bình đạm đạm cứ như vậy trôi qua từng ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cũng trong những ngày tháng này, Hứa Nguyên lặng lẽ đem những tri thức tu hành trúc trắc khó hiểu dần dần mà nắm giữ.
Cũng không thể xem Nhiễm Thanh Mặc là một lão sư tốt.
Nàng dạy Hứa Nguyên bằng phương pháp giống hệt với tính tình của mình, trong thanh, u tĩnh, không nóng, không lạnh.
Nhưng còn may mắn ở chỗ, nàng vẫn còn đó thực lực cường đại, có thể tiến hành chỉ đạo một cách sâu sắc cho Hứa Nguyên, vốn mới chỉ bước chân vào con đường tu luyện.
Từ những tri thức cơ sở nhất là phân biệt huyệt vị, đường đi của kinh mạch, Nhiễm Thanh Mặc còn dẫn dắt cảm ứng những nguyên khí ẩn giấu tại thế giới này, hết thảy đều thuận lợi như nước chảy thành sông.
Mà cũng chính bởi vì quá trình cảm ứng nguyên khí này khiến Hứa Nguyên có thể hiểu rõ tác dụng của ý hồn.
Một người có ý hồn càng ngươi đọng, càng cường đại đến bao nhiêu thì càng có thể cảm ứng được nguyên khí tồn tại trong thiên địa này nhiều đến bấy nhiêu.
Bên kia có một dòng linh trì, lại có thêm tụ linh trận tồn tại, những thứ này giúp cho Nhiễm Thanh Mặc có thể cảm ứng được nguyên khí ở bên trong động phủ này gần như ngưng kết thành dạng lỏng. Vậy mà đối với Hứa Nguyên, hắn chỉ có thể cảm nhận được từng dòng từng dòng “nguyên khí” đi thành tốp năm tốp ba rời rạc yếu ớt.
Sự chênh lệch của ý hồn lớn đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.
Đương nhiên, ở trong chuyện này cũng có yếu tố là thực lực của Nhiễm Thanh Mặc vượt quá xa so với Hứa Nguyên.
Ý hồn, cũng có thể tịnh tiến theo sự tăng trưởng của tu vi mà không ngừng được ngưng luyện lớn mạnh.
Kinh mạnh giữ vai trò quyết định tốc độ của một người hấp thu dung nạp và chuyển hóa thiên địa nguyên khí cho mình sử dụng. Mà ý hồn thì sẽ quyết định số lượng thiên địa nguyên khí mà một người có thể cảm ứng được trong trời đất.
Cả hai yếu tố đều tồn tại và hỗ trợ lẫn nhau trong quá trình tu luyện.
Nếu một người có được Tiên thiên chi thể khiến cho toàn bộ kinh mạch thông suốt, nhưng mà ý hồn lại rời rạc mơ hồ, vậy thì mặc kệ là thân thể hắn có tốc độ chuyển hóa nguyên khí nhanh đến bao nhiêu thì khả năng hấp thụ nguyên khí cũng vỏn vẹn được chỗ nguyên khí ít ỏi mà hắn cảm ứng được.
Ngược lại, một người chỉ có được hồn thể trời sinh thì cũng như vậy.
Dựa vào những tri thức tu hành của phiến thế giới này mà Nhiễm Thanh Mặc truyền thụ từng chút một cho mình, lúc này Hứa Nguyên mới nhận thức được rõ ràng “Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết” trong tay mình kinh khủng đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro