Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)
Ta Nói, Để Nhiễ...
Di Thiên Đại Hạ
2024-10-30 06:02:08
“…”
Chu Sâm nhìn thoáng qua Tam công tử đang đứng ở cửa động, hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Thân áo bào huyết sắc này ngược lại rất đẹp trai, nhưng ai sẽ nghe lời nói từ miệng Tam công tử ăn chơi?
Giết Nhiễm Thanh Mặc chính là mệnh lệnh của Trưởng công tử.
Nghĩ lại, Chu Sâm lắc mình bay về phía Hứa Nguyên, tốc độ nhanh đến mức Hứa Nguyên căn bản không thấy rõ.
Nhưng bay được một nửa, thân hình Chu Sâm đột nhiên chậm lại, cau mày treo lơ lửng giữa không trung.
Tầm mắt lướt qua.
Trên cổ của Tam công tử phế vật này lại toát ra từng sợi nguyên khí huyết hồng quỷ dị, chậm rãi quấn quanh cần cổ trắng nõn của hắn.
Trong nháy mắt Chu Sâm lắc mình, trên cổ đã có máu tươi chảy ra.
Hứa Nguyên khẽ vuốt ve cổ, ánh mắt lại nhìn quanh bốn người một vòng, gằn từng chữ lặp đi lặp lại:
“Ta nói, để Nhiễm cô nương rời đi.”
Cảm thụ được sự ấm áp của máu tươi trên cổ, Hứa Nguyên thấy nếu như hắn có thể lý trí tuyệt đối, giờ phút này hẳn là mượn cơ hội diệt trừ tảng băng lớn kia.
Như vậy, thân phận của hắn cũng sẽ hoàn toàn ổn chắc, không có bất kỳ sơ hở nào nữa.
Nhưng Hứa Nguyên không làm vậy.
Có lẽ sau này hắn cùng nàng sẽ bởi vì phát sinh xung đột trong một số chuyện mà bất hòa, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.
Là thánh phụ hay là la liếm, sao cũng được.
Làm người cho dù không thể có ơn tất báo, nhưng ít nhất cũng không thể lấy oán trả ơn.
Dọc theo đường đi nàng giúp hắn nhiều như thế, ở động phủ cũng yên lặng giúp hắn nhiều như vậy, nếu không phải nàng, riêng việc không có cách nào giải quyết căn bệnh dị chứng này cũng đã khiến hắn đã mất mạng.
Nhiễm Thanh Mặc cầm kiếm đứng trong động phủ, nhìn chăm chú vào bóng lưng huyết sắc đứng ở cửa động, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên…
“…”
Mây mù lượn lờ, dưới chân là vực sâu vạn trượng của Huyền Thiên Nhai, cửa vào sơn động trong phút chốc lâm vào tĩnh mịch.
Ảnh Nhi nhìn thấy nguyên khí huyết hồng kia, đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường:
“Tam công tử, chúng ta muốn cứu ngươi, ý của ngươi là sao?”
Ánh mắt Hứa Nguyên khẽ dời nhìn về phía nàng, nhẹ giọng:
“Cứu ta và thả Nhiễm cô nương không có bất kỳ xung đột nào.”
Một cuộc đối thoại ngắn ngủi, cửa hang một lần nữa rơi vào im lặng.
Đối với bốn người lăng không mà đứng bên ngoài động mà nói, trong cơ thể Tam công tử có nguyên khí quả thật ngoài dự liệu, nhưng đối với tu vi như bọn họ cái này cũng không tính là gì.
Đánh ngất Tam công tử mang đi rất đơn giản, chỉ là một chuyện lắc mình.
Nhưng vấn đề là, hiện tại không ai biết Tam công tử tu luyện công pháp gì, cũng không biết huyết sắc nguyên khí quấn quanh cổ Tam công tử có thể bạo tẩu hay không sau khi đánh ngất hắn.
Quả thật, thực lực chênh lệch đủ để cho bọn họ có thể mạnh mẽ dùng nguyên khí của bản thân cưỡng chế đè ép nó xuống trước khi nguyên khí bạo tẩu.
Nhưng, ngộ nhỡ thì sao?
Ngộ nhỡ tình huống không khớp với dự đoán, Tam công tử xảy ra ngoài ý muốn gì, ai sẽ gánh vác trách nhiệm này.
Tam công tử chết trong tay mình, ước chừng cả nhà phải chôn cùng.
Không ai dám đảm nhận trách nhiệm đó.
Bầu không khí căng thẳng không biết bao lâu.
Một tiếng thở dài đột nhiên chậm rãi truyền đến từ trên đỉnh Huyền Thiên Nhai.
Rất nhẹ, nhưng rõ ràng rơi vào tai của tất cả mọi người ở đây.
Tiếng thở dài hạ xuống.
Một thanh âm ôn nhuận như ngọc vang lên:
“Ảnh Nhi, Nhiễm cô nương muốn đi thì để nàng rời đi, mang Trường Thiên đến là được.”
Vách đá vạn trượng, tiếng gió gào thét mà qua.
Thanh âm hạ xuống, bầu không khí hơi ngưng trệ nháy mắt thả lỏng.
Trưởng công tử vậy mà lại từ Cổ Uyên chạy về.
Có mệnh lệnh của Trưởng công tử, mọi người ở đây đương nhiên không cần thiết phải tiếp tục chơi đùa cùng Tam công tử này.
Bốn đạo thân ảnh lăng không mà đứng, ba người trực tiếp thuấn thân biến mất, chỉ còn lại nữ tử tên là Ảnh Nhi vẫn đứng thẳng tại chỗ như trước.
Im lặng một lúc.
Ảnh Nhi nhìn chằm chằm thân ảnh huyết sắc đứng ở cửa động, lần nữa nhẹ giọng nói:
“Tam công tử, mời đi theo ta, Trưởng công tử đang ở trên đỉnh núi chờ ngươi.”
“…”
Hứa Nguyên không vội buông tay trên cổ xuống, vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng lăng không mà đứng, nhẹ giọng gọi:
“Nhiễm cô nương, có thể đi.”
“…”
Nhiễm Thanh Mặc nghe được thanh âm của hắn, từng bước một đi ra từ động phủ, trầm mặc cầm kiếm đứng ở bên cạnh hắn.
Ánh mặt trời bất thình lình bên ngoài động làm cho đôi mắt kia của nàng cũng có chút khó thích ứng.
Nhắm mắt lại.
Mở mắt ra.
Dưới Huyền Thiên Nhai.
Ánh mặt trời rực rỡ, mây mù đầy trời theo gió quay cuồng, thiên địa mênh mông nhìn không hết, lại có thể thấy rõ hắn đang đứng bên cạnh nàng.
Đôi mắt đẹp hơi rũ xuống, nàng nhẹ giọng nói:
“Ta đi đây.”
“Ừm, bảo trọng.”
Hứa Nguyên nghiêng mắt nhìn lại, thanh âm rất là bình thản: “Lời nói lúc trước của ta luôn luôn có hiệu lực, nếu như ngươi đổi ý, có thể đến thành Tĩnh Giang tìm ta.”
Ý trong lời của hắn, chính là lúc hắn mời nàng hợp tác ở phật đường.
Đôi môi đỏ mọng của Nhiễm Thanh Mặc khẽ nhếch, trầm mặc vài giây, cuối cùng lại chỉ hơi gật đầu:
“Được.”
Chu Sâm nhìn thoáng qua Tam công tử đang đứng ở cửa động, hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Thân áo bào huyết sắc này ngược lại rất đẹp trai, nhưng ai sẽ nghe lời nói từ miệng Tam công tử ăn chơi?
Giết Nhiễm Thanh Mặc chính là mệnh lệnh của Trưởng công tử.
Nghĩ lại, Chu Sâm lắc mình bay về phía Hứa Nguyên, tốc độ nhanh đến mức Hứa Nguyên căn bản không thấy rõ.
Nhưng bay được một nửa, thân hình Chu Sâm đột nhiên chậm lại, cau mày treo lơ lửng giữa không trung.
Tầm mắt lướt qua.
Trên cổ của Tam công tử phế vật này lại toát ra từng sợi nguyên khí huyết hồng quỷ dị, chậm rãi quấn quanh cần cổ trắng nõn của hắn.
Trong nháy mắt Chu Sâm lắc mình, trên cổ đã có máu tươi chảy ra.
Hứa Nguyên khẽ vuốt ve cổ, ánh mắt lại nhìn quanh bốn người một vòng, gằn từng chữ lặp đi lặp lại:
“Ta nói, để Nhiễm cô nương rời đi.”
Cảm thụ được sự ấm áp của máu tươi trên cổ, Hứa Nguyên thấy nếu như hắn có thể lý trí tuyệt đối, giờ phút này hẳn là mượn cơ hội diệt trừ tảng băng lớn kia.
Như vậy, thân phận của hắn cũng sẽ hoàn toàn ổn chắc, không có bất kỳ sơ hở nào nữa.
Nhưng Hứa Nguyên không làm vậy.
Có lẽ sau này hắn cùng nàng sẽ bởi vì phát sinh xung đột trong một số chuyện mà bất hòa, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.
Là thánh phụ hay là la liếm, sao cũng được.
Làm người cho dù không thể có ơn tất báo, nhưng ít nhất cũng không thể lấy oán trả ơn.
Dọc theo đường đi nàng giúp hắn nhiều như thế, ở động phủ cũng yên lặng giúp hắn nhiều như vậy, nếu không phải nàng, riêng việc không có cách nào giải quyết căn bệnh dị chứng này cũng đã khiến hắn đã mất mạng.
Nhiễm Thanh Mặc cầm kiếm đứng trong động phủ, nhìn chăm chú vào bóng lưng huyết sắc đứng ở cửa động, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên…
“…”
Mây mù lượn lờ, dưới chân là vực sâu vạn trượng của Huyền Thiên Nhai, cửa vào sơn động trong phút chốc lâm vào tĩnh mịch.
Ảnh Nhi nhìn thấy nguyên khí huyết hồng kia, đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tam công tử, chúng ta muốn cứu ngươi, ý của ngươi là sao?”
Ánh mắt Hứa Nguyên khẽ dời nhìn về phía nàng, nhẹ giọng:
“Cứu ta và thả Nhiễm cô nương không có bất kỳ xung đột nào.”
Một cuộc đối thoại ngắn ngủi, cửa hang một lần nữa rơi vào im lặng.
Đối với bốn người lăng không mà đứng bên ngoài động mà nói, trong cơ thể Tam công tử có nguyên khí quả thật ngoài dự liệu, nhưng đối với tu vi như bọn họ cái này cũng không tính là gì.
Đánh ngất Tam công tử mang đi rất đơn giản, chỉ là một chuyện lắc mình.
Nhưng vấn đề là, hiện tại không ai biết Tam công tử tu luyện công pháp gì, cũng không biết huyết sắc nguyên khí quấn quanh cổ Tam công tử có thể bạo tẩu hay không sau khi đánh ngất hắn.
Quả thật, thực lực chênh lệch đủ để cho bọn họ có thể mạnh mẽ dùng nguyên khí của bản thân cưỡng chế đè ép nó xuống trước khi nguyên khí bạo tẩu.
Nhưng, ngộ nhỡ thì sao?
Ngộ nhỡ tình huống không khớp với dự đoán, Tam công tử xảy ra ngoài ý muốn gì, ai sẽ gánh vác trách nhiệm này.
Tam công tử chết trong tay mình, ước chừng cả nhà phải chôn cùng.
Không ai dám đảm nhận trách nhiệm đó.
Bầu không khí căng thẳng không biết bao lâu.
Một tiếng thở dài đột nhiên chậm rãi truyền đến từ trên đỉnh Huyền Thiên Nhai.
Rất nhẹ, nhưng rõ ràng rơi vào tai của tất cả mọi người ở đây.
Tiếng thở dài hạ xuống.
Một thanh âm ôn nhuận như ngọc vang lên:
“Ảnh Nhi, Nhiễm cô nương muốn đi thì để nàng rời đi, mang Trường Thiên đến là được.”
Vách đá vạn trượng, tiếng gió gào thét mà qua.
Thanh âm hạ xuống, bầu không khí hơi ngưng trệ nháy mắt thả lỏng.
Trưởng công tử vậy mà lại từ Cổ Uyên chạy về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có mệnh lệnh của Trưởng công tử, mọi người ở đây đương nhiên không cần thiết phải tiếp tục chơi đùa cùng Tam công tử này.
Bốn đạo thân ảnh lăng không mà đứng, ba người trực tiếp thuấn thân biến mất, chỉ còn lại nữ tử tên là Ảnh Nhi vẫn đứng thẳng tại chỗ như trước.
Im lặng một lúc.
Ảnh Nhi nhìn chằm chằm thân ảnh huyết sắc đứng ở cửa động, lần nữa nhẹ giọng nói:
“Tam công tử, mời đi theo ta, Trưởng công tử đang ở trên đỉnh núi chờ ngươi.”
“…”
Hứa Nguyên không vội buông tay trên cổ xuống, vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng lăng không mà đứng, nhẹ giọng gọi:
“Nhiễm cô nương, có thể đi.”
“…”
Nhiễm Thanh Mặc nghe được thanh âm của hắn, từng bước một đi ra từ động phủ, trầm mặc cầm kiếm đứng ở bên cạnh hắn.
Ánh mặt trời bất thình lình bên ngoài động làm cho đôi mắt kia của nàng cũng có chút khó thích ứng.
Nhắm mắt lại.
Mở mắt ra.
Dưới Huyền Thiên Nhai.
Ánh mặt trời rực rỡ, mây mù đầy trời theo gió quay cuồng, thiên địa mênh mông nhìn không hết, lại có thể thấy rõ hắn đang đứng bên cạnh nàng.
Đôi mắt đẹp hơi rũ xuống, nàng nhẹ giọng nói:
“Ta đi đây.”
“Ừm, bảo trọng.”
Hứa Nguyên nghiêng mắt nhìn lại, thanh âm rất là bình thản: “Lời nói lúc trước của ta luôn luôn có hiệu lực, nếu như ngươi đổi ý, có thể đến thành Tĩnh Giang tìm ta.”
Ý trong lời của hắn, chính là lúc hắn mời nàng hợp tác ở phật đường.
Đôi môi đỏ mọng của Nhiễm Thanh Mặc khẽ nhếch, trầm mặc vài giây, cuối cùng lại chỉ hơi gật đầu:
“Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro