Tiếng Chuông Ngày Đông

Bất Ngờ

2024-11-09 23:21:22

p class="watch-page-fiction-content">"Này, này trác quản gia sao ông không nói gì vậy?"

Khánh Vỹ Tịnh nhận ra có gì đó bất thường, cậu vội bỏ bịch mắt ra

"Này, Trác..quản..gia..."

Khánh Vỹ Tịnh mắt chữ A miệng chữ O khi nhìn thấy Nhâm Liễu Phương

"Hihi, Chào buổi sáng Khánh Vỹ Tịnh"

"Nhâm..Nhâm Liễu Phương sao cậu lại ở đây"

"Tớ được chú Khánh mời qua đây để tạo bất ngờ cho cậu, Chúc mừng sinh nhật Khánh Vỹ Tịnh ^^"

"Bất ngờ sao, chả lẽ!"

Khánh Vỹ Tịnh vừa hỏi vừa nhìn sang bố cậu, ông khánh lúc này cũng đi tới xoa đầu Khánh Vỹ Tịnh

"Đúng vậy Tĩnh Tĩnh đây là bất ngờ mà ta muốn cho con và còn nữa từ này tiểu Phương sẽ sống ở nhà chúng ta"

"Sao ạ, cậu ấy sẽ sống chung với chúng ta sao?"

"Đúng vậy, Tĩnh Tĩnh mấy năm qua ta luôn nghiêm khắc rèn luyện con vì luật lệ gia tộc đến nỗi con không có một người bạn nào"

"Thật lòng ta rất có lỗi với con, khi ta thấy lúc con cứu Tiểu Phương khỏi lũ nhóc kia, con lúc đó cười rất vui, vì vậy ta đã mời Tiểu Phương qua nhà chúng ta sống với mong muốn cô bé sẽ trở thành người bạn đầu tiên của con"

Khi Khánh Vỹ Tịnh nghe những lời nói của cha, cậu liền ôm lấy cha cậu

"Cha, thật sự...thật sự con rất vui, cuối cùng con cũng có bạn rồi"

"Tĩnh Tĩnh ngoan, chúc mừng sinh nhật"

Lúc này tất cả người hầu và trác quản gia cùng đồng thanh

"Chúc mừng sinh nhật, cậu chủ"

Khánh Vỹ Tịnh xúc động nhìn mọi người xung quanh và cha

"Mọi...Mọi người,Cha, con cảm ơn, hôm nay con vui lắm"

Nhâm Liễu Phương lúc này đi tới bên cạnh Khánh Vỹ Tịnh nắm tay cậu tới chỗ bánh kem

"Khánh Vỹ Tịnh, Cậu hãy ước và thổi nến đii"

Sau khi Khánh Vỹ Tịnh ước và thổi nến xong cậu quay ra nhìn Nhâm Liễu Phương thì thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm với chiếc bánh, miệng thì chảy nước miếng"

Suy nghĩ của Nhâm Liễu Phương

"Chiếc bánh này bự quá, trông nó hấp dẫn quá, mình chưa bao giờ được nếm thử, chắc nó ngon lắm"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng nuốt nước bọt

Bà Nhâm lúc này khi thấy Nhâm Liễu Phương như vậy liền lắc đầu

"Thật là, đúng là cô bé tham ăn"

Khánh Vỹ Tịnh khi nhìn thấy biểu cảm hài hước của Nhâm Liễu Phương, cậu liền mỉm cười hỏi

"Nhâm Liễu Phương cậu muốn ăn chiếc bánh đó rồi đúng không"

"Đúng A!!"

Nhâm Liễu Phương liền nhận ra bản thân vừa nói trong vô thức liền quay ra nhìn Khánh Vỹ Tịnh với biểu cảm luống cuống

"À, không..không phải mình chỉ là..là..là"

"Phụt, haha"

Khánh Vỹ Tịnh bật cười lấy dao cắt bánh và dĩa đưa cho Nhâm Liễu Phương

"Đây, chiếc bánh đó cậu có thể ăn bao nhiu cũng được, không phải ngại đâu"

"Thật..Thật sao?"

"Đương nhiên rồi"

Nhâm Liễu Phương muốn ăn là thế nhưng cô vẫn cắt bánh chia từng phần đều nhau chạy tới xung quanh đưa cho nhưng người hầu và quản gia mỗi người một dĩa

"Tiểu thư người..người cứ ăn đi không cần phải lo cho chúng tôi ạ"

"Không được, bà ta có dạy ta có đồ ăn ngon phải biết chia sẽ cho mọi người trong gia đình,Hihi"

Nhâm Liễu Phương vừa nói vừa nở một nụ cười rất dễ thương khiến cho những người hầu rất xúc động

"Tiểu...Tiểu thư, người thật tốt"

Nhâm Liễu Phương lúc này lon ton tay cầm chiếc dĩa có bánh kem chạy tới chỗ bà và Khánh Hữu Tuấn

"Bà, chú khánh, mời 2 người dùng bánh ạ"

Khánh Hữu Tuấn nở một nụ cười rất hiền diệu cúi xuống xoa đầu Nhâm Liễu Phương

"Tiểu Phương, con đúng là một cô bé tốt, ta quả thật không nhìn lầm con, ta rất vui khi con đã làm bạn với con trai ta"

"Không, con và bà phải cảm ơn chú mới đúng, vì chú mà con và bà mới được sống trong căn nhà lớn thế này, thật sự con cảm ơn chú Khánh"

Lúc này Nhâm Liễu Phương quay sang nhìn Khánh Vỹ Tịnh chạy tới bên cậu

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Này Khánh Vỹ Tịnh chúng ta hãy đi chơi đi, tớ rất muốn được chơi cùng với cậu ^^"

"Được rồi, tớ sẽ dẫn cậu đi xem những thứ thú vị"

Khánh Vỹ Tịnh vui vẻ nắm lấy tay Nhâm Liễu Phương dắt cậu đi thăm quan xung quanh căn nhà

Trác quản gia lúc này đi tới bên Khánh Hữu Tuấn

"Cậu chủ, cuối cùng cũng có bạn rồi"

"Ừm thật sự ta rất vui khi lần đầu ta thấy Tĩnh Tĩnh cười vui đến vậy"

Bỗng điện thoại của Khánh Hữu Tuấn vang lên

"Alo, có chuyện gì thế?"

"Thưa giám đốc, việc ngài yêu cầu đã tìm ra rồi ạ"

"Cái gì!, đã tìm thấy Tuyết Nhu rồi?"

"Dạ không thưa giám đốc, chúng tôi chỉ tìm căn trọ cô ấy đã từng ở không lâu, khi chúng tôi tới thì đã không thấy phu nhân đâu rồi ạ"

"Nhưng chúng tôi có thể khẳng định phu nhân vẫn còn sống"

"Tốt quá, Tốt quá, cô ấy thực sự vẫn còn sống!"

"Được rồi, tốt lắm hãy tiếp tục tìm cho tôi"

"Vâng ạ, mà thưa giám đốc còn một chuyện nữa"

"Chuyện gì?"

"Vụ tai nạn 5 năm trước thật sự có người đứng đằng sau, có một thế lực nào đó đã thao túng cảnh sát và truyền thông che giấu đi vụ tai nạn đó"

Khánh Hữu Tuấn nghe xong khuôn mặt trở nên giận dữ, tay bóp chặt điện thoại

"Ừm, Ta biết rồi"

Bà Nhâm sau khi chứng kiến những hành động kì lạ của Khánh Hữu Tuấn bà liền tới hỏi

"Sắc mặt của cậu có vẻ không tốt, có chuyện gì sao?"

Khánh Hữu Tuấn khi thấy bà Nhâm liền lắc đầu thở dài

"Haizz, Bà Nhâm bà có muốn nghe chuyện về mẹ Khánh Vỹ Tịnh không"

Bà Nhâm khẽ gật đầu, xong liền cùng Khánh Hữu Tuấn lên lầu để nói chuyện.

""""" Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Trước Sau

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiếng Chuông Ngày Đông

Số ký tự: 0