Chuyện chưa kể...
2024-11-09 23:21:22
Tại một phòng trọ ở khu phố B, có một cậu bé đang ngồi học bài nghiêm túc đợi mẹ cậu về
/Tiếng mở cửa/
"Tuấn Tuấn..mẹ về rồi"
"A..mẹ về, mẹ về rồi"
Cậu bé ấy chính là Kiệt Anh Tuấn chỉ mới 6 tuổi, sống cùng với mẹ trong một căn trọ đã xuống dốc, cậu không có ba, hay có thể nói ba cậu đã mất khi cậu còn rất bé, chỉ có 2 mẹ con sống ngày qua ngày
"Tuấn Tuấn...con xem này, mẹ có mua gà rán mà con thích này"
Mẹ của Kiệt Anh Tuấn, quần áo có rất nhiều chỗ may vá lại, vì cô không được ăn học đàng hoàng và sinh Kiệt Anh Tuấn khi còn rất trẻ nên chỉ có thể làm trong khu xưởng
Mà khu xưởng luôn chè ép những công nhân
/Hớn hở/
"A..là gà rán..mẹ, con cảm ơn mẹ"
Nhìn thấy sắc mặt của con trai vui tươi như vậy, cô cũng rất vui
"Mau...con ăn đi kẻo nguội"
Cô vừa nói vừa mở miếng bọc ra, bên trong có 2 miếng đùi gà rán to khiến Kiệt Anh Tuấn thèm chảy nước miếng
"Thơm...thơm quá"
Nhưng cậu không ăn liền, cậu liền để ý bên cạnh đó còn có một nắm xôi không
"Mẹ...mẹ đã ăn chưa ạ?"
"Rồi.. mẹ đã ăn ở chỗ làm rồi"
Mẹ của Kiệt Anh Tuấn mỉm cười nhìn cậu mà nói, nhưng đôi bàn tay gầy gò đó lại đang đè lên chiếc bụng cố gắng không phát ra tiếng kêu
"Vậy còn bó xôi này là sao ạ?"
"À...chỉ là đô ăn mẹ chưa ăn hết ở đó thôi"
Cô nhanh tay giấu đi bó xôi, nhưng vẫn không qua mắt được Kiệt Anh Tuấn, cậu nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc đùi gà và đưa cho mẹ nở nụ cười
"Mẹ... đây... mẹ ăn chung với con đi ^^"
"โนล์ท..โนล์ท"
"'Con không muốn ăn hết 2 chiếc đâu, con muốn mẹ ăn chung với con cơ"
"Mẹ chắc chắn là chưa ăn gì...sắc mặt của mẹ có thể nói lên điều đó"
"Mẹ...lần sau chúng ta ăn những đồ như thường ngày thôi"
"Khoai lang, bánh mì, con không chê đâu"
"Con cũng không muốn mẹ phải đi làm cực khổ để mua những thứ này đâu"
Nghe thấy những lời mà con trai nói vậy, Cô rất xúc động mà ôm chầm lấy Kiệt Anh Tuấn
"Tuấn Tuấn...con đúng là ngoan"
"Mẹ rất vui ...mẹ rất vui khi con hiểu chuyện như vậy"
"Mẹ...chúng ta mau ăn thôi kẻo nguội mất"
/10 năm sau/
"Tuấn..Tuấn"
"Tuấn...Tuấn ơi..dậy đi con"
"Hôm nay là ngày đầu con nhập học mà đúng chứ"
/Ngoáp/
"Chết rồi...hôm nay là ngày nhập học mà mình quên mất"
Kiệt Anh Tuấn vội vàng sắp xếp chuẩn bị đồ và chạy xuống nhà, cậu lấy một miếng khoai nướng mẹ để đó rồi ra cửa
"Mẹ...con đi nha"
"Ừm...con đi cẩn thận nhé"
/Tiếng đóng cửa/
"Haizz, cái thằng bé này, chớp mắt đã 10 năm rồi"
Kiệt Anh Tuấn vội vàng chạy đến trưởng, cậu vừa chạy vừa ăn vội cục khoai nướng
Ngôi trường cậu nhập học chính là ngôi trường Nhất Đường, bỗng một bóng hình xuất hiện
/Bụp/
"A...đau quá"
"Ayzda...đau chết tôi rồi"
Vì quá vội vàng mà Kiệt Anh Tuấn đã đâm vào phải một bạn nữ cũng đang đi tới trường, miếng khoai nướng đã bị rơi xuống đất
Khi thấy mình đâm trúng người, Kiệt Anh Tuấn hoảng hốt vội vàng đi tới bên cạnh bạn đó
"Mình... mình xin lỗi, cậu không sao chứ?"
/Ngơ/
Kiệt Anh Tuấn nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn với mái tóc vàng ngắn, cùng với một khuôn mặt xinh đẹp khiến cậu đơ người ra
"Cậu ấy..cậu ấy xinh quá"
Người mà Kiệt Anh Tuấn đâm phải chính là Ngọc Á Hiên
/Lắc đầu/
"Không mình không sao, chỉ choáng chút thôi"
"Mình cũng chạy nhanh quá nên cũng có phần sai"
"A...đồ ăn cậu rơi rồi, để mình đền cậu cái khác nhé"
"Hở..?"
"Này...này..cậu có nghe tớ nói không?"
"À..à không không sao đâu"
/Nhìn đồng hồ/
"A đã muộn rồi sao?, xin lỗi nhưng mình phải tới trường đây, không sẽ trễ mất"
"Nhưng...nhưng đồ ăn của cậu"
Kiệt Anh Tuấn tỏ ra bình thản đi tới nhặt miếng khoai nướng lên và phủi đi
"Không sao đâu, mình đã quen ăn những đồ này rồi"
Nói xong Kiệt Anh Tuấn liền chạy đi
"Hình như đồ cậu ấy mặt là đồ của ngôi trường mình sẽ nhập học mấy ngày tới"
/Tiếng xe dừng/
"Tiểu thư, người chạy nhanh vậy...có sao không ạ?"
"Không...hãy mau về thôi, ta chỉ đi hóng mát chút thôi"
"Dạ vâng, phu nhân cũng đang chờ người về ạ"
/Ớ trường/
"Hộc….hộc.may quá"
"Vẫn vẫn kịp thời dự lễ khai giảng"
"Để xem mình học ở lớp nào đây nhỉ...."
"A.... đây rồi...10A7"
/Mấy ngày sau/
/Sau sự kiện xuất hiện của Bạch Lý Hải/
/Xin chào các bạn, mình là Ngọc Á Hiên, xin mọi người giúp đỡ/
/Bất ngờ/
"Cô ấy...không phải chính là cô gái mình lỡ đâm phải sao?"
"Cô ấy học ở ngôi trường này sao?, còn từ nước ngoài về"
/Tiếng mở cửa/
"Tuấn Tuấn..mẹ về rồi"
"A..mẹ về, mẹ về rồi"
Cậu bé ấy chính là Kiệt Anh Tuấn chỉ mới 6 tuổi, sống cùng với mẹ trong một căn trọ đã xuống dốc, cậu không có ba, hay có thể nói ba cậu đã mất khi cậu còn rất bé, chỉ có 2 mẹ con sống ngày qua ngày
"Tuấn Tuấn...con xem này, mẹ có mua gà rán mà con thích này"
Mẹ của Kiệt Anh Tuấn, quần áo có rất nhiều chỗ may vá lại, vì cô không được ăn học đàng hoàng và sinh Kiệt Anh Tuấn khi còn rất trẻ nên chỉ có thể làm trong khu xưởng
Mà khu xưởng luôn chè ép những công nhân
/Hớn hở/
"A..là gà rán..mẹ, con cảm ơn mẹ"
Nhìn thấy sắc mặt của con trai vui tươi như vậy, cô cũng rất vui
"Mau...con ăn đi kẻo nguội"
Cô vừa nói vừa mở miếng bọc ra, bên trong có 2 miếng đùi gà rán to khiến Kiệt Anh Tuấn thèm chảy nước miếng
"Thơm...thơm quá"
Nhưng cậu không ăn liền, cậu liền để ý bên cạnh đó còn có một nắm xôi không
"Mẹ...mẹ đã ăn chưa ạ?"
"Rồi.. mẹ đã ăn ở chỗ làm rồi"
Mẹ của Kiệt Anh Tuấn mỉm cười nhìn cậu mà nói, nhưng đôi bàn tay gầy gò đó lại đang đè lên chiếc bụng cố gắng không phát ra tiếng kêu
"Vậy còn bó xôi này là sao ạ?"
"À...chỉ là đô ăn mẹ chưa ăn hết ở đó thôi"
Cô nhanh tay giấu đi bó xôi, nhưng vẫn không qua mắt được Kiệt Anh Tuấn, cậu nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc đùi gà và đưa cho mẹ nở nụ cười
"Mẹ... đây... mẹ ăn chung với con đi ^^"
"โนล์ท..โนล์ท"
"'Con không muốn ăn hết 2 chiếc đâu, con muốn mẹ ăn chung với con cơ"
"Mẹ chắc chắn là chưa ăn gì...sắc mặt của mẹ có thể nói lên điều đó"
"Mẹ...lần sau chúng ta ăn những đồ như thường ngày thôi"
"Khoai lang, bánh mì, con không chê đâu"
"Con cũng không muốn mẹ phải đi làm cực khổ để mua những thứ này đâu"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy những lời mà con trai nói vậy, Cô rất xúc động mà ôm chầm lấy Kiệt Anh Tuấn
"Tuấn Tuấn...con đúng là ngoan"
"Mẹ rất vui ...mẹ rất vui khi con hiểu chuyện như vậy"
"Mẹ...chúng ta mau ăn thôi kẻo nguội mất"
/10 năm sau/
"Tuấn..Tuấn"
"Tuấn...Tuấn ơi..dậy đi con"
"Hôm nay là ngày đầu con nhập học mà đúng chứ"
/Ngoáp/
"Chết rồi...hôm nay là ngày nhập học mà mình quên mất"
Kiệt Anh Tuấn vội vàng sắp xếp chuẩn bị đồ và chạy xuống nhà, cậu lấy một miếng khoai nướng mẹ để đó rồi ra cửa
"Mẹ...con đi nha"
"Ừm...con đi cẩn thận nhé"
/Tiếng đóng cửa/
"Haizz, cái thằng bé này, chớp mắt đã 10 năm rồi"
Kiệt Anh Tuấn vội vàng chạy đến trưởng, cậu vừa chạy vừa ăn vội cục khoai nướng
Ngôi trường cậu nhập học chính là ngôi trường Nhất Đường, bỗng một bóng hình xuất hiện
/Bụp/
"A...đau quá"
"Ayzda...đau chết tôi rồi"
Vì quá vội vàng mà Kiệt Anh Tuấn đã đâm vào phải một bạn nữ cũng đang đi tới trường, miếng khoai nướng đã bị rơi xuống đất
Khi thấy mình đâm trúng người, Kiệt Anh Tuấn hoảng hốt vội vàng đi tới bên cạnh bạn đó
"Mình... mình xin lỗi, cậu không sao chứ?"
/Ngơ/
Kiệt Anh Tuấn nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn với mái tóc vàng ngắn, cùng với một khuôn mặt xinh đẹp khiến cậu đơ người ra
"Cậu ấy..cậu ấy xinh quá"
Người mà Kiệt Anh Tuấn đâm phải chính là Ngọc Á Hiên
/Lắc đầu/
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không mình không sao, chỉ choáng chút thôi"
"Mình cũng chạy nhanh quá nên cũng có phần sai"
"A...đồ ăn cậu rơi rồi, để mình đền cậu cái khác nhé"
"Hở..?"
"Này...này..cậu có nghe tớ nói không?"
"À..à không không sao đâu"
/Nhìn đồng hồ/
"A đã muộn rồi sao?, xin lỗi nhưng mình phải tới trường đây, không sẽ trễ mất"
"Nhưng...nhưng đồ ăn của cậu"
Kiệt Anh Tuấn tỏ ra bình thản đi tới nhặt miếng khoai nướng lên và phủi đi
"Không sao đâu, mình đã quen ăn những đồ này rồi"
Nói xong Kiệt Anh Tuấn liền chạy đi
"Hình như đồ cậu ấy mặt là đồ của ngôi trường mình sẽ nhập học mấy ngày tới"
/Tiếng xe dừng/
"Tiểu thư, người chạy nhanh vậy...có sao không ạ?"
"Không...hãy mau về thôi, ta chỉ đi hóng mát chút thôi"
"Dạ vâng, phu nhân cũng đang chờ người về ạ"
/Ớ trường/
"Hộc….hộc.may quá"
"Vẫn vẫn kịp thời dự lễ khai giảng"
"Để xem mình học ở lớp nào đây nhỉ...."
"A.... đây rồi...10A7"
/Mấy ngày sau/
/Sau sự kiện xuất hiện của Bạch Lý Hải/
/Xin chào các bạn, mình là Ngọc Á Hiên, xin mọi người giúp đỡ/
/Bất ngờ/
"Cô ấy...không phải chính là cô gái mình lỡ đâm phải sao?"
"Cô ấy học ở ngôi trường này sao?, còn từ nước ngoài về"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro