Tiếng Chuông Ngày Đông

Quá Khứ

2024-11-09 23:21:22

p class="watch-page-fiction-content">Khi 2 người ngồi xuống ghế, Khánh Hữu Tuấn bắt đầu kể lại câu chuyện 5 năm trước cho Bà Nhâm

"Thằng bé Tĩnh Tĩnh 5 năm trước đã chứng kiến vụ tai nạn cướp đi mẹ nó"

"Từ sau lúc đó, thằng bé không bao giờ cười nữa suốt ngày luôn nhốt mình ở trong phòng, trước vụ tai nạn đó Tĩnh Tĩnh luôn bám lấy mẹ không buông, ngày ngày đều đi theo mẹ, khi vụ tai nạn xảy ra, thằng bé đã lao thẳng ra đường để đi cứu mẹ nó"

"Tình cảm Tĩnh Tĩnh dành cho mẹ rất lớn"

Khánh Hữu Tuấn nói đến đây khoé mắt hai bên ông đã đỏ hoe nghẹn ngào không thể nói tiếp được

Bà Nhâm lúc này rất sốc trước những lời nói ấy, bà cảm thấy đứa trẻ này rất đáng thương

"Ôi, đứa trẻ này, chỉ mới nhiêu đó tuổi đã chứng kiến cảnh đó, thực sự quá đau khổ rồi"

Khánh Hữu Tuấn nhìn Bà Nhâm không kìm được trong lòng nghẹn ngào nói

"Nhưng mà thực sự tôi rất biết ơn bà và Tiểu Phương, đây là lần đầu tiên tôi thấy thằng bé cười tươi trong ngày sinh nhật của nó đến vậy"

"Thực sự tôi rất vui khi Tĩnh Tĩnh có Tiểu Phương làm bạn, hai đứa nó chơi đùa rất vui, là người làm cha tôi chỉ mong thằng bé có thể vượt qua và bước tiếp trên con đường này"

Bà Nhâm nhìn Khánh Hữu Tuấn như vậy liền nói

"Không, không có gì Phương Phương có thể chuyển tới một nơi tốt như vậy thực sự tôi cũng rất vui"

Khi nhắc tới Nhâm Liễu Phương, Khánh Hữu Tuấn mới hỏi bà Nhâm những thắc mắc trong lòng về cô bé

"Bà Nhâm, có thể cho tôi hỏi vài câu được không?"

"Được, Anh hỏi đi"

"Tiểu Phương, ba mẹ cô bé đâu tại sao cô bé và bà lại sống trong con hẻm đó?"

Bà Nhâm nghe câu hỏi của Khánh Hữu Tuấn xong liền trầm mặc một hồi lâu khiến cho không khí lúc đó cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng rồi bà cũng kể cho Khánh Hữu Tuấn nghe

"Phương Phương, khi mẹ con bé chỉ vừa sinh con bé ra, cha nó đã bỏ 2 mẹ con theo người phụ nữ khác"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mẹ con bé đã luôn cầu xin ông ấy đừng rời bỏ 2 người, nhưng chỉ nhận lại là những trận đòn và lời chửi rủa"

Nói đến lúc này giọng nói của bà Nhâm nghẹn ngào, bà lấy tay ôm chặt ngực mình

"Khi Phương Phương chỉ mới 5 tháng tuổi, thì mẹ con bé đã đột nhiên biến mất đến nay vẫn không rõ sống chết"

"Lúc đó vì tên đó đó ăn chơi cá độ dẫn đến vỡ nợ, đã bán đi căn nhà, 2 bà cháu tôi đã luôn phải lang thang khi tôi tìm thấy bảng cho thuê căn trọ ở trong con hẻm đó"

"Nên từ nhỏ Phương Phương đã luôn phải chịu khổ, luôn bị những đứa trẻ khác xa lánh và sỉ nhục, con bé rất ngoan, thực sự rất ngoan"

"Sức khoẻ của nó từ nhỏ đã không tốt nhưng vẫn luôn đi theo phụ tôi bán hàng"

Khánh Hữu Tuấn lúc này trở nên giận giữ, đập tay mạnh xuống bàn

"Khốn khiếp, tên khốn đó đâu rồi, tôi phải bắt hắn phải hối hận với những điều hắn đã làm"

Bà Nhâm thở dài khẽ lắc đầu

"Hắn ta đã cũng người phụ nữ đó bỏ trốn qua nơi khác sống rồi"

Khánh Hữu Tuấn liền bật cười và gọi cho quản gia

"Trác quản gia, hãy điều tra xem bố của Tiểu Phương đang ở đâu và báo lại cho tôi"

"Vâng thưa giám đốc, tôi sẽ cho người điều tra"

Khánh Hữu Tuấn liền nở nụ cười với bà Nhâm

"Bà Nhâm, bà cứ yên tâm sau này tôi sẽ chăm sóc tốt Tiểu Phương, không thể để cô bé bị thiệt thòi nữa"

"Tôi sẽ đích thân đi tìm mẹ của tiểu Phương, tôi hứa, bà xin bà đừng lo lắng nữa"

Bà Nhâm xúc động trong lòng nắm chặt lấy tay của Khánh Hữu Tuấn

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cảm ơn câu, thật sự cảm ơn cậu, cậu đúng là người tốt, tôi và Phương Phương nợ cậu ân tình này"

Lúc này bỗng bên ngoài có tiếng la của Khánh Vỹ Tịnh

"Nhâm Liễu Phương, Nhâm Liễu Phương cậu sao vậy, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, cậu đừng làm tớ sợ!"

Khánh Hữu Tuấn và bà Nhâm ngay lập tức chạy ra ngoài thì thấy Nhâm Liễu Phương đang nằm ngất trên sàn, bên cạnh đó là Khánh Vỹ Tịnh đang gọi và lung lay người cô

"Phương Phương!"

Bà Nhâm hét lên và chạy tới bên cạnh Nhâm Liễu Phương, lúc này Nhâm Liễu Phương đã mơ màng tỉnh dậy mỉm cười vs bà Nhâm

"Bà..bà cháu không..sao, cháu chỉ hơi chóng mắt và khó thở một tý....thôi.."

Nói xong Nhâm Liễu Phương liền ngất tiếp

"Phương Phương, Phương Phương, cháu tỉnh lại đi!, đừng làm bà sợ"

Lúc này Khánh Hữu Tuấn đã lái chiếc xe hơi tới mở cửa ra liền thôi thúc Khánh Vỹ Tịnh bế Nhâm Liễu Phương lên xe

"Tĩnh Tĩnh mau, bế Tiểu Phương lên xe chúng ta chạy tới bệnh viện"

"Vâng bố!"

Khánh Vỹ Tịnh liền bế Nhâm Liễu Phương lên xe, khi bế Nhâm Liễu Phương lên câu bỗng khựng người lại trong lòng có những thắc mắc

"Nhâm Liễu Phương, cô ấy nhẹ quá"

"Tĩnh Tĩnh, con còn đứng đó làm gì mau lên xe, chúng ta không có thời gian đâu"

"Dạ..vâng con tới đây"

Sau đó 4 người liền có mặt ở Bệnh viện, Nhâm Liễu Phương đã được chuyển vào để kiểm tra, Khánh Vỹ Tịnh, Bà Nhâm và ông khánh đang ngồi ở ngoài lo lắng, sốt ruột đợi kết quả từ bác sĩ

"""" Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Trước Sau

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiếng Chuông Ngày Đông

Số ký tự: 0