Sự Thật (8)
2024-11-09 23:21:22
"Nhìn con, thật giống với cô ấy"
"Dạ?, con.con giống ai ạ'
"Mẹ của con, cũng lag ân nhân của ta"
"Dạ?....c.cô nói sao ạ?"
"Me...mẹ của con?"
Nhâm Liếu Phương miệng run rẩy lấp bấp nhìn Mộng Tuyết Nhu
"Đúng vậy...cô ấy đã kể cho ta nghe rất nhiều về con"
"Cô ấy kêu con rất giống một thiên thần nhỏ, quả thật con đúng là thiên thần nhỏ đó"
"Mẹ...mẹ con bây giờ đang ở đâu ạ?"
Nhâm Liễu Phương liên tục hỏi Mộng Tuyết Nhu
"Mẹ con... mẹ con bây giờ đang ở đâu ạ?"
"Xin..xin hãy cho con biết"
Mộng Tuyết Nhu ôm lấy Nhâm Liễu Phương mà vỗ về
"Con đừng lo, cô ấy bây giờ đang sống ở một nơi khác....rất sớm con sẽ được gặp lại thôi"
"Thật...thật sao ạ?"
"Ữm..bây giờ ta sẽ chăm sóc con thật tốt"
Nhâm Liễu Phương khi nghe xong đôi mắt của cô đã rưng rưng nước mắt mà ôm lấy Mộng Tuyết Nhu
"Được..rồi đứa trẻ ngoan...đừng khóc"
Bà Nhâm đứng bên cạnh cũng rất kinh ngạc khi nghe Mộng Tuyết Nhu nói vậy
"Cô nói thật chứ... Ánh Tuyết vẫn còn sống?"
"Vâng..thưa bà...cô ấy vẫn còn sống, chỉ là bây giờ cô ấy đang ở thành phố khác"
Bà Nhâm nghe xong rất vui mừng mà ôm Nhâm Liễu Phương
"Phương Phương tốt quá...tốt quá..Ánh Tuyết vẫn còn sống"
Khánh Vỹ Tĩnh cũng đi tới bên Nhâm Liểu Phương
"Phương Phương tốt quá rồi nhỉ'"
"Ừ...ừm Tĩnh Tĩnh mình rất vui, mình thực sự rất vui"
Mộng Tuyết Nhu bật cười nhìn Khánh Hữu Tuấn nói 1 câu gì đó khiến ông cũng gật đầu
Xong cô quay ra nhìn Khánh Vỹ Tĩnh
"Tĩnh Tĩnh 2 đứa thân thiết quá nhỉ"
"Mẹ...mẹ nói vậy là sao chứ"
"Không...không gì cả AA"
Khánh Hữu Tuấn đi tới
"Ta cũng có chuyện này muốn nói cho Tiểu Phương"
"Tiểu Phương, ngày mai con sẽ đi học chụng với Tĩnh Tĩnh nhé"
"Thật ạ...Con sẽ được học chung với cậu ấy sao?"
"Thật.ta đã làm thủ tục chuyển lớp cho con rồi"
Khánh Vỹ Tĩnh và Nhâm Liều Phương 2 mắt sáng lên nhìn nhau
"Vậy là chúng ta được học chung lớp rồi"
"Tớ rất mong chờ đó"
"Được rồi 2 đứa mau vào bàn ăn, chúng ta cùng chúc mừng ngày vui nào"
"Dạaa"
Khánh Hữu Tuấn quay sang nhìn những người hầu và quản gia
"Hôm nay ngày vui mọi người cùng vào ăn chung"
"Hả...hả thưa giám đốc...chúng tôi"
"Chúng gì mà chúng, nhanh vào đây ăn chung"
"Vâng..."
Mọi người cùng ngồi lại dùng bữa rất vui vẻ
Khi đã dùng xong Khánh Vỹ Tĩnh và Nhâm Liễu Phương chạy nhanh lên phòng
"Phương Phương chúng ta lên phòng chơi đi, mình có cái này muốn cho cậu xem"
"Ừm...đi thôi"
Mộng Tuyết Nhu ghé tới sát bên Khánh Hữu Tuấn
"2 đứa có vẻ rất thân nhỉ"
"Trông rất đẹp đôi..."
"Em nói vậy nghĩa là..."
"Ừm...em ưng con bé làm con dâu tương lai của em"
"Thật sao?..anh cũng nghĩ giống em vậy"
"Nhưng mà với luật của gia tộc mình...thì sẽ là sóng gió to cho 2 đứa nó"
"Em..em chỉ muốn Tĩnh Tĩnh được hạnh phúc"
Khánh Hữu Tuấn nắm lấy tay Mộng Tuyết Nhu xong bế cô lên trước sự chứng kiến của nhiều người
"A..anh.anh làm gì thế thả em xuống"
"Được rồi...ngoan nào...em đi đã mệt rồi để anh bế em"
"Thả em ra...em tự đi được..mọi người vẫn đang nhìn đó"
Khánh Hữu Tuấn bước lên cầu thang xong khẽ nói vào tai Mộng Tuyết Nhu khiến mặt cô đỏ bừng lên
"Em nói...em luôn muốn có một đứa con gái đúng không?"
"Vậy sao chúng ta không cho Tĩnh Tĩnh một đứa em gái nhỉ"
"Anh...anh tên háo sắc này, mau thả em ra"
Khánh Hữu Tuấn không nói gì chỉ mỉm cười nhìn Mộng Tuyết Nhu mà đi lên phòng
"Dạ?, con.con giống ai ạ'
"Mẹ của con, cũng lag ân nhân của ta"
"Dạ?....c.cô nói sao ạ?"
"Me...mẹ của con?"
Nhâm Liếu Phương miệng run rẩy lấp bấp nhìn Mộng Tuyết Nhu
"Đúng vậy...cô ấy đã kể cho ta nghe rất nhiều về con"
"Cô ấy kêu con rất giống một thiên thần nhỏ, quả thật con đúng là thiên thần nhỏ đó"
"Mẹ...mẹ con bây giờ đang ở đâu ạ?"
Nhâm Liễu Phương liên tục hỏi Mộng Tuyết Nhu
"Mẹ con... mẹ con bây giờ đang ở đâu ạ?"
"Xin..xin hãy cho con biết"
Mộng Tuyết Nhu ôm lấy Nhâm Liễu Phương mà vỗ về
"Con đừng lo, cô ấy bây giờ đang sống ở một nơi khác....rất sớm con sẽ được gặp lại thôi"
"Thật...thật sao ạ?"
"Ữm..bây giờ ta sẽ chăm sóc con thật tốt"
Nhâm Liễu Phương khi nghe xong đôi mắt của cô đã rưng rưng nước mắt mà ôm lấy Mộng Tuyết Nhu
"Được..rồi đứa trẻ ngoan...đừng khóc"
Bà Nhâm đứng bên cạnh cũng rất kinh ngạc khi nghe Mộng Tuyết Nhu nói vậy
"Cô nói thật chứ... Ánh Tuyết vẫn còn sống?"
"Vâng..thưa bà...cô ấy vẫn còn sống, chỉ là bây giờ cô ấy đang ở thành phố khác"
Bà Nhâm nghe xong rất vui mừng mà ôm Nhâm Liễu Phương
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phương Phương tốt quá...tốt quá..Ánh Tuyết vẫn còn sống"
Khánh Vỹ Tĩnh cũng đi tới bên Nhâm Liểu Phương
"Phương Phương tốt quá rồi nhỉ'"
"Ừ...ừm Tĩnh Tĩnh mình rất vui, mình thực sự rất vui"
Mộng Tuyết Nhu bật cười nhìn Khánh Hữu Tuấn nói 1 câu gì đó khiến ông cũng gật đầu
Xong cô quay ra nhìn Khánh Vỹ Tĩnh
"Tĩnh Tĩnh 2 đứa thân thiết quá nhỉ"
"Mẹ...mẹ nói vậy là sao chứ"
"Không...không gì cả AA"
Khánh Hữu Tuấn đi tới
"Ta cũng có chuyện này muốn nói cho Tiểu Phương"
"Tiểu Phương, ngày mai con sẽ đi học chụng với Tĩnh Tĩnh nhé"
"Thật ạ...Con sẽ được học chung với cậu ấy sao?"
"Thật.ta đã làm thủ tục chuyển lớp cho con rồi"
Khánh Vỹ Tĩnh và Nhâm Liều Phương 2 mắt sáng lên nhìn nhau
"Vậy là chúng ta được học chung lớp rồi"
"Tớ rất mong chờ đó"
"Được rồi 2 đứa mau vào bàn ăn, chúng ta cùng chúc mừng ngày vui nào"
"Dạaa"
Khánh Hữu Tuấn quay sang nhìn những người hầu và quản gia
"Hôm nay ngày vui mọi người cùng vào ăn chung"
"Hả...hả thưa giám đốc...chúng tôi"
"Chúng gì mà chúng, nhanh vào đây ăn chung"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng..."
Mọi người cùng ngồi lại dùng bữa rất vui vẻ
Khi đã dùng xong Khánh Vỹ Tĩnh và Nhâm Liễu Phương chạy nhanh lên phòng
"Phương Phương chúng ta lên phòng chơi đi, mình có cái này muốn cho cậu xem"
"Ừm...đi thôi"
Mộng Tuyết Nhu ghé tới sát bên Khánh Hữu Tuấn
"2 đứa có vẻ rất thân nhỉ"
"Trông rất đẹp đôi..."
"Em nói vậy nghĩa là..."
"Ừm...em ưng con bé làm con dâu tương lai của em"
"Thật sao?..anh cũng nghĩ giống em vậy"
"Nhưng mà với luật của gia tộc mình...thì sẽ là sóng gió to cho 2 đứa nó"
"Em..em chỉ muốn Tĩnh Tĩnh được hạnh phúc"
Khánh Hữu Tuấn nắm lấy tay Mộng Tuyết Nhu xong bế cô lên trước sự chứng kiến của nhiều người
"A..anh.anh làm gì thế thả em xuống"
"Được rồi...ngoan nào...em đi đã mệt rồi để anh bế em"
"Thả em ra...em tự đi được..mọi người vẫn đang nhìn đó"
Khánh Hữu Tuấn bước lên cầu thang xong khẽ nói vào tai Mộng Tuyết Nhu khiến mặt cô đỏ bừng lên
"Em nói...em luôn muốn có một đứa con gái đúng không?"
"Vậy sao chúng ta không cho Tĩnh Tĩnh một đứa em gái nhỉ"
"Anh...anh tên háo sắc này, mau thả em ra"
Khánh Hữu Tuấn không nói gì chỉ mỉm cười nhìn Mộng Tuyết Nhu mà đi lên phòng
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro