Bệnh Viện
Mi An
2024-02-29 00:40:56
Bệnh viện phụ sản thành phố. "Thưa Mặc tổng, bác sĩ đang chờ ngài."
Mặc Điền gật đầu với người y tá già trước mặt, tay năm cổ tay Hòa An kéo cô theo.
"Lát nữa, cứ làm theo lời bác sĩ, đừng căng thẳng quá, tôi sẽ ở cạnh em"
Hòa An nhìn đối phương, mặt đã sớm lấy lại vẻ bất cần, như cách cô muốn tỏ ra từ hôm qua đến giờ.
"Anh đừng có kéo tay tôi. Tôi tự biết đi."
Nói xong, vung tay mạnh một cái, chớp mắt một cái, rồi dấn lên trước Mặc Điền một bước, thẳng hướng phòng siêu âm mà người y tá vừa lách người vào.
"Phu nhân chịu khó một chút, tôi sẽ làm nhanh."
Bác sĩ là nữ, trạc ba mươi, một tay cầm bình gel, một tay đỡ tay Hòa An khi cô sửa tư thế cho thuận trên giường siêu âm.
Mặc Điền nhíu mày nhìn lên màn hình đen trắng, mắt dân giãn ra khi thấy hình dáng một đứa trẻ đang cuộn tròn.
"Con trai?"
"Không rõ lắm. Tư thế này khó mà quan sát được. Chúng †a sẽ đợi xem đứa trẻ có thay đổi tư thế không đã”
Giọng nói bình thản của vị bác sĩ khiến Mặc Điền cảm thấy căng thẳng, anh chỉ muốn đứa trẻ mau mau đổi tư thế, để có thể biết chảc được con của anh và Hòa An là con trai hay con gái.
Mười phút nằm yên, Hòa An bắt đầu thấy khó thở, may sao lúc tưởng chừng như sắp lăn khỏi giường thì nghe có
tiếng nói:
"Mặc tổng, là con gái!"
"Con gái? Chắc chưa?"
"Đứa nhỏ vẫn chưa trở người qua hẳn, nhưng có thể nhìn thấy phần nào. Là con gái."
Không giấu được vẻ thất vọng trong đáy mät, Mặc Điền quay qua nhìn Hòa An.
"Tôi đưa em về nghỉ ngơi."
Hòa An chậm chạp ngồi dậy, mặt không biểu cảm gì rõ rệt, nhưng lòng cô ngổn ngang nhiều cảm xúc.
"Mình vậy là chỉ được nhận trợ cấp thôi."
Họ ra đến sảnh chờ thì Mặc Điền lên tiếng:
"Tôi sẽ thuê nhà cho em nếu muốn ở lại thành phố để sinh con. Còn nếu muốn về quê thì tôi cho người hộ tống em về”
"Hàng tháng sẽ gửi tiền trợ cấp cho em."
"Bao nhiêu?"
Hòa An không hiểu sao lại buột miệng bật lên câu đó. Mặc Điền ngạc nhiên, anh không nghĩ Hòa An sẽ hỏi vậy. Dù
sao, trong cảm nhận của mình, Mặc Điền vẫn tự cho là Hòa An yêu anh.
"Hai trăm triệu. Sinh xong ba trăm triệu mỗi tháng, tiền sữa, tã, y tế, tôi lo."
"Vậy được. Tôi về quê."
Giọng chắc nịch của Hòa An khiến Mặc Điền khó chịu. Anh ghét cảm giác bị xem là một con bò sữa trong mắt nhân tình của mình, nhưng không có cớ gì để bộc lộ sự bất mãn, nên chỉ biết mím chặt môi, tăng ga cho xe phóng nhanh thêm chút.
Đến ngã tư gần công ty xây dựng của Mặc gia, nơi Mặc Lan, chị gái Mặc Điền làm giám đốc, Hòa An quay qua nói:
"Cho tôi xuống đây. Chồng tôi sẽ tự tới đón. Chào anh nhé."
"Khoan!"
Mặc Điền tấp vào sát lề đường, năm chặt khuỷu tay Hòa An, giận dữ hỏi:
"Em vừa nói gì?" "Tôi nói lát chồng tôi sẽ tự tới đón tôi."
"Em đang giỡn mặt tôi đó! Đứa nhỏ là con tôi hay con thẳng đó?"
“Là con anh."
"Nhưng chúng ta đã chia tay. Tôi có quyền lấy chồng mới cho vui vẻ phải không?”
"Vui vẻ?"
Hòa An vùng khỏi tay Mặc Điền, lạnh lùng mở cửa xe. 'Vừa khi, chiếc ô tô màu đỏ mận trờ tới, người đàn ông trên xe nhanh nhẹn mở cửa nói to, giọng hớn hở:
"Vợ yêu, anh nhớ em quá. Chúng ta về thôi!"
Hòa An đã lên xe rời đi một lúc, mà Mặc Điền vẫn chưa thôi cơn giận dữ.
"Cô ta thật là thứ đàn bà vô sỉ! Chỉ biết tiền và tiền. Vậy mà có lúc mình định sau khi kết thúc hợp đồng với Lam Bích,
sẽ rước cô ta về."
Nghĩ đến Lam Bích, Mặc Điền tự dưng thấy nặng nề, cho xe chạy về hướng trung tâm.
“Thưa mẹ, cho phép chúng con ly hôn đi ạ."
"Sau khi sinh đã, con gái. Nhưng con từng nói Mặc Điền là mẫu đàn ông con muốn cơ mà?”
"Anh ấy lạnh lùng kinh khủng. Đôi khi con thấy mệt mỏi quá, mẹ ạ."
"Chúng ta còn tới mười sáu tháng. Liên hôn này phải đi tới cùng."
Gương mặt cay đắng của Lam Bích không làm bà Quý Hữu mềm lòng. Bà vốn một tay lèo lái con thuyền gia tộc đến được với vinh quang như hôm nay, toàn phải dựa trên sự cứng rắn, không khoan nhượng trước mọi đối thủ, mọi hoàn cảnh khó khăn.
"Chúng ta cần thế lực ở trung ương của họ, họ cần tiền của chúng ta. Không ai không lợi, nên chưa buông được đâu, Lam Bích."
Nghe mấy lời người mẹ ôn tồn phân giải, Lam Bích không muốn nói gì thêm. Hai năm trước, vừa du học về nước, cô đã bị xếp đặt vào một hôn nhân vì lợi ích của hai gia tộc Mặc - Hoằng. Lúc đầu, Lam Bích phản đối quyết liệt, nhưng sau khi nhìn thấy Mặc Điền thì lại đổi ý.
Một người phối ngẫu giỏi giang, đẹp trai, cá tính, ai không muốn chứ, chỉ hiềm một nỗi, càng ở lâu, Lam Bích càng thấy
sợ sự lãnh đạm của người cô gọi là chồng.
Mặc Điền không bao giờ dùng lời lẽ âu yếm với vợ, lúc nào cũng giữ khoảng cách với cô, vô cùng khách sáo.
"Anh, hôm nay đưa em đi khám thai được không?"
"Tôi bận chút việc, nên thư ký Hảo sẽ đưa em đi."
Cúp máy. Mặt Lam Bích đỏ ửng lên, tức giận, và bất lực. "Mẹ có bao giờ nghĩ về hạnh phúc của con không mẹ?" "Đừng càu nhàu nữa, con sẽ ổn thôi!"
"Quản gia, chuẩn bị đồ cho thiếu phu nhân đi khám thai."
Mười lăm phút sau, xe của Mặc gia với thư ký Hảo bên trong đã dừng lại trước cổng biệt thự Hoằng gia.
"Hôm nay, chúng ta sẽ biết được ngày tốt để đặt lịch mổ cho thiếu phu nhân."
"Tôi muốn sinh tự nhiên."
"Cái này xin thiếu phu nhân trao đổi thêm với Mặc phu nhân và Mặc tổng ạ."
Thư ký Hảo ân cần nhìn Lam Bích, đáp lại cô với một giọng trầm ấm.
Lam Bích không nói nữa, tự biết chuyện này chẳng nên đôi co. Về nói chuyện với mẹ cô, xem ra có hy vọng hơn là gặp.
người nhà họ Mặc.
"Được rồi, tôi muốn dừng lại ở đâu đó để mua một cái bánh bông lan tươi"
Lam Bích nói vừa dứt lời, thư ký Hảo đã đưa chiếc bánh táo thơm phức ra ngay trước mặt cô.
"Thiếu phu nhân, bánh của cửa hàng cô thích đây ạ."
Ánh mắt họ lướt qua nhau một thoáng, không hiểu sao lại khiến Lam Bích bận lòng.
"Người này biết mình thích bánh táo, ở Bean B?" Hoặc thư ký Hảo đã cho người theo dõi Lam Bích, hoặc anh ta có một quan tâm đặc biệt nào đó với thiếu phu nhân
Mặc gia.
"Thưa phu nhân, thai bình thường, nhưng khá nhẹ cân nếu so với số tháng. Phu nhân nên chú ý dinh dưỡng một chút."
"Tôi không ăn được bất cứ thứ gì trong thực đơn này!"
"Vậy phu nhân thường ăn hay thích ăn những gì, vui lòng kể ra, tôi sẽ lên lại menu dinh dưỡng khác."
"Bánh táo, trà táo, cháo đậu đỏ." “Còn gì nữa không?”
"Không, tôi chỉ ăn vậy thôi."
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của vị bác sĩ phó khoa, Lam Bích điềm nhiên đáp.
"Không ổn! Xin phu nhân vì yêu con hãy quan tâm đến việc ăn uống đủ chất nhiều hơn nữa. Thuốc bổ không thể thay cho thức ăn được đâu."
Nói đến đây, vị bác sĩ viết lên tờ đơn thuốc rất nhiều gạch đầu dòng, và đưa cho thư ký Hảo cùng với toàn bộ menu dinh
dưỡng đính kèm.
"Làm mẹ, là một việc rất cần kiên nhãn, và nỗ lực. Mong phu nhân lưu ý."
Lam Bích đưa tay xoa bụng, thấy một cú nhích khẽ thì biết con mình đang giao tiếp với mẹ. Tự nhiên, lòng chùng
xuống, thấy thương đứa nhỏ.
"Mẹ sẽ không bỏ bê bản thân nữa. Mẹ sẽ cố gảng vì con, Mi Mi"
Cái tên "Mi Mi" này Lam Bích đã đặt cho đứa con gái trong bụng cô, ngay khi biết giới tính.
"Chúng ta về nhà, mẹ sẽ ăn..."
Nói tới đây, Lam Bích đưa tay giật lấy xấp giấy tờ trên tay thư ký Hảo, đưa mắt qua cột đầu tiên, lẩm nhẩm:
".,,ăn bún sườn."
Một nụ cười kín đáo nở trên môi người thư ký, anh nói vừa đủ để Lam Bích nghe:
"Tôi biết một chỗ bán bún sườn không ngon không lấy tiền!"
Mặc Điền gật đầu với người y tá già trước mặt, tay năm cổ tay Hòa An kéo cô theo.
"Lát nữa, cứ làm theo lời bác sĩ, đừng căng thẳng quá, tôi sẽ ở cạnh em"
Hòa An nhìn đối phương, mặt đã sớm lấy lại vẻ bất cần, như cách cô muốn tỏ ra từ hôm qua đến giờ.
"Anh đừng có kéo tay tôi. Tôi tự biết đi."
Nói xong, vung tay mạnh một cái, chớp mắt một cái, rồi dấn lên trước Mặc Điền một bước, thẳng hướng phòng siêu âm mà người y tá vừa lách người vào.
"Phu nhân chịu khó một chút, tôi sẽ làm nhanh."
Bác sĩ là nữ, trạc ba mươi, một tay cầm bình gel, một tay đỡ tay Hòa An khi cô sửa tư thế cho thuận trên giường siêu âm.
Mặc Điền nhíu mày nhìn lên màn hình đen trắng, mắt dân giãn ra khi thấy hình dáng một đứa trẻ đang cuộn tròn.
"Con trai?"
"Không rõ lắm. Tư thế này khó mà quan sát được. Chúng †a sẽ đợi xem đứa trẻ có thay đổi tư thế không đã”
Giọng nói bình thản của vị bác sĩ khiến Mặc Điền cảm thấy căng thẳng, anh chỉ muốn đứa trẻ mau mau đổi tư thế, để có thể biết chảc được con của anh và Hòa An là con trai hay con gái.
Mười phút nằm yên, Hòa An bắt đầu thấy khó thở, may sao lúc tưởng chừng như sắp lăn khỏi giường thì nghe có
tiếng nói:
"Mặc tổng, là con gái!"
"Con gái? Chắc chưa?"
"Đứa nhỏ vẫn chưa trở người qua hẳn, nhưng có thể nhìn thấy phần nào. Là con gái."
Không giấu được vẻ thất vọng trong đáy mät, Mặc Điền quay qua nhìn Hòa An.
"Tôi đưa em về nghỉ ngơi."
Hòa An chậm chạp ngồi dậy, mặt không biểu cảm gì rõ rệt, nhưng lòng cô ngổn ngang nhiều cảm xúc.
"Mình vậy là chỉ được nhận trợ cấp thôi."
Họ ra đến sảnh chờ thì Mặc Điền lên tiếng:
"Tôi sẽ thuê nhà cho em nếu muốn ở lại thành phố để sinh con. Còn nếu muốn về quê thì tôi cho người hộ tống em về”
"Hàng tháng sẽ gửi tiền trợ cấp cho em."
"Bao nhiêu?"
Hòa An không hiểu sao lại buột miệng bật lên câu đó. Mặc Điền ngạc nhiên, anh không nghĩ Hòa An sẽ hỏi vậy. Dù
sao, trong cảm nhận của mình, Mặc Điền vẫn tự cho là Hòa An yêu anh.
"Hai trăm triệu. Sinh xong ba trăm triệu mỗi tháng, tiền sữa, tã, y tế, tôi lo."
"Vậy được. Tôi về quê."
Giọng chắc nịch của Hòa An khiến Mặc Điền khó chịu. Anh ghét cảm giác bị xem là một con bò sữa trong mắt nhân tình của mình, nhưng không có cớ gì để bộc lộ sự bất mãn, nên chỉ biết mím chặt môi, tăng ga cho xe phóng nhanh thêm chút.
Đến ngã tư gần công ty xây dựng của Mặc gia, nơi Mặc Lan, chị gái Mặc Điền làm giám đốc, Hòa An quay qua nói:
"Cho tôi xuống đây. Chồng tôi sẽ tự tới đón. Chào anh nhé."
"Khoan!"
Mặc Điền tấp vào sát lề đường, năm chặt khuỷu tay Hòa An, giận dữ hỏi:
"Em vừa nói gì?" "Tôi nói lát chồng tôi sẽ tự tới đón tôi."
"Em đang giỡn mặt tôi đó! Đứa nhỏ là con tôi hay con thẳng đó?"
“Là con anh."
"Nhưng chúng ta đã chia tay. Tôi có quyền lấy chồng mới cho vui vẻ phải không?”
"Vui vẻ?"
Hòa An vùng khỏi tay Mặc Điền, lạnh lùng mở cửa xe. 'Vừa khi, chiếc ô tô màu đỏ mận trờ tới, người đàn ông trên xe nhanh nhẹn mở cửa nói to, giọng hớn hở:
"Vợ yêu, anh nhớ em quá. Chúng ta về thôi!"
Hòa An đã lên xe rời đi một lúc, mà Mặc Điền vẫn chưa thôi cơn giận dữ.
"Cô ta thật là thứ đàn bà vô sỉ! Chỉ biết tiền và tiền. Vậy mà có lúc mình định sau khi kết thúc hợp đồng với Lam Bích,
sẽ rước cô ta về."
Nghĩ đến Lam Bích, Mặc Điền tự dưng thấy nặng nề, cho xe chạy về hướng trung tâm.
“Thưa mẹ, cho phép chúng con ly hôn đi ạ."
"Sau khi sinh đã, con gái. Nhưng con từng nói Mặc Điền là mẫu đàn ông con muốn cơ mà?”
"Anh ấy lạnh lùng kinh khủng. Đôi khi con thấy mệt mỏi quá, mẹ ạ."
"Chúng ta còn tới mười sáu tháng. Liên hôn này phải đi tới cùng."
Gương mặt cay đắng của Lam Bích không làm bà Quý Hữu mềm lòng. Bà vốn một tay lèo lái con thuyền gia tộc đến được với vinh quang như hôm nay, toàn phải dựa trên sự cứng rắn, không khoan nhượng trước mọi đối thủ, mọi hoàn cảnh khó khăn.
"Chúng ta cần thế lực ở trung ương của họ, họ cần tiền của chúng ta. Không ai không lợi, nên chưa buông được đâu, Lam Bích."
Nghe mấy lời người mẹ ôn tồn phân giải, Lam Bích không muốn nói gì thêm. Hai năm trước, vừa du học về nước, cô đã bị xếp đặt vào một hôn nhân vì lợi ích của hai gia tộc Mặc - Hoằng. Lúc đầu, Lam Bích phản đối quyết liệt, nhưng sau khi nhìn thấy Mặc Điền thì lại đổi ý.
Một người phối ngẫu giỏi giang, đẹp trai, cá tính, ai không muốn chứ, chỉ hiềm một nỗi, càng ở lâu, Lam Bích càng thấy
sợ sự lãnh đạm của người cô gọi là chồng.
Mặc Điền không bao giờ dùng lời lẽ âu yếm với vợ, lúc nào cũng giữ khoảng cách với cô, vô cùng khách sáo.
"Anh, hôm nay đưa em đi khám thai được không?"
"Tôi bận chút việc, nên thư ký Hảo sẽ đưa em đi."
Cúp máy. Mặt Lam Bích đỏ ửng lên, tức giận, và bất lực. "Mẹ có bao giờ nghĩ về hạnh phúc của con không mẹ?" "Đừng càu nhàu nữa, con sẽ ổn thôi!"
"Quản gia, chuẩn bị đồ cho thiếu phu nhân đi khám thai."
Mười lăm phút sau, xe của Mặc gia với thư ký Hảo bên trong đã dừng lại trước cổng biệt thự Hoằng gia.
"Hôm nay, chúng ta sẽ biết được ngày tốt để đặt lịch mổ cho thiếu phu nhân."
"Tôi muốn sinh tự nhiên."
"Cái này xin thiếu phu nhân trao đổi thêm với Mặc phu nhân và Mặc tổng ạ."
Thư ký Hảo ân cần nhìn Lam Bích, đáp lại cô với một giọng trầm ấm.
Lam Bích không nói nữa, tự biết chuyện này chẳng nên đôi co. Về nói chuyện với mẹ cô, xem ra có hy vọng hơn là gặp.
người nhà họ Mặc.
"Được rồi, tôi muốn dừng lại ở đâu đó để mua một cái bánh bông lan tươi"
Lam Bích nói vừa dứt lời, thư ký Hảo đã đưa chiếc bánh táo thơm phức ra ngay trước mặt cô.
"Thiếu phu nhân, bánh của cửa hàng cô thích đây ạ."
Ánh mắt họ lướt qua nhau một thoáng, không hiểu sao lại khiến Lam Bích bận lòng.
"Người này biết mình thích bánh táo, ở Bean B?" Hoặc thư ký Hảo đã cho người theo dõi Lam Bích, hoặc anh ta có một quan tâm đặc biệt nào đó với thiếu phu nhân
Mặc gia.
"Thưa phu nhân, thai bình thường, nhưng khá nhẹ cân nếu so với số tháng. Phu nhân nên chú ý dinh dưỡng một chút."
"Tôi không ăn được bất cứ thứ gì trong thực đơn này!"
"Vậy phu nhân thường ăn hay thích ăn những gì, vui lòng kể ra, tôi sẽ lên lại menu dinh dưỡng khác."
"Bánh táo, trà táo, cháo đậu đỏ." “Còn gì nữa không?”
"Không, tôi chỉ ăn vậy thôi."
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của vị bác sĩ phó khoa, Lam Bích điềm nhiên đáp.
"Không ổn! Xin phu nhân vì yêu con hãy quan tâm đến việc ăn uống đủ chất nhiều hơn nữa. Thuốc bổ không thể thay cho thức ăn được đâu."
Nói đến đây, vị bác sĩ viết lên tờ đơn thuốc rất nhiều gạch đầu dòng, và đưa cho thư ký Hảo cùng với toàn bộ menu dinh
dưỡng đính kèm.
"Làm mẹ, là một việc rất cần kiên nhãn, và nỗ lực. Mong phu nhân lưu ý."
Lam Bích đưa tay xoa bụng, thấy một cú nhích khẽ thì biết con mình đang giao tiếp với mẹ. Tự nhiên, lòng chùng
xuống, thấy thương đứa nhỏ.
"Mẹ sẽ không bỏ bê bản thân nữa. Mẹ sẽ cố gảng vì con, Mi Mi"
Cái tên "Mi Mi" này Lam Bích đã đặt cho đứa con gái trong bụng cô, ngay khi biết giới tính.
"Chúng ta về nhà, mẹ sẽ ăn..."
Nói tới đây, Lam Bích đưa tay giật lấy xấp giấy tờ trên tay thư ký Hảo, đưa mắt qua cột đầu tiên, lẩm nhẩm:
".,,ăn bún sườn."
Một nụ cười kín đáo nở trên môi người thư ký, anh nói vừa đủ để Lam Bích nghe:
"Tôi biết một chỗ bán bún sườn không ngon không lấy tiền!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro