Chương 33
Ốc Lý Đích Tinh Tinh
2024-08-18 11:40:50
Người giam cầm nàng cúi người, y dán lên môi nàng, không hề quyến luyến. Nói cách khác, y muốn nhiều hơn, đầu lưỡi y tách môi nàng ra, được nàng chấp nhận không hề phản kháng.
Trong điện có thắp hương, khói phảng phất. Lúc đầu Đàm Viên Sơ chỉ muốn đến gần nàng một chút, nhưng càng gần thì lại càng ngửi rõ mùi hương bí ẩn trên người nàng.
Giống như hôm qua, ánh nền trong điện mờ tối, phản chiếu lên gò má nữ tử.
Cái chạm cả hai giữ kín không nói nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Mất kiểm soát như một lẽ tất nhiên.
Y đứng trên cao như vậy, những người bên cạnh hoặc nịnh hót, lấy lòng, hoặc cực kỳ thận trọng, mơ mộng hão huyền. Y nhìn thấy rất rõ, lại cảm thấy mất dần hứng thú.
Nhưng nàng không chỉ một lần khiến y mất hứng, rồi lại từng chút từng chút dấy lên hứng thú.
Thêm một lần bất ngờ, cũng không có gì lạ.
Đàm Viên Sơ là một người rất biết nghe theo trái tim, thế là y hôn nàng, không hề hờ hững, thậm chí là nụ hôn còn hơi mạnh bạo.
Nữ tử trong lòng rất ngoan ngoãn, nàng nhắm mắt, hơi hoảng loạn và lạ lẫm, hai cánh tay yếu ớt ôm cổ y. Đàm Viên Sơ hơi khựng lại, sau đó y cắn môi nàng, hai tay siết chặt vòng eo mảnh mai của nàng. Tư thế của nàng bị buộc đổi thành ngồi dạng chân, tà váy xanh phủ giữa hai chân, lộ ra bắp chân trắng mịn nõn nà của nàng.
Nàng không chịu được cong người lại, ngã xuống bàn dài. Chồng tấu sớ bị nàng đẩy ra, lung lay sắp đổ.
Cạch...
Có thứ gì đó rơi xuống.
Vân Tự ngước mắt, lờ mờ nhìn thấy thứ rơi trên đất... Là tấu sớ và giày thêu của nàng.
*
Bên ngoài ngự thư phòng, Hứa Thuận Phúc ngước mắt nhìn trời, thầm tính thời gian. Vân Tự cô nương vào một khắc hay là hai khắc rồi? Hay là nửa giờ?
Chốc lát sau, Hứa Thuận Phúc lại nghĩ, hắn ta có cần chuẩn bị y phục cho Vân Tự cô nương thay không?
Lại một lúc sau, Hứa Thuận Phúc không khỏi lau mồ hôi. Vân Tự cô nương còn không ra nữa thì có phải trong cung lại có thêm một chủ tử không?
Trong đầu Hứa Thuận Phúc suy nghĩ lung tung, đột nhiên hắn ta nghe thấy cánh cửa phía sau được đẩy ra từ bên trong.
Hứa Thuận Phúc lập tức hoàn hồn, hắn ta xoay người, thấy mặt Vân Tự cô nương đỏ như ráng chiều, Hứa Thuận Phúc lập tức cúi đầu, sợ hãi không dám nhìn kỹ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Hứa Thuận Phúc đã nhìn ra vừa rồi trong điện xảy ra chuyện gì.
Má đào môi hồng, khuôn mặt rạng rỡ sắc xuân, vô cùng phong tình, như dâm bụt phản chiếu trên mặt, khiến người ta trông mà mặt đỏ tim đập nhanh.
Vân Tự xách hộp thức ăn, Hứa Thuận Phúc hỏi thăm dò: “Cô nương đang muốn về điện Hòa Nghi ư?”
Vân Tự gật đầu: “Hoàn thành lệnh của chủ tử, nô tì phải về phục mệnh.”
Hứa Thuận Phúc thầm tặc lưỡi, nhưng cũng có được câu trả lời rồi. Hắn ta cười khà, không nói nhiều nữa.
Vân Tự cô nương đã về điện Hòa Nghi, vậy thì thân phận tất nhiên vẫn là nô tì, không trở thành chủ tử.
Nhưng Hứa Thuận Phúc cũng không dám vô lễ, dù sao thì trong hậu cung cũng chẳng có được mấy chủ tử nương nương có thể khiến Hoàng thượng bụng rỗng đợi cả nửa ngày.
Trong điện có thắp hương, khói phảng phất. Lúc đầu Đàm Viên Sơ chỉ muốn đến gần nàng một chút, nhưng càng gần thì lại càng ngửi rõ mùi hương bí ẩn trên người nàng.
Giống như hôm qua, ánh nền trong điện mờ tối, phản chiếu lên gò má nữ tử.
Cái chạm cả hai giữ kín không nói nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Mất kiểm soát như một lẽ tất nhiên.
Y đứng trên cao như vậy, những người bên cạnh hoặc nịnh hót, lấy lòng, hoặc cực kỳ thận trọng, mơ mộng hão huyền. Y nhìn thấy rất rõ, lại cảm thấy mất dần hứng thú.
Nhưng nàng không chỉ một lần khiến y mất hứng, rồi lại từng chút từng chút dấy lên hứng thú.
Thêm một lần bất ngờ, cũng không có gì lạ.
Đàm Viên Sơ là một người rất biết nghe theo trái tim, thế là y hôn nàng, không hề hờ hững, thậm chí là nụ hôn còn hơi mạnh bạo.
Nữ tử trong lòng rất ngoan ngoãn, nàng nhắm mắt, hơi hoảng loạn và lạ lẫm, hai cánh tay yếu ớt ôm cổ y. Đàm Viên Sơ hơi khựng lại, sau đó y cắn môi nàng, hai tay siết chặt vòng eo mảnh mai của nàng. Tư thế của nàng bị buộc đổi thành ngồi dạng chân, tà váy xanh phủ giữa hai chân, lộ ra bắp chân trắng mịn nõn nà của nàng.
Nàng không chịu được cong người lại, ngã xuống bàn dài. Chồng tấu sớ bị nàng đẩy ra, lung lay sắp đổ.
Cạch...
Có thứ gì đó rơi xuống.
Vân Tự ngước mắt, lờ mờ nhìn thấy thứ rơi trên đất... Là tấu sớ và giày thêu của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Bên ngoài ngự thư phòng, Hứa Thuận Phúc ngước mắt nhìn trời, thầm tính thời gian. Vân Tự cô nương vào một khắc hay là hai khắc rồi? Hay là nửa giờ?
Chốc lát sau, Hứa Thuận Phúc lại nghĩ, hắn ta có cần chuẩn bị y phục cho Vân Tự cô nương thay không?
Lại một lúc sau, Hứa Thuận Phúc không khỏi lau mồ hôi. Vân Tự cô nương còn không ra nữa thì có phải trong cung lại có thêm một chủ tử không?
Trong đầu Hứa Thuận Phúc suy nghĩ lung tung, đột nhiên hắn ta nghe thấy cánh cửa phía sau được đẩy ra từ bên trong.
Hứa Thuận Phúc lập tức hoàn hồn, hắn ta xoay người, thấy mặt Vân Tự cô nương đỏ như ráng chiều, Hứa Thuận Phúc lập tức cúi đầu, sợ hãi không dám nhìn kỹ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Hứa Thuận Phúc đã nhìn ra vừa rồi trong điện xảy ra chuyện gì.
Má đào môi hồng, khuôn mặt rạng rỡ sắc xuân, vô cùng phong tình, như dâm bụt phản chiếu trên mặt, khiến người ta trông mà mặt đỏ tim đập nhanh.
Vân Tự xách hộp thức ăn, Hứa Thuận Phúc hỏi thăm dò: “Cô nương đang muốn về điện Hòa Nghi ư?”
Vân Tự gật đầu: “Hoàn thành lệnh của chủ tử, nô tì phải về phục mệnh.”
Hứa Thuận Phúc thầm tặc lưỡi, nhưng cũng có được câu trả lời rồi. Hắn ta cười khà, không nói nhiều nữa.
Vân Tự cô nương đã về điện Hòa Nghi, vậy thì thân phận tất nhiên vẫn là nô tì, không trở thành chủ tử.
Nhưng Hứa Thuận Phúc cũng không dám vô lễ, dù sao thì trong hậu cung cũng chẳng có được mấy chủ tử nương nương có thể khiến Hoàng thượng bụng rỗng đợi cả nửa ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro