Chương 38
Ốc Lý Đích Tinh Tinh
2024-08-18 11:40:50
Hồ sen có lan can, gió thổi qua mái tóc Lư Tài nhân, nàng ta dựa lên lan can, phía sau là trăm hoa, phong thái duyên dáng vô cùng. Nàng ta cười rạng rỡ với Đàm Viên Sơ, tung tăng đi về phía y: “Hoàng thượng thường đến đây sao?”
Đàm Viên Sơ gật đầu, xoay người lên lầu các.
Lư Tài nhân bị y qua quýt thì hơi giận, người gọi nàng ta đi theo là y, sao lại cố ý trưng ra cái vẻ mặt thờ ơ chứ.
Lư Tài nhân bức bối mím môi, trước kia ở trong phủ chưa từng chịu ấm ức, thế mà nàng ta đã chịu tất cả những thứ đó ở hoàng cung này trong một thời gian ngắn.
Phía sau có người chạm vào nàng ta, lý trí quay về, nàng ta hít sâu một hơi. Lư Tài nhân khôi phục lại vẻ mặt, bước nhẹ theo lên lầu các, giọng điệu nũng nịu ai oán: “Hoàng thượng không đợi tần thiếp gì cả.”
Trước khi tiến cung, mẫu thân của nàng ta đã nói với nàng ta, phải có thái độ cung kính với Hoàng thượng, nhưng cung kính thôi thì chưa đủ. Dù sao thì nàng ta không tiến cung để làm nô tì mà là người bên gối, tất nhiên cũng phải có thái độ tình lang với Hoàng thượng, bình thường ở nhà có thể nũng nịu thế nào, thì trước mặt Hoàng thượng, thái độ dịu dàng hơn là được.
Lư Tài nhân không nghĩ mẫu thân nói sai, nàng ta chu môi, ánh mặt lộ vẻ trách móc, không ngoan ngoãn ngồi xuống mà cứ muốn sáp đến cọ trước mặt Hoàng thượng, ngón tay móc vào tay áo của Đàm Viên Sơ.
Hứa Thuận Phúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không phát ra tiếng nào. Chỉ có điều, hắn ta len lén liếc nhìn Vân Tự cô nương, suýt thì bật cười thành tiếng.
Được lắm, tổ tông này hoàn toàn không vào.
Lầu các được che bởi tấm màn sa, là nơi thích hợp để nghỉ ngơi. Nhưng lầu các không quá lớn, bên trong có một chiếc giường quý phi và bàn dài, chẳng đứng được mấy người. Cung nữ của ngự tiền dâng trà nước xong thì đều canh bên ngoài, chỉ có Hứa Thuận Phúc là vào theo.
Hứa Thuận Phúc hiểu nội tình.
Hôm nay Hoàng thượng vào hậu cung hoàn toàn không phải muốn ngắm hoa, mà là định đến cung Trường Xuân thăm Dung Chiêu nghi.
Dung Chiêu nghi luôn đắc sủng, lại có một Công chúa, thông thường, một tháng Hoàng thượng sẽ đến thăm Dung Chiêu nghi vài lần. Sau khi phi tần mới tiến cung, đây là lần đầu tiên Hoàng thượng hơn một tháng không bước vào cung Trường Xuân.
Chỉ có điều, giữa đường bị ai đó làm chậm trễ.
Về phần người mà Hoàng thượng thật sự muốn đi theo là ai thì Hứa Thuận Phúc có suy đoán, nhưng không dám xác nhận.
Dù sao thì thấy tình cảnh này, Hoàng thượng và Lư Tài nhân trò chuyện, chốc chốc lại có tiếng cười xấu hổ của Lư Tài nhân vang lên, nhưng mắt lại không hề nhìn về phía Vân Tự cô nương.
Hứa Thuận Phúc thầm phân biệt, hắn ta khẽ lắc đầu, đúng là không hiểu.
Bên ngoài bức màn sa, Vân Tự ngoan ngoãn đứng đó, tiếng nói cười vui vẻ bên trong truyền ra cũng không khiến nàng lộ vẻ xao động.
Lúc nàng lựa chọn con đường này, nàng đều đã nghĩ thông hết rồi.
Hậu cung này ba nghìn giai nhân, ai cũng trong mong được Hoàng thượng sủng hạnh, chỉ là có thể hiện ra hay không mà thôi.
Trong lầu các, Đàm Viên Sơ đảo mắt qua tấm màn sa, trước mặt xuất hiện một bàn tay, cầm bánh ô mai chua, giọng nói Lư Tài nhân nhẹ nhàng vang lên: “Hoàng thượng thử cái này đi.”
Đàm Viên Sơ điềm nhiên rời mắt đi, y cúi đầu ngậm lấy, vị chua không đậm, nhưng Đàm Viên Sơ không đúng lúc nhớ đến cảnh tượng hôm qua, người nọ cắn bánh hoa quế bột sen, từng chút đút cho y. Trong điện của sổ đóng kín, hai chân trắng mịn quấn quanh eo y, nàng từ từ ngửa cổ, như đang đợi người rủ lòng thương.
Chút dịu dàng vừa rồi mất sạch ngay khoảnh khắc này, Đàm Viên Sơ nuốt bánh, y lại nhìn chằm chằm vào bức màn sa, người đó vẫn đứng tại chỗ, không có một chút động tĩnh nào.
Đàm Viên Sơ đột nhiên “xùy” một tiếng, không rõ ý gì, Lư Tài nhân khó hiểu ngẩng đầu: “Hoàng thượng sao vậy, không hợp khẩu vị sao?”
Hỏi thì hỏi vậy, nhưng Lư Tài nhân không ngờ Hoàng thượng lại gật đầu thật: “Đúng là không hợp khẩu vị.”
Lư Tài nhân cứng người, chỉ cảm thấy Hoàng thượng đúng là biết nói chuyện.
Đàm Viên Sơ gật đầu, xoay người lên lầu các.
Lư Tài nhân bị y qua quýt thì hơi giận, người gọi nàng ta đi theo là y, sao lại cố ý trưng ra cái vẻ mặt thờ ơ chứ.
Lư Tài nhân bức bối mím môi, trước kia ở trong phủ chưa từng chịu ấm ức, thế mà nàng ta đã chịu tất cả những thứ đó ở hoàng cung này trong một thời gian ngắn.
Phía sau có người chạm vào nàng ta, lý trí quay về, nàng ta hít sâu một hơi. Lư Tài nhân khôi phục lại vẻ mặt, bước nhẹ theo lên lầu các, giọng điệu nũng nịu ai oán: “Hoàng thượng không đợi tần thiếp gì cả.”
Trước khi tiến cung, mẫu thân của nàng ta đã nói với nàng ta, phải có thái độ cung kính với Hoàng thượng, nhưng cung kính thôi thì chưa đủ. Dù sao thì nàng ta không tiến cung để làm nô tì mà là người bên gối, tất nhiên cũng phải có thái độ tình lang với Hoàng thượng, bình thường ở nhà có thể nũng nịu thế nào, thì trước mặt Hoàng thượng, thái độ dịu dàng hơn là được.
Lư Tài nhân không nghĩ mẫu thân nói sai, nàng ta chu môi, ánh mặt lộ vẻ trách móc, không ngoan ngoãn ngồi xuống mà cứ muốn sáp đến cọ trước mặt Hoàng thượng, ngón tay móc vào tay áo của Đàm Viên Sơ.
Hứa Thuận Phúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không phát ra tiếng nào. Chỉ có điều, hắn ta len lén liếc nhìn Vân Tự cô nương, suýt thì bật cười thành tiếng.
Được lắm, tổ tông này hoàn toàn không vào.
Lầu các được che bởi tấm màn sa, là nơi thích hợp để nghỉ ngơi. Nhưng lầu các không quá lớn, bên trong có một chiếc giường quý phi và bàn dài, chẳng đứng được mấy người. Cung nữ của ngự tiền dâng trà nước xong thì đều canh bên ngoài, chỉ có Hứa Thuận Phúc là vào theo.
Hứa Thuận Phúc hiểu nội tình.
Hôm nay Hoàng thượng vào hậu cung hoàn toàn không phải muốn ngắm hoa, mà là định đến cung Trường Xuân thăm Dung Chiêu nghi.
Dung Chiêu nghi luôn đắc sủng, lại có một Công chúa, thông thường, một tháng Hoàng thượng sẽ đến thăm Dung Chiêu nghi vài lần. Sau khi phi tần mới tiến cung, đây là lần đầu tiên Hoàng thượng hơn một tháng không bước vào cung Trường Xuân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có điều, giữa đường bị ai đó làm chậm trễ.
Về phần người mà Hoàng thượng thật sự muốn đi theo là ai thì Hứa Thuận Phúc có suy đoán, nhưng không dám xác nhận.
Dù sao thì thấy tình cảnh này, Hoàng thượng và Lư Tài nhân trò chuyện, chốc chốc lại có tiếng cười xấu hổ của Lư Tài nhân vang lên, nhưng mắt lại không hề nhìn về phía Vân Tự cô nương.
Hứa Thuận Phúc thầm phân biệt, hắn ta khẽ lắc đầu, đúng là không hiểu.
Bên ngoài bức màn sa, Vân Tự ngoan ngoãn đứng đó, tiếng nói cười vui vẻ bên trong truyền ra cũng không khiến nàng lộ vẻ xao động.
Lúc nàng lựa chọn con đường này, nàng đều đã nghĩ thông hết rồi.
Hậu cung này ba nghìn giai nhân, ai cũng trong mong được Hoàng thượng sủng hạnh, chỉ là có thể hiện ra hay không mà thôi.
Trong lầu các, Đàm Viên Sơ đảo mắt qua tấm màn sa, trước mặt xuất hiện một bàn tay, cầm bánh ô mai chua, giọng nói Lư Tài nhân nhẹ nhàng vang lên: “Hoàng thượng thử cái này đi.”
Đàm Viên Sơ điềm nhiên rời mắt đi, y cúi đầu ngậm lấy, vị chua không đậm, nhưng Đàm Viên Sơ không đúng lúc nhớ đến cảnh tượng hôm qua, người nọ cắn bánh hoa quế bột sen, từng chút đút cho y. Trong điện của sổ đóng kín, hai chân trắng mịn quấn quanh eo y, nàng từ từ ngửa cổ, như đang đợi người rủ lòng thương.
Chút dịu dàng vừa rồi mất sạch ngay khoảnh khắc này, Đàm Viên Sơ nuốt bánh, y lại nhìn chằm chằm vào bức màn sa, người đó vẫn đứng tại chỗ, không có một chút động tĩnh nào.
Đàm Viên Sơ đột nhiên “xùy” một tiếng, không rõ ý gì, Lư Tài nhân khó hiểu ngẩng đầu: “Hoàng thượng sao vậy, không hợp khẩu vị sao?”
Hỏi thì hỏi vậy, nhưng Lư Tài nhân không ngờ Hoàng thượng lại gật đầu thật: “Đúng là không hợp khẩu vị.”
Lư Tài nhân cứng người, chỉ cảm thấy Hoàng thượng đúng là biết nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro