Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Hoàng Thiên Chi...
2024-09-09 12:43:15
Trấn Liệt Sơn
Bầu trời đêm phủ một lớp đen kịt, ánh trăng mờ ảo chỉ le lói qua những tầng mây, khiến cho đỉnh Trấn Liệt Sơn chìm trong sự tĩnh lặng bí ẩn. Hàng trăm ngọn đuốc tạo ra những vệt sáng vàng cam, làm bừng sáng cả vùng núi.
Các binh sĩ của Càn Nguyên quân đang trong trạng thái chuẩn bị cao độ, chăm sóc vũ khí và trang bị, sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.
Trên đỉnh đồi, Tướng Quân Hồng Tây đứng vững như một tượng đá, ánh mắt sắc lạnh lấp lánh sự quyết tâm kiên định.
"Lệnh cho toàn quân sẵn sàng, không được lơ là cảnh giác," giọng hắn trầm hùng, chứa đầy sự chắc chắn. "Khi Đạo Chủ đến, chúng ta sẽ phát động tổng tấn công."
Những bước chân vội vã, âm thanh của binh khí va chạm và những cuộc trò chuyện thì thầm của các binh sĩ hòa quyện vào không khí lạnh lẽo. Đêm nay là đêm yên bình cuối cùng trước khi bão tố chiến tranh ập đến.
Phía dưới chân núi, các tiểu đội lính đang kiểm tra lại vũ khí, cung cấp lương thực và chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến. Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, ánh mắt của họ vừa lo lắng vừa tràn đầy quyết tâm.
Nam Cung Phủ - Đại Điện
Trong đại điện của Nam Cung phủ, ánh sáng từ những ngọn đuốc lấp lánh, tạo nên bầu không khí u tối và căng thẳng. Địa Tạng, thánh tử của Thiên Thanh Thánh Địa, đang cùng các trưởng lão và tướng lĩnh của Nam Cung gia bàn luận chiến lược.
"Thánh tử, liệu chúng ta có đủ sức đẩy lùi được Càn Nguyên quân?" Một trưởng lão hỏi, giọng đầy lo lắng.
Địa Tạng gật đầu, ánh mắt kiên định: "Chúng ta sẽ tấn công vào điểm yếu của họ. Sử dụng trận pháp 'Phong Ma Đổ để làm giảm sức mạnh của quân địch. Sau đó, tập trung lực lượng đánh vào trung quân của Hoàng Thiên."
Nam Cung Hạo bước tới, ánh mắt rực lửa: "Nếu cần thiết, chúng ta sẽ sử dụng 'Huyết Chiến Trận.'"'
Địa Tạng nhíu mày, vẻ mặt trầm tư: "Huyết Chiến Trận' sẽ hiến tế toàn bộ quân đoàn. Nhưng nếu không còn lựa chọn nào khác, ta cũng sẽ dùng. Càn Nguyên quân có vẻ không mạnh, nhưng 'Chấn Thiên Lôi Châu' của họ cực kỳ lợi hại, chúng ta không thể chủ quan."
Trấn Liệt Sơn - Bình Minh
Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh xua tan màn đêm tối tăm, các binh đoàn của Càn Nguyên quân được chiếu sáng bằng một màu vàng rực rỡ. Tiếng tù và vang lên, gọi tất cả các binh sĩ chuẩn bị cho trận chiến.
Hoàng Thiên đứng trên đài cao, ánh mắt quyết tâm nhìn xuống toàn cảnh. Hắn cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ, sự hưng phấn và nhiệt huyết dâng trào.
"Các vị đại gia, giờ là lúc chúng ta chứng minh sức mạnh của Càn Nguyên quân!" Hắn cất tiếng, giọng trầm hùng vang vọng khắp không gian.
Tướng Quân Hồng Tây dẫn đầu, cùng với mười vạn binh sĩ tiến lên phía trước. Họ di chuyển nhanh chóng, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Đằng sau họ, Kim Thần Quân và Thổ Thần Quân cũng nhanh chóng thiết lập trận địa tại
Cùng Kỳ Sơn.
Tiếng trống trận vang lên như những cú đấm mạnh mẽ vào tâm trí mỗi binh sĩ, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp đến.
Nam Cung Phủ - Đại Điện
Trong đại điện của Nam Cung phủ, các trưởng lão và tướng lĩnh hồi hộp chờ đợi thông tin từ thám báo. Nam Cung Hạo đi qua đi lại, ánh mắt sắc lạnh không ngừng nhìn về phía cửa ra vào.
"Thánh tử, chúng ta phải hành động ngay lập tức," một tướng lĩnh nói, giọng đầy lo lắng.
Địa Tạng gật đầu, ánh mắt kiên định: "Đúng, chúng ta không thể chờ đợi thêm. Các vị chuẩn bị đi, chúng ta sẽ tấn công trước."
Nam Cung Hạo bước tới, giọng trầm hùng: "Đây là lúc chúng ta chứng minh sức mạnh của Nam Cung gia. Không phải ai cũng dám đối đầu với chúng ta."
Một tu sĩ vội vã bay vào, quỳ xuống và nói: "Lão tổ đã tra được thông tin về Càn Nguyên Thành."
"Ó đây không có người ngoài, ngươi cứ việc nói." Lão tổ Nam Cung Hạo mở miệng nói.
"Khởi bẩm lão tố, theo thám tử hồi báo, Càn Nguyên Thành dưới quyền của Hoàng Thiên, có tu vi Kim Đan đỉnh phong, cùng với nhị đại hộ pháp, tam đại chiến tướng, ngũ đại quân đoàn, lục đại đô đốc, bát đại thương nhân, cửu đại nguyên soái," một thám tử bẩm báo, giọng đầy lo lắng.
Nam Cung Kiên kinh hãi: "Thế lực này đã âm thầm phát triển mười một năm, hiện có mười vạn quân, có cả thủy quân. Họ còn có nhiều nguyên soái, đô đốc và thương nhân. Thực lực này đã trở thành mối đe dọa nghiêm trọng đối với chúng ta. Mời lão tổ ra tay tiêu diệt Hoàng Thiên."
Lão tố Nam Cung Hạo giận dữ chửi: "Một đám phế vật! Ta sẽ tự mình đi tiêu diệt hắn."
Ngay khi lão vừa dứt lời, một luồng thần thức mạnh mẽ bao trùm phủ thành chủ. Hoàng Thiên tiến đến, không ngần ngại phóng thần thức ra, khiến nhiều cao thủ của Nam Cung thế gia bị kinh động.
Lão tổ Nam Cung Hạo bay lên, đối diện với một thanh niên đội kim quan, mặc chiến bào đỏ và khoác áo giáp đỏ liên hoàn, tay cầm hoàng thiên họa kích, cưỡi ngưu. Thấy Hoàng Thiên, mắt lão đỏ lừ, khói bốc lên đỉnh đầu, và lão hét lớn chuẩn bị xuất phi kiếm.
Hoàng Thiên nhìn lão, lạnh lùng nói: "Lên bầu trời."
Không ngần ngại, lão tổ bay ra cách Nam Kinh năm mươi dặm, lửa giận công tâm, lão tấn công trước. Hoàng Thiên cũng không yếu thế, hai người đại chiến trên không, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lão tổ phóng phi kiếm về phía Hoàng Thiên. Hoàng Thiên chém ra một kích đỡ phi kiếm, sau đó tung chiêu "Họa Địa Vi Lao" bao vây phi kiếm đối phương. Đối phương không hoảng sợ, xuất thần thông "Tôi Sơn" tấn công
Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lộn một vòng, biến họạ kích to gấp trăm lần đập vào thần thông đối phương. "Ẩm!" Mặt đất nứt toác, tạo thành một khe dài sâu không thấy đáy. Hoàng Thiên khó khăn bay lên từ khe đất, quét kích ra "Vạn Dặm Hà Đồ," cương phong lôi điện tràn qua, không một cây cỏ nào sống sót.
Đối phương tạo ra một chung tráo chống lại thế công của Hoàng Thiên. Lão tổ sợ hãi, một con kiến Kim Đan cảnh lại đánh ngang tay Nguyên Anh trung kỳ, thực lực này nếu trưởng thành sẽ là mối đe dọa lớn.
Mọi người xung quanh chấn động trước trận chiến. Kim Đan đỉnh phong đấu với Nguyên Anh trung kỳ.
Trong đám người vây xem, một người lẩm bẩm: "Người này thật lợi hại, Kim Đan cảnh giới nhưng pháp lực, nguyên thần đều mạnh hơn Nguyên Anh sơ kỳ. Có lẽ có cơ hội bái phỏng hắn, không biết Hoàng Đình tên đệ tử kia đi đâu rồi."
Hai người đại chiến đã đến lúc so tài pháp lực. Lão già dùng hỏa pháp tắc lên phi kiếm đánh về Hoàng Thiên. Lão còn có thần thông "Tồi Sơn" liên tục tấn công Hoàng Thiên. Hoàng Thiên chỉ có thể né tránh và đón đỡ. Lúc này,
Hoàng Thiên phóng ra phi kích, điều khiển phi kích tấn công lưng lão.
Lão tổ tạo vòng bảo hộ quanh người, rút kiếm ra sử dụng tuyệt kỹ Nam Cung gia "Kiếm Phá Thiên Khung" chém về Hoàng Thiên. Hoàng Thiên tung "Kim Chung Bá Kích," hoạ kích bay ra xoay quanh hắn. Hắn đón đỡ được một chiêu này, chưa kịp thở phào thì lão từ trên bầu trời tung thần thông "Tồi Sơn" đánh xuống.
Tình thế trở nên cực kỳ nguy hiểm, Hoàng Thiên tung chưởng cứng đối cứng "Càn Nguyên Vấn Tông Chưởng."
"Oanh! Oanh! Oanh!"
Hoàng Thiên bị đánh văng xuống đất, nằm rạp, trong khi lão tổ bay xa mười trượng, huyết vụ đầy trời.
Bầu trời đêm phủ một lớp đen kịt, ánh trăng mờ ảo chỉ le lói qua những tầng mây, khiến cho đỉnh Trấn Liệt Sơn chìm trong sự tĩnh lặng bí ẩn. Hàng trăm ngọn đuốc tạo ra những vệt sáng vàng cam, làm bừng sáng cả vùng núi.
Các binh sĩ của Càn Nguyên quân đang trong trạng thái chuẩn bị cao độ, chăm sóc vũ khí và trang bị, sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.
Trên đỉnh đồi, Tướng Quân Hồng Tây đứng vững như một tượng đá, ánh mắt sắc lạnh lấp lánh sự quyết tâm kiên định.
"Lệnh cho toàn quân sẵn sàng, không được lơ là cảnh giác," giọng hắn trầm hùng, chứa đầy sự chắc chắn. "Khi Đạo Chủ đến, chúng ta sẽ phát động tổng tấn công."
Những bước chân vội vã, âm thanh của binh khí va chạm và những cuộc trò chuyện thì thầm của các binh sĩ hòa quyện vào không khí lạnh lẽo. Đêm nay là đêm yên bình cuối cùng trước khi bão tố chiến tranh ập đến.
Phía dưới chân núi, các tiểu đội lính đang kiểm tra lại vũ khí, cung cấp lương thực và chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến. Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, ánh mắt của họ vừa lo lắng vừa tràn đầy quyết tâm.
Nam Cung Phủ - Đại Điện
Trong đại điện của Nam Cung phủ, ánh sáng từ những ngọn đuốc lấp lánh, tạo nên bầu không khí u tối và căng thẳng. Địa Tạng, thánh tử của Thiên Thanh Thánh Địa, đang cùng các trưởng lão và tướng lĩnh của Nam Cung gia bàn luận chiến lược.
"Thánh tử, liệu chúng ta có đủ sức đẩy lùi được Càn Nguyên quân?" Một trưởng lão hỏi, giọng đầy lo lắng.
Địa Tạng gật đầu, ánh mắt kiên định: "Chúng ta sẽ tấn công vào điểm yếu của họ. Sử dụng trận pháp 'Phong Ma Đổ để làm giảm sức mạnh của quân địch. Sau đó, tập trung lực lượng đánh vào trung quân của Hoàng Thiên."
Nam Cung Hạo bước tới, ánh mắt rực lửa: "Nếu cần thiết, chúng ta sẽ sử dụng 'Huyết Chiến Trận.'"'
Địa Tạng nhíu mày, vẻ mặt trầm tư: "Huyết Chiến Trận' sẽ hiến tế toàn bộ quân đoàn. Nhưng nếu không còn lựa chọn nào khác, ta cũng sẽ dùng. Càn Nguyên quân có vẻ không mạnh, nhưng 'Chấn Thiên Lôi Châu' của họ cực kỳ lợi hại, chúng ta không thể chủ quan."
Trấn Liệt Sơn - Bình Minh
Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh xua tan màn đêm tối tăm, các binh đoàn của Càn Nguyên quân được chiếu sáng bằng một màu vàng rực rỡ. Tiếng tù và vang lên, gọi tất cả các binh sĩ chuẩn bị cho trận chiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Thiên đứng trên đài cao, ánh mắt quyết tâm nhìn xuống toàn cảnh. Hắn cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ, sự hưng phấn và nhiệt huyết dâng trào.
"Các vị đại gia, giờ là lúc chúng ta chứng minh sức mạnh của Càn Nguyên quân!" Hắn cất tiếng, giọng trầm hùng vang vọng khắp không gian.
Tướng Quân Hồng Tây dẫn đầu, cùng với mười vạn binh sĩ tiến lên phía trước. Họ di chuyển nhanh chóng, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Đằng sau họ, Kim Thần Quân và Thổ Thần Quân cũng nhanh chóng thiết lập trận địa tại
Cùng Kỳ Sơn.
Tiếng trống trận vang lên như những cú đấm mạnh mẽ vào tâm trí mỗi binh sĩ, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp đến.
Nam Cung Phủ - Đại Điện
Trong đại điện của Nam Cung phủ, các trưởng lão và tướng lĩnh hồi hộp chờ đợi thông tin từ thám báo. Nam Cung Hạo đi qua đi lại, ánh mắt sắc lạnh không ngừng nhìn về phía cửa ra vào.
"Thánh tử, chúng ta phải hành động ngay lập tức," một tướng lĩnh nói, giọng đầy lo lắng.
Địa Tạng gật đầu, ánh mắt kiên định: "Đúng, chúng ta không thể chờ đợi thêm. Các vị chuẩn bị đi, chúng ta sẽ tấn công trước."
Nam Cung Hạo bước tới, giọng trầm hùng: "Đây là lúc chúng ta chứng minh sức mạnh của Nam Cung gia. Không phải ai cũng dám đối đầu với chúng ta."
Một tu sĩ vội vã bay vào, quỳ xuống và nói: "Lão tổ đã tra được thông tin về Càn Nguyên Thành."
"Ó đây không có người ngoài, ngươi cứ việc nói." Lão tổ Nam Cung Hạo mở miệng nói.
"Khởi bẩm lão tố, theo thám tử hồi báo, Càn Nguyên Thành dưới quyền của Hoàng Thiên, có tu vi Kim Đan đỉnh phong, cùng với nhị đại hộ pháp, tam đại chiến tướng, ngũ đại quân đoàn, lục đại đô đốc, bát đại thương nhân, cửu đại nguyên soái," một thám tử bẩm báo, giọng đầy lo lắng.
Nam Cung Kiên kinh hãi: "Thế lực này đã âm thầm phát triển mười một năm, hiện có mười vạn quân, có cả thủy quân. Họ còn có nhiều nguyên soái, đô đốc và thương nhân. Thực lực này đã trở thành mối đe dọa nghiêm trọng đối với chúng ta. Mời lão tổ ra tay tiêu diệt Hoàng Thiên."
Lão tố Nam Cung Hạo giận dữ chửi: "Một đám phế vật! Ta sẽ tự mình đi tiêu diệt hắn."
Ngay khi lão vừa dứt lời, một luồng thần thức mạnh mẽ bao trùm phủ thành chủ. Hoàng Thiên tiến đến, không ngần ngại phóng thần thức ra, khiến nhiều cao thủ của Nam Cung thế gia bị kinh động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão tổ Nam Cung Hạo bay lên, đối diện với một thanh niên đội kim quan, mặc chiến bào đỏ và khoác áo giáp đỏ liên hoàn, tay cầm hoàng thiên họa kích, cưỡi ngưu. Thấy Hoàng Thiên, mắt lão đỏ lừ, khói bốc lên đỉnh đầu, và lão hét lớn chuẩn bị xuất phi kiếm.
Hoàng Thiên nhìn lão, lạnh lùng nói: "Lên bầu trời."
Không ngần ngại, lão tổ bay ra cách Nam Kinh năm mươi dặm, lửa giận công tâm, lão tấn công trước. Hoàng Thiên cũng không yếu thế, hai người đại chiến trên không, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lão tổ phóng phi kiếm về phía Hoàng Thiên. Hoàng Thiên chém ra một kích đỡ phi kiếm, sau đó tung chiêu "Họa Địa Vi Lao" bao vây phi kiếm đối phương. Đối phương không hoảng sợ, xuất thần thông "Tôi Sơn" tấn công
Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lộn một vòng, biến họạ kích to gấp trăm lần đập vào thần thông đối phương. "Ẩm!" Mặt đất nứt toác, tạo thành một khe dài sâu không thấy đáy. Hoàng Thiên khó khăn bay lên từ khe đất, quét kích ra "Vạn Dặm Hà Đồ," cương phong lôi điện tràn qua, không một cây cỏ nào sống sót.
Đối phương tạo ra một chung tráo chống lại thế công của Hoàng Thiên. Lão tổ sợ hãi, một con kiến Kim Đan cảnh lại đánh ngang tay Nguyên Anh trung kỳ, thực lực này nếu trưởng thành sẽ là mối đe dọa lớn.
Mọi người xung quanh chấn động trước trận chiến. Kim Đan đỉnh phong đấu với Nguyên Anh trung kỳ.
Trong đám người vây xem, một người lẩm bẩm: "Người này thật lợi hại, Kim Đan cảnh giới nhưng pháp lực, nguyên thần đều mạnh hơn Nguyên Anh sơ kỳ. Có lẽ có cơ hội bái phỏng hắn, không biết Hoàng Đình tên đệ tử kia đi đâu rồi."
Hai người đại chiến đã đến lúc so tài pháp lực. Lão già dùng hỏa pháp tắc lên phi kiếm đánh về Hoàng Thiên. Lão còn có thần thông "Tồi Sơn" liên tục tấn công Hoàng Thiên. Hoàng Thiên chỉ có thể né tránh và đón đỡ. Lúc này,
Hoàng Thiên phóng ra phi kích, điều khiển phi kích tấn công lưng lão.
Lão tổ tạo vòng bảo hộ quanh người, rút kiếm ra sử dụng tuyệt kỹ Nam Cung gia "Kiếm Phá Thiên Khung" chém về Hoàng Thiên. Hoàng Thiên tung "Kim Chung Bá Kích," hoạ kích bay ra xoay quanh hắn. Hắn đón đỡ được một chiêu này, chưa kịp thở phào thì lão từ trên bầu trời tung thần thông "Tồi Sơn" đánh xuống.
Tình thế trở nên cực kỳ nguy hiểm, Hoàng Thiên tung chưởng cứng đối cứng "Càn Nguyên Vấn Tông Chưởng."
"Oanh! Oanh! Oanh!"
Hoàng Thiên bị đánh văng xuống đất, nằm rạp, trong khi lão tổ bay xa mười trượng, huyết vụ đầy trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro