Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Khởi Hành Đại H...
2024-09-09 12:43:15
Hoàng Thiên hạ lệnh, các tướng quân lập tức triệu tập binh sĩ, lên thuyền vượt biển. Đến hôm nay, Càn Nguyên Phủ vẫn chưa luyện chế được pháp bảo phi hành. Pháp khí phi chu quá nhỏ không thể vượt đại hải; muốn vượt đại hải chí ít cũng là cần pháp bảo cao cấp. Thật là bi ai, Càn Nguyên đảo quá thiếu thốn tài nguyên.
Trong Càn Nguyên Kinh và ký ức kiếp trước của Mạnh Trường Sinh ghi chép thì có rất nhiều loại pháp bảo, nhưng linh bảo phi hành chỉ là rất khó để luyện chế. Chỉ còn cách đi chiến thuyền để tiết kiệm pháp lực.
Vì thế chỉ có thế gia cố trận pháp lên chiến thuyền tăng thêm độ chắc chắn và tốc độ. Hoàng Thiên cảm thấy một nỗi xót xa khi nhìn thấy đội ngũ phải dựa vào chiến thuyền, lòng đầy quyết tâm sẽ tìm ra phương pháp chế tạo pháp báo phi hành cho tương lai.
Mười một chiến thuyền ra khơi, thuyền đi trước nhất là chiến thuyền Hoàng Thiên. Trên đó có Hoàng Thiên, Mạnh Trường Sinh, Lục đại đô đốc, Thiên Quân, Vạn Mã, Lạc Long Thành, và quan môn đệ tử Ngọc Thiên Vương cùng với Hoàng Thiên quân.
Hắn xuất lĩnh tổng cộng mười tám vị Nguyên Anh cảnh; trong Càn Nguyên Phủ chỉ còn sáu vị chấp pháp và một số chấp sự bô lão. Ánh sáng bình minh chiếu rọi, phản chiếu trên mặt biển, tạo nên một khung cảnh kỳ vĩ và hùng tráng. Gió biển thổi mát lành, như lời chào đón và thách thức dành cho những người dũng cảm vượt sóng.
Lúc này Hoàng Thiên hỏi: "Thiên Vương, lúc trước Đại Nam có trong tay bảy vị Nguyên Anh cảnh, vì sao không thống nhất được tứ vực? Chỉ cần ba vị đồng thời đánh một Châu cho dù Ngũ đại gia tộc liên minh cũng không cách nào cứu viện, sẽ không thế lực nào chống nổi?"
Mạnh Trường Sinh nghe vậy bèn giải thích: "Đại ca, bởi vì cung phụng đường sẽ không tham gia vào công thành chiếm đất. Nhiệm vụ của bọn họ chỉ là thủ nhà."
Hoàng Thiên hỏi tiếp: "Vậy lúc trước đánh một lúc hai châu?"
Thiên Vương cười cười chen vào nói: "Là do Quân Tiếu Thiên và một tông môn đánh một đường, đường còn lại dưới trướng Ngô Thiên Tường có hai tên Nguyên Anh của ba tông môn có thể nghe sai phái."
Hoàng Thiên khẽ cười nói: "Bọn cung phụng chỉ ăn và giữ nhà, sau này ta sẽ không nuôi một tên cung phụng nào. Có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn chỉ có ăn..."
Mạnh Trường Sinh không nhịn được bật cười, tiếng cười vang vọng trên biển, phá vỡ không khí căng thẳng, Ngọc Thiên Vương cũng cười như quên trời đất, Lạc Long Thành thì miệng giật giật như muốn cười, chỉ là vẫn giữ hình tượng nên không cười ra tiếng.
Hoàng Thiên thấy vậy hỏi: "Vô Nhai Tử, ngươi cười cái gì?"
Mạnh Trường Sinh nín cười nói: "Thế tám tên cung phụng ở nhà làm gì, không phải giữ nhà cho ngươi?" Sau đó hăn ôm bụng cười.
Hoàng Thiên khuôn mặt đỏ lên lấp liếm nói: "Ừ thì ai kêu bọn chúng chiến lực quá yếu chi."
Cả đám phá lên cười, tiếng cười vang vọng giữa đại dương mênh mông, xua tan đi những lo lắng và bất an.
Hoàng Thiên thấy thế càng thêm quyết tâm, trong lòng thầm hứa hẹn sẽ không để bất cứ ai phải thất vọng.
Hoàng Thiên nói: "Trường Sinh à, theo ta vào phòng, ta có việc cùng ngươi thương lượng."
"Ngươi khi nào thì đã Nguyên Anh đỉnh phong, ta tu luyện vất vả bây giờ cũng chỉ là đỉnh phong." Hoàng Thiên tò mò hỏi.
Mạnh Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn trời sau đó nói: "Ta sinh ra thế giới này, chỉ là trung linh căn, bằng vào công pháp và ký ức ta tu luyện đến Nguyên Anh đã rất khó khăn, cũng may gặp đại ca ngươi, đan dược không thiếu, nên ta lên đến Nguyên Anh đỉnh phong, tiết kiệm mười năm khổ tu."
"Chỉ cần Nguyên Anh đỉnh phong thì ta sẽ tấn thăng Hợp Đạo cảnh mà không có bất cứ bình cảnh nào, bởi vì lên
Nguyên Anh là tu luyện pháp tắc, mà ta lúc kiếp trước đã là Lĩnh Vực tầng thứ hai."
"Đến Nguyên Anh tu luyện pháp tắc thì ta lúc trước đã luyện đến lĩnh vực, xe nhẹ đường quen, mây trôi nước chảy, tu luyện đến Thiên Tiên cũng chỉ là vấn đề thời gian!"
"Bây giờ ta đã Nguyên Anh đỉnh, mấy trăm năm sau ra sẽ đến tu vi kiếp trước, khi đó ta sẽ bảo vệ đại ca."
Hoàng Thiên đã hiểu từ Hợp Đạo thì đã bắt đầu tìm đạo rồi. Đạo pháp càng thông hiểu thì thực lực càng mạnh, tu vi càng cao. Hắn cảm nhận được tương lai rộng mở, với sự giúp sức của Mạnh Trường Sinh và các vị đồng đội,
Hoàng Thiên tin rằng ngày thống nhất đại lục không còn xa. Thế nhưng con đường phía trước vẫn còn đầy chông gai, và mỗi người trong số họ đều phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với mọi thử thách.
Trong Càn Nguyên Kinh và ký ức kiếp trước của Mạnh Trường Sinh ghi chép thì có rất nhiều loại pháp bảo, nhưng linh bảo phi hành chỉ là rất khó để luyện chế. Chỉ còn cách đi chiến thuyền để tiết kiệm pháp lực.
Vì thế chỉ có thế gia cố trận pháp lên chiến thuyền tăng thêm độ chắc chắn và tốc độ. Hoàng Thiên cảm thấy một nỗi xót xa khi nhìn thấy đội ngũ phải dựa vào chiến thuyền, lòng đầy quyết tâm sẽ tìm ra phương pháp chế tạo pháp báo phi hành cho tương lai.
Mười một chiến thuyền ra khơi, thuyền đi trước nhất là chiến thuyền Hoàng Thiên. Trên đó có Hoàng Thiên, Mạnh Trường Sinh, Lục đại đô đốc, Thiên Quân, Vạn Mã, Lạc Long Thành, và quan môn đệ tử Ngọc Thiên Vương cùng với Hoàng Thiên quân.
Hắn xuất lĩnh tổng cộng mười tám vị Nguyên Anh cảnh; trong Càn Nguyên Phủ chỉ còn sáu vị chấp pháp và một số chấp sự bô lão. Ánh sáng bình minh chiếu rọi, phản chiếu trên mặt biển, tạo nên một khung cảnh kỳ vĩ và hùng tráng. Gió biển thổi mát lành, như lời chào đón và thách thức dành cho những người dũng cảm vượt sóng.
Lúc này Hoàng Thiên hỏi: "Thiên Vương, lúc trước Đại Nam có trong tay bảy vị Nguyên Anh cảnh, vì sao không thống nhất được tứ vực? Chỉ cần ba vị đồng thời đánh một Châu cho dù Ngũ đại gia tộc liên minh cũng không cách nào cứu viện, sẽ không thế lực nào chống nổi?"
Mạnh Trường Sinh nghe vậy bèn giải thích: "Đại ca, bởi vì cung phụng đường sẽ không tham gia vào công thành chiếm đất. Nhiệm vụ của bọn họ chỉ là thủ nhà."
Hoàng Thiên hỏi tiếp: "Vậy lúc trước đánh một lúc hai châu?"
Thiên Vương cười cười chen vào nói: "Là do Quân Tiếu Thiên và một tông môn đánh một đường, đường còn lại dưới trướng Ngô Thiên Tường có hai tên Nguyên Anh của ba tông môn có thể nghe sai phái."
Hoàng Thiên khẽ cười nói: "Bọn cung phụng chỉ ăn và giữ nhà, sau này ta sẽ không nuôi một tên cung phụng nào. Có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn chỉ có ăn..."
Mạnh Trường Sinh không nhịn được bật cười, tiếng cười vang vọng trên biển, phá vỡ không khí căng thẳng, Ngọc Thiên Vương cũng cười như quên trời đất, Lạc Long Thành thì miệng giật giật như muốn cười, chỉ là vẫn giữ hình tượng nên không cười ra tiếng.
Hoàng Thiên thấy vậy hỏi: "Vô Nhai Tử, ngươi cười cái gì?"
Mạnh Trường Sinh nín cười nói: "Thế tám tên cung phụng ở nhà làm gì, không phải giữ nhà cho ngươi?" Sau đó hăn ôm bụng cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Thiên khuôn mặt đỏ lên lấp liếm nói: "Ừ thì ai kêu bọn chúng chiến lực quá yếu chi."
Cả đám phá lên cười, tiếng cười vang vọng giữa đại dương mênh mông, xua tan đi những lo lắng và bất an.
Hoàng Thiên thấy thế càng thêm quyết tâm, trong lòng thầm hứa hẹn sẽ không để bất cứ ai phải thất vọng.
Hoàng Thiên nói: "Trường Sinh à, theo ta vào phòng, ta có việc cùng ngươi thương lượng."
"Ngươi khi nào thì đã Nguyên Anh đỉnh phong, ta tu luyện vất vả bây giờ cũng chỉ là đỉnh phong." Hoàng Thiên tò mò hỏi.
Mạnh Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn trời sau đó nói: "Ta sinh ra thế giới này, chỉ là trung linh căn, bằng vào công pháp và ký ức ta tu luyện đến Nguyên Anh đã rất khó khăn, cũng may gặp đại ca ngươi, đan dược không thiếu, nên ta lên đến Nguyên Anh đỉnh phong, tiết kiệm mười năm khổ tu."
"Chỉ cần Nguyên Anh đỉnh phong thì ta sẽ tấn thăng Hợp Đạo cảnh mà không có bất cứ bình cảnh nào, bởi vì lên
Nguyên Anh là tu luyện pháp tắc, mà ta lúc kiếp trước đã là Lĩnh Vực tầng thứ hai."
"Đến Nguyên Anh tu luyện pháp tắc thì ta lúc trước đã luyện đến lĩnh vực, xe nhẹ đường quen, mây trôi nước chảy, tu luyện đến Thiên Tiên cũng chỉ là vấn đề thời gian!"
"Bây giờ ta đã Nguyên Anh đỉnh, mấy trăm năm sau ra sẽ đến tu vi kiếp trước, khi đó ta sẽ bảo vệ đại ca."
Hoàng Thiên đã hiểu từ Hợp Đạo thì đã bắt đầu tìm đạo rồi. Đạo pháp càng thông hiểu thì thực lực càng mạnh, tu vi càng cao. Hắn cảm nhận được tương lai rộng mở, với sự giúp sức của Mạnh Trường Sinh và các vị đồng đội,
Hoàng Thiên tin rằng ngày thống nhất đại lục không còn xa. Thế nhưng con đường phía trước vẫn còn đầy chông gai, và mỗi người trong số họ đều phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với mọi thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro