Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Thề Nguyền Đẫm...
2024-09-09 12:43:15
Hai người đến một quan đạo, Ánh mắt Hoàng Thiên dừng lại trên khuôn mặt khắc khổ của thanh niên Nói: “ ta biết ngươi có đại thù, ta là tu tiên giả, chắc chắn sẽ không giúp ngươi, ta sẽ không giết phàm nhân, trừ khi hắn trêu chọc ta, hoặc tội ác tày trời.”
Sau đó Hoàng Thiên nói tiếp: “ ta giúp ngươi không vì báo đáp, đây là giấy bán mình, cầm đi đi, sau này tìm một nơi tốt mà sinh sống quãng đời còn lại.”
Nói rồi Hoàng Thiên dắt trâu chuẩn bị đi thì thanh niên quỳ gối trước mặt Hoàng Thiên nói:
“ chủ nhân mệnh ta do ngài cứu, sau này mệnh này sẽ do ngài định, nếu trái lời thề trời tru đất diệt.”
Hoàng Thiên thở dài nói: “ ngươi đi đi, chúng ta hữu duyên gặp lại.”
Thanh Niên nhân dập đầu xuống đất khóc lớn, khóc cho thế đạo thối nát này: “ Thế đạo chó má, chúng cướp của giết người, đồ sát cả thôn làng, vì sao ông trời không trừng phạt chúng, ta chỉ vì không đành lòng nhìn thôn dân chết trước mặt ta nên phản kháng, lẽ nào lại thế công bằng ở đâu, công bằng ở đâu.”
Hoàng Thiên yên lặng suy tư, một lúc sau hắn mở miệng: “ Núi không bằng, mặt đất không bằng, chúng sinh cũng không bằng, sông nước càng không bằng, tinh cầu trập trùng, thậm chí trời sao cũng không bằng phẳng, tại sao ngươi muốn có được công bằng? Thế gian này trước nay không tồn tại công bằng, cái gọi là công bằng, chỉ là cường giả đối với kẻ yếu một loại thương hại, là kẻ yếu tự ai tự oán một loại đáng thương.”
Hoàng Thiên nhìn hắn nói: “ Ngươi đi đi, ta không cần phế vật, ngươi đã bị phế, ta cũng không cần nô lệ.”
“Ngươi đi đi” Hoàng Thiên nói.
Thanh niên nói: “ ta chỉ là mạnh hơn người bình thường, cũng không có đan điền, lấy cái gì phá ” sau đó hắn không nói gì nữa.
Hoàng Thiên nghe vậy suy nghĩ một lúc hắn nói:“Ta chỉ cần một người đỉnh thiên lập địa, tiêu dao thiên địa.”
Hoàng Thiên nói tiếp: “ ngươi làm được không?”
Thanh niên đáp: “ ta làm được. Ta sẽ vì chủ nhân hủy diệt hết mọi thứ cản trên đường.”
“Ta Yến Tam Tiếu hôm nay chết rồi mời chủ nhân ban tên.”
Hoàng Thiên suy nghĩ một lúc nói: “ Ta họ Hoàng, sau này Hoàng Hôn sẽ là tên ngươi, đạo hiệu sẽ là Hắc Dạ, nếu ngươi dám nói ngươi trái lời thề sẽ bị một người phụ nữ xấu xí ,xấu xí nhất thế gian hãm hiếp cho đến chết”.
Yến Tam Tiếu nghe vậy suýt chút nữa ngất đi, hắn môi mấp máy thầm nghĩ: “ lời thề ác độc như thế cũng có người nghĩ ra được”.
Hắn quỳ xuống cúi đầu trước Hoàng Thiên nói: “ Hoàng Hôn xin thề, mệnh của ta là của chủ nhân, nếu trái lời thề ta sẽ bị người đàn bà xấu xí, xấu xí nhất thế gian hãm hiếp cho đến chết.” Nói xong miệng Hoàng Hôn nhột nhột, thật là ác độc a.
Hoàng Thiên thi triển Vọng Khí Thuật lên người Hoàng Hôn, một luồng ánh sáng màu đỏ chói lóa cả mắt, khí vận màu đỏ, kèm theo huyết hải hiển hiện.
Hoàng Thiên ngu người, tuỳ tiện cứu một người lại là thiêu kiêu chi tử, hắn ta vậy mà thiên linh căn, lôi thuộc tính.
Hoàng Thiên nghĩ nếu cho hắn tu tiên không biết hắn sẽ trưởng thành đến như thế nào.
Nhìn tu vi võ tông sư còn chưa đến, Hoàng Thiên lắc đầu, nếu không gặp phải ta hắn cũng chỉ là võ lâm cao thủ chết già như bao nhiêu người.
Thiên tài như này nếu tu tiên sẽ quậy tung thiên địa, khi đó Hắc Dạ Quân Vương sẽ là nỗi kinh hoàng của thiên địa.
“ Hắc hắc. “
Hoàng Hôn nhìn Hoàng Thiên cười dâm tà đê tiện, hắn thầm nghĩ “ không lẽ mình vào nhầm ổ giặc”.
Hoàng Thiên vui mừng nói: “ Đây là Trường Xuân Công , ngươi trước tập luyện cảm ngộ linh khí đi. Ngươi theo đó mà tham ngộ, tu tiên đều là vận dụng pháp lực, không phải võ công giang hồ, nhớ kỹ.”
“Sau này đường còn dài, chúng ta tu tiên không nên đắm chìm trong hận thù, nếu là kết thù thì phải giết chết tránh nhiễu loạn tâm trí” Hoàng Thiên tiếp tục nói.
“ Người đi về hướng bắc tiến về Hoàng Liên Sơn, ta xong việc sẽ về, đến lúc đó đưa ngươi về đạo quan tu luyện.”
“ Nhớ kỹ, trên đời này không có mạnh nhất chỉ có mạnh hơn, không có giỏi nhất chỉ có giỏi hơn.”
Hắn lên lưng trâu đi ra một đoạn hắn dừng lại nói tiếp:
“Sau này ngươi là Đệ Nhất Thần Tướng, ta muốn ngươi vì ta chinh chiến.”
Hoàng Thiên cuối cùng cũng nghĩ thông cho dù hắn cứu bao nhiêu bách tính thì thế đạo này vẫn thối nát như thế, chi bằng đánh nát thiên địa lập lại hoàng vũ, tái tạo càn khôn đi.
“Nếu ngươi xuất hiện, hãy báo tên, đạo hào, để kẻ địch mãi khiếp sợ ngươi, nơi nào Hắc Dạ Quân Vương đi qua nơi đó sẽ lâm vào tịch diệt.”
“ Nghe rõ chưa.”
Hoàng Hôn hét lớn đáp: “ vâng chủ nhân.”
Hoàng Thiên tiến lên phương bắc theo đường lớn mà đi chuyến đi này, hắn mua sắm một đan lô, một chút linh thực.
Trên đường hắn bỏ rất nhiều tiền cứu rất nhiều lưu dân. Có lưu dân bạo gan hỏi Hoàng Thiên: “ Đạo trưởng, xin hỏi ngài ở đâu, đạo hào là gì nếu ta còn sống ta sẽ đến phụng dưỡng hai bên ngài, nếu ta chết, con ta sẽ lập bài vị thờ cúng ngài.”
Hắn hốt hoảng kém chút ngã từ trên lưng trâu xuống.
Hắn vội nói: “ bài vị thì miễn đi, ta chưa muốn chết, ta ở Hoàng Liên Sơn mạch, Thiên Địa Duy Ngã Mình Ta Tiêu Dao”.
Nói xong hắn cưỡi trâu đi vội hắn sợ chậm chút sẽ bị lập bài vị để cúng bái.
Cùng Kỳ sơn
Hoàng Thiên đang lang thang trên đường thì phía sau có tiếng đuổi theo, hắn quay đầu nhìn là Nam Cung thế gia.
“ Ồ”.
Hắn hoảng rồi, phía sau Nam Cung gia là ba gia tộc khác, tứ đại gia tộc liên hợp vây quét hắn.
“ Đi mau!” Hoàng Thiên Hét lên.
Ngưu Ma Vương vừa thả ra yêu khí bay lên thì bốn bóng người như những tia chớp lao vút tới, bao vây Hoàng Thiên trong vòng vây tử thần.
Một người trong đó mở miệng nói: “ giết hắn, kẻ này giả danh đạo sĩ, bán tình báo giả lừa chúng ta thảm hại ” lại có giọng nói khác vang lên:
“ Tên đạo sĩ này muốn gia nhập Nam Cung Long nhưng tư chất quá kém, Nam Cung thiếu gia không đồng ý, vậy mà lòng dạ hẹp hòi, bán tình báo giả lừa tiền chúng ta.”
“ Giết hắn đi, dám lừa chúng ta, các đại gia tộc là đồng khí liên chi, chỉ bằng vài ba câu của ngươi mà lừa được chúng ta, hôm nay ngươi chết chắc rồi”.
Nam Cung Bạc hét lên: “ đắt tội Nam Cung Long, còn dám đến Nam Kinh, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào.”
Hoàng Thiên đang định nói thì mũi tên xé gió lao vun vút, nhọn hoắt như muốn xuyên thủng cả linh hồn Hoàng Thiên.
Sau đó Hoàng Thiên nói tiếp: “ ta giúp ngươi không vì báo đáp, đây là giấy bán mình, cầm đi đi, sau này tìm một nơi tốt mà sinh sống quãng đời còn lại.”
Nói rồi Hoàng Thiên dắt trâu chuẩn bị đi thì thanh niên quỳ gối trước mặt Hoàng Thiên nói:
“ chủ nhân mệnh ta do ngài cứu, sau này mệnh này sẽ do ngài định, nếu trái lời thề trời tru đất diệt.”
Hoàng Thiên thở dài nói: “ ngươi đi đi, chúng ta hữu duyên gặp lại.”
Thanh Niên nhân dập đầu xuống đất khóc lớn, khóc cho thế đạo thối nát này: “ Thế đạo chó má, chúng cướp của giết người, đồ sát cả thôn làng, vì sao ông trời không trừng phạt chúng, ta chỉ vì không đành lòng nhìn thôn dân chết trước mặt ta nên phản kháng, lẽ nào lại thế công bằng ở đâu, công bằng ở đâu.”
Hoàng Thiên yên lặng suy tư, một lúc sau hắn mở miệng: “ Núi không bằng, mặt đất không bằng, chúng sinh cũng không bằng, sông nước càng không bằng, tinh cầu trập trùng, thậm chí trời sao cũng không bằng phẳng, tại sao ngươi muốn có được công bằng? Thế gian này trước nay không tồn tại công bằng, cái gọi là công bằng, chỉ là cường giả đối với kẻ yếu một loại thương hại, là kẻ yếu tự ai tự oán một loại đáng thương.”
Hoàng Thiên nhìn hắn nói: “ Ngươi đi đi, ta không cần phế vật, ngươi đã bị phế, ta cũng không cần nô lệ.”
“Ngươi đi đi” Hoàng Thiên nói.
Thanh niên nói: “ ta chỉ là mạnh hơn người bình thường, cũng không có đan điền, lấy cái gì phá ” sau đó hắn không nói gì nữa.
Hoàng Thiên nghe vậy suy nghĩ một lúc hắn nói:“Ta chỉ cần một người đỉnh thiên lập địa, tiêu dao thiên địa.”
Hoàng Thiên nói tiếp: “ ngươi làm được không?”
Thanh niên đáp: “ ta làm được. Ta sẽ vì chủ nhân hủy diệt hết mọi thứ cản trên đường.”
“Ta Yến Tam Tiếu hôm nay chết rồi mời chủ nhân ban tên.”
Hoàng Thiên suy nghĩ một lúc nói: “ Ta họ Hoàng, sau này Hoàng Hôn sẽ là tên ngươi, đạo hiệu sẽ là Hắc Dạ, nếu ngươi dám nói ngươi trái lời thề sẽ bị một người phụ nữ xấu xí ,xấu xí nhất thế gian hãm hiếp cho đến chết”.
Yến Tam Tiếu nghe vậy suýt chút nữa ngất đi, hắn môi mấp máy thầm nghĩ: “ lời thề ác độc như thế cũng có người nghĩ ra được”.
Hắn quỳ xuống cúi đầu trước Hoàng Thiên nói: “ Hoàng Hôn xin thề, mệnh của ta là của chủ nhân, nếu trái lời thề ta sẽ bị người đàn bà xấu xí, xấu xí nhất thế gian hãm hiếp cho đến chết.” Nói xong miệng Hoàng Hôn nhột nhột, thật là ác độc a.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Thiên thi triển Vọng Khí Thuật lên người Hoàng Hôn, một luồng ánh sáng màu đỏ chói lóa cả mắt, khí vận màu đỏ, kèm theo huyết hải hiển hiện.
Hoàng Thiên ngu người, tuỳ tiện cứu một người lại là thiêu kiêu chi tử, hắn ta vậy mà thiên linh căn, lôi thuộc tính.
Hoàng Thiên nghĩ nếu cho hắn tu tiên không biết hắn sẽ trưởng thành đến như thế nào.
Nhìn tu vi võ tông sư còn chưa đến, Hoàng Thiên lắc đầu, nếu không gặp phải ta hắn cũng chỉ là võ lâm cao thủ chết già như bao nhiêu người.
Thiên tài như này nếu tu tiên sẽ quậy tung thiên địa, khi đó Hắc Dạ Quân Vương sẽ là nỗi kinh hoàng của thiên địa.
“ Hắc hắc. “
Hoàng Hôn nhìn Hoàng Thiên cười dâm tà đê tiện, hắn thầm nghĩ “ không lẽ mình vào nhầm ổ giặc”.
Hoàng Thiên vui mừng nói: “ Đây là Trường Xuân Công , ngươi trước tập luyện cảm ngộ linh khí đi. Ngươi theo đó mà tham ngộ, tu tiên đều là vận dụng pháp lực, không phải võ công giang hồ, nhớ kỹ.”
“Sau này đường còn dài, chúng ta tu tiên không nên đắm chìm trong hận thù, nếu là kết thù thì phải giết chết tránh nhiễu loạn tâm trí” Hoàng Thiên tiếp tục nói.
“ Người đi về hướng bắc tiến về Hoàng Liên Sơn, ta xong việc sẽ về, đến lúc đó đưa ngươi về đạo quan tu luyện.”
“ Nhớ kỹ, trên đời này không có mạnh nhất chỉ có mạnh hơn, không có giỏi nhất chỉ có giỏi hơn.”
Hắn lên lưng trâu đi ra một đoạn hắn dừng lại nói tiếp:
“Sau này ngươi là Đệ Nhất Thần Tướng, ta muốn ngươi vì ta chinh chiến.”
Hoàng Thiên cuối cùng cũng nghĩ thông cho dù hắn cứu bao nhiêu bách tính thì thế đạo này vẫn thối nát như thế, chi bằng đánh nát thiên địa lập lại hoàng vũ, tái tạo càn khôn đi.
“Nếu ngươi xuất hiện, hãy báo tên, đạo hào, để kẻ địch mãi khiếp sợ ngươi, nơi nào Hắc Dạ Quân Vương đi qua nơi đó sẽ lâm vào tịch diệt.”
“ Nghe rõ chưa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Hôn hét lớn đáp: “ vâng chủ nhân.”
Hoàng Thiên tiến lên phương bắc theo đường lớn mà đi chuyến đi này, hắn mua sắm một đan lô, một chút linh thực.
Trên đường hắn bỏ rất nhiều tiền cứu rất nhiều lưu dân. Có lưu dân bạo gan hỏi Hoàng Thiên: “ Đạo trưởng, xin hỏi ngài ở đâu, đạo hào là gì nếu ta còn sống ta sẽ đến phụng dưỡng hai bên ngài, nếu ta chết, con ta sẽ lập bài vị thờ cúng ngài.”
Hắn hốt hoảng kém chút ngã từ trên lưng trâu xuống.
Hắn vội nói: “ bài vị thì miễn đi, ta chưa muốn chết, ta ở Hoàng Liên Sơn mạch, Thiên Địa Duy Ngã Mình Ta Tiêu Dao”.
Nói xong hắn cưỡi trâu đi vội hắn sợ chậm chút sẽ bị lập bài vị để cúng bái.
Cùng Kỳ sơn
Hoàng Thiên đang lang thang trên đường thì phía sau có tiếng đuổi theo, hắn quay đầu nhìn là Nam Cung thế gia.
“ Ồ”.
Hắn hoảng rồi, phía sau Nam Cung gia là ba gia tộc khác, tứ đại gia tộc liên hợp vây quét hắn.
“ Đi mau!” Hoàng Thiên Hét lên.
Ngưu Ma Vương vừa thả ra yêu khí bay lên thì bốn bóng người như những tia chớp lao vút tới, bao vây Hoàng Thiên trong vòng vây tử thần.
Một người trong đó mở miệng nói: “ giết hắn, kẻ này giả danh đạo sĩ, bán tình báo giả lừa chúng ta thảm hại ” lại có giọng nói khác vang lên:
“ Tên đạo sĩ này muốn gia nhập Nam Cung Long nhưng tư chất quá kém, Nam Cung thiếu gia không đồng ý, vậy mà lòng dạ hẹp hòi, bán tình báo giả lừa tiền chúng ta.”
“ Giết hắn đi, dám lừa chúng ta, các đại gia tộc là đồng khí liên chi, chỉ bằng vài ba câu của ngươi mà lừa được chúng ta, hôm nay ngươi chết chắc rồi”.
Nam Cung Bạc hét lên: “ đắt tội Nam Cung Long, còn dám đến Nam Kinh, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào.”
Hoàng Thiên đang định nói thì mũi tên xé gió lao vun vút, nhọn hoắt như muốn xuyên thủng cả linh hồn Hoàng Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro