Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Thiên Quân Vạn...
2024-09-09 12:43:15
Sâu trong vách núi hoang vu, nơi sương mù giăng kín như tấm màn che phủ bí mật, ẩn hiện một động phủ thanh tịnh tựa tranh vẽ. Nơi đây, Hoàng Thiên, một thiếu niên tuấn tú với mái tóc đen nhánh như thác nước, đang năm bất động, hơi thở hấp hối, máu me nhuộm đỏ cả vạt áo.
Vết thương rách nát, hơi thở thoi thóp như có như không, Hoàng Thiên tưởng chừng như đã vĩnh viễn chìm vào bóng tối sau đòn tấn công chí mạng của Nam Cung Ứng, đại trưởng lão Nam Cung gia.
Bỗng chốc, một luồng sáng trắng kỳ ảo phát ra từ chiếc đạo bào bí ẩn mà Càn Nguyên Lão tổ để lại, nhẹ nhàng hóa giải sát chiêu, cứu mạng Hoàng Thiên trong gang tấc. Tuy vậy, hắn vẫn bị thương nặng, kiệt sức và bất tỉnh trong nhiều ngày.
Khi ý thức dần trở lại, Hoàng Thiên mở mắt, hoảng hốt nhận ra mình không ở địa phủ mà đang được hai thanh niên tuấn tú tận tình chăm sóc. Lòng hắn trào dâng niềm cảm kích xen lẫn sự phẫn nộ khi nhớ lại ký ức kinh hoàng về khoảnh khắc sinh tử vừa qua.
"Đa tạ hai vị đạo hữu đã cứu ta," Hoàng Thiên thều thào nói, "ân cứu mạng sau này có cơ hội sẽ báo đáp, bởi vì ta còn đại đại thù chưa báo."
"Đạo hữu, hôm ấy chứng kiến đạo hữu lấy tu vi Trúc Cơ cảnh có thể quá chiêu với Đại trưởng lão Nam Cung gia, chúng ta có lòng hướng về." Diệp Thiên Quân thở dài một hơi nói tiếp, "hai huynh đệ ta vốn là đệ tử của Thính Phong Các, một năm trước, Nam Cung gia và hai tông môn liên thủ tấn công sơn môn, chúng ta may mắn trốn thoát một kiếp."
"Đúng vậy đạo hữu! Chúng ta vốn là đệ tử Thính Phong Các bị Nam Cung thế gia tàn sát, chỉ còn con đường trốn chạy, nỗ lực tu luyện để báo thù. Lúc trước thấy đạo hữu đại chiến với Nam Cung gia, lòng chúng ta đã hướng về, muốn theo đạo hữu lăn lộn." Diệp Vạn Mã tức giận nói.
"Chúng ta chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, tư chất bình thường chỉ là trung linh căn, ta thì mang hỏa thuộc tính đệ đệ ta là thủy thuộc tính, chúng ta nếu hợp kích cũng có thế đánh ngang tay Trúc Cơ hậu kỳ, trừ yêu nghiệt như đạo hữu."
Nói rồi hắn ta lén nhìn về Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên che trán thầm nói, "trung linh căn mười tám tuổi, trúc cơ sơ kỳ, bà mẹ nó ta xem hai người đang khoe khoan, mười tám tuổi ta còn đang chơi dế đây."
Khục khục!!!
Bây giờ Cần Nguyên Quan đang lúc cần người, muốn tái tạo cần khôn, muốn bình định thiên hạ tạo phúc bá tánh, chỉ là một nghèo hai nghèo, người không có tiền cũng không.
Muốn người không người, muốn tiền không tiền thật là phiền.
"Ta không có thế lực, Tài Lữ Pháp Địa, bốn cái ta chỉ có Địa và Pháp, theo ta các ngươi còn nghèo hơn cả Tán Tu, các ngươi suy nghĩ kỹ chưa ?" Hoàng Thiên hỏi.
"Huynh đệ bọn ta đã một lần hướng về, chỉ cần đạo hữu chịu thu nhận chúng ta sẵn sàng ra sức trâu ngựa, góp một phần sức để báo đại thù!" hai huynh đệ đồng thời quỳ xuống nói.
"Thiên Quân, Vạn Mã" ha ha ha Hoàng Thiên phá lên cười, "không sai không sai." Ta có một Đạo Quan, sau này các ngươi cứ gọi ta là Đạo Chủ.
"Thiên Quân Vạn Mã"
"Có thuộc hạ" hai huynh đệ đồng thanh đáp.
"Từ nay về sau hai người các ngươi là nhị đại hộ pháp, hai người sau này nhiệm vụ là bảo vệ đạo thống, Càn Nguyên Sơn chúng ta với phương châm lấy đức phục người, ai không phục, đánh đến phục mới thôi." Hoàng Thiên nghiêm nghị nói.
Hai huynh đệ đồng thanh nói, **"thuộc hạ tuân lệnh, ai không phục thì đánh đến phục mới
Hai tháng sau, ba người đến chân núi Hoàng Liên. Nhìn từ xa, ngọn núi hùng vĩ sừng sững như một vị tiên nhân đang che chở cho mảnh đất này. Từng dải mây trắng bồng bềnh quấn quanh đỉnh núi, tạo nên khung cảnh thơ mộng và huyền ảo.
Hoàng Thiên vội vã mở kết giới tiến vào Càn Nguyên Sơn. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy Ngưu Ma Vương đã ở đây, vết thương cũng đã lành hẳn.
Hoàng Thiên không chần chừ tiến vào đại điện, thắp nén hương và lao động thiên. Hắn suy ngẫm về những gì đã xảy ra, về những gì mình cần làm tiếp theo.
Hoàng Thiên nhắm mắt tập trung, từng luồng linh khí cuồn cuộn tràn vào cơ thể hắn. Bỗng nhiên, hắn mở choàng mắt, ký ức về trận chiến kinh hoàng với Nam Cung Ứng ùa về như thác lũ. Hắn biết rằng, nếu không đột phá lên Kim Đan, hắn sẽ chỉ còn con đường diệt vong!
Bóng hắn lướt qua như cơn gió, đến bên linh dược viên. Sau trận chiến sinh tử với Nam Cung Ứng, cơ thể Hoàng Thiên bị tổn thương nặng. May mắn thay, trong động thiên có rất nhiều dược liệu quý hiếm nên hắn có thể tự chữa trị.
Trở về nhà tranh, Hoàng Thiên lập tức bế quan tịnh dưỡng. Lần này, hắn nhận ra điểm yếu của bản thân so với các thế gia lớn. Họ có truyền thừa lâu đời, sở hữu nhiều bí kíp và pháp bảo lợi hại, trong khi hắn chỉ có thể tự mày mò, học hỏi.
Sau khi đúc kết kinh nghiệm, Hoàng Thiên quyết định luyện lại vũ khí của mình thành pháp bảo, thậm chí là chí bảo. Theo Càn Nguyên kinh, pháp bảo được chia thành nhiều cấp bậc, từ phàm khí, pháp khí, pháp bảo, linh bảo đến chí bảo. Chí bảo có khả năng tự động phòng ngự và tấn công, vô cùng lợi hại.
Hoàng Thiên hiểu rằng việc đúc luyện chí bảo cần rất nhiều tài nguyên quý giá. Hắn cần phải tìm cách kiếm linh thạch để thực hiện kế hoạch của mình.
Song song với việc luyện chế pháp bảo, Hoàng Thiên cũng miệt mài tu luyện theo Càn Nguyên kinh. Kinh sách này bao gồm sáu pháp: trận pháp, luyện đan, luyện khí, phù lục, khôi lỗi, ngự thú.
Hoàng Thiên vốn thích cận chiến, ưa dùng sức mạnh áp đảo mọi kẻ thù. Hắn quyết định luyện chế lại họa kích của mình thành pháp bảo, đồng thời rèn luyện bộ giáp để tăng cường khả năng phòng thủ.
Ngoài ra, Hoàng Thiên cũng nhận thức được tầm quan trọng của việc xây dựng thế lực. Lúc này, Càn Nguyên sơn đang thu hút rất nhiều lưu dân đến lánh nạn. Thiên Quân và Vạn Mã đang bận rộn giải quyết việc bố trí nơi ở cho họ.
Hoàng Thiên lệnh cho các lưu dân xây dựng thôn làng ở Hoàng Liên sơn. Hắn hiểu rằng, chỉ có thế lực mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được Càn Nguyên Quan và những người lưu vong khỏi chiến tranh tàn khốc.
Trong lúc tu luyện, Hoàng Thiên đột nhiên tỉnh ngộ. Trận chiến với Nam Cung Ứng đã khiến hắn nhận ra rằng, nếu không đột phá lên cảnh giới cao hơn, hắn sẽ khó có thể sống sót.
Hắn tập trung cao độ, vận chuyển linh khí theo tâm pháp. Một luồng năng lượng khổng lồ bùng lên trong cơ thể hắn. Hoàng Thiên đã chính thức bước vào giai đoạn đột phá Trúc Cơ đỉnh phong.
Mười ngày sau, Hoàng Thiên xuất quan, hoàn thành đột phá. Hắn hồi tưởng lại quãng đường tu luyện gian khổ,
Luyện Khí lên Trúc Cơ cảnh mất hai năm, nhưng chỉ sau đó một tháng, hắn đã đột phá từ Trúc Cơ hậu kỳ lên Trúc Cơ đỉnh phong.
Hoàng Thiên hiểu rằng, chỉ có những trận chiến sinh tử mới giúp hắn bứt phá giới hạn bản thân. Tuy nhiên, những trận chiến này cũng tiềm ẩn nguy cơ tử vong.
Hắn nhớ lại cuộc chiến với tu sĩ Kim Đan chân nhân, nhận ra rằng chiến đấu không chỉ phụ thuộc vào cảnh giới mà còn rất nhiều yếu tố khác như công pháp, pháp lực, pháp bảo, phù lục.
Nếu hắn có pháp bảo và phù lục, hắn có thể chống đỡ được phi kiếm của Nam Cung Ứng và sẽ không chật vật như vậy.
"Ta phải mau chóng tìm ra con đường tu luyện của riêng mình," Hoàng Thiên thầm nghĩ. "Nếu không đột phá Kim
Đan, ta sẽ mãi mãi chỉ là con kiến trước mắt những chân nhân ."
Hoàng Thiên tràn đầy quyết tâm. Hắn hiểu rằng, chỉ có tình báo, thế lực và thực lực mới có thể giúp hắn sinh tồn trong thời loạn lạc này. Nếu không, Nam Cung gia sẽ không bao giờ buông tha cho hắn.
Càn Nguyên sơn ngày càng nhộn nhịp với sự xuất hiện của nhiều thôn làng mới. Khung cảnh tấp nập, vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt người dân.
Tuy nhiên, Hoàng Thiên biết răng đây chỉ là bước khởi đầu.
Vết thương rách nát, hơi thở thoi thóp như có như không, Hoàng Thiên tưởng chừng như đã vĩnh viễn chìm vào bóng tối sau đòn tấn công chí mạng của Nam Cung Ứng, đại trưởng lão Nam Cung gia.
Bỗng chốc, một luồng sáng trắng kỳ ảo phát ra từ chiếc đạo bào bí ẩn mà Càn Nguyên Lão tổ để lại, nhẹ nhàng hóa giải sát chiêu, cứu mạng Hoàng Thiên trong gang tấc. Tuy vậy, hắn vẫn bị thương nặng, kiệt sức và bất tỉnh trong nhiều ngày.
Khi ý thức dần trở lại, Hoàng Thiên mở mắt, hoảng hốt nhận ra mình không ở địa phủ mà đang được hai thanh niên tuấn tú tận tình chăm sóc. Lòng hắn trào dâng niềm cảm kích xen lẫn sự phẫn nộ khi nhớ lại ký ức kinh hoàng về khoảnh khắc sinh tử vừa qua.
"Đa tạ hai vị đạo hữu đã cứu ta," Hoàng Thiên thều thào nói, "ân cứu mạng sau này có cơ hội sẽ báo đáp, bởi vì ta còn đại đại thù chưa báo."
"Đạo hữu, hôm ấy chứng kiến đạo hữu lấy tu vi Trúc Cơ cảnh có thể quá chiêu với Đại trưởng lão Nam Cung gia, chúng ta có lòng hướng về." Diệp Thiên Quân thở dài một hơi nói tiếp, "hai huynh đệ ta vốn là đệ tử của Thính Phong Các, một năm trước, Nam Cung gia và hai tông môn liên thủ tấn công sơn môn, chúng ta may mắn trốn thoát một kiếp."
"Đúng vậy đạo hữu! Chúng ta vốn là đệ tử Thính Phong Các bị Nam Cung thế gia tàn sát, chỉ còn con đường trốn chạy, nỗ lực tu luyện để báo thù. Lúc trước thấy đạo hữu đại chiến với Nam Cung gia, lòng chúng ta đã hướng về, muốn theo đạo hữu lăn lộn." Diệp Vạn Mã tức giận nói.
"Chúng ta chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, tư chất bình thường chỉ là trung linh căn, ta thì mang hỏa thuộc tính đệ đệ ta là thủy thuộc tính, chúng ta nếu hợp kích cũng có thế đánh ngang tay Trúc Cơ hậu kỳ, trừ yêu nghiệt như đạo hữu."
Nói rồi hắn ta lén nhìn về Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên che trán thầm nói, "trung linh căn mười tám tuổi, trúc cơ sơ kỳ, bà mẹ nó ta xem hai người đang khoe khoan, mười tám tuổi ta còn đang chơi dế đây."
Khục khục!!!
Bây giờ Cần Nguyên Quan đang lúc cần người, muốn tái tạo cần khôn, muốn bình định thiên hạ tạo phúc bá tánh, chỉ là một nghèo hai nghèo, người không có tiền cũng không.
Muốn người không người, muốn tiền không tiền thật là phiền.
"Ta không có thế lực, Tài Lữ Pháp Địa, bốn cái ta chỉ có Địa và Pháp, theo ta các ngươi còn nghèo hơn cả Tán Tu, các ngươi suy nghĩ kỹ chưa ?" Hoàng Thiên hỏi.
"Huynh đệ bọn ta đã một lần hướng về, chỉ cần đạo hữu chịu thu nhận chúng ta sẵn sàng ra sức trâu ngựa, góp một phần sức để báo đại thù!" hai huynh đệ đồng thời quỳ xuống nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thiên Quân, Vạn Mã" ha ha ha Hoàng Thiên phá lên cười, "không sai không sai." Ta có một Đạo Quan, sau này các ngươi cứ gọi ta là Đạo Chủ.
"Thiên Quân Vạn Mã"
"Có thuộc hạ" hai huynh đệ đồng thanh đáp.
"Từ nay về sau hai người các ngươi là nhị đại hộ pháp, hai người sau này nhiệm vụ là bảo vệ đạo thống, Càn Nguyên Sơn chúng ta với phương châm lấy đức phục người, ai không phục, đánh đến phục mới thôi." Hoàng Thiên nghiêm nghị nói.
Hai huynh đệ đồng thanh nói, **"thuộc hạ tuân lệnh, ai không phục thì đánh đến phục mới
Hai tháng sau, ba người đến chân núi Hoàng Liên. Nhìn từ xa, ngọn núi hùng vĩ sừng sững như một vị tiên nhân đang che chở cho mảnh đất này. Từng dải mây trắng bồng bềnh quấn quanh đỉnh núi, tạo nên khung cảnh thơ mộng và huyền ảo.
Hoàng Thiên vội vã mở kết giới tiến vào Càn Nguyên Sơn. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy Ngưu Ma Vương đã ở đây, vết thương cũng đã lành hẳn.
Hoàng Thiên không chần chừ tiến vào đại điện, thắp nén hương và lao động thiên. Hắn suy ngẫm về những gì đã xảy ra, về những gì mình cần làm tiếp theo.
Hoàng Thiên nhắm mắt tập trung, từng luồng linh khí cuồn cuộn tràn vào cơ thể hắn. Bỗng nhiên, hắn mở choàng mắt, ký ức về trận chiến kinh hoàng với Nam Cung Ứng ùa về như thác lũ. Hắn biết rằng, nếu không đột phá lên Kim Đan, hắn sẽ chỉ còn con đường diệt vong!
Bóng hắn lướt qua như cơn gió, đến bên linh dược viên. Sau trận chiến sinh tử với Nam Cung Ứng, cơ thể Hoàng Thiên bị tổn thương nặng. May mắn thay, trong động thiên có rất nhiều dược liệu quý hiếm nên hắn có thể tự chữa trị.
Trở về nhà tranh, Hoàng Thiên lập tức bế quan tịnh dưỡng. Lần này, hắn nhận ra điểm yếu của bản thân so với các thế gia lớn. Họ có truyền thừa lâu đời, sở hữu nhiều bí kíp và pháp bảo lợi hại, trong khi hắn chỉ có thể tự mày mò, học hỏi.
Sau khi đúc kết kinh nghiệm, Hoàng Thiên quyết định luyện lại vũ khí của mình thành pháp bảo, thậm chí là chí bảo. Theo Càn Nguyên kinh, pháp bảo được chia thành nhiều cấp bậc, từ phàm khí, pháp khí, pháp bảo, linh bảo đến chí bảo. Chí bảo có khả năng tự động phòng ngự và tấn công, vô cùng lợi hại.
Hoàng Thiên hiểu rằng việc đúc luyện chí bảo cần rất nhiều tài nguyên quý giá. Hắn cần phải tìm cách kiếm linh thạch để thực hiện kế hoạch của mình.
Song song với việc luyện chế pháp bảo, Hoàng Thiên cũng miệt mài tu luyện theo Càn Nguyên kinh. Kinh sách này bao gồm sáu pháp: trận pháp, luyện đan, luyện khí, phù lục, khôi lỗi, ngự thú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Thiên vốn thích cận chiến, ưa dùng sức mạnh áp đảo mọi kẻ thù. Hắn quyết định luyện chế lại họa kích của mình thành pháp bảo, đồng thời rèn luyện bộ giáp để tăng cường khả năng phòng thủ.
Ngoài ra, Hoàng Thiên cũng nhận thức được tầm quan trọng của việc xây dựng thế lực. Lúc này, Càn Nguyên sơn đang thu hút rất nhiều lưu dân đến lánh nạn. Thiên Quân và Vạn Mã đang bận rộn giải quyết việc bố trí nơi ở cho họ.
Hoàng Thiên lệnh cho các lưu dân xây dựng thôn làng ở Hoàng Liên sơn. Hắn hiểu rằng, chỉ có thế lực mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được Càn Nguyên Quan và những người lưu vong khỏi chiến tranh tàn khốc.
Trong lúc tu luyện, Hoàng Thiên đột nhiên tỉnh ngộ. Trận chiến với Nam Cung Ứng đã khiến hắn nhận ra rằng, nếu không đột phá lên cảnh giới cao hơn, hắn sẽ khó có thể sống sót.
Hắn tập trung cao độ, vận chuyển linh khí theo tâm pháp. Một luồng năng lượng khổng lồ bùng lên trong cơ thể hắn. Hoàng Thiên đã chính thức bước vào giai đoạn đột phá Trúc Cơ đỉnh phong.
Mười ngày sau, Hoàng Thiên xuất quan, hoàn thành đột phá. Hắn hồi tưởng lại quãng đường tu luyện gian khổ,
Luyện Khí lên Trúc Cơ cảnh mất hai năm, nhưng chỉ sau đó một tháng, hắn đã đột phá từ Trúc Cơ hậu kỳ lên Trúc Cơ đỉnh phong.
Hoàng Thiên hiểu rằng, chỉ có những trận chiến sinh tử mới giúp hắn bứt phá giới hạn bản thân. Tuy nhiên, những trận chiến này cũng tiềm ẩn nguy cơ tử vong.
Hắn nhớ lại cuộc chiến với tu sĩ Kim Đan chân nhân, nhận ra rằng chiến đấu không chỉ phụ thuộc vào cảnh giới mà còn rất nhiều yếu tố khác như công pháp, pháp lực, pháp bảo, phù lục.
Nếu hắn có pháp bảo và phù lục, hắn có thể chống đỡ được phi kiếm của Nam Cung Ứng và sẽ không chật vật như vậy.
"Ta phải mau chóng tìm ra con đường tu luyện của riêng mình," Hoàng Thiên thầm nghĩ. "Nếu không đột phá Kim
Đan, ta sẽ mãi mãi chỉ là con kiến trước mắt những chân nhân ."
Hoàng Thiên tràn đầy quyết tâm. Hắn hiểu rằng, chỉ có tình báo, thế lực và thực lực mới có thể giúp hắn sinh tồn trong thời loạn lạc này. Nếu không, Nam Cung gia sẽ không bao giờ buông tha cho hắn.
Càn Nguyên sơn ngày càng nhộn nhịp với sự xuất hiện của nhiều thôn làng mới. Khung cảnh tấp nập, vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt người dân.
Tuy nhiên, Hoàng Thiên biết răng đây chỉ là bước khởi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro