Chương 11
2024-12-25 20:08:18
Kiều Mãn giơ lá bùa trong tay lên, vỗ vào người Lộ Kiến Tinh.
Chị Vân căng thẳng: "Tinh Tinh, em có cảm giác gì không?"
Lộ Kiến Tinh do dự: "Em... em có hơi buồn ngủ."
Mao Mao ngạc nhiên: "Anh Lộ, có thật không?"
Phải biết rằng, Lộ Kiến Tinh đã bị chứng mất ngủ hành hạ rất lâu rồi.
Lộ Kiến Tinh gật đầu, gương mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, thậm chí còn chẳng kịp nói thêm câu nào đã ngã ngưởi xuống chiếc giường bên cạnh. Chỉ chốc lát sau, bên phía đó đã vang lên tiếng hít thở đều đặn.
Anh đang ngủ.
Mao Mao hết nhìn anh, rồi nhìn chị Vân, cuối cùng là nhìn Kiều Mãn với ánh mắt khó tin.
Cậu ấy che kín miệng mình, thầm hét "wow, wow, wow".
---
Bên kia, trong một đoàn phim nào đó.
Trong giờ giải lao, một người đàn ông tuấn tú đang tựa người vào ghế để nghỉ ngơi thì bất chợt cảm thấy ngực mình nóng lên. Anh ta vội buông cuốn kịch bản trong tay, kéo cổ áo xuống, rồi lấy chiếc bùa hộ mệnh bên trong ra.
Mở túi bùa ra thì thấy bên trong chỉ còn lại một nhúm tro tàn.
"Hết tác dụng rồi ư?" Người đàn ông khẽ lẩm bẩm, anh ta ngước mắt lên, tầm mắt đảo qua những người khác trong đoàn phim: "Tiếp theo nên tìm ai đây..."
---
Lộ Kiến Tinh ngủ một giấc thật dài.
Khi anh tỉnh lại, trời đã sáng trưng, ánh nắng xuyên qua khe hở phía dưới rèm cửa tiến phòng phòng. Anh ngẩn người nhìn trần nhà một lúc lâu. Lâu lắm rồi anh mới có một giấc ngủ ngon như vậy, hiện tại cả người anh tràn đầy sức sống, cơ thể nhẹ nhõm một cách khó tin.
Ý thức dần quay trở lại, ký ức về những chuyện xảy ra trước khi ngủ ùa về. Ngoài ra, anh còn cảm nhận được một cơ thể nhỏ bé, nóng ấm đang dán chặt vào người mình.
Lộ Kiến Tinh cụp mắt, đập vào mắt anh là gương mặt non nớt đang ngủ say. Cậu bé ôm chặt cánh tay anh, ngoan ngoãn tìm được một vị trí thoải mái bên cạnh anh, bụng nhỏ phập phồng theo từng nhịp thở, một bên má phúng phính xẹp lép vì nằm nghiêng.
Anh mới chỉ khẽ cựa mình, cậu bé đã mơ màng tỉnh giấc. Cậu bé mơ màng ngồi dậy trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền, mãi một lúc sau, cậu bé mới ngáp thật to, cố gắng hé mở đôi mắt nặng trĩu: "Sư phụ..."
Nhưng trên giường không có sư phụ, chỉ có một nam minh tinh tuấn tú đang tức giận.
Kiều Mãn khẽ ngẩn ra, rồi lập tức cất tiếng gọi: "Tinh Tinh!"
Lộ Kiến Tinh khẽ "ơi", thấy Kiều Mãn thành thạo dang tay ra, anh bèn phối hợp bế cậu bé đứng dậy, cùng tiến vào nhà vệ sinh. Anh đặt Kiều Mãn lên một chiếc ghế nhỏ, giúp cậu bé nặn kem đánh răng lên chiếc bàn chải trẻ em, sau đó, hai người cùng giơ bàn chải lên đánh răng.
Mãi tới khi nhìn thấy chiếc áo ngủ in hình vịt con của cậu bé phản chiếu qua chiếc gương, Lộ Kiến Tinh mới vô thức nhận ra điều khác lạ.
Chiếc đạo bào cũ rách trên người cậu bé đã biến đâu mất, thay vào đó là bộ đồ ngủ trẻ em mềm mại ôm sát cơ thể. Cậu bé có bàn chải đánh răng riêng, có chiếc ghế thích hợp với độ cao của mình. Không những thế, chỉ sau một đêm, cậu bé đã đổi cả kiểu tóc.
Trước đây, tóc của Kiều Mãn đều do sư phụ cắt. Nhưng lần này, sư phụ đi vắng hơi lâu, nên tóc của cậu bé đã dài ra, tóc mái che gần hết đôi mắt. Đêm qua, trợ lý Mo mao dẫn cậu bé đi mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt, còn dẫn cậu bé đi cắt tóc. Giờ đây, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng ôm sát gương mặt tròn trịa của cậu bé, làm nổi bật đôi mắt to tròn, khiến cậu bé càng đáng yêu hơn.
Đánh răng xong, Lộ Kiến Tinh rút chiếc khăn mặt trẻ em mới mua trên giá treo xuống, thấm ướt khăn rồi lau mặt cho cậu bé.
Kiều Mãn ngoan ngoãn ngửa đầu, còn không quên hứa hẹn: "Tinh Tinh, chờ cha lớn lên, cha cũng sẽ chăm sóc con như thế."
Lộ Kiến Tinh lau sạch bọt kem đánh răng dính bên môi cậu bé, rồi chế giễu: "Chú có phải trẻ con như cháu đâu."
"Nhưng cha..."
Kiều Mãn còn chưa kịp nói hết lời, đã bị anh úp khăn vào mặt.
Lộ Kiến Tinh: "Được rồi, đừng nói nữa."
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Mao Mao tiến vào phòng. Thấy hai người đã dậy, cậu ấy đặt túi đồ ăn sáng vừa mua từ nhà hàng dưới tầng xuống, cất tiếng chào Lộ Kiến Tinh, rồi mở ba lô, lấy ra một chiếc hộp sắt to.
Mao Mao ngồi xổm xuống, quơ quơ chiếc hộp trước mặt cậu bé: "Bé cưng, cháu nhìn xem, đây có phải loại bánh quy cháu thích ăn không?"
Kiều Mãn ngước mắt nhìn, thấy hình vẽ quen thuộc trên hộp sắt, cậu bé vui vẻ chạy tới, dang tay ôm hộp bánh vào lòng: "Dạ đúng rồi. Chính là loại này. Mỗi lần xuống núi, sư phụ đều mua loại bánh này về cho cháu."
Lộ Kiến Tinh lia mắt nhìn qua thì thấy đó là một thương hiệu bánh quy nổi tiếng, hồi bé anh cũng từng ăn.
Mao Mao tiếp tục lấy đồ ra khỏi ba lô: sữa trẻ em, bánh ngọt, phô mai, chocolate,... toàn là những món đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn. Mãi tới khi chiếc bàn bày kín đồ ăn, chiếc ba lô của cậu ấy mới xẹp xuống.
Chị Vân căng thẳng: "Tinh Tinh, em có cảm giác gì không?"
Lộ Kiến Tinh do dự: "Em... em có hơi buồn ngủ."
Mao Mao ngạc nhiên: "Anh Lộ, có thật không?"
Phải biết rằng, Lộ Kiến Tinh đã bị chứng mất ngủ hành hạ rất lâu rồi.
Lộ Kiến Tinh gật đầu, gương mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, thậm chí còn chẳng kịp nói thêm câu nào đã ngã ngưởi xuống chiếc giường bên cạnh. Chỉ chốc lát sau, bên phía đó đã vang lên tiếng hít thở đều đặn.
Anh đang ngủ.
Mao Mao hết nhìn anh, rồi nhìn chị Vân, cuối cùng là nhìn Kiều Mãn với ánh mắt khó tin.
Cậu ấy che kín miệng mình, thầm hét "wow, wow, wow".
---
Bên kia, trong một đoàn phim nào đó.
Trong giờ giải lao, một người đàn ông tuấn tú đang tựa người vào ghế để nghỉ ngơi thì bất chợt cảm thấy ngực mình nóng lên. Anh ta vội buông cuốn kịch bản trong tay, kéo cổ áo xuống, rồi lấy chiếc bùa hộ mệnh bên trong ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mở túi bùa ra thì thấy bên trong chỉ còn lại một nhúm tro tàn.
"Hết tác dụng rồi ư?" Người đàn ông khẽ lẩm bẩm, anh ta ngước mắt lên, tầm mắt đảo qua những người khác trong đoàn phim: "Tiếp theo nên tìm ai đây..."
---
Lộ Kiến Tinh ngủ một giấc thật dài.
Khi anh tỉnh lại, trời đã sáng trưng, ánh nắng xuyên qua khe hở phía dưới rèm cửa tiến phòng phòng. Anh ngẩn người nhìn trần nhà một lúc lâu. Lâu lắm rồi anh mới có một giấc ngủ ngon như vậy, hiện tại cả người anh tràn đầy sức sống, cơ thể nhẹ nhõm một cách khó tin.
Ý thức dần quay trở lại, ký ức về những chuyện xảy ra trước khi ngủ ùa về. Ngoài ra, anh còn cảm nhận được một cơ thể nhỏ bé, nóng ấm đang dán chặt vào người mình.
Lộ Kiến Tinh cụp mắt, đập vào mắt anh là gương mặt non nớt đang ngủ say. Cậu bé ôm chặt cánh tay anh, ngoan ngoãn tìm được một vị trí thoải mái bên cạnh anh, bụng nhỏ phập phồng theo từng nhịp thở, một bên má phúng phính xẹp lép vì nằm nghiêng.
Anh mới chỉ khẽ cựa mình, cậu bé đã mơ màng tỉnh giấc. Cậu bé mơ màng ngồi dậy trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền, mãi một lúc sau, cậu bé mới ngáp thật to, cố gắng hé mở đôi mắt nặng trĩu: "Sư phụ..."
Nhưng trên giường không có sư phụ, chỉ có một nam minh tinh tuấn tú đang tức giận.
Kiều Mãn khẽ ngẩn ra, rồi lập tức cất tiếng gọi: "Tinh Tinh!"
Lộ Kiến Tinh khẽ "ơi", thấy Kiều Mãn thành thạo dang tay ra, anh bèn phối hợp bế cậu bé đứng dậy, cùng tiến vào nhà vệ sinh. Anh đặt Kiều Mãn lên một chiếc ghế nhỏ, giúp cậu bé nặn kem đánh răng lên chiếc bàn chải trẻ em, sau đó, hai người cùng giơ bàn chải lên đánh răng.
Mãi tới khi nhìn thấy chiếc áo ngủ in hình vịt con của cậu bé phản chiếu qua chiếc gương, Lộ Kiến Tinh mới vô thức nhận ra điều khác lạ.
Chiếc đạo bào cũ rách trên người cậu bé đã biến đâu mất, thay vào đó là bộ đồ ngủ trẻ em mềm mại ôm sát cơ thể. Cậu bé có bàn chải đánh răng riêng, có chiếc ghế thích hợp với độ cao của mình. Không những thế, chỉ sau một đêm, cậu bé đã đổi cả kiểu tóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây, tóc của Kiều Mãn đều do sư phụ cắt. Nhưng lần này, sư phụ đi vắng hơi lâu, nên tóc của cậu bé đã dài ra, tóc mái che gần hết đôi mắt. Đêm qua, trợ lý Mo mao dẫn cậu bé đi mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt, còn dẫn cậu bé đi cắt tóc. Giờ đây, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng ôm sát gương mặt tròn trịa của cậu bé, làm nổi bật đôi mắt to tròn, khiến cậu bé càng đáng yêu hơn.
Đánh răng xong, Lộ Kiến Tinh rút chiếc khăn mặt trẻ em mới mua trên giá treo xuống, thấm ướt khăn rồi lau mặt cho cậu bé.
Kiều Mãn ngoan ngoãn ngửa đầu, còn không quên hứa hẹn: "Tinh Tinh, chờ cha lớn lên, cha cũng sẽ chăm sóc con như thế."
Lộ Kiến Tinh lau sạch bọt kem đánh răng dính bên môi cậu bé, rồi chế giễu: "Chú có phải trẻ con như cháu đâu."
"Nhưng cha..."
Kiều Mãn còn chưa kịp nói hết lời, đã bị anh úp khăn vào mặt.
Lộ Kiến Tinh: "Được rồi, đừng nói nữa."
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Mao Mao tiến vào phòng. Thấy hai người đã dậy, cậu ấy đặt túi đồ ăn sáng vừa mua từ nhà hàng dưới tầng xuống, cất tiếng chào Lộ Kiến Tinh, rồi mở ba lô, lấy ra một chiếc hộp sắt to.
Mao Mao ngồi xổm xuống, quơ quơ chiếc hộp trước mặt cậu bé: "Bé cưng, cháu nhìn xem, đây có phải loại bánh quy cháu thích ăn không?"
Kiều Mãn ngước mắt nhìn, thấy hình vẽ quen thuộc trên hộp sắt, cậu bé vui vẻ chạy tới, dang tay ôm hộp bánh vào lòng: "Dạ đúng rồi. Chính là loại này. Mỗi lần xuống núi, sư phụ đều mua loại bánh này về cho cháu."
Lộ Kiến Tinh lia mắt nhìn qua thì thấy đó là một thương hiệu bánh quy nổi tiếng, hồi bé anh cũng từng ăn.
Mao Mao tiếp tục lấy đồ ra khỏi ba lô: sữa trẻ em, bánh ngọt, phô mai, chocolate,... toàn là những món đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn. Mãi tới khi chiếc bàn bày kín đồ ăn, chiếc ba lô của cậu ấy mới xẹp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro