Tiêu Diệt Nữ Phụ Trà Xanh Ở Mạt Thế Thịt Văn
Lửa Trại
2024-09-09 03:42:30
Khi thời gian đã trôi qua và mọi người đều được kiểm tra không có dấu hiệu biến dị, họ mới được phép xuống xe. Sau khi đóng cửa xe lại và đeo balo chứa vật dụng cá nhân lên lưng, mọi người di chuyển đến căn nhà tạm thời sẽ ở lại. Họ được phân cho một văn phòng của tạp chí, di dời bàn đi, chặt mấy chiếc ghế gỗ ra để nấu cơm.
Lửa trại chỉ có một chỗ duy nhất, bữa trưa quyết định ăn chung với nhau, dù sao đây cũng là nơi của người khác, có chủ rồi. Việc có quá nhiều lửa trại rải rác khắp nơi sẽ không hay.
Bên ngoài, mặt trời ngày càng tỏa sáng rực rỡ và nóng bức hơn. Mọi người đều trở nên uể oải, buồn ngủ. Có vẻ như ánh nắng gay gắt này khiến cuộc sống của con người bị đảo lộn hoàn toàn, khiến ban đêm là thời gian hoạt động chính, còn ban ngày thì nghỉ ngơi.
Thực tế, điều kiện sinh hoạt ở đây cũng không tệ. Đi vệ sinh vẫn khá tiện lợi, chỉ có điều nước đã bị cắt, không thể dội nước nhưng lại có các phòng ngăn cách. Không giống như lúc di chuyển trên đường phải tìm chỗ ngoài trời. Bao Di đưa hai chiếc balo của mình cho An Đông mập mạp giữ hộ, Cố Tích Nhược cũng muốn đi cùng, cho nên họ cùng đi với nhau.
“Nhược Nhược, cô đi trước đi, tôi còn phải chờ một chút.” Bao Di nói khi bước vào phòng vệ sinh và khóa cửa lại. Cố Tích Nhược chỉ đáp lại bằng một tiếng “ừm” rồi vội vàng đi vào phòng vệ sinh, nơi mà mùi hôi thối thật sự rất nồng nặc.
Ánh nắng nhẹ nhàng, cánh đồng mênh mông, dòng suối chảy lững lờ.
Bao Di bước vào thế giới nhỏ của mình, nơi này có cả ngày lẫn đêm, chỉ là thời gian ở đây khác với bên ngoài, một giờ ngoài đời thực tương đương với một ngày ở đây. Nhưng cơ thể con người vẫn thay đổi như bình thường. Lúc này đang là buổi trưa, không có khói bếp trong sân nhà, vì ở đây có máy phát điện năng lượng mặt trời nên tất cả đều sử dụng đồ điện.
Ba Bao vẫn đang bận rộn trong bếp, Tiểu Kiều và Đại Kiều thì đang chơi đùa với ba người lớn khác.
“Mẹ ơi!” Tiểu Kiều nhìn thấy Bao Di liền vui mừng nhảy lên chạy lại gần, đưa hai tay ra đòi ôm. Nhưng Bao Di tránh qua một bên, khiến Tiểu Kiều hơi mếu máo như sắp khóc, mẹ Bao vội vàng ôm lấy cháu.
“À, Tiểu Kiều Kiều đừng khóc nhé, mẹ đi thay đồ rồi sẽ đến ôm con ngay.” Đứa trẻ vẫn còn thút thít, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Bao Di, ánh mắt như trách móc mẹ mình.
Lửa trại chỉ có một chỗ duy nhất, bữa trưa quyết định ăn chung với nhau, dù sao đây cũng là nơi của người khác, có chủ rồi. Việc có quá nhiều lửa trại rải rác khắp nơi sẽ không hay.
Bên ngoài, mặt trời ngày càng tỏa sáng rực rỡ và nóng bức hơn. Mọi người đều trở nên uể oải, buồn ngủ. Có vẻ như ánh nắng gay gắt này khiến cuộc sống của con người bị đảo lộn hoàn toàn, khiến ban đêm là thời gian hoạt động chính, còn ban ngày thì nghỉ ngơi.
Thực tế, điều kiện sinh hoạt ở đây cũng không tệ. Đi vệ sinh vẫn khá tiện lợi, chỉ có điều nước đã bị cắt, không thể dội nước nhưng lại có các phòng ngăn cách. Không giống như lúc di chuyển trên đường phải tìm chỗ ngoài trời. Bao Di đưa hai chiếc balo của mình cho An Đông mập mạp giữ hộ, Cố Tích Nhược cũng muốn đi cùng, cho nên họ cùng đi với nhau.
“Nhược Nhược, cô đi trước đi, tôi còn phải chờ một chút.” Bao Di nói khi bước vào phòng vệ sinh và khóa cửa lại. Cố Tích Nhược chỉ đáp lại bằng một tiếng “ừm” rồi vội vàng đi vào phòng vệ sinh, nơi mà mùi hôi thối thật sự rất nồng nặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh nắng nhẹ nhàng, cánh đồng mênh mông, dòng suối chảy lững lờ.
Bao Di bước vào thế giới nhỏ của mình, nơi này có cả ngày lẫn đêm, chỉ là thời gian ở đây khác với bên ngoài, một giờ ngoài đời thực tương đương với một ngày ở đây. Nhưng cơ thể con người vẫn thay đổi như bình thường. Lúc này đang là buổi trưa, không có khói bếp trong sân nhà, vì ở đây có máy phát điện năng lượng mặt trời nên tất cả đều sử dụng đồ điện.
Ba Bao vẫn đang bận rộn trong bếp, Tiểu Kiều và Đại Kiều thì đang chơi đùa với ba người lớn khác.
“Mẹ ơi!” Tiểu Kiều nhìn thấy Bao Di liền vui mừng nhảy lên chạy lại gần, đưa hai tay ra đòi ôm. Nhưng Bao Di tránh qua một bên, khiến Tiểu Kiều hơi mếu máo như sắp khóc, mẹ Bao vội vàng ôm lấy cháu.
“À, Tiểu Kiều Kiều đừng khóc nhé, mẹ đi thay đồ rồi sẽ đến ôm con ngay.” Đứa trẻ vẫn còn thút thít, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Bao Di, ánh mắt như trách móc mẹ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro