Đẹp Phía
Nguyệt Quan
2024-11-22 03:13:24
Hắn thở dài, nói một câu hai ý nghĩa:
- Lần này, tôi xin nhận chứng nhận người tốt của cô.
- Hả?
Cát Tường không hiểu người tốt tại sao phải chứng nhận, nàng mở to đôi mắt kinh ngạc, đầu nghiêng nhìn Lý Ngư. Lý Ngư lại không giải thích, chỉ thản nhiên dặn dò một câu:
- Còn chuyện này nữa, đừng ỷ lại vào tuổi thanh xuân mà không có tính toán lâu dài. Khi nào cô tích lũy đủ tiền vẫn nên đổi nghề khác đi.
Cát Tường thản nhiên gật đầu nói:
- Vâng! Ta không cần tích lũy, tiền kiếm được ta đều giao cho mẹ. Khi nào gia đình ta tốt hơn ta sẽ tìm nghề nghiệp khác làm.
Lý Ngư vốn đã xoay người bỏ đi nhưng vừa đi được hai bước nghe thấy câu này lền dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, không dám tin nói:
- Cô nói cái gì? Tiền cô kiếm được mọi ngày đều giao cho mẹ cô?
Cát Tường đương nhiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, đưa tiền cho mẹ giữ cho có cái gì không tốt?
Trong lòng Lý Ngư như bốc hỏa, hắn cũng không hiểu tại sao khi nghe những lời này lại tức giận như vậy. Cát Tường thiếu tự trọng, hắn không có tư cách để quản. Hắn có thể thất vọng, có thể sinh lòng trắc ẩn nhưng hắn không có tư cách để chỉ vào mặt của Cát Tường để mắng nàng hèn hạ.
Kỳ thực cũng gần giống như vậy, Cát Tường kiếm tiền bằng da thịt, nàng muốn dùng như thế nào lại là chuyện của nàng, bất kể là tích lũy, tiêu xài hay là cho người khác thì cũng không chút quan hệ tới hắn nên những không vui của hắn đã bị kiềm chế lại, nhưng khi nghe nàng bán thân thể mình để đổi lấy tiền cho kế mẫu bạc tình đó, hắn thật sự không thể nhịn được nữa.
Cát Tường giật mình nhìn Lý Ngư xoay người mạnh lại, một bước vọt tới trước mặt nàng, nắm lấy cổ tay nàng khiến nàng đau nhức. Hắn đè nén giọng nói tức giận của mình, gầm nhẹ nói:
- Có phải là cô ngốc không? Cô là khờ thật hay là giả ngốc? Bà ta đối xử với cô như thế nào, chẳng lẽ cô còn không biết? Mẹ cô? Ha ha…! Mẹ cô đối xử với cô như mẹ ta đối xử với ta sao? Cô không thể thông minh hơn một chút sao, cho dù tiền cô cực khổ kiếm được cũng đưa cho bà ta chứ?
Lý Ngư đẩy Cát Tường chỉ tay về phía nhà kho, hai mắt tràn đẩy lửa giận nhìn chằm chằm vào Cát Tường. Thân thể Cát Tường xinh xắn linh lợi giờ phút này lại giống như một con thỏ trắng bị con mãnh hổ nhìn vào, dường như chỉ cần hắn bổ nhào về phía trước cũng sẽ bị hắn nuốt vào cả xương lẫn thịt.
Lý Ngư tức giận nói:
- Cô xem cô đang ở chỗ nào? Cô bận rộn lo liệu trong ngoài, nhưng mà ngay cả ăn ngủ cũng không giống với bọn họ! Người nhà ư? Người nhà chó má! Cô ngu xuẩn không có thuốc chữa, Cô xứng đáng bị người ta ức hiếp!
Cát Tường bị Lý Ngư mắng si ngốc, nàng bình tĩnh nhìn Lý Ngư, hai mắt chớp động dần dần ngấn lệ, dịu dàng giống như ánh sao đang lưu động trong mắt nàng. Giọng nói của Cát Tường cũng nhỏ hơn, thậm chí có chút khàn khàn:
- Cảm ơn huynh, Lý đại ca, ta biết rất rõ! Kỳ thực ta đều hiểu, chỉ là…
Lý Ngư vẫn tức giận nói:
- Chỉ là cái gì? Cô cho là cô ngoan ngoãn như vậy, xem bà ta như mẹ ruột như vậy thì bà ta sẽ xem cô là con gái ruột của bà ta hay sao? Cô đưa toàn bộ tiền cô vất vả kiếm được cho bà ta, có thể mua được thứ thân tình mà cô muốn hay sao? Ngu xuẩn!
Cát Tường bị Lý Ngư mắng, sắc mặt càng tái nhợt, nàng chậm rãi cắn môi, ánh mắt dần dần trống rỗng. Có lẽ cực khổ từ nhỏ đã khiến cho nàng luôn có phương thức để bảo vệ mình, khi nàng gặp phải vấn đề nan giải, nàng cố gằng kiềm chế cảm súc của mình. Giờ phút này biểu hiện của nàng giống hệt như lần bị mẹ kế đánh chửi.
Lý Ngư nhìn bộ dạng của nàng như vậy, trong lòng mềm nhũn, thật sự không đành lòng mắng nữa, đành phải buông cổ tay của nàng ra, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép nói:
- Ta không phải nói cô phải ích kỷ, nhưng tốt xấu gì cũng phải tình toán cho bản thân mình một chút, Cát Tường, cô về phòng nghỉ ngơi đi, cô hãy suy nghĩ kỹ một chút!
Nói xong, hắn tức giận xoay người bỏ đi. Cát Tường nhìn bóng lưng của hắn há miệng muốn nói, cuối cùng cũng không nói gì.
Lý Ngư nắm cửa phòng, định đóng cửa mạnh lại nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến mẫu thân đang ở trong phòng, bèn nhẹ nhàng khép cửa lại, đúng lúc hắn nghe được Nhị cô nương Diệu Linh ở cách vách vang lên giọng không kiên nhẫn:
- Tỷ? Tỷ đã về rồi?
Giọng nói lanh lợi của Cát Tường vang lên nói:
- Ừ! Đã về rồi!
Diệu Linh không vui nói:
- Bộ quần áo mới kia của ta khi nào ngươi mới làm xong? Ngươi vất vả lắm mới xin Phan đại nương đưa ta tới Võ gia làm châm nương, hôm nay ở hành lang đã đã đụng phải nhị thiếu gia Võ gia, nhưng nhị thiếu gia chỉ nhìn ta vài lần, ngươi xem trang phục của ta đây, ta muốn ăn mặc xinh đẹp chút, hừ hừ…
Giọng nói của Cát Tường vang lên:
- Tiểu muội của ta trời sinh xinh đẹp, cho dù không mặc quần áo đẹp cũng có thể mê hoặc thiếu gia Võ gia.
Diệu Linh hung hăng nói:
- Ngươi bớt nịnh nọt ta đi…, ta hỏi ngươi khi nào mới có thể may xong quần áo mới cho ta?
Cát Tường nói:
- Tỷ làm xong hơn phân nửa rồi, suốt đêm nay sẽ làm xong cho muội.
Sau đó lại nghe thấy nàng nói nhẹ giọng lại, nửa cầu khẩn nói:
- À… có thể đem ngọn đèn cho ta mượn một đêm hay không, nếu không… ta không nhìn thấy gì cả.
Diệu Linh mất kiên nhẫn nói:
- Cầm đi cầm đi, ta mệt rồi, muốn ngủ. Buổi sáng ngày mai ta muốn nhìn thấy bộ quần áo mới của ta.
Lý Ngư đứng ở phía sau cửa, nghe được đoạn đối thoại này của hai người, không khỏi cười lạnh một tiếng, hóa ra nhị cô nương hết ăn lại nằm cứ quấn quít lấy mẫn thân mình muốn làm châm nương cho Võ gia là vì muốn lên cao, cố gắng làm nha đầu bên cạnh thiếu gia Võ gia …
- Lần này, tôi xin nhận chứng nhận người tốt của cô.
- Hả?
Cát Tường không hiểu người tốt tại sao phải chứng nhận, nàng mở to đôi mắt kinh ngạc, đầu nghiêng nhìn Lý Ngư. Lý Ngư lại không giải thích, chỉ thản nhiên dặn dò một câu:
- Còn chuyện này nữa, đừng ỷ lại vào tuổi thanh xuân mà không có tính toán lâu dài. Khi nào cô tích lũy đủ tiền vẫn nên đổi nghề khác đi.
Cát Tường thản nhiên gật đầu nói:
- Vâng! Ta không cần tích lũy, tiền kiếm được ta đều giao cho mẹ. Khi nào gia đình ta tốt hơn ta sẽ tìm nghề nghiệp khác làm.
Lý Ngư vốn đã xoay người bỏ đi nhưng vừa đi được hai bước nghe thấy câu này lền dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, không dám tin nói:
- Cô nói cái gì? Tiền cô kiếm được mọi ngày đều giao cho mẹ cô?
Cát Tường đương nhiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, đưa tiền cho mẹ giữ cho có cái gì không tốt?
Trong lòng Lý Ngư như bốc hỏa, hắn cũng không hiểu tại sao khi nghe những lời này lại tức giận như vậy. Cát Tường thiếu tự trọng, hắn không có tư cách để quản. Hắn có thể thất vọng, có thể sinh lòng trắc ẩn nhưng hắn không có tư cách để chỉ vào mặt của Cát Tường để mắng nàng hèn hạ.
Kỳ thực cũng gần giống như vậy, Cát Tường kiếm tiền bằng da thịt, nàng muốn dùng như thế nào lại là chuyện của nàng, bất kể là tích lũy, tiêu xài hay là cho người khác thì cũng không chút quan hệ tới hắn nên những không vui của hắn đã bị kiềm chế lại, nhưng khi nghe nàng bán thân thể mình để đổi lấy tiền cho kế mẫu bạc tình đó, hắn thật sự không thể nhịn được nữa.
Cát Tường giật mình nhìn Lý Ngư xoay người mạnh lại, một bước vọt tới trước mặt nàng, nắm lấy cổ tay nàng khiến nàng đau nhức. Hắn đè nén giọng nói tức giận của mình, gầm nhẹ nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có phải là cô ngốc không? Cô là khờ thật hay là giả ngốc? Bà ta đối xử với cô như thế nào, chẳng lẽ cô còn không biết? Mẹ cô? Ha ha…! Mẹ cô đối xử với cô như mẹ ta đối xử với ta sao? Cô không thể thông minh hơn một chút sao, cho dù tiền cô cực khổ kiếm được cũng đưa cho bà ta chứ?
Lý Ngư đẩy Cát Tường chỉ tay về phía nhà kho, hai mắt tràn đẩy lửa giận nhìn chằm chằm vào Cát Tường. Thân thể Cát Tường xinh xắn linh lợi giờ phút này lại giống như một con thỏ trắng bị con mãnh hổ nhìn vào, dường như chỉ cần hắn bổ nhào về phía trước cũng sẽ bị hắn nuốt vào cả xương lẫn thịt.
Lý Ngư tức giận nói:
- Cô xem cô đang ở chỗ nào? Cô bận rộn lo liệu trong ngoài, nhưng mà ngay cả ăn ngủ cũng không giống với bọn họ! Người nhà ư? Người nhà chó má! Cô ngu xuẩn không có thuốc chữa, Cô xứng đáng bị người ta ức hiếp!
Cát Tường bị Lý Ngư mắng si ngốc, nàng bình tĩnh nhìn Lý Ngư, hai mắt chớp động dần dần ngấn lệ, dịu dàng giống như ánh sao đang lưu động trong mắt nàng. Giọng nói của Cát Tường cũng nhỏ hơn, thậm chí có chút khàn khàn:
- Cảm ơn huynh, Lý đại ca, ta biết rất rõ! Kỳ thực ta đều hiểu, chỉ là…
Lý Ngư vẫn tức giận nói:
- Chỉ là cái gì? Cô cho là cô ngoan ngoãn như vậy, xem bà ta như mẹ ruột như vậy thì bà ta sẽ xem cô là con gái ruột của bà ta hay sao? Cô đưa toàn bộ tiền cô vất vả kiếm được cho bà ta, có thể mua được thứ thân tình mà cô muốn hay sao? Ngu xuẩn!
Cát Tường bị Lý Ngư mắng, sắc mặt càng tái nhợt, nàng chậm rãi cắn môi, ánh mắt dần dần trống rỗng. Có lẽ cực khổ từ nhỏ đã khiến cho nàng luôn có phương thức để bảo vệ mình, khi nàng gặp phải vấn đề nan giải, nàng cố gằng kiềm chế cảm súc của mình. Giờ phút này biểu hiện của nàng giống hệt như lần bị mẹ kế đánh chửi.
Lý Ngư nhìn bộ dạng của nàng như vậy, trong lòng mềm nhũn, thật sự không đành lòng mắng nữa, đành phải buông cổ tay của nàng ra, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép nói:
- Ta không phải nói cô phải ích kỷ, nhưng tốt xấu gì cũng phải tình toán cho bản thân mình một chút, Cát Tường, cô về phòng nghỉ ngơi đi, cô hãy suy nghĩ kỹ một chút!
Nói xong, hắn tức giận xoay người bỏ đi. Cát Tường nhìn bóng lưng của hắn há miệng muốn nói, cuối cùng cũng không nói gì.
Lý Ngư nắm cửa phòng, định đóng cửa mạnh lại nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến mẫu thân đang ở trong phòng, bèn nhẹ nhàng khép cửa lại, đúng lúc hắn nghe được Nhị cô nương Diệu Linh ở cách vách vang lên giọng không kiên nhẫn:
- Tỷ? Tỷ đã về rồi?
Giọng nói lanh lợi của Cát Tường vang lên nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ừ! Đã về rồi!
Diệu Linh không vui nói:
- Bộ quần áo mới kia của ta khi nào ngươi mới làm xong? Ngươi vất vả lắm mới xin Phan đại nương đưa ta tới Võ gia làm châm nương, hôm nay ở hành lang đã đã đụng phải nhị thiếu gia Võ gia, nhưng nhị thiếu gia chỉ nhìn ta vài lần, ngươi xem trang phục của ta đây, ta muốn ăn mặc xinh đẹp chút, hừ hừ…
Giọng nói của Cát Tường vang lên:
- Tiểu muội của ta trời sinh xinh đẹp, cho dù không mặc quần áo đẹp cũng có thể mê hoặc thiếu gia Võ gia.
Diệu Linh hung hăng nói:
- Ngươi bớt nịnh nọt ta đi…, ta hỏi ngươi khi nào mới có thể may xong quần áo mới cho ta?
Cát Tường nói:
- Tỷ làm xong hơn phân nửa rồi, suốt đêm nay sẽ làm xong cho muội.
Sau đó lại nghe thấy nàng nói nhẹ giọng lại, nửa cầu khẩn nói:
- À… có thể đem ngọn đèn cho ta mượn một đêm hay không, nếu không… ta không nhìn thấy gì cả.
Diệu Linh mất kiên nhẫn nói:
- Cầm đi cầm đi, ta mệt rồi, muốn ngủ. Buổi sáng ngày mai ta muốn nhìn thấy bộ quần áo mới của ta.
Lý Ngư đứng ở phía sau cửa, nghe được đoạn đối thoại này của hai người, không khỏi cười lạnh một tiếng, hóa ra nhị cô nương hết ăn lại nằm cứ quấn quít lấy mẫn thân mình muốn làm châm nương cho Võ gia là vì muốn lên cao, cố gắng làm nha đầu bên cạnh thiếu gia Võ gia …
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro