Mà Rượu
Nguyệt Quan
2024-11-24 21:29:50
- Cát Tường cô nương? Cát Tường cô nương? Cô sao vậy?
Trên mặt Diệu Cát Tường không có bi thương, không có phẫn nộ, mà là bình tĩnh dị thường, ánh mắt trống rỗng, trong nháy mắt đó, Lý Ngư cảm thấy lúc này linh hồn của nàng đã rời khỏi cơ thể, tựa hồ là lúc bị Dư thị quát đánh lúc nãy, nàng đem cảm giác và linh hồn của mình nhốt vào trong thức hải, lưu lại chỉ còn là cái xác không hồn.
Có lẽ bởi vì từ nhỏ đã bị kế mẫu ngược đãi mới khiến cho nàng tựa như đà điểu tự bảo vệ mình rồi. Nếu không, tình cảnh gian nan như thế này, làm sao có thể duy trì được thái độ tích cực, lạc quan như thế? Lý Ngư âm thầm thở dài, trong lòng lại dâng lên chút thương hại.
Con ngươi của Diệu Cát Tường dần dần hồi phục thần thái, nàng cười với Lý Ngư, hoàn toàn nhìn không ra cô nương lớn như thế lại vừa mới bị mẹ kế đánh chửi thậm tệ.
Diệu Cát Tường cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói:
- Rượu của chưởng quầy không rẻ, lại không phải lâu năm, người đến tiệm mua rất ít. Hơn nữa, chưởng quầy còn trộn nước vào rượu, khiến cho vị rượu nhạt vô cùng, người biết thưởng rượu uống một lần cũng sẽ không đến mua lần hai nữa, kinh doanh không thể tốt lên được.
Lý Ngư nhíu mày, nói:
- Việc này, sao không nói cho mẹ của cô biết?
Diệu Cát Tường cười gượng, môi nhếch lên có chút quật cường:
- Cảm ơn Lý đại ca!
Diệu Cát Tường đi về cửa phòng, nhìn bóng lưng quật cường của nàng, Lý Ngư cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc ăn cơm tối, Lý Ngư nghe thấy cách vách lại phát ra tiếng mắng chửi, nghiêng tai lắng nghe, đại khái là con gái nhỏ của Diệu gia khi xới cơm bị nóng một chút, đau quá liền rên rỉ khóc, Dư thị lại nổi giận, chạy đến nhà kho nơi Cát Tường đang ăn cơm ở đó mắng chửi thậm tệ nàng tắt lửa nhà bếp muộn, nếu không cũng sẽ không bị bỏng đến muội muội.
Muội muội của Diệu Cát Tường kia Lý Ngư đã gặp rồi, chỉ nhỏ hơn Cát Tường hai tuổi, cũng là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, tự mình xới cơm không may bị bỏng, không ngờ lại đi giận chó đánh mèo lên Cát Tường?
Lý Ngư tức giận dừng bát, muốn xông ra ngoài nói giúp Cát Tường nhưng lại bị mẫu thân kéo lại. Phan thị trách mắng:
- Con đó! Người ta đang dạy dỗ con gái, con đi làm gì?
Lý Ngư cả giận:
- Mẹ! Mẹ nghe xem, đây là đang dạy bảo sao! Là ức hiếp thì đúng hơn….
Phan thị trừng mắt với hắn nói:
- Ngồi xuống! Việc nhà của người ta, không đến lượt con ra mặt. Người ta làm mẹ, cho dù có lý hay không thì việc dạy dỗ con của họ, người ngoài cũng không được xen vào!
Lý Ngư tức giận, cơm cũng không muốn ăn nữa. Phan thị nhìn dáng vẻ này của hắn, không khỏi thăm dò:
- Ngư Nhi à, không phải con có ý với Cát Tường cô nương nhà người ta đó chứ?
Lý Ngư ngẩn người, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Mẹ, mẹ nói gì đó? Con chỉ cảm thấy Cát Tường cô nương quá đáng thương. Chuyện thành gia lập nghiệp, con chưa từng nghĩ đến đâu.
Lý Ngư nhớ đến vẻ mĩ mạo của Cát Tường, lòng cũng xao động. Nhưng mà, dù sao cũng là đến từ tương lai, hắn còn chưa có hoàn toàn dung nhập vào thân thể này, dung nhập vào thế giới này, ý nghĩ càng phải thực tế, cũng phải thật lý trí.
Nếu như hắn thực nghiệm thành công, vậy thì hắn có thể từng ngày quay lại trước lúc xuyên việt đến thời không này, trở về thời gian của chính mình. Cho dù là không đi được thì chuyện thành gia lập nghiệp là trách nhiệm của nam nhân, phải nuôi sống gia đình, phải có công việc và thu nhập ổn định, mà không thể có cuộc sống như heo này được, nuôi một đám trẻ như heo được.
Nhìn con trai thẹn thùng, Phan thị mỉm cười:
- Con đó, ở đây không có người ngoài, xấu hổ gì chứ.
Phan thị nghĩ một chút, lẩm bẩm:
- Khoan hãy nói, con bé Cát Tường này xinh đẹp, sạch sẽ, vòng eo nhỏ, mông vừa to lại vừa vểnh, vừa nhìn là biết dễ sinh con, hơn nữa cũng chịu khó, có thể làm việc, ừ….
Phan thị gẩy cơm, bắt đầu tính toán….
Lại là một ngày qua đi, hoàng hôn xuống núi, nhưng vẫn còn kém một chút thời gian, Phan thị còn chưa có từ phủ Đô Đốc trở về, nhân cơ hội tốt này, Lý Ngư lén lút chaỵ đến trong rừng trúc phía sau phòng ngủ.
Hắn trở lại Lợi Châu đã hai ngày, hắn muốn thí nghiệm trụ luân kia có thể đem thời không liên tục quay ngược lại hay không, lúc này thực nghiệm là an toàn nhất. Thời gian chỉ cần trở về lúc này của một ngày trước là hắn có thể lập tức thí nghiệm lần nữa. Nếu như vẫn thành công, vậy thì hắn có thể trở về thời điểm lúc hắn vừa mới trở về Lợi Châu.
Lý Ngư nắm chặt mặt dây chuyền, nhẹ nhàng đâm vào da thịt, khiến cho huyết dịch nhỏ lên trụ luân, hạt trâu lập tức phát sinh biến hóa kỳ dị, hào quang u lam đột nhiên gợn sóng lên, từng tầng màu u lam tạo thành từng đợt sóng, dập dờn, càng ngày càng lớn, bao phủ toàn thân Lý Ngư trong đó, tác dụng giống như lần đầu hắn phát hiện trụ luân này.
Lý Ngư hoảng hốt một chút, lại nhìn bốn phía, là lúc hoàng hôn giống như cũ, sắc trời biến hóa không quá rõ ràng, hắn thậm chí không biết đã xuyên việt trở về hai tư giờ trước đó hay chưa. Nhưng mà hắn sớm đã chuẩn bị, tối qua trong rừng trúc này hắn đã cố ý để một cái ghế, mà hôm nay hắn đã sớm cất đi rồi.
Lý Ngư vội vàng đi đến chỗ nơi hôm qua để ghế để xem, dựa vào một cây trúc, quả nhiên có một cái ghế, mà hắn khi nãy bước vào trong rừng trúc không hề có. Trong lòng hắn đầy hưng phấn, quả nhiên đã trở về tối qua, hắn lập tức đem máu nhỏ lên dây chuyền, thử xem có thể tiếp tục xuyên việt trở về mười hai trước không, gợn sóng màu u lam lại lần nữa dập dờn lên…
Màu lam gợn lên một lát, Lý Ngư đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống dưới đất. Gợn sóng màu lam biến mất, trên trán hắn mồ hôi chảy ròng ròng, dường như đã chạy rất lâu, toàn thân mệt mỏi.
Trên mặt Diệu Cát Tường không có bi thương, không có phẫn nộ, mà là bình tĩnh dị thường, ánh mắt trống rỗng, trong nháy mắt đó, Lý Ngư cảm thấy lúc này linh hồn của nàng đã rời khỏi cơ thể, tựa hồ là lúc bị Dư thị quát đánh lúc nãy, nàng đem cảm giác và linh hồn của mình nhốt vào trong thức hải, lưu lại chỉ còn là cái xác không hồn.
Có lẽ bởi vì từ nhỏ đã bị kế mẫu ngược đãi mới khiến cho nàng tựa như đà điểu tự bảo vệ mình rồi. Nếu không, tình cảnh gian nan như thế này, làm sao có thể duy trì được thái độ tích cực, lạc quan như thế? Lý Ngư âm thầm thở dài, trong lòng lại dâng lên chút thương hại.
Con ngươi của Diệu Cát Tường dần dần hồi phục thần thái, nàng cười với Lý Ngư, hoàn toàn nhìn không ra cô nương lớn như thế lại vừa mới bị mẹ kế đánh chửi thậm tệ.
Diệu Cát Tường cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói:
- Rượu của chưởng quầy không rẻ, lại không phải lâu năm, người đến tiệm mua rất ít. Hơn nữa, chưởng quầy còn trộn nước vào rượu, khiến cho vị rượu nhạt vô cùng, người biết thưởng rượu uống một lần cũng sẽ không đến mua lần hai nữa, kinh doanh không thể tốt lên được.
Lý Ngư nhíu mày, nói:
- Việc này, sao không nói cho mẹ của cô biết?
Diệu Cát Tường cười gượng, môi nhếch lên có chút quật cường:
- Cảm ơn Lý đại ca!
Diệu Cát Tường đi về cửa phòng, nhìn bóng lưng quật cường của nàng, Lý Ngư cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc ăn cơm tối, Lý Ngư nghe thấy cách vách lại phát ra tiếng mắng chửi, nghiêng tai lắng nghe, đại khái là con gái nhỏ của Diệu gia khi xới cơm bị nóng một chút, đau quá liền rên rỉ khóc, Dư thị lại nổi giận, chạy đến nhà kho nơi Cát Tường đang ăn cơm ở đó mắng chửi thậm tệ nàng tắt lửa nhà bếp muộn, nếu không cũng sẽ không bị bỏng đến muội muội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muội muội của Diệu Cát Tường kia Lý Ngư đã gặp rồi, chỉ nhỏ hơn Cát Tường hai tuổi, cũng là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, tự mình xới cơm không may bị bỏng, không ngờ lại đi giận chó đánh mèo lên Cát Tường?
Lý Ngư tức giận dừng bát, muốn xông ra ngoài nói giúp Cát Tường nhưng lại bị mẫu thân kéo lại. Phan thị trách mắng:
- Con đó! Người ta đang dạy dỗ con gái, con đi làm gì?
Lý Ngư cả giận:
- Mẹ! Mẹ nghe xem, đây là đang dạy bảo sao! Là ức hiếp thì đúng hơn….
Phan thị trừng mắt với hắn nói:
- Ngồi xuống! Việc nhà của người ta, không đến lượt con ra mặt. Người ta làm mẹ, cho dù có lý hay không thì việc dạy dỗ con của họ, người ngoài cũng không được xen vào!
Lý Ngư tức giận, cơm cũng không muốn ăn nữa. Phan thị nhìn dáng vẻ này của hắn, không khỏi thăm dò:
- Ngư Nhi à, không phải con có ý với Cát Tường cô nương nhà người ta đó chứ?
Lý Ngư ngẩn người, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Mẹ, mẹ nói gì đó? Con chỉ cảm thấy Cát Tường cô nương quá đáng thương. Chuyện thành gia lập nghiệp, con chưa từng nghĩ đến đâu.
Lý Ngư nhớ đến vẻ mĩ mạo của Cát Tường, lòng cũng xao động. Nhưng mà, dù sao cũng là đến từ tương lai, hắn còn chưa có hoàn toàn dung nhập vào thân thể này, dung nhập vào thế giới này, ý nghĩ càng phải thực tế, cũng phải thật lý trí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như hắn thực nghiệm thành công, vậy thì hắn có thể từng ngày quay lại trước lúc xuyên việt đến thời không này, trở về thời gian của chính mình. Cho dù là không đi được thì chuyện thành gia lập nghiệp là trách nhiệm của nam nhân, phải nuôi sống gia đình, phải có công việc và thu nhập ổn định, mà không thể có cuộc sống như heo này được, nuôi một đám trẻ như heo được.
Nhìn con trai thẹn thùng, Phan thị mỉm cười:
- Con đó, ở đây không có người ngoài, xấu hổ gì chứ.
Phan thị nghĩ một chút, lẩm bẩm:
- Khoan hãy nói, con bé Cát Tường này xinh đẹp, sạch sẽ, vòng eo nhỏ, mông vừa to lại vừa vểnh, vừa nhìn là biết dễ sinh con, hơn nữa cũng chịu khó, có thể làm việc, ừ….
Phan thị gẩy cơm, bắt đầu tính toán….
Lại là một ngày qua đi, hoàng hôn xuống núi, nhưng vẫn còn kém một chút thời gian, Phan thị còn chưa có từ phủ Đô Đốc trở về, nhân cơ hội tốt này, Lý Ngư lén lút chaỵ đến trong rừng trúc phía sau phòng ngủ.
Hắn trở lại Lợi Châu đã hai ngày, hắn muốn thí nghiệm trụ luân kia có thể đem thời không liên tục quay ngược lại hay không, lúc này thực nghiệm là an toàn nhất. Thời gian chỉ cần trở về lúc này của một ngày trước là hắn có thể lập tức thí nghiệm lần nữa. Nếu như vẫn thành công, vậy thì hắn có thể trở về thời điểm lúc hắn vừa mới trở về Lợi Châu.
Lý Ngư nắm chặt mặt dây chuyền, nhẹ nhàng đâm vào da thịt, khiến cho huyết dịch nhỏ lên trụ luân, hạt trâu lập tức phát sinh biến hóa kỳ dị, hào quang u lam đột nhiên gợn sóng lên, từng tầng màu u lam tạo thành từng đợt sóng, dập dờn, càng ngày càng lớn, bao phủ toàn thân Lý Ngư trong đó, tác dụng giống như lần đầu hắn phát hiện trụ luân này.
Lý Ngư hoảng hốt một chút, lại nhìn bốn phía, là lúc hoàng hôn giống như cũ, sắc trời biến hóa không quá rõ ràng, hắn thậm chí không biết đã xuyên việt trở về hai tư giờ trước đó hay chưa. Nhưng mà hắn sớm đã chuẩn bị, tối qua trong rừng trúc này hắn đã cố ý để một cái ghế, mà hôm nay hắn đã sớm cất đi rồi.
Lý Ngư vội vàng đi đến chỗ nơi hôm qua để ghế để xem, dựa vào một cây trúc, quả nhiên có một cái ghế, mà hắn khi nãy bước vào trong rừng trúc không hề có. Trong lòng hắn đầy hưng phấn, quả nhiên đã trở về tối qua, hắn lập tức đem máu nhỏ lên dây chuyền, thử xem có thể tiếp tục xuyên việt trở về mười hai trước không, gợn sóng màu u lam lại lần nữa dập dờn lên…
Màu lam gợn lên một lát, Lý Ngư đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống dưới đất. Gợn sóng màu lam biến mất, trên trán hắn mồ hôi chảy ròng ròng, dường như đã chạy rất lâu, toàn thân mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro