Nhìn Có
Nguyệt Quan
2024-11-24 07:52:36
Sau đó, Lý Ngư phát hiện rằng nếu như hắn muốn làm rõ ràng những vấn đề này, hắn cần phải không ngừng thử nghiệm mò tìm, khi hắn muốn thử nghiệm mò tìm, mới có thể đột nhiên ý thức được, hắn có thể quay về trước một ngày, cũng có thể nói, hắn vất vả bôn ba hành trình một ngày…Đều xem như mất trắng, hắn lại bắt đầu lại một lần nữa.
Có thể xét thấy rằng, Lý Ngư không dám thử, ít nhất bây giờ không dám thử lại. Hắn muốn thử nghiệm thứ này có thể liên tục đảo ngược lui về mười hai canh giờ, cũng phải chờ hắn trở về Lợi Châu, ở Lợi Châu ít nhất chờ hai ngày mới thử lại được, lại uổng công thêm nhiều chặng đường.
Nghĩ đến những con đường đã đi qua, sáng ngày mai lại phải đi lại một lần nữa, Lý Ngư không khỏi ủ rũ, sự vui mừng bởi vì phát hiện tác dụng kỳ diệu của trụ luân mang lại cũng đã nhạt đi rất nhiều.
Theo đó, hắn lại phát hiện một việc đau lòng hơn: con thỏ nướng kia bởi vì không có người coi, đã cháy đen sì rồi…
Trải qua trăm cay nghìn đắng, Lý Ngư cuối cùng cũng đến Lợi Châu. Vào đến thành Lợi Châu, nhìn thấy những con đường quen thuộc, cảnh trí quen thuộc, sống mũi Lý Ngư cay cay. Nếu nói hắn không chịu ảnh hưởng cảm xúc của chủ nhân thân thể này vốn là không thể. Giống như linh hồn rời không khỏi xác thịt, cảm xúc cũng là do trí nhớ của con người mà sinh ra.
Nếu như hắn có được toàn bộ trí nhớ của Lý Ngư, kỳ thật cũng sẽ bằng với tình cảm của Lý Ngư trở thành một nhân cách. Lý Ngư đi đến một ngã tư đường, áp lấy trái tim mình, thì thào nói:
- “Yên tâm đi, nếu tôi như đã đến đây, nhất định sẽ bố trí ổn thỏa cho mẹ của cậu, Cậu, hãy yên tâm đi đi!
Thành Lợi Châu đương nhiên không so được với thành Trường An phồn hoa, đó có thể là cùng thời đại lớn nhất trên thế giới, cũng là đại đô thị phồn hoa nhất. Nhưng Lợi Châu cũng có sự huyên náo phồn hoa của riêng Lợi Châu, phố lớn ngõ nhỏ, người đến người đi, các cửa hàng người bán hàng rong rao bán rất ồn ào náo nhiệt.
Lý Ngư vừa đi, vừa nhìn xung quanh, chợt thấy bên đường có một tửu quán. Trước quán có một tấm ván dài, trên tấm ván xếp chồng hơn chục hũ rượu đất đóng miệng, sau tấm ván có một cô gái duyên dáng tay áo cuốn ba vòng đứng phía sau.
Ông tay áo cong từ thời Hán đã bắt đầu dần dần không còn lưu hành nữa, mà lưu hành áo ngắn váy ngắn, lại không ngờ lúc này được nhìn thấy một cô gái mặc áo ống tay cong thời Hán, kéo tóc búi lên, cắm một cây trâm cài tóc, tay áo buông rũ xuống, vừa đoan trang lại xinh đẹp.
Sơn Thủy Ba Thục cho nàng ta một sự khéo léo đẹp đẽ lại có dáng người lồi lõm, khuôn mặt hạt dưa trắng nõn, giữa hai gò má là một cặp lúm đồng tiền, hai má trắng đỏ, lông mi đen uốn cong dài, hai tròng mắt phân rõ trắng đen, rất xứng với thân hình mềm mại duyên dáng kia.
Có người nói, màu sắc trên núi, mùi vị trong nước, ánh sáng trong hoa, tâm trạng của thiếu nữ, tuy không thể nói lời nào, duy trong lòng đều hiểu. Lúc này, động tác của thiếu nữ bán rượu không vội vã, tiết lộ cảm nhịp điệu và mỹ cảm, âm thanh ngọt ngào, uyển chuyển mềm mại, vẻ đẹp này, thật đúng là không thể diễn tả bằng lời.
Lý Ngư nhìn thấy nữ tử ý nhị như vậy, trong lòng không khỏi nhìn chăm chăm, lúc này hắn mới chú ý đến, trong tửu quán vẫn còn có hai người đàn ông, phía trên để trần, phía dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần nhỏ, bàn chân trần trụi, đang ngồi trên ghế đẩu rửa sạch đồ đựng rượu. Trên bình rượu có viết bốn chữ to: “Tửu quán Văn Quân”.
Lý Ngư khóe môi không khỏi co giật lại hai cái: “Chết tiệt! Cosplay của triều Đường, chủ quán này thật là có đầu óc kinh doanh!”
Thiếu nữ xinh đẹp đóng giả làm Trác Văn Quân thu tiền, đem một vò rượu đưa cho khách, cười ngọt ngào:
- “Đại thúc đi thong thả, uống hết lại đến!”
“Trác Văn Quân” vừa chớp mắt đã bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Lý Ngư, gương mặt của Lý Ngư không khỏi nóng bừng lên, nhìn chăm chăm vào con gái nhà người ta, quả thực rất kì cục, hắn ở thời hiện đại, thông qua phim ảnh truyền hình và mạng cũng không phải là chưa từng thấy mỹ nữa xinh đẹp bao giờ, chỉ có điều nếu như nói sự duyên dáng cổ trang này, những người đó làm sao có thể toát lên được tư vị như vậy.
Lý Ngư giống như một tên trộm vừa bị người ta bắt quả tang, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác. “Trác Văn Quân” kia nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng bĩu một cái, nàng ta rời khỏi tửu quán, lấy một gói giấy dầu từ trong ngực ra, lấy trong đó ra một cái bánh nướng.
“Trác Văn Quân” liếc Lý Ngư một cái, lấy cái bánh nướng phân thành hai miếng, lấy một miếng đưa vào trong tay của hắn. Lý Ngư hơi sững sờ, trong tay đã có hơn nửa cái bánh nướng.
“Trác Văn Quân” dịu dàng nói:
- “Tuổi còn trẻ, chân tay đầy đủ, kiếm sống bằng gì thì cũng không thể thiếu ăn đúng không? Nam nhi đại trượng phu, đáng lẽ phải đường đường chính chính, đầu đội trời chân đạp đất, sao lại đi làm ăn mày chứ?”
Lý Ngư kinh ngạc nhìn “Trác Văn Quân”, nhất thời nói không nên lời, hóa ra mình nhìn lén người ta, lại bị cô ta lầm tưởng là một tên ăn mày đói bụng muốn hành khất?
Lúc này tên chủ tửu quán mập không biết từ chỗ nào lại xông ra, lớn tiếng quát:
- “Nha đầu này, lão tử bỏ tiền thuê ngươi, là để ngươi bố thí sao? Nhà mình đã nghèo không có cơm ăn mà vẫn còn muốn tiếp tế cho người khác à, mau đi bán rượu đi! Hôm nay bán không được năm vò rượu, sẽ trừ vào tiền công của ngươi!”
“Trác Văn Quân” dịu dàng xinh đẹp lè lưỡi với Lý Ngư khẽ cười, lại vô tình để lộ vẻ thiếu nữ ngọt ngào làm rung động lòng người, nàng ta nhanh chóng vào sau quầy rượu, quay lưng vào trong, lại trở lại thành thiếu nữ dáng điệu đa dạng, tiếp tục bán rượu.
Có thể xét thấy rằng, Lý Ngư không dám thử, ít nhất bây giờ không dám thử lại. Hắn muốn thử nghiệm thứ này có thể liên tục đảo ngược lui về mười hai canh giờ, cũng phải chờ hắn trở về Lợi Châu, ở Lợi Châu ít nhất chờ hai ngày mới thử lại được, lại uổng công thêm nhiều chặng đường.
Nghĩ đến những con đường đã đi qua, sáng ngày mai lại phải đi lại một lần nữa, Lý Ngư không khỏi ủ rũ, sự vui mừng bởi vì phát hiện tác dụng kỳ diệu của trụ luân mang lại cũng đã nhạt đi rất nhiều.
Theo đó, hắn lại phát hiện một việc đau lòng hơn: con thỏ nướng kia bởi vì không có người coi, đã cháy đen sì rồi…
Trải qua trăm cay nghìn đắng, Lý Ngư cuối cùng cũng đến Lợi Châu. Vào đến thành Lợi Châu, nhìn thấy những con đường quen thuộc, cảnh trí quen thuộc, sống mũi Lý Ngư cay cay. Nếu nói hắn không chịu ảnh hưởng cảm xúc của chủ nhân thân thể này vốn là không thể. Giống như linh hồn rời không khỏi xác thịt, cảm xúc cũng là do trí nhớ của con người mà sinh ra.
Nếu như hắn có được toàn bộ trí nhớ của Lý Ngư, kỳ thật cũng sẽ bằng với tình cảm của Lý Ngư trở thành một nhân cách. Lý Ngư đi đến một ngã tư đường, áp lấy trái tim mình, thì thào nói:
- “Yên tâm đi, nếu tôi như đã đến đây, nhất định sẽ bố trí ổn thỏa cho mẹ của cậu, Cậu, hãy yên tâm đi đi!
Thành Lợi Châu đương nhiên không so được với thành Trường An phồn hoa, đó có thể là cùng thời đại lớn nhất trên thế giới, cũng là đại đô thị phồn hoa nhất. Nhưng Lợi Châu cũng có sự huyên náo phồn hoa của riêng Lợi Châu, phố lớn ngõ nhỏ, người đến người đi, các cửa hàng người bán hàng rong rao bán rất ồn ào náo nhiệt.
Lý Ngư vừa đi, vừa nhìn xung quanh, chợt thấy bên đường có một tửu quán. Trước quán có một tấm ván dài, trên tấm ván xếp chồng hơn chục hũ rượu đất đóng miệng, sau tấm ván có một cô gái duyên dáng tay áo cuốn ba vòng đứng phía sau.
Ông tay áo cong từ thời Hán đã bắt đầu dần dần không còn lưu hành nữa, mà lưu hành áo ngắn váy ngắn, lại không ngờ lúc này được nhìn thấy một cô gái mặc áo ống tay cong thời Hán, kéo tóc búi lên, cắm một cây trâm cài tóc, tay áo buông rũ xuống, vừa đoan trang lại xinh đẹp.
Sơn Thủy Ba Thục cho nàng ta một sự khéo léo đẹp đẽ lại có dáng người lồi lõm, khuôn mặt hạt dưa trắng nõn, giữa hai gò má là một cặp lúm đồng tiền, hai má trắng đỏ, lông mi đen uốn cong dài, hai tròng mắt phân rõ trắng đen, rất xứng với thân hình mềm mại duyên dáng kia.
Có người nói, màu sắc trên núi, mùi vị trong nước, ánh sáng trong hoa, tâm trạng của thiếu nữ, tuy không thể nói lời nào, duy trong lòng đều hiểu. Lúc này, động tác của thiếu nữ bán rượu không vội vã, tiết lộ cảm nhịp điệu và mỹ cảm, âm thanh ngọt ngào, uyển chuyển mềm mại, vẻ đẹp này, thật đúng là không thể diễn tả bằng lời.
Lý Ngư nhìn thấy nữ tử ý nhị như vậy, trong lòng không khỏi nhìn chăm chăm, lúc này hắn mới chú ý đến, trong tửu quán vẫn còn có hai người đàn ông, phía trên để trần, phía dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần nhỏ, bàn chân trần trụi, đang ngồi trên ghế đẩu rửa sạch đồ đựng rượu. Trên bình rượu có viết bốn chữ to: “Tửu quán Văn Quân”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Ngư khóe môi không khỏi co giật lại hai cái: “Chết tiệt! Cosplay của triều Đường, chủ quán này thật là có đầu óc kinh doanh!”
Thiếu nữ xinh đẹp đóng giả làm Trác Văn Quân thu tiền, đem một vò rượu đưa cho khách, cười ngọt ngào:
- “Đại thúc đi thong thả, uống hết lại đến!”
“Trác Văn Quân” vừa chớp mắt đã bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Lý Ngư, gương mặt của Lý Ngư không khỏi nóng bừng lên, nhìn chăm chăm vào con gái nhà người ta, quả thực rất kì cục, hắn ở thời hiện đại, thông qua phim ảnh truyền hình và mạng cũng không phải là chưa từng thấy mỹ nữa xinh đẹp bao giờ, chỉ có điều nếu như nói sự duyên dáng cổ trang này, những người đó làm sao có thể toát lên được tư vị như vậy.
Lý Ngư giống như một tên trộm vừa bị người ta bắt quả tang, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác. “Trác Văn Quân” kia nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng bĩu một cái, nàng ta rời khỏi tửu quán, lấy một gói giấy dầu từ trong ngực ra, lấy trong đó ra một cái bánh nướng.
“Trác Văn Quân” liếc Lý Ngư một cái, lấy cái bánh nướng phân thành hai miếng, lấy một miếng đưa vào trong tay của hắn. Lý Ngư hơi sững sờ, trong tay đã có hơn nửa cái bánh nướng.
“Trác Văn Quân” dịu dàng nói:
- “Tuổi còn trẻ, chân tay đầy đủ, kiếm sống bằng gì thì cũng không thể thiếu ăn đúng không? Nam nhi đại trượng phu, đáng lẽ phải đường đường chính chính, đầu đội trời chân đạp đất, sao lại đi làm ăn mày chứ?”
Lý Ngư kinh ngạc nhìn “Trác Văn Quân”, nhất thời nói không nên lời, hóa ra mình nhìn lén người ta, lại bị cô ta lầm tưởng là một tên ăn mày đói bụng muốn hành khất?
Lúc này tên chủ tửu quán mập không biết từ chỗ nào lại xông ra, lớn tiếng quát:
- “Nha đầu này, lão tử bỏ tiền thuê ngươi, là để ngươi bố thí sao? Nhà mình đã nghèo không có cơm ăn mà vẫn còn muốn tiếp tế cho người khác à, mau đi bán rượu đi! Hôm nay bán không được năm vò rượu, sẽ trừ vào tiền công của ngươi!”
“Trác Văn Quân” dịu dàng xinh đẹp lè lưỡi với Lý Ngư khẽ cười, lại vô tình để lộ vẻ thiếu nữ ngọt ngào làm rung động lòng người, nàng ta nhanh chóng vào sau quầy rượu, quay lưng vào trong, lại trở lại thành thiếu nữ dáng điệu đa dạng, tiếp tục bán rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro