Tam Hay
Nguyệt Quan
2024-11-21 23:21:08
- Bọn chúng là cường đạo tung hoành vũ trụ, muốn đoạt lấy trụ luân của ta!
Thiên nữ vươn tay ra, một mặt dây chuyền nhỏ trong một cái chụp kim loại rỗng tựa như quả cầu màu xanh lấp lánh, Lý Ngư liếc nhìn, dường như thấy được ngôi sao nhật nguyệt, thấy được ngân hà rộng lớn, dường như có chút hoa mắt, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Giọng nói thiên nữ dồn dập vang lên trong đầu hắn:
- Phi thuyền của ta đã hư hỏng, không thể chạy thoát được, mà trụ luân này có một lực lượng phi thường, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay những tên tàn bạo này được. Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta bảo quản nó, cho đến khi tộc nhân tam nhãn của ta đến đây để đem nó đi, ngươi nghe hiểu rồi chứ?
Đổi một người triều Đường, chỉ sợ vẫn sẽ nghe không hiểu những gì cô ta nói, nhưng Lý Ngư tốt xấu gì thì vẫn có ý thức của một nền văn minh hiện đại nhất định, lại còn xem rất nhiều phim điện ảnh huyễn hoặc và tiểu thuyết, cho dù là đoán đi chăng nữa, thì cũng có thể đoán ra được, đại khái chính là ý tưởng thường có trong phim điện ảnh Hollywood, mà giờ phút này thật sự đang xảy ra.
Nhìn vào ánh mắt của Thiên nữ tam nhãn, Lý Ngư không kịp phun ra, cũng không kịp hỏi những vấn đề khác, chỉ là có theo phản xạ của ý tưởng dò hỏi:
- Tộc nhân tam nhãn của cô? Khi nào họ sẽ đến?
Suy nghĩ của thiên nữ tam nhãn hồi đáp:
- Đối với ngươi mà nói, có lẽ là một nghìn năm, hay là một vạn năm!
Ý thức trong đầu của Lý Ngư kêu lên sợ hãi:
- Lâu như vậy sao? Vậy thì xương cốt của tôi đã mục nát hết rồi!
Ý niệm của Thiên nữ tam nhãn nói:
- Ngươi chết rồi, có thể truyền cho con của ngươi, con của ngươi chết, có thể truyền cho cháu của ngươi, chỉ cần vũ trụ vẫn còn, thì có thể lợi dụng sinh vật điện phát ra tín hiệu cực nhỏ, tộc nhân của ta liền tìm cách để tìm ra nó!
Lúc này, con phi thuyền màu đen mà mắt thường khó có thể thấy được kia mở ra một lỗ hỗng tựa như con quái thú gớm ghiếc, đang kéo phi thuyền màu đỏ vào trong không trung.
Thiên nữ tam nhãn đứng trước mặt Lý Ngư, đột nhiên lay động, Lý Nghi mới phát hiện cô gái trước mặt chỉ là một hình chiếu không gian ba chiều. Nhưng mà…nhưng mặt dây chuyền lơ lửng trong lòng bàn tay cô ấy là tồn tại thực sự, Lý Ngư mới phát hiện, nó trên thực tế chỉ là hình chiếu tự xoay chuyển trong lòng bàn tay của Thiên nữ tam nhãn.
- Thời gian của ta không nhiều…
Thiên nữ tam nhãn toát ra một nét mỉm cười sầu não:
- Không bao lâu nữa, tộc nhân của ta sẽ đến tìm ngươi! Mong ngươi hãy để đời con cháu kế thừa nó, đợi đến khi tộc nhân của ta đến. Để cho ngươi có thể bảo vệ được nó, ta giao cho ngươi quyền hạn sử dụng nhất định… Giải mã gen!
Hình chiếu Thiên nữ tam nhãn lại lắc lư dữ dội, có chút nhòe đi, đến nỗi Lý Ngư không nghe rõ đoạn văn ở giữa. Rất hiển nhiên, con tàu màu đen kia đã nhanh chóng kéo phi thuyền màu đỏ lọt vào bên trong cơ thể nó, năng lượng của nó đang làm nhiễu màu tín hiệu truyền tải của phi thuyền màu đỏ.
Người Lý Ngư không thể cử động được, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng ý nghĩ vội hỏi:
- Tộc nhân của cô sẽ tìm đến rất nhanh đúng không, không phải cô nói phải hàng nghìn năm hàng vạn năm sao?
Chân thân của thiên nữ tam nhãn vẫn còn ở trong khoang điều khiển sắp rơi vào cuộc đối đầu chết người, hay là bởi vì câu nói này của Lý Ngư, mà bật tiếng cười thú vị:
- Thời gian, đối với tộc nhân tam nhãn mà nói có thể siêu việt, cũng không lâu dài. Dùng ý nghĩ của các ngươi mà nói chính là, trên trời một ngày thì dưới đất là một năm!
Khi câu nói này xuất hiện trong đầu Lý Ngư, thì chiếc phi thuyền màu đỏ kia cũng đã hoàn toàn biến mất trong bụng của con thú sắt thép kia,
- Kính nhờ…
Theo câu nói này, hình chiếu của Thiên nữ tam nhãn cũng đột nhiên biến mất.
Lý Ngư ngẩn ngơ, dùng ý nghĩ kêu lên:
- Này! Cô nói giao cho tôi quyền hạn sử dụng, tôi sử dụng như thế nào, nó có lợi gì hả? Cô gì ơi? Này?
Không thấy tiếng trả lời nữa, mà con thuyền sắt thép màu đen trên bầu trời tựa như con cự thú kia sau khi đã hoàn thành việc cắn nuốt, cũng không gây một tiếng động nào bay về phía trời đêm cực xa cực cao kia, hoàn toàn không thấy nữa rồi.
Lý Ngư đột nhiên cảm thấy năng lượng giam cầm hắn cũng hoàn toàn biến mất rồi, hắn vốn dĩ đang giữ động tác chạy ra, lúc này đột nhiên không tự chủ được mà chạy về trước hai bước, lúc này mới không chế được thân thể của hắn.
Lý Ngư vội ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong bầu trời đêm quần tinh tú rực rỡ, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì. Hắn quay đầu lại, mặt dây truyền tròn tròn được gọi là trụ luân kia đang lơ lửng trong không trung, xoay tròn.
Lý Ngư nuốt nước bọt một cách khó khăn, cố gắng thuyết phục chính mình: “Mình đang nằm mơ, chắc chắn là đang nằm mơ!”
Lúc bình minh, Lý Ngư bị lũ chim trên nhánh cây ngoài hang động làm cho thức tỉnh.
Nằm ngủ cả đêm trên mặt đất thô cứng, chẳng trách lưng bị đau. Lý Ngư tỉnh dậy, ý thức vừa mới được khôi phục, liền theo bản năng sờ ngay cổ, trụ luân kia đã được hắn buộc trên cổ, hắn đã rút một nhánh vải từ trên đai lưng xuống, xoắn thành dây thừng nhỏ, lập tức nó trở thành vòng cổ trụ luân của vị khách ngoài đến thăm hôm nay.
Lý Ngư nghiên cứu một hồi, vẫn không hiểu chính xác đồ vật này giúp ích gì, trong bụng lại có cảm giác đói. Tháng 9 âm lịch, thời tiết đã trở nên rất lạnh, còn còn sót vài miếng thịt gà lại không thể đưa vào bụng, may thay đống lửa vẫn chưa tắt hoàn toàn, Lý Ngư lại lấy thêm một chút lá cây nhánh cây, để thổi lửa lên, làm nóng miếng thịt gà rồi ăn no bụng, sau đó vội vàng bước tiếp lộ trình.
Thiên nữ vươn tay ra, một mặt dây chuyền nhỏ trong một cái chụp kim loại rỗng tựa như quả cầu màu xanh lấp lánh, Lý Ngư liếc nhìn, dường như thấy được ngôi sao nhật nguyệt, thấy được ngân hà rộng lớn, dường như có chút hoa mắt, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Giọng nói thiên nữ dồn dập vang lên trong đầu hắn:
- Phi thuyền của ta đã hư hỏng, không thể chạy thoát được, mà trụ luân này có một lực lượng phi thường, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay những tên tàn bạo này được. Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta bảo quản nó, cho đến khi tộc nhân tam nhãn của ta đến đây để đem nó đi, ngươi nghe hiểu rồi chứ?
Đổi một người triều Đường, chỉ sợ vẫn sẽ nghe không hiểu những gì cô ta nói, nhưng Lý Ngư tốt xấu gì thì vẫn có ý thức của một nền văn minh hiện đại nhất định, lại còn xem rất nhiều phim điện ảnh huyễn hoặc và tiểu thuyết, cho dù là đoán đi chăng nữa, thì cũng có thể đoán ra được, đại khái chính là ý tưởng thường có trong phim điện ảnh Hollywood, mà giờ phút này thật sự đang xảy ra.
Nhìn vào ánh mắt của Thiên nữ tam nhãn, Lý Ngư không kịp phun ra, cũng không kịp hỏi những vấn đề khác, chỉ là có theo phản xạ của ý tưởng dò hỏi:
- Tộc nhân tam nhãn của cô? Khi nào họ sẽ đến?
Suy nghĩ của thiên nữ tam nhãn hồi đáp:
- Đối với ngươi mà nói, có lẽ là một nghìn năm, hay là một vạn năm!
Ý thức trong đầu của Lý Ngư kêu lên sợ hãi:
- Lâu như vậy sao? Vậy thì xương cốt của tôi đã mục nát hết rồi!
Ý niệm của Thiên nữ tam nhãn nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi chết rồi, có thể truyền cho con của ngươi, con của ngươi chết, có thể truyền cho cháu của ngươi, chỉ cần vũ trụ vẫn còn, thì có thể lợi dụng sinh vật điện phát ra tín hiệu cực nhỏ, tộc nhân của ta liền tìm cách để tìm ra nó!
Lúc này, con phi thuyền màu đen mà mắt thường khó có thể thấy được kia mở ra một lỗ hỗng tựa như con quái thú gớm ghiếc, đang kéo phi thuyền màu đỏ vào trong không trung.
Thiên nữ tam nhãn đứng trước mặt Lý Ngư, đột nhiên lay động, Lý Nghi mới phát hiện cô gái trước mặt chỉ là một hình chiếu không gian ba chiều. Nhưng mà…nhưng mặt dây chuyền lơ lửng trong lòng bàn tay cô ấy là tồn tại thực sự, Lý Ngư mới phát hiện, nó trên thực tế chỉ là hình chiếu tự xoay chuyển trong lòng bàn tay của Thiên nữ tam nhãn.
- Thời gian của ta không nhiều…
Thiên nữ tam nhãn toát ra một nét mỉm cười sầu não:
- Không bao lâu nữa, tộc nhân của ta sẽ đến tìm ngươi! Mong ngươi hãy để đời con cháu kế thừa nó, đợi đến khi tộc nhân của ta đến. Để cho ngươi có thể bảo vệ được nó, ta giao cho ngươi quyền hạn sử dụng nhất định… Giải mã gen!
Hình chiếu Thiên nữ tam nhãn lại lắc lư dữ dội, có chút nhòe đi, đến nỗi Lý Ngư không nghe rõ đoạn văn ở giữa. Rất hiển nhiên, con tàu màu đen kia đã nhanh chóng kéo phi thuyền màu đỏ lọt vào bên trong cơ thể nó, năng lượng của nó đang làm nhiễu màu tín hiệu truyền tải của phi thuyền màu đỏ.
Người Lý Ngư không thể cử động được, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng ý nghĩ vội hỏi:
- Tộc nhân của cô sẽ tìm đến rất nhanh đúng không, không phải cô nói phải hàng nghìn năm hàng vạn năm sao?
Chân thân của thiên nữ tam nhãn vẫn còn ở trong khoang điều khiển sắp rơi vào cuộc đối đầu chết người, hay là bởi vì câu nói này của Lý Ngư, mà bật tiếng cười thú vị:
- Thời gian, đối với tộc nhân tam nhãn mà nói có thể siêu việt, cũng không lâu dài. Dùng ý nghĩ của các ngươi mà nói chính là, trên trời một ngày thì dưới đất là một năm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi câu nói này xuất hiện trong đầu Lý Ngư, thì chiếc phi thuyền màu đỏ kia cũng đã hoàn toàn biến mất trong bụng của con thú sắt thép kia,
- Kính nhờ…
Theo câu nói này, hình chiếu của Thiên nữ tam nhãn cũng đột nhiên biến mất.
Lý Ngư ngẩn ngơ, dùng ý nghĩ kêu lên:
- Này! Cô nói giao cho tôi quyền hạn sử dụng, tôi sử dụng như thế nào, nó có lợi gì hả? Cô gì ơi? Này?
Không thấy tiếng trả lời nữa, mà con thuyền sắt thép màu đen trên bầu trời tựa như con cự thú kia sau khi đã hoàn thành việc cắn nuốt, cũng không gây một tiếng động nào bay về phía trời đêm cực xa cực cao kia, hoàn toàn không thấy nữa rồi.
Lý Ngư đột nhiên cảm thấy năng lượng giam cầm hắn cũng hoàn toàn biến mất rồi, hắn vốn dĩ đang giữ động tác chạy ra, lúc này đột nhiên không tự chủ được mà chạy về trước hai bước, lúc này mới không chế được thân thể của hắn.
Lý Ngư vội ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong bầu trời đêm quần tinh tú rực rỡ, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì. Hắn quay đầu lại, mặt dây truyền tròn tròn được gọi là trụ luân kia đang lơ lửng trong không trung, xoay tròn.
Lý Ngư nuốt nước bọt một cách khó khăn, cố gắng thuyết phục chính mình: “Mình đang nằm mơ, chắc chắn là đang nằm mơ!”
Lúc bình minh, Lý Ngư bị lũ chim trên nhánh cây ngoài hang động làm cho thức tỉnh.
Nằm ngủ cả đêm trên mặt đất thô cứng, chẳng trách lưng bị đau. Lý Ngư tỉnh dậy, ý thức vừa mới được khôi phục, liền theo bản năng sờ ngay cổ, trụ luân kia đã được hắn buộc trên cổ, hắn đã rút một nhánh vải từ trên đai lưng xuống, xoắn thành dây thừng nhỏ, lập tức nó trở thành vòng cổ trụ luân của vị khách ngoài đến thăm hôm nay.
Lý Ngư nghiên cứu một hồi, vẫn không hiểu chính xác đồ vật này giúp ích gì, trong bụng lại có cảm giác đói. Tháng 9 âm lịch, thời tiết đã trở nên rất lạnh, còn còn sót vài miếng thịt gà lại không thể đưa vào bụng, may thay đống lửa vẫn chưa tắt hoàn toàn, Lý Ngư lại lấy thêm một chút lá cây nhánh cây, để thổi lửa lên, làm nóng miếng thịt gà rồi ăn no bụng, sau đó vội vàng bước tiếp lộ trình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro