Tiêu Diêu Du

Thể Tán

Nguyệt Quan

2024-09-20 12:52:26

Nhưng sự nhân đạo này hoàn toàn xây dựng trên cơ sở bỏ mặc quyền và lợi ích của nữ nhân. Nữ nhân này có bằng lòng hay không sẽ không ai chú ý, phong khí bức bách bởi xã hội và dòng tộc, hoặc là ngoài mặt nàng ta sẽ “bằng lòng”, nhưng sau đó tất cả trọng trách đều do nàng ta gánh vác, dốc hết sức gánh vác, không ai từng nghĩ điều này có công bằng đối với nàng ta hay không?

Mà nữ nhân khi đó đã li dị hay mất đi chồng sau lại tái hôn, đều là việc rất tầm thường, cứ như vậy ở mức độ lớn, cũng chính con người tạo ra trở ngại cho nàng ta tái hôn. Để cho nhà trai có một huyết mạch nhân đạo mà nói, trả giá như vậy là rất tàn nhẫn đối với cuộc đời của nữ tử.

Cho nên Lý Ngư đối với quan niệm có người nối dõi khi đó với lúc này rất không tán thành, lúc này nghe thấy Quách Nộ nói thì càng thấy không phù hợp. Hắn lắc lắc đầu, đang nghĩ làm thế nào để khéo léo giải thích thì Quách Nộ đã trầm ngâm nói:

- Ừ, ta có một đứa em họ xa, ngươi cũng đã gặp rồi, là người lựa chọn thích hợp.

- Con đã gặp rồi?

Lý Ngư lập tức tìm kiếm lại ký ức của mình.

Quách Nộ cười rồi nói:

- Đúng rồi, đã từng ở trong phường của ngươi, lúc nhỏ còn là bạn cùng chơi với ngươi. Tên là Phi Phi, mỗi lần ngươi gặp nàng ta, đều chọc ghẹo là ‘rất nhớ Phi Phi’. Con nha đầu ngốc đó, lúc đầu tưởng ngươi đùa cợt, đuổi theo đánh không ngớt. Đợi khi nghe ngươi giải thích đây là một câu thành ngữ thì rất tự mãn đắc ý. Sau khi đã hiểu rõ ý của ngươi nói rồi, lại đánh đuổi không ngớt, haha…

Lý Ngư khóe môi co giật một chút, bật cười.

Quách Nộ thở dài, nói:

- Nha đầu đó mùa xuân năm ngoái đã bỏ về rồi, chồng nó không chịu cố gắng, đánh bạc nợ một khoản lớn nên đã bỏ trốn, để lại cho một mình nó với hai đứa con một trai một gái. Nếu như ngươi lấy nó, sẽ cho Lý gia có người nối dõi.

Lý Ngư mồ hôi rơi lã chã, vội từ chối nói:

- Không không không, vẫn không thích hợp. Một người sắp chết như con, không thể lại để cho người ta thêm gánh nặng được.

Quách Nộ phản bác lại, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Hai cũng là nuôi, ba cũng là sinh, việc thêm một miệng ăn thì sợ gì chứ. Hơn nữa, hiện giờ cũng chỉ có ta tiếp tế cho nó, nếu nó thật sự gả vào Lý gia, có người nối dõi cho Lý gia, mẹ ngươi còn có thể không vui sao?

Lý Ngư lúng túng, liên tục xua tay:

- Không không không, đa tạ sư phụ có ý tốt, con sẽ không ‘nhớ Phi Phi nữa…

Quách Nộ cắt ngang lời nói của hắn:

- Cứ định như vậy đi, ngày khác ta sẽ đưa nó tới, ngươi suy nghĩ trước đi. Ha ha ha, ngươi yên tâm, nó không phải dáng người gầy guộc bé nhỏ như con chim như lúc nhỏ nữa rồi. Hiện giờ nó đã cực kỳ mắn đẻ. Ngươi lấy nó ba năm sau sẽ sinh liền hai đứa, còn sợ Lý gia ngươi không có người nối dõi sao? Ha, haha…

Lý Ngư khó xử nói:

- Việc này sau này hẵng nói đi sư phụ. Nhân tin tức trong Kinh vẫn chưa truyền đến đây, con muốn kiếm ít tiền trước. Nếu không, biết được con vẫn là tử tù, chỉ sợ sẽ không dễ để kiếm tiền đâu ạ.

Quách Nộ gật đầu nói:

- Điều này cũng đúng!

Y ngẫm nghĩ một hồi, chợt nghĩ ra một việc, vỗ tay nói:

- Việc lừa gạt không thích hợp với ngươi. Ngươi chưa bao giờ tham gia vào nghề này, chẳng trách bị người ta lừa. Hay là kinh doanh gì đó, tuy nói tiền kiếm ra chậm, kiếm được ít, nhưng cũng có thể còn tốt hơn miệng ăn núi lỡ, khi có cơ hội kiếm được số tiền lớn rồi nói tiếp.

Lý Ngư khổ sở, thở dài nói:

- Đáng tiếc lúc đầu con một lòng học võ phục thù, chưa từng học cái khác, có thể kinh doanh gì được đây?

Quách Nộ vuốt bộ ria mép ngắn dưới cằm ngẫm nghĩ rồi nói:

- Ta lại nhớ ra có một chỗ kinh doanh chỗ ông ta đang thiếu người, ngày mai ngươi đến, ta sẽ dẫn ngươi đi, nói vài lời với ông ta, để ông ta bố trí một công việc cho ngươi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Ngư bắt gặp vẻ mặt bí ẩn của y, cũng không biết là kinh doanh cái gì, nhưng thấy y không nói nên cũng không hỏi nữa. Dù sao đối với công việc mà y giới thiệu, hắn cũng không ôm ấp nhiều hi vọng, hắn chỉ ậm ừ đáp cho qua.

Hai người lại trò chuyện một hồi, Quách Nộ lấy từ dưới bếp ra một dĩa thịt nguội, rót ra hai bát rượu lớn, sư đồ đối ẩm. Lý Ngư và Quách Nộ ăn uống một hồi, mãi đến khi ánh sao lác đác mới hẹn với Quách Nhân đồ ngày mai gặp, lúc này mới cáo biệt đi về nhà.

Lý Ngư nhìn lên bầu trời đầy sao, chạy tới con hẻm, lại không hẹn mà gặp Diệu Cát Tường với một chiếc váy màu xanh toàn thân. Lý Ngư nhìn lướt qua thân hình yểu điệu đó, liền nhận ra Cát Tường, không khỏi kinh ngạc nói:

- Cát Tường, hôm nay đi làm về muộn vậy à?

Con ngõ này lại không thể có đèn đường, Cát Tường lúc đầu nhìn thấy có nam nhân cũng ngạc nhiên, chờ khi nghe thấy tiếng của hắn mới mừng rỡ, hân hoan tiến lên trước chào hỏi:

- Lý đại ca, huynh mới về à.

Nàng vui mừng nói với Lý Ngư:

- Hôm nay về muộn, nên không nói nhiều với huynh nữa. Nô tì đi về làm cơm trước đây.

Cát Tường chào hỏi hắn xong rồi nhanh chóng chạy qua người hắn bước nhanh vào con hẻm, mũi Lý Ngư đột nhiên ngửi được một mùi hương thơm thoang thoảng, hắn cất giọng nói:

- Cô về muộn vậy, cẩn thận bị mắng đấy.

Cát Tường quay lại cười, giơ tay nói:

- Yên tâm, người ta đi kiếm tiền đó. Mẹ thấy sẽ rất vui, tuyệt đối sẽ không trách mắng đâu.

Bóng dáng yểu điệu đáng yêu của Cát Tường dần dần mất hút, Lý Ngư ngửi ngửi hương thơm thoang thoảng trong không khí, lại không kìm được bỗng nhiên đứng lại.

Dựa vào gia cảnh và tình cảnh của Cát Tường, trước kia không có khả năng dùng kể cả là loại son phấn bình thường nhất, mà bây giờ nàng đã dùng tới hương phấn phẩm cao cấp, giá tiền chỉ sợ không ít. Sắc trời đã tối muộn như vậy, cô ấy lại là một cô gái dịu dàng làm động lòng người, tiền cô ấy kiếm được là tiền gì? Thoa son trát phấn, đừng nói là…lưu lạc phong trần nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Diêu Du

Số ký tự: 0