Tiểu Hòa Thượng Nổi Đình Nổi Đám Ở Show Sinh Tồn
Chương 10
2024-11-02 04:10:00
Cảnh sát rất bận, không thể ở bên cạnh Tiểu Đào Đào mãi được, nên dặn cô bé ngồi ngoan ở khu vực nghỉ ngơi chờ.
Tiểu Đào Đào cầm bánh kem lên ăn từng miếng nhỏ, ăn được vài miếng, cô bé nhìn chiếc xe đỗ ở cửa ra vào của Giang Ly, len lén liếc nhìn các chú cảnh sát đang bận rộn, sau đó cẩn thận lấy hết đồ ăn mình thích, rón rén đi về phía xe của Giang Ly.
Cô bé men theo cửa sau không khóa leo lên xe, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, tiếp tục ăn bánh kem. Đây là lần đầu tiên cô bé được ăn bánh kem, mềm mại, thơm ngon, ngọt ngào khiến cô bé sung sướng rung đùi, ngon quá!
Vì chỉ có một cái, nên Tiểu Đào Đào ăn rất chậm, chưa kịp ăn xong thì Giang Ly đã quay lại xe.
Vẫn không điều tra được manh mối gì, sắc mặt Giang Ly rất khó coi, anh không hề để ý đến cô bé đang trốn ở hàng ghế sau, lái xe thẳng về nhà. Trên đường đi, anh nhận được điện thoại của thám tử tư, trong lúc nói chuyện có vẻ như mọi việc không được suôn sẻ.
Tiểu Đào Đào im lặng nãy giờ, nghe giọng điệu uể oải của Giang Ly, trong lòng cô bé cũng cảm thấy rất buồn. Tuy anh trai hơi đáng ghét, nhưng cô bé vẫn thích anh trai, cô bé là một tiểu tiên nữ bao dung độ lượng, tha thứ cho anh ấy vậy.
Tiểu Đào Đào vịn vào ghế đứng dậy, lấy một viên chocolate đưa cho Giang Ly: "Đây, cho anh này."
Giang Ly giật mình khi đột nhiên thấy một cái đầu thò ra, anh vội vàng phanh gấp, suýt chút nữa thì đâm vào dải phân cách. Sau khi xe dừng hẳn, anh tức giận hỏi: "Sao em lại ở đây?"
"Em trèo lên đấy." Tiểu Đào Đào tự hào khoe với Giang Ly: "Anh không phát hiện ra em."
Giang Ly nhíu mày: "Ai cho em lên xe?"
Tiểu Đào Đào đưa viên chocolate mà mình rất thích cho Giang Ly, lí nhí nói: "Ngọt lắm, ăn một viên là vui ngay."
Sợ Giang Ly không tin, Tiểu Đào Đào bổ sung thêm một câu: "Em thử rồi, thật đấy."
Giang Ly không nhận chocolate, nhìn Tiểu Đào Đào với ánh mắt không mấy thiện cảm: "Em bám theo tôi làm gì? Ai phái em đến đấy?"
Gặp nhau hai lần trong hai ngày, Giang Ly không thể không nghi ngờ có người phái cô bé đến quấy rối mình.
"Em đến giúp anh mà." Tiểu Đào Đào lại nhét chocolate vào tay Giang Ly: "Nè, anh ăn đi."
Giang Ly sững người, nhưng vẫn không nhận.
"Anh không thích ăn sao? Ngon lắm đấy." Tiểu Đào Đào cẩn thận quan sát biểu cảm của Giang Ly, xác định anh thật sự không muốn, bèn nhanh chóng thu tay về, giọng điệu vui vẻ: "Anh không ăn thì thôi."
Giang Ly thấy cô bé không hiểu gì, cũng lười nói nhảm, trực tiếp gọi điện báo cảnh sát. Vừa mới bấm số, anh đã thấy Tiểu Đào Đào ôm bụng: "Sao thế?"
"Đau bụng." Tiểu Đào Đào ôm bụng, nhăn mặt nhìn Giang Ly: "Muốn đi vệ sinh."
Giang Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy nhà vệ sinh công cộng đâu cả.
Mặt Tiểu Đào Đào đỏ bừng: "Em sắp không nhịn được nữa rồi."
Giang Ly day day mi tâm: "Đừng có đi ra trên xe tôi."
Tiểu Đào Đào nhăn mặt, khó chịu nói: "Nhưng mà em muốn đi vệ sinh."
"Nhịn đi." Giang Ly bất đắc dĩ lái xe, nhanh chóng chạy về căn hộ của mình ở gần đó. Vất vả lắm mới kịp đưa Tiểu Đào Đào vào nhà vệ sinh trước khi cô bé "gây án".
Giang Ly đứng ngây người nhìn cánh cửa đóng chặt, đến lúc này mới kịp phản ứng, sao mình lại đưa cô bé về nhà?
Sau một hồi ì ạch trong nhà vệ sinh, Tiểu Đào Đào thỏa mãn đi ra phòng khách, cô bé nhìn Giang Ly với vẻ mặt "em hiểu mà": "Anh cũng muốn đi vệ sinh đúng không?"
"Anh đi đi." Tiểu Đào Đào như người lớn vỗ vai Giang Ly: "Đừng nhịn nữa, không tốt đâu."
Khóe miệng Giang Ly giật giật: "Lát nữa sư huynh đầu trọc của em sẽ đến đón em."
Tiểu Đào Đào trợn tròn mắt: "Hả?"
Giang Ly: "Tôi đã báo cảnh sát, liên lạc với người nhà em rồi."
"Em không ở lại đây được sao?" Tiểu Đào Đào nghiêng đầu nhìn Giang Ly, căn nhà này rất rộng, tuy chỉ có sofa và bàn, nhưng cô bé có thể chấp nhận được.
"Đây là nhà của tôi." Đây là lần đầu tiên Giang Ly gặp một cô bé mặt dày như vậy.
Tiểu Đào Đào nghiêng đầu nhìn Giang Ly: "Nhà anh là nhà em."
Giang Ly khẽ cười: "Em mơ à."
Tiểu Đào Đào nhìn căn nhà trống trơn, chỉ có vài bộ sofa và bàn đơn giản, trông thật tiêu điều, cô bé như chợt hiểu ra, gật gù: "Anh nghèo quá hả?"
Giang Ly nhướng mày, đây là phong cách tối giản, sao cô bé nhìn ra được anh nghèo?
Tiểu Đào Đào cầm bánh kem lên ăn từng miếng nhỏ, ăn được vài miếng, cô bé nhìn chiếc xe đỗ ở cửa ra vào của Giang Ly, len lén liếc nhìn các chú cảnh sát đang bận rộn, sau đó cẩn thận lấy hết đồ ăn mình thích, rón rén đi về phía xe của Giang Ly.
Cô bé men theo cửa sau không khóa leo lên xe, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, tiếp tục ăn bánh kem. Đây là lần đầu tiên cô bé được ăn bánh kem, mềm mại, thơm ngon, ngọt ngào khiến cô bé sung sướng rung đùi, ngon quá!
Vì chỉ có một cái, nên Tiểu Đào Đào ăn rất chậm, chưa kịp ăn xong thì Giang Ly đã quay lại xe.
Vẫn không điều tra được manh mối gì, sắc mặt Giang Ly rất khó coi, anh không hề để ý đến cô bé đang trốn ở hàng ghế sau, lái xe thẳng về nhà. Trên đường đi, anh nhận được điện thoại của thám tử tư, trong lúc nói chuyện có vẻ như mọi việc không được suôn sẻ.
Tiểu Đào Đào im lặng nãy giờ, nghe giọng điệu uể oải của Giang Ly, trong lòng cô bé cũng cảm thấy rất buồn. Tuy anh trai hơi đáng ghét, nhưng cô bé vẫn thích anh trai, cô bé là một tiểu tiên nữ bao dung độ lượng, tha thứ cho anh ấy vậy.
Tiểu Đào Đào vịn vào ghế đứng dậy, lấy một viên chocolate đưa cho Giang Ly: "Đây, cho anh này."
Giang Ly giật mình khi đột nhiên thấy một cái đầu thò ra, anh vội vàng phanh gấp, suýt chút nữa thì đâm vào dải phân cách. Sau khi xe dừng hẳn, anh tức giận hỏi: "Sao em lại ở đây?"
"Em trèo lên đấy." Tiểu Đào Đào tự hào khoe với Giang Ly: "Anh không phát hiện ra em."
Giang Ly nhíu mày: "Ai cho em lên xe?"
Tiểu Đào Đào đưa viên chocolate mà mình rất thích cho Giang Ly, lí nhí nói: "Ngọt lắm, ăn một viên là vui ngay."
Sợ Giang Ly không tin, Tiểu Đào Đào bổ sung thêm một câu: "Em thử rồi, thật đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Ly không nhận chocolate, nhìn Tiểu Đào Đào với ánh mắt không mấy thiện cảm: "Em bám theo tôi làm gì? Ai phái em đến đấy?"
Gặp nhau hai lần trong hai ngày, Giang Ly không thể không nghi ngờ có người phái cô bé đến quấy rối mình.
"Em đến giúp anh mà." Tiểu Đào Đào lại nhét chocolate vào tay Giang Ly: "Nè, anh ăn đi."
Giang Ly sững người, nhưng vẫn không nhận.
"Anh không thích ăn sao? Ngon lắm đấy." Tiểu Đào Đào cẩn thận quan sát biểu cảm của Giang Ly, xác định anh thật sự không muốn, bèn nhanh chóng thu tay về, giọng điệu vui vẻ: "Anh không ăn thì thôi."
Giang Ly thấy cô bé không hiểu gì, cũng lười nói nhảm, trực tiếp gọi điện báo cảnh sát. Vừa mới bấm số, anh đã thấy Tiểu Đào Đào ôm bụng: "Sao thế?"
"Đau bụng." Tiểu Đào Đào ôm bụng, nhăn mặt nhìn Giang Ly: "Muốn đi vệ sinh."
Giang Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy nhà vệ sinh công cộng đâu cả.
Mặt Tiểu Đào Đào đỏ bừng: "Em sắp không nhịn được nữa rồi."
Giang Ly day day mi tâm: "Đừng có đi ra trên xe tôi."
Tiểu Đào Đào nhăn mặt, khó chịu nói: "Nhưng mà em muốn đi vệ sinh."
"Nhịn đi." Giang Ly bất đắc dĩ lái xe, nhanh chóng chạy về căn hộ của mình ở gần đó. Vất vả lắm mới kịp đưa Tiểu Đào Đào vào nhà vệ sinh trước khi cô bé "gây án".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Ly đứng ngây người nhìn cánh cửa đóng chặt, đến lúc này mới kịp phản ứng, sao mình lại đưa cô bé về nhà?
Sau một hồi ì ạch trong nhà vệ sinh, Tiểu Đào Đào thỏa mãn đi ra phòng khách, cô bé nhìn Giang Ly với vẻ mặt "em hiểu mà": "Anh cũng muốn đi vệ sinh đúng không?"
"Anh đi đi." Tiểu Đào Đào như người lớn vỗ vai Giang Ly: "Đừng nhịn nữa, không tốt đâu."
Khóe miệng Giang Ly giật giật: "Lát nữa sư huynh đầu trọc của em sẽ đến đón em."
Tiểu Đào Đào trợn tròn mắt: "Hả?"
Giang Ly: "Tôi đã báo cảnh sát, liên lạc với người nhà em rồi."
"Em không ở lại đây được sao?" Tiểu Đào Đào nghiêng đầu nhìn Giang Ly, căn nhà này rất rộng, tuy chỉ có sofa và bàn, nhưng cô bé có thể chấp nhận được.
"Đây là nhà của tôi." Đây là lần đầu tiên Giang Ly gặp một cô bé mặt dày như vậy.
Tiểu Đào Đào nghiêng đầu nhìn Giang Ly: "Nhà anh là nhà em."
Giang Ly khẽ cười: "Em mơ à."
Tiểu Đào Đào nhìn căn nhà trống trơn, chỉ có vài bộ sofa và bàn đơn giản, trông thật tiêu điều, cô bé như chợt hiểu ra, gật gù: "Anh nghèo quá hả?"
Giang Ly nhướng mày, đây là phong cách tối giản, sao cô bé nhìn ra được anh nghèo?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro