Tiểu Hòa Thượng Nổi Đình Nổi Đám Ở Show Sinh Tồn
Chương 13
2024-11-02 04:10:00
Nhân viên y tế dịu dàng nói: “Không đau đâu, chỉ chích một cái là xong ngay.”
“Thật sự không đau ạ?” Tiểu Đào Đào sợ hãi rụt tay ra sau lưng, vẻ mặt kháng cự.
“Thật sự không đau đâu, cô không lừa con đâu.” Nữ y tá mỉm cười dỗ dành: “Nghe nói con thích ăn bánh kem phải không, chích xong cô tặng con một cái bánh kem nhé?”
Trẻ con không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ngọt, vẻ mặt kháng cự của Tiểu Đào Đào đã dịu đi một chút, cô bé nghiêng đầu hỏi: “Bánh kem gì ạ?”
Nữ y tá cười nói: “Bánh kem dâu tây.”
“Bánh kem dâu tây?” Tiểu Đào Đào chưa được ăn bao giờ, trước đây cô bé toàn ăn bánh kem xốp mềm, không có dâu tây: “Ngon không ạ?”
Nữ y tá nháy mắt với cô bé: “Ngon lắm.”
Tiểu Đào Đào hơi động lòng, nhìn kim tiêm nhọn hoắt, chắc chắn sẽ rất đau, cô bé chớp chớp mắt, đưa ra điều kiện: “Con muốn hai cái.”
Nữ y tá gật đầu: “Được, cho con hai cái.”
“Cô hứa rồi nhé.” Tiểu Đào Đào run rẩy đưa tay ra, nhắm chặt mắt, tự động viên bản thân: “Mình không sợ! Mình không sợ!”
Tiểu Đào Đào chưa từng tiêm hay rút máu bao giờ, cứ tưởng sẽ rất lâu, kết quả cô bé vừa mới đếm đến hai thì đã nghe thấy nữ y tá nói: “Xong rồi, mở mắt ra được rồi.”
Tiểu Đào Đào mở mắt ra, kinh ngạc nhìn ngón tay của mình: “Xong rồi ạ?”
Nữ y tá cười hỏi: “Ừ, có đau không?”
Tiểu Đào Đào lắc đầu: “Không đau ạ.”
Nữ y tá giơ ngón cái với Tiểu Đào Đào: “Con rất dũng cảm.”
Được khen, Tiểu Đào Đào vui vẻ hếch mũi, hoàn toàn quên béng lúc nãy mình sợ đến mức sắp khóc, cô bé là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ lợi hại nhất, cô bé không sợ gì hết! “Con giỏi mà!”
“Cô nhìn thấy rồi.” Nữ y tá cười xoa xoa búi tóc của cô bé: “Bây giờ chúng ta đi lấy bánh kem nhé.”
“Được ạ!” Tiểu Đào Đào nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, tung tăng đi theo nữ y tá để nhận hai miếng bánh kem dâu tây.
Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy bánh kem dâu tây, nhìn thấy quả dâu tây đỏ mọng trên đó, đôi mắt sáng rực lên: “Trông ngon quá!”
Nữ y tá đưa cho cô bé một chiếc thìa nhỏ: “Con thử xem.”
“Cảm ơn thí chủ!” Tiểu Đào Đào nhận chiếc thìa, bắt đầu ăn bánh, vị ngọt ngào, béo ngậy như mở ra một cánh cửa mới trong thế giới bánh ngọt, cô bé rất thích đồ ăn của thế giới loài người.
Cô bé vừa ăn vừa híp mắt, ăn liên tục, cái miệng nhỏ nhắn nhai chóp chép như một chú chuột hamster, trông vừa đáng yêu vừa mềm mại, khiến các nhân viên xung quanh chỉ muốn véo má cô bé một cái.
Tiểu Đào Đào không biết mọi người đang nghĩ gì, tập trung ăn hết một miếng bánh, rồi lại ăn tiếp miếng còn lại. Sau khi ăn hết hai miếng bánh, cô bé mới thỏa mãn lau miệng, đây là món ngon nhất mà cô bé từng được ăn.
Ăn xong, Tiểu Đào Đào theo sư huynh rời khỏi trung tâm xét nghiệm, cùng nhau trở về khách sạn do ban tổ chức hội thảo sắp xếp, ăn cơm chay cùng sư huynh.
Tuy đã được thử qua rất nhiều món ăn ngon, nhưng Tiểu Đào Đào vẫn ăn cháo trắng, rau xanh ngon lành. Bữa cơm đạm bạc khiến cô bé nhớ đến sư phụ.
Tiểu Đào Đào khẽ nói với sư huynh: “Sư huynh, em nhớ sư phụ.”
Sư huynh nói: “Hai ngày nữa chúng ta sẽ về chùa.”
Tiểu Đào Đào chớp chớp mắt: “Em muốn gặp sư phụ bây giờ.”
Sư huynh trầm ngâm một lúc: “Vậy chúng ta cùng tụng kinh buổi tối nhé.”
Tụng kinh cầu nguyện cũng là một cách thể hiện nỗi nhớ sư phụ.
Tiểu Đào Đào ngáp một cái, cô bé cảm thấy buồn ngủ rồi.
Chạy nhảy bên ngoài cả ngày, Tiểu Đào Đào cũng mệt mỏi, cô bé cởi giày, loay hoay trèo lên giường, chui vào trong chăn ấm áp, ngủ ngon lành.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ kính, chiếu rọi lên gương mặt nhỏ nhắn, hồng hào của cô bé. Cô bé ngủ say sưa, chiếc bụng tròn vo phập phồng theo hơi thở, trông rất yên bình.
Cô bé ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cô bé theo sư huynh đến hội thảo. Cũng giống như hai ngày trước, cô bé ở lại phòng nghỉ ngơi, chờ sư huynh. Lúc chờ đợi, cô bé lại lén lút lấy bánh quy ra ăn.
Vừa ăn được mấy miếng thì thấy một người đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, cô bé quay đầu lại, là Giang Ly mà cô bé vừa gặp hôm qua.
“Thật sự không đau ạ?” Tiểu Đào Đào sợ hãi rụt tay ra sau lưng, vẻ mặt kháng cự.
“Thật sự không đau đâu, cô không lừa con đâu.” Nữ y tá mỉm cười dỗ dành: “Nghe nói con thích ăn bánh kem phải không, chích xong cô tặng con một cái bánh kem nhé?”
Trẻ con không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ngọt, vẻ mặt kháng cự của Tiểu Đào Đào đã dịu đi một chút, cô bé nghiêng đầu hỏi: “Bánh kem gì ạ?”
Nữ y tá cười nói: “Bánh kem dâu tây.”
“Bánh kem dâu tây?” Tiểu Đào Đào chưa được ăn bao giờ, trước đây cô bé toàn ăn bánh kem xốp mềm, không có dâu tây: “Ngon không ạ?”
Nữ y tá nháy mắt với cô bé: “Ngon lắm.”
Tiểu Đào Đào hơi động lòng, nhìn kim tiêm nhọn hoắt, chắc chắn sẽ rất đau, cô bé chớp chớp mắt, đưa ra điều kiện: “Con muốn hai cái.”
Nữ y tá gật đầu: “Được, cho con hai cái.”
“Cô hứa rồi nhé.” Tiểu Đào Đào run rẩy đưa tay ra, nhắm chặt mắt, tự động viên bản thân: “Mình không sợ! Mình không sợ!”
Tiểu Đào Đào chưa từng tiêm hay rút máu bao giờ, cứ tưởng sẽ rất lâu, kết quả cô bé vừa mới đếm đến hai thì đã nghe thấy nữ y tá nói: “Xong rồi, mở mắt ra được rồi.”
Tiểu Đào Đào mở mắt ra, kinh ngạc nhìn ngón tay của mình: “Xong rồi ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ y tá cười hỏi: “Ừ, có đau không?”
Tiểu Đào Đào lắc đầu: “Không đau ạ.”
Nữ y tá giơ ngón cái với Tiểu Đào Đào: “Con rất dũng cảm.”
Được khen, Tiểu Đào Đào vui vẻ hếch mũi, hoàn toàn quên béng lúc nãy mình sợ đến mức sắp khóc, cô bé là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ lợi hại nhất, cô bé không sợ gì hết! “Con giỏi mà!”
“Cô nhìn thấy rồi.” Nữ y tá cười xoa xoa búi tóc của cô bé: “Bây giờ chúng ta đi lấy bánh kem nhé.”
“Được ạ!” Tiểu Đào Đào nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, tung tăng đi theo nữ y tá để nhận hai miếng bánh kem dâu tây.
Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy bánh kem dâu tây, nhìn thấy quả dâu tây đỏ mọng trên đó, đôi mắt sáng rực lên: “Trông ngon quá!”
Nữ y tá đưa cho cô bé một chiếc thìa nhỏ: “Con thử xem.”
“Cảm ơn thí chủ!” Tiểu Đào Đào nhận chiếc thìa, bắt đầu ăn bánh, vị ngọt ngào, béo ngậy như mở ra một cánh cửa mới trong thế giới bánh ngọt, cô bé rất thích đồ ăn của thế giới loài người.
Cô bé vừa ăn vừa híp mắt, ăn liên tục, cái miệng nhỏ nhắn nhai chóp chép như một chú chuột hamster, trông vừa đáng yêu vừa mềm mại, khiến các nhân viên xung quanh chỉ muốn véo má cô bé một cái.
Tiểu Đào Đào không biết mọi người đang nghĩ gì, tập trung ăn hết một miếng bánh, rồi lại ăn tiếp miếng còn lại. Sau khi ăn hết hai miếng bánh, cô bé mới thỏa mãn lau miệng, đây là món ngon nhất mà cô bé từng được ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn xong, Tiểu Đào Đào theo sư huynh rời khỏi trung tâm xét nghiệm, cùng nhau trở về khách sạn do ban tổ chức hội thảo sắp xếp, ăn cơm chay cùng sư huynh.
Tuy đã được thử qua rất nhiều món ăn ngon, nhưng Tiểu Đào Đào vẫn ăn cháo trắng, rau xanh ngon lành. Bữa cơm đạm bạc khiến cô bé nhớ đến sư phụ.
Tiểu Đào Đào khẽ nói với sư huynh: “Sư huynh, em nhớ sư phụ.”
Sư huynh nói: “Hai ngày nữa chúng ta sẽ về chùa.”
Tiểu Đào Đào chớp chớp mắt: “Em muốn gặp sư phụ bây giờ.”
Sư huynh trầm ngâm một lúc: “Vậy chúng ta cùng tụng kinh buổi tối nhé.”
Tụng kinh cầu nguyện cũng là một cách thể hiện nỗi nhớ sư phụ.
Tiểu Đào Đào ngáp một cái, cô bé cảm thấy buồn ngủ rồi.
Chạy nhảy bên ngoài cả ngày, Tiểu Đào Đào cũng mệt mỏi, cô bé cởi giày, loay hoay trèo lên giường, chui vào trong chăn ấm áp, ngủ ngon lành.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ kính, chiếu rọi lên gương mặt nhỏ nhắn, hồng hào của cô bé. Cô bé ngủ say sưa, chiếc bụng tròn vo phập phồng theo hơi thở, trông rất yên bình.
Cô bé ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cô bé theo sư huynh đến hội thảo. Cũng giống như hai ngày trước, cô bé ở lại phòng nghỉ ngơi, chờ sư huynh. Lúc chờ đợi, cô bé lại lén lút lấy bánh quy ra ăn.
Vừa ăn được mấy miếng thì thấy một người đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, cô bé quay đầu lại, là Giang Ly mà cô bé vừa gặp hôm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro