Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái
Chương 15
Ngã Khiếu Hầu Ca
2024-02-06 00:41:22
Tiểu Miên Miên vui vẻ híp mắt lại, muốn bắt chước cách người lớn xoa đầu bề dưới, nhưng khi cô bé duỗi tay ra mới phát hiện, đứa cháu này của cô bé cao quá đi mất thôi, mà cô bé còn chưa cao đến chân y nữa.
Thấy vậy, Thái Thượng Hoàng lập tức lườm Hoàng Đế một cái sắc lẹm.
Hoàng Đế hiểu ý, lập tức ngồi xổm xuống, cố gắng khom người để Tiểu Miên Miên có thể vỗ đến bờ vai của mình.
Tiểu Miên Miên được vỗ vỗ bả vai của Hoàng Đế như ý nguyện, cô bé cười nói: “Để cháu vất vả rồi, cháu sẽ càng ngày càng tốt thôi.”
Hoàng Đế gật đầu theo bản năng, thế nhưng khi Thái Thượng Hoàng nghe thấy những lời này, trong lòng ông vô cùng ngạc nhiên. Nếu lời này tuôn ra từ miệng của những người khác, thì chẳng có vấn đề gì cả, chỉ coi như một lời nói khách sáo mà thôi.
Thế nhưng ông biết, những lời này tuôn từ miệng Tiểu Miên Miên ra, thì lại khác hoàn toàn.
Những năm này, ông và chú út thường xuyên viết thư qua lại, chú út rời nhà từ nhỏ, sau đó rất hiếm khi có tin tức.
Mãi đến khi cha ông qua đời, chú út mới về dự tang. Lần tiếp theo chú út xuất hiện là bốn năm trước, sau đó mới thường xuyên viết thư qua lại.
Trong thư, chú út nói khi Tiểu Miên Miên sinh ra, trời đất tỏa rõ hào quang, là sao may mán giáng trần, phần lớn những lời cô bé nói ra đều có thể trở thành sự thật, dùng từ miệng vàng lời ngọc cũng không ngoa.
Cho nên khi nghe thấy Tiểu Miên Miên nói con trai mình, cũng chính là Hoàng Đế sẽ càng ngày càng tốt, phải chăng đồng nghĩa với việc Đại Tần sẽ càng ngày càng phát triển?
Đây là chuyện tốt.
“Đúng rồi, Miên Miên, vì sao chú út không đưa muội về, mà lại để muội đi một mình thế? Lỡ gặp người xấu thì làm sao bây giờ?” Lúc này Thái Thượng Hoàng mới nhớ đến vấn đề quan trọng.
Lúc mới gặp nhau, ông còn chưa kịp phản ứng lại, toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên người cô bé, trái lại quên mất chuyện bên cạnh cô bé chẳng có lấy một người lớn nào đi theo.
Nghĩ đến chuyện một đứa bé nhỏ xíu đi một mình suốt đoạn đường dài, lỡ gặp kẻ xấu, hoặc đám ăn mày bắt cóc thì biết làm sao.
Lúc này, Tiểu Miên Miên đang nhìn một bàn đầy mỹ thực mà chảy dãi, làm gì có thời gian trả lời, cô bé sốt sắng nói: “Muội có thể ăn không? Cái bụng của muội bắt đầu kháng nghị rồi nè.”
Cô bé vừa dứt lời, cái bụng cũng kêu lên vài tiếng, vô cùng phối hợp.
Thái Thượng Hoàng buồn cười cầm đũa lên, kẹp một cái đùi gà to, đặt vào bát của Tiểu Miên Miên, cười nói: “Đương nhiên là được rồi, mấy món này đều chuẩn bị cho muội mà.”
Tiểu Miên Miên nghe vậy, vui vẻ không thôi, thấy tất cả mọi người đưa mắt nhìn mình, bàn tay vừa định vươn ra cầm cái đùi gà lại lập tức rụt lại, xấu hổ nói: “Cái đó, sao muội người không ăn? Mọi người không ăn, Miên Miên cũng không tiện ăn, cha nói phải biết lễ phép, đứa bé có lễ phép mới là đứa bé ngoan.”
Lúc này Thái Thượng Hoàng mới nhớ đến chuyện trên bàn không chỉ có mỗi Tiểu Miên Miên, mà còn có cả Hoàng Đế, Hoàng Hậu và đám cháu trai của mình.
Sau khi quay về Hoàng cung, Hoàng Hậu lập tức sai người chuẩn bị đồ ăn, bây giờ cả gia đình quây quần bên nhau, xem như bữa cơm đoàn viên.
Thấy vậy, Thái Thượng Hoàng lập tức lườm Hoàng Đế một cái sắc lẹm.
Hoàng Đế hiểu ý, lập tức ngồi xổm xuống, cố gắng khom người để Tiểu Miên Miên có thể vỗ đến bờ vai của mình.
Tiểu Miên Miên được vỗ vỗ bả vai của Hoàng Đế như ý nguyện, cô bé cười nói: “Để cháu vất vả rồi, cháu sẽ càng ngày càng tốt thôi.”
Hoàng Đế gật đầu theo bản năng, thế nhưng khi Thái Thượng Hoàng nghe thấy những lời này, trong lòng ông vô cùng ngạc nhiên. Nếu lời này tuôn ra từ miệng của những người khác, thì chẳng có vấn đề gì cả, chỉ coi như một lời nói khách sáo mà thôi.
Thế nhưng ông biết, những lời này tuôn từ miệng Tiểu Miên Miên ra, thì lại khác hoàn toàn.
Những năm này, ông và chú út thường xuyên viết thư qua lại, chú út rời nhà từ nhỏ, sau đó rất hiếm khi có tin tức.
Mãi đến khi cha ông qua đời, chú út mới về dự tang. Lần tiếp theo chú út xuất hiện là bốn năm trước, sau đó mới thường xuyên viết thư qua lại.
Trong thư, chú út nói khi Tiểu Miên Miên sinh ra, trời đất tỏa rõ hào quang, là sao may mán giáng trần, phần lớn những lời cô bé nói ra đều có thể trở thành sự thật, dùng từ miệng vàng lời ngọc cũng không ngoa.
Cho nên khi nghe thấy Tiểu Miên Miên nói con trai mình, cũng chính là Hoàng Đế sẽ càng ngày càng tốt, phải chăng đồng nghĩa với việc Đại Tần sẽ càng ngày càng phát triển?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là chuyện tốt.
“Đúng rồi, Miên Miên, vì sao chú út không đưa muội về, mà lại để muội đi một mình thế? Lỡ gặp người xấu thì làm sao bây giờ?” Lúc này Thái Thượng Hoàng mới nhớ đến vấn đề quan trọng.
Lúc mới gặp nhau, ông còn chưa kịp phản ứng lại, toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên người cô bé, trái lại quên mất chuyện bên cạnh cô bé chẳng có lấy một người lớn nào đi theo.
Nghĩ đến chuyện một đứa bé nhỏ xíu đi một mình suốt đoạn đường dài, lỡ gặp kẻ xấu, hoặc đám ăn mày bắt cóc thì biết làm sao.
Lúc này, Tiểu Miên Miên đang nhìn một bàn đầy mỹ thực mà chảy dãi, làm gì có thời gian trả lời, cô bé sốt sắng nói: “Muội có thể ăn không? Cái bụng của muội bắt đầu kháng nghị rồi nè.”
Cô bé vừa dứt lời, cái bụng cũng kêu lên vài tiếng, vô cùng phối hợp.
Thái Thượng Hoàng buồn cười cầm đũa lên, kẹp một cái đùi gà to, đặt vào bát của Tiểu Miên Miên, cười nói: “Đương nhiên là được rồi, mấy món này đều chuẩn bị cho muội mà.”
Tiểu Miên Miên nghe vậy, vui vẻ không thôi, thấy tất cả mọi người đưa mắt nhìn mình, bàn tay vừa định vươn ra cầm cái đùi gà lại lập tức rụt lại, xấu hổ nói: “Cái đó, sao muội người không ăn? Mọi người không ăn, Miên Miên cũng không tiện ăn, cha nói phải biết lễ phép, đứa bé có lễ phép mới là đứa bé ngoan.”
Lúc này Thái Thượng Hoàng mới nhớ đến chuyện trên bàn không chỉ có mỗi Tiểu Miên Miên, mà còn có cả Hoàng Đế, Hoàng Hậu và đám cháu trai của mình.
Sau khi quay về Hoàng cung, Hoàng Hậu lập tức sai người chuẩn bị đồ ăn, bây giờ cả gia đình quây quần bên nhau, xem như bữa cơm đoàn viên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro