Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Anh Tiêu, Nhanh...
2024-11-06 00:39:20
Giọng nói của cô bay theo gió, từng chữ từng chữ đều rơi vào trong tai anh, hồ nước trong lòng anh nổi lên những đợt sóng.
Anh càng dùng sức để đạp xe hơn.
Tốc độ trở nên nhanh hơn.
Cơ thể của Hứa Nặc theo quán tính mà ngửa ra đằng sau, cô không kìm lòng nổi mà vòng tay qua eo anh, giọng nói sợ hãi lên án: “Anh Tiêu, nhanh quá đi….”
Tiêu Vân Đình cảm nhận được đôi tay nhỏ mềm mại ở trên eo anh, đầu óc hơi mơ màng, chân cũng đạp chậm lại, không dám đạp quá nhanh.
Nhưng mà chỉ mơ màng một giấy, đầu anh đã khôi phục lý trí rất nhanh.
Tốc độ của anh chậm dần xuống.
Hứa Nặc lại kéo góc áo của anh lần nữa.
Chỗ mà từng ôm, giống như đã thiếu đi gì đó, khiến anh có cảm giác trống vắng, nhưng mà chẳng mấy chốc lại được hơi nóng bao trùm.
Bây giờ là mười giờ sáng.
Ánh nắng vẫn vô cùng nóng, trên đường chẳng có mấy người.
Xe đạp của Tiêu Vân Đình chậm rãi đạp đến bãi phế liệu.
Hứa Nặc không ngờ anh biết đường, hai người xuống xa, cô vác cái gùi đi vào.
Người trông coi bãi phế liệu là một ông cụ.
Lúc Hứa Nặc đi đến, ông ấy không buồn nhấc mí mắt mắt, chỉ ngồi trên ghế dựa chỗ cây sung xanh, lười biếng phe phẩy quạt hương bồ nói: “Cần cái gì, tự tìm đi.”
Hứa Nặc “vâng” một tiếng, rồi đi vào trong phòng.
Bãi phế liệu này được ông cụ sắp xếp rất ngay ngắn, hoàn toàn không có mùi thối gì, cũng không có rác bay loạn dưới đất.
Sách vở được đặt ngay ngắn cùng nhau, còn được buộc lại bằng vải.
Hứa Nặc nhìn một vòng, sau đó bắt đầu tìm đồ vật.
Cô tìm một ít tài liệu học tập của cao trung trước.
Tiêu Vân Đình vừa nhìn đã biết cô muốn tìm cái gì: “Để anh tìm tài liệu học tập cho em, em đi tìm cái khác đi.”
“Cảm ơn anh Tiêu.”
Trên khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Tiêu Vân Đình lộ ra chút vui vẻ khó có thể thấy được.
Anh là bộ đội quân nhân.
Có thể năm nay sẽ khôi phục chuyện thi đại học, anh đã nhận được tin tức rồi.
Cho nên Hứa Nặc có dự định gì, anh vừa nhìn đã biết rồi.
Hứa Nặc lật giở được một lát, không thu hoạch được cái gì, lẽ nào cô xuyên đến muộn quá, cho nên đã không còn bảo bối gì nữa rồi.
Đúng vào lúc cô đang hậm hực, một quyển sách rơi vào tầm mắt của cô.
Quyển sách này rất cũ, trang sách đã ố vàng, bên trên có không ít vết bẩn, nhưng mà kiểu chữ ở bên trên rất khác với những quyển sách khác.
những cái khác là kiểu chữ in ấn, còn quyển này lại là kiểu viết tay, hơn nữa còn là viết bằng bút lông.
Cô lập tức giở ra xem.
Không ngờ được chính là!
Anh càng dùng sức để đạp xe hơn.
Tốc độ trở nên nhanh hơn.
Cơ thể của Hứa Nặc theo quán tính mà ngửa ra đằng sau, cô không kìm lòng nổi mà vòng tay qua eo anh, giọng nói sợ hãi lên án: “Anh Tiêu, nhanh quá đi….”
Tiêu Vân Đình cảm nhận được đôi tay nhỏ mềm mại ở trên eo anh, đầu óc hơi mơ màng, chân cũng đạp chậm lại, không dám đạp quá nhanh.
Nhưng mà chỉ mơ màng một giấy, đầu anh đã khôi phục lý trí rất nhanh.
Tốc độ của anh chậm dần xuống.
Hứa Nặc lại kéo góc áo của anh lần nữa.
Chỗ mà từng ôm, giống như đã thiếu đi gì đó, khiến anh có cảm giác trống vắng, nhưng mà chẳng mấy chốc lại được hơi nóng bao trùm.
Bây giờ là mười giờ sáng.
Ánh nắng vẫn vô cùng nóng, trên đường chẳng có mấy người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe đạp của Tiêu Vân Đình chậm rãi đạp đến bãi phế liệu.
Hứa Nặc không ngờ anh biết đường, hai người xuống xa, cô vác cái gùi đi vào.
Người trông coi bãi phế liệu là một ông cụ.
Lúc Hứa Nặc đi đến, ông ấy không buồn nhấc mí mắt mắt, chỉ ngồi trên ghế dựa chỗ cây sung xanh, lười biếng phe phẩy quạt hương bồ nói: “Cần cái gì, tự tìm đi.”
Hứa Nặc “vâng” một tiếng, rồi đi vào trong phòng.
Bãi phế liệu này được ông cụ sắp xếp rất ngay ngắn, hoàn toàn không có mùi thối gì, cũng không có rác bay loạn dưới đất.
Sách vở được đặt ngay ngắn cùng nhau, còn được buộc lại bằng vải.
Hứa Nặc nhìn một vòng, sau đó bắt đầu tìm đồ vật.
Cô tìm một ít tài liệu học tập của cao trung trước.
Tiêu Vân Đình vừa nhìn đã biết cô muốn tìm cái gì: “Để anh tìm tài liệu học tập cho em, em đi tìm cái khác đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn anh Tiêu.”
Trên khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Tiêu Vân Đình lộ ra chút vui vẻ khó có thể thấy được.
Anh là bộ đội quân nhân.
Có thể năm nay sẽ khôi phục chuyện thi đại học, anh đã nhận được tin tức rồi.
Cho nên Hứa Nặc có dự định gì, anh vừa nhìn đã biết rồi.
Hứa Nặc lật giở được một lát, không thu hoạch được cái gì, lẽ nào cô xuyên đến muộn quá, cho nên đã không còn bảo bối gì nữa rồi.
Đúng vào lúc cô đang hậm hực, một quyển sách rơi vào tầm mắt của cô.
Quyển sách này rất cũ, trang sách đã ố vàng, bên trên có không ít vết bẩn, nhưng mà kiểu chữ ở bên trên rất khác với những quyển sách khác.
những cái khác là kiểu chữ in ấn, còn quyển này lại là kiểu viết tay, hơn nữa còn là viết bằng bút lông.
Cô lập tức giở ra xem.
Không ngờ được chính là!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro